• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Dị giới.
Nắng vàng chiếu nhẹ nhàng qua kẽ lá, xuyên thấu khắp căn nhà gỗ xập xệ bên trong một khu vực kỳ lạ. Ở đây, một đám goblin nằm quanh một đống lửa tàn, sát bên ranh giới của một tấm khiên dạng cái bát trong suốt úp ngược xuống.

Vào lúc này, một chàng thanh niên tỉnh dậy, với đôi mắt thâm quầng.

Hắn ta đang ở rừng. Mà ở rừng thì có cả tỷ chuyện khiến giấc ngủ của một con người thành phố trở nên tồi tệ không bao giờ hết, nhất là đám muỗi, và ở đây thì chả có thứ gì chống lại bọn đấy.

Thực tế thì cũng đã ba ngày kể từ khi hắn dịch chuyển đến cái đại lục này.

Và, chuyện là thế đấy, hắn, cùng tám tỷ người trở thành người chơi trong một thế giới hoang dã với đầy quái vật. Tuy rằng chuyện đến đâu còn tới đó nên hắn trở thành một tên Goblin lĩnh chủ vinh quang.

Còn vinh quang ở đâu trong lời chào mừng của tay thần linh đưa bọn hắn đến đây ở đâu thì Trần Văn Nam hoàn toàn không biết. Hắn ta chỉ biết rằng đám Goblin của hắn ở kim tự tháp trong khu rừng này thuộc về tầng thấp nhất.

Mà đối với những sinh vật thuộc tầng đáy kim tự tháp, dù ta có ca ngợi bao nhiêu về tính bền dẻo của chúng thì một đám sinh ra để bị ăn cũng chả thể bảo hộ được một sinh vật có lẽ còn ở bậc thấp hơn chúng nữa.

Điều đáng mừng là tám tỷ người liên thông với nhau bằng một cái kênh chat, theo kiểu huyền huyễn nhất mà chả ai ho he gì về cái vụ ấy. Cả chuyện cái lồng phòng hộ nữa.

Mười con Goblin, một pho tượng goblin, và một căn nhà gỗ.

Đó là tất cả tài sản của Nam. Mà hắn ta dựa vào việc thu thập nguyên vật liệu để đổi thức ăn, cộng thêm chỉ đạo đám da xanh nhặt nhạnh trái cây dại cũng xem như hữu kinh vô hiểm cho tới nay.

Còn về sau thì chỉ có thể diễn tả qua cái thở dài của Nam vào sáng sớm.

Hắn biết, bản thân phải có biện pháp.

Tất nhiên, đặt bẫy là ý nghĩ hay ho nhất mà hắn suy nghĩ ra được, và cũng khả quan khi mà không thiếu chuyên gia sinh tồn hảo tâm cung cấp. Nhưng kết quả thì khó mà nói, vì dã thú ở đây chưa bao giờ là dã thú của Nam Tinh.

Vả lại, một cạm bẫy thô sơ không giúp một đám Goblin săn được hươu thiết giáp ăn thịt, hay thỏ một sừng.

Thế nên, nguồn thịt duy nhất mà Nam có thể tiếp cận là thịt từ xác thối, thứ mà đám Goblin ăn lấy ăn để. Còn bản thân lĩnh chủ của bọn chúng thì nhìn một cách trầm cảm.

Chỉ là nguyên do mà Nam chưa trầm cảm là vì hắn có một cái bối cảnh nhân vật chính mở đầu. Tức thân cô nhi, hắn đã tập làm quen với việc thôi than vãn và tập trung giải quyết vấn đề được đặt ra trước mắt.
— QUẢNG CÁO —


Trường hợp tệ nhất là sau bốn ngày, khi tân thủ kỳ kết thúc và lồng bảo hộ biến mất và đám dã thú vào ban đêm sẽ tấn công vào lãnh địa. Như vậy, một mảng rừng thưa không phải là nơi chống trả tốt, ngược lại, rút lui vào hang động, hoặc một nơi nào đó hẹp lẫn kiên cố sẽ tốt hơn.

Nam có xu hướng điều thứ hai, nhưng hắn cũng đã tìm được một cái có lẽ là hang gấu bỏ hoang tương đối thích hợp.

Mà bỏ qua trường hợp tệ nhất, trường hợp tệ thứ hai lòi ra là trái cây dại cạn kiệt. Đám goblin buộc phải đi sâu vào rừng hơn, nơi chúng chả thể vọt vào lồng phòng hộ ngay.

Giảm quân số là nhất định, đoàn diệt càng có khả năng.

Nam không dám tưởng tượng kết cục của mình khi điều đó diễn ra.

Dù sao, thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy giống trò chơi là bảng chat, bảng giao dịch, cùng với pho tượng. Còn lại, ngay cả máu của đám goblin cũng là màu xanh lá, nóng hổi.

Nam trầm tư suy nghĩ.

Hắn nhớ rằng bản thân cũng đã lâu rồi chưa trải nghiệm cảm giác bất lực đến như thế. Lần đó, không có tiền ăn cơm phải ăn quỵt, sau lại giả què ăn xin, còn lần này, tệ hơn, dù chúng đi đến kết quả chả khác gì nhau.

Chết, Nam không sợ. Nhưng hắn ghét cảm giác chết một cách bất lực.

Ài...Nếu lúc này có một điếu thuốc lá thì sẽ ổn hơn.

Nam hít một hơi rồi đứng dậy. Quần áo có chút bốc mùi, lại ngủ dưới đất nên phải phủi bùn đi một chút. Rồi sau tất cả, hắn trở về với công việc của mình, một Goblin lĩnh chủ.

....

Đám goblin đã thức. Nhưng nói một cách chính xác, chúng đã thức kể từ khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời ló dạng.

Vào cái thời khắc đó, đám sinh vật ăn đêm đã lui bước, còn lũ thống trị ban ngày thì còn hãy quá sớm để bắt đầu săn mồi. Mục tiêu thứ nhất là rau củ dại đã ít dần, còn mục tiêu thứ hai là côn trùng sâu bọ ăn được ngược lại vượt tiêu chuẩn.

Chúng tìm được những con sâu bọ này ở ngay cả những địa điểm ngày hôm qua, và hôm kia. Sau đó, thực đơn giản là vứt vào trong những cái hũ bằng gỗ đơn giản treo trên lưng.
— QUẢNG CÁO —


Về phần này, Nam đã lắc đầu khi thấy chúng điêu khắc vào ngày đầu tiên và phải mua hẳn mười cái hũ để giải quyết.

Sống là tốt nhất, nhưng chết cũng chả sau vì bỏ vào mồm nhai vài cái là bữa sáng đã xong.

Tuy nếu có thể, chúng đều bắt sống, rồi lựa những con to béo nhất dành cho vị lãnh chúa kính yêu của bọn chúng đang lết xác ra khỏi căn nhà gỗ.

Bao giờ cũng vậy, một mỹ Goblin cái sẽ dâng đám côn trùng cho vị chúa tể, cùng với một nụ cười thân thiện đủ để dọa một thằng nhóc tè ra quần.

Nam không để ý đến điều đó. Hắn bốc ra một con có vẻ là giòi to béo bằng ngón út, cho vào họng, nhai.

Ừm...Nếu ta tưởng tượng đó là vị thịt gà thì nó sẽ có vị thịt gà thật.

Nam cho là vậy. Thế nên hắn bây giờ đang ăn những miếng thịt gà lúc nha lúc nhúc trong một cái hũ. Đám goblin cũng như vậy, y như trong bầy sư tử, miếng ngon nhất cho con đực, còn lại lũ cái mới bắt đầu xâu xé con mồi.

Dĩ nhiên, đám Goblin thì thói quan với kiểu ăn thọc tay vào hũ, rồi liếm đám côn trùng. Có khi, có tên còn liếm luôn tay của vị đồng bạn bên cạnh dẫn tới một cuộc nhao nhao vào buổi sáng.

Nam vào lúc này đang ở kênh chat.

Nói cũng kỳ diệu, toàn bộ hoạt động đều được thực hiện trong đầu. Chỉ cần hắn ta suy nghĩ thì trước mắt liền xuất hiện một cái bảng gồm: nhóm, thế giới, khu giao dịch.

Hai thứ phía sau không bàn, nhưng ở phần nhóm ngược lại là thứ quyết định lực giãy dụa của Nam. Ngày hôm qua, hắn vừa tóm được một chỗ dựa tương đối đáng tin cậy.

Mặc dù, giao ước miệng vĩnh viễn không đáng tin nên Nam không thực sự hy vọng.

"Đại tỷ, đây là danh sách nguyên vật liệu, còn đây là tráng miệng."

Nam ấn một phần tin tức soạn thảo từ ngày hôm qua, lại đưa ra một cái giao dịch mớ trái cây tươi mà đám goblin thu nhập về cho 'Đại Tỷ' của hắn.

Tuy theo Nam, đối phương tối đa chỉ là một sinh viên đại học, tính cách hẳn hơi mềm, thiên về dạng hơi hướng nội. Mà đối phó với dạng người như thế này, một thanh niên bị xã hội đánh đập từ nhỏ tới lớn như hắn biết làm như thế nào.
— QUẢNG CÁO —


Chỉ cần 'Hữu dụng' và 'Biết điều' là được. Chơi đạo đức chỉ có tác dụng với thánh mẫu, người bình thường sẽ xem như thằng óc chó. Trái lại, khi biết đối phương là người khổng lồ lĩnh chủ về sau thì Nam dùng ba tấc miệng lưỡi thành công trở thành một tên lãnh chúa có công việc.

Đơn giản, hắn tìm những mục giao dịch giá rẻ hơn thị trường chung báo ngay, hoặc như đối phương cần chút đồ thì sẽ đi canh. Đổi lại thì, chút thịt thừa của đám khổng lồ sẽ thuộc về hắn.

Như dịch vụ vậy, cả hai đều thấy mình hời.

Mà đối với việc này thì chỉ cần dựng lên đủ lòng tin, lại thêm xác thực đủ hữu dụng thì sinh viên tuyệt đối là ông chủ tốt nhất. Vì bọn hắn còn hiểu chữ thiện viết ra sao, chứ xã hội tinh anh đều được dạy cách thay chữ đó thành mười tám loại bóc lột kỹ xảo.

Nghĩ cũng đúng, dẫu sao thì người có tiếng nói vĩnh viễn là phe có tiền. Chỉ khác mỗi có người muốn cùng mọi người kiếm tiền, còn có người thì lại muốn mình bản thân kiếm tiền thôi.

Nam yên lặng chờ đợi.

Sau đó một chút, một dòng tin nhắn nhắn lại từ đối phương.

"Cảm ơn."

Theo sau đó, thanh âm nhắc nhở giao dịch thành công xuất hiện.

Rồi sau đó, một đống xương của một sinh vật khổng lồ nào đó xuất hiện. Mà, đống xương đấy cũng không hẳn là xương mà còn dính thịt, dựa theo hệ thống tính toán thì chừng trăm rưỡi ký. Thậm chí, Nam còn thấy một cái đùi thịt hoàn chỉnh, hẳn là vị 'Đại tỷ' kia tương đối hài lòng với trình độ phục vụ.

Thế là công việc thứ hai trong ngày hôm nay tới.

Thu hoạch đồ thừa của người khổng lồ, dù chỉ là xương thì tủy xương của lũ quái vật cũng đủ làm dịu chút khẩu phần lương thực rồi, thêm thịt thì bảo quản tốt tức bữa trưa không lo, bữa tối có bảo hiểm.

Tuy rằng, muối không có, và việc bảo quản thịt là vấn đề cấp thiên văn. Tuy đối với Nam thì lọc thịt ra, một phần nấu chín, phần còn lại rửa sạch, đem hun khói xem như là xong.

Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng