• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 20: Phạm Nhân
Lúc này trong phòng ăn.

Trên bàn cơm.

Trần Ân nhìn lấy trên bàn để một hộp nhỏ bằng gỗ.

“Mở ra xem thử đi.” Ngồi đối diện ông lão thần bí nói, ánh mắt ông nhìn cái hộp lại lâm vào quá khứ hồi ức.

Trần Ân mở ra nắp hộp, bên trong nằm chỉnh tề hai mươi viên nguyên thạch hạ phẩm.

“Đây là nguyên thạch mà, ông muốn đưa cháu sao?.”

“Chính xác mà nói thì đây là của cha mẹ con, phần tiền đền bù dành cho thân nhân có người thân bị hy sinh trong quân ngũ, ta đã giữ thay hơn mười năm rồi. Không phải con muốn trở thành tạp sư sao, vậy lấy nó dùng đi.”

“Hiện tại cháu không có thiếu cái gì, thật đấy, nên phần nguyên thạch này ông giữ lại trong nhà phòng khi cấp bách đi.”

“Con cứ giữ đi, còn muốn dùng hay không tùy con, được rồi không nói nữa ăn cơm đi.” Trần Hành phất phất tay ra hiệu không có bàn chuyện này nữa.

Trần Ân nghĩ nghĩ liền cất giữ lên, hắn lúc này không thiếu tài nguyên nên cứ giữ lại phần này cha mẹ di sản để trong nhà phòng chuyện ngoài ý muốn, như vậy Trần Ân hay ông nội giữ cũng như nhau.

Này một chuyện cũng làm Trần Ân cảm động, lúc trước cha mẹ tang sự ông nội cư nhiên không có lấy ra phần này tài sản, khiến ông chạy ngược chạy xuôi vay mượn khắp nơi hóa ra à muốn dành cho lúc này, cũng thật là thời điểm thích hợp nếu như Trần Ân không có gặp Thường Sơn sự kiện thì sẽ cần đến nó rồi.

“Vậy con muốn dự định thi vào học viện nào?.”

“Con sao?, nếu thuận lợi thì vào học viện Bắc Phong là ưu tiên hàng đầu, không được thì chuyển qua thi quân sự Bắc Lang.”
— QUẢNG CÁO —


Theo Trần Ân biết tại Bắc Ninh thành có hai trường học chuyên dạy liên quan đến chế tạp sư, là học viện siêu phàm Bắc Phong cùng quân đội bối cảnh Bắc Lang, ngoài ra còn có một học viện khác gọi Bắc Tinh.

Trong đó học viện Bắc Phong chuyên về phù văn cùng nguên lực bao hàm đào tạo các loại hệ thống nghề nghiệp khác nhau mà không chỉ chuyên dạy tạp sư, có thể nói là hệ thống dạy học tương đương toàn diện không có thiếu hụt rõ rệt, lại không nổi trội ở mặt nào.

Còn Bắc Lang học viện có bối cảnh quân đội phía sau, là lấy đào tạo chiến sĩ làm chính, có cực cao về nguyên lực hệ thống thành tựu, dĩ nhiên cũng có ngành học khác nhưng khá không được coi trọng.

Mà Bắc Tinh càng là chỉ nghiên cứu về linh hồn lĩnh vực, là lấy ra từ hệ thống pháp sư cùng vu sư của KaZaRi đại lục, cần có tương quan linh hồn mạnh mẽ hoặc thiên phú gần linh hồn lĩnh vực mới có thể thi vào.

Ba học viện này chính là Bắc Ninh ba đại trụ cột, các tinh anh ra từ ba nơi này chỉ cần là người có thực tài vậy sẽ dễ dàng mà vào cấp trung cương vị công tác tại quân đội, thị chính, cùng viện nghiên cứu, hoặc các tổ chức cá nhân tự do khác như đoàn đội lính đánh thuê chẳng hạn
.
Một lý do quan trọng khác mà Trần Ân ưu tiên chọn Bắc Phong học viện vì nó gần nhà, chỉ cần ngồi tàu tốc hành hai tiếng là đến nơi, có thể nhanh chóng qua lại ở giữa trường học cùng nhà. Vì ộng nội tuổi đã cao không biết lúc nào đột nhiên không có nếu Trần Ân không kịp về nhà gặp lần cuối hắn cảm thấy mình sẽ hối hận suốt đời, đây là thân nhân duy nhất của mình tại thế giới Lam tinh này mà.

Bắc Lang ở bên ngoài thành hình như gần doanh trại quân đội, Bắc Tinh cũng ở ngoài thành nghe nói vì nghiên cứu ma pháp luyện kim thường phát nổ nên bị đuổi đi ra. Vẫn là Bắc Phong tốt.

Nhưng suy nghĩ rất cốt cảm, hiện thực lại cho Trần Ân một cái tát.

“Um, ông mới nhận được thư từ Đông Hà thành bên kia, tháng sau cậu của con sẽ ghé qua Bắc Ninh thành, muốn đến nhà ta thăm cháu của mình, nếu con có gì không tiện hay không muốn gặp thì cứ nói để ông từ chối.”

Trần Ân há hốc mồm, làm cơm trong miệng nghen lại ở cổ khiến hắn ho sặc sụa, phải uống vội một hớp nước ép ép kinh ngạc.

Cậu?, cậu nào?, ta lúc nào có họ hàng rồi? , Đông Hà thành?, quan hệ dây mơ rễ má xa như vậy? chưa từng nghe qua ta có cái gì họ hàng mà. Hàng loạt câu hỏi trong đầu tựa như một đám Husky chạy qua.
— QUẢNG CÁO —

“Làm sao, không biết?.” Ông lão thấy Trần Ân phản ứng, nghi hoặc hỏi lại.

Trần Ân dở khóc dở cười, “đây là lần đầu cháu nghe nói mình có họ hàng xa đấy.”, xem ra ông nội là quên chưa nói cho mình việc này.

“Ta chưa từng đề cập qua sao?, con xem người già hay quên, chắc ta sắp bị đãng trí rồi.” Ông lão vuốt bộ râu ngắn của mình cười khà khà. Nói xong gương mặt lại nghiêm túc lên.

“Trong này có chút ẩn tình, đều là chuyện cũ năm xưa, hiện giờ người đương cuộc đều không còn, không cần nhắc lại.”

“Cháu không có ý kiến, nếu là người đến không thiện vậy thì không cần gặp tốt rồi.” Trần Ân không quan tâm nói, hắn thật sự không tò mò về hơn mười năm đều không gặp họ hàng xa.

“Yên tâm, là em trai của mẹ con, tên là Phạm Nhân, trước kia còn từng giúp qua mẹ con cùng cha con hai người thành một cặp, lần này ghé qua Bắc Ninh nói là có công sự, liền tiện thể muốn gặp một mặt.”

“Phạm Nhân? kỳ quái tên, nghe sao cứ có một loại phật gia ý vị, sẽ không phải còn có Phạm Tội, Phạm Pháp đi?” Trần Ân vừa ăn vừa đoán bậy nói.

Nghe vậy ngồi đối diện ông lão Trần Hành lắc lắc đầu, “không có, ta biết thì hình như mẹ cháu chỉ có một người em thôi.”

Ăn xong bữa cơm đầy bất ngờ, Trần Ân trở về trong phòng suy tư lên.

Hắn đang nghĩ nên giao bức thư tìm được cho thế lực nào trong Bắc Ninh thành, thứ này nên qua tay càng nhanh càng tốt.

Ngành tình báo sao?, nhưng trụ sở bên đó chắc bị trông coi rất nghiêm, một khi có không gian ba động xuất hiện có lẽ sẽ phát động cành báo gì không chừng, mà hư vô trạng thái cần cởi bỏ trong giây lát mới bỏ thư xuống được, nếu bên trong có thứ gì có thể phong ấn không gian như vậy chẳng khác nào mình chui đầu vào rọ.

Tìm nhà riêng của cao tầng trong thành rồi len lén bỏ thư trên bàn cũng là một khả năng, lá thư này không quan trọng rơi vào tay ai, nó xuất hiện trước ánh mắt của cao tầng chắc sẽ gây ra chút phản ứng nào đó, khiến cho tổ chức X không dám tại trong thành quá mức lộng hành truy tra hành tung của mình.
— QUẢNG CÁO —


Trong trường hợp rơi vào gián điệp của tổ chức X thì lá thư cũng xem như một cảnh báo, khiến bọn chúng nghĩ người có thể thần không biết quỷ không hay, tiếp cận Bắc Ninh cao tầng mà đưa ra lá thư sẽ có thực lực hoặc thiên phú không kém, khiến chúng e ngại mình một chút.

Nếu tổ chức X nắm giữ lá thư từ trong đó thu hẹp phạm vi tìm kiếm, như kẻ đưa tin có thiên phú hệ không gian, có thực lực không tệ.

Như vậy chính mình sẽ không trong phạm vi tìm kiếm có thể an toàn một thời gian, cũng làm bọn chúng nghi ngờ việc tên Xích văn tộc kia đã cùng nào đó người thành lập quan hệ, sẽ ưu tiên tìm tên Xích Văn tộc khả năng trốn trong thành, dù sao một mục tiêu đặc thù càng dễ kiếm hơn người có không gian thiên phú có thể đi bất cứ đâu.

Trần Ân không hối hận vì đã dính vào việc này, người chết vì tài chim chết vì mồi, mà lại chính mình đã có thu hoạch tài chính khởi đầu phong phú, cũng nên vì đó gánh chịu nhân quả.

Trần Ân ngồi tại trên gường, bàn tay làm động tác nắn khớp tay phát ra tiếng “rốp rốp” âm thanh, đôi mắt thâm trầm như giếng cổ, đây là thói quen động tác khi Trần Ân tập trung suy nghĩ.

Tính theo thời gian hiện tại, thì nếu tổ chức X kia triển khai truy lùng người tiếp xúc qua Cương Xà trong hầm mỏ, vậy thì vấn đề bọn họ tìm đến mình trong thời gian này là rất cao, vì nhiệm vụ kéo dài thời gian không lâu chỉ vài ngày, người nhận có thể không nhiều, hy vọng mấy thợ săn kia ra chút sức, đừng để bị bắt quá nhanh, nếu không sẽ đến lượt mình.

Sơ hở duy nhất là mình tiếp xúc qua những người tại khu mỏ Thường Sơn sẽ cung cấp ra chính mình tranh chân dung gương mặt, may mắn thời đại này máy ảnh cùng camera còn chưa phổ cập, muốn tìm một người chỉ bằng ảnh chân dung trong thành phố có hơn 90 triệu nhân khẩu không khác mò kim đáy bể, cho dù có thu nhỏ phạm vi là thanh thiếu niên thì vẫn cần tốn không ít tinh lực.

Nên tốt nhất trong vài tháng kế tiếp chỉ nên tại trong nhà, ít đi ra ngoài thì hơn.

Nghĩ đến đây Trần Ân hướng trên tay nhẫn trữ vật lấy ra lá thư.

Thời đại tu tiên sụp đổ, mạt pháp thế giới xảy ra, Tu Tiên Giả trốn khỏi thế giới này hoặc chết.
Ngàn năm sau, thời đại Ma Pháp xuất hiện, thay thế thời đại cũ. Nhưng mấy trăm năm sau đó, linh khí khôi phục, Tu Tiên Giả xuất hiện trở lại. Liệu hai bên có xảy ra va chạm?
Một gã thô lỗ bất đắc dĩ xuyên không đến thế giới loạn lạc. Không ma lực, không ma pháp, không linh lực, hắn chỉ có thể luyện thể để đánh nhau với thế giới đầy phép Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới