Long Cơ Chiến Hồn
Gió DG
Chương 358: Bách Hoa Yêu
Chương 358: Bách Hoa Yêu
Thời gian bắt đầu đếm ngược, còn ba giờ nữa là vụ cá giữa Triệu Hoài và Gia Kiệt sẽ kết thúc. Ai trong hai người bọn họ, cũng đều gấp rút hành động. Tranh thủ thời gian, giành lấy thắng lợi. Dù sao lần cá cược này, không những chứa đựng lợi ích của bọn họ mà còn là thể diện của học viện đứng sau. Cho dù có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, quyết không thể thua.
Chỉ là tình cảnh hiện tại của Cảnh Hoà không được tốt cho lắm. Bị vô vàn rể cây quấn lấy, khó mà cử động. Ra sức vùng vẫy nhưng chỉ làm cho nó siết chặt hơn. Sắc mặt của hắn ta đã không tự chủ mà nhăn nhó hết cả lên, trông khó coi vô cùng.
- Bụt, đây là chuyện gì vậy? Mau cứu ta!- Cảnh Hoà hét lớn, tìm về cho bản thân một con đường sống.
- Gấp gì chứ? Đợi một chút đi! Có ta ở đây rồi, không c·hết đâu mà lo. Muốn làm đại sự, chút tiểu tiết này có đáng là bao. Chịu khó tí đi, mới có thành quả ngoài mong đợi chứ?- Triệu Hoài cất tiếng, thản nhiên như thường.
- Vậy thành quả mà người muốn là gì? Chúng ta lấy nó đi, còn cái ngoài mong đợi đó ta cảm thấy không cần đâu!- Cảnh Hoà gấp gáp mà nói, nét mặt lộ rõ sự vô vọng.
- Cái đó à? Ta cũng không biết nữa, tới đâu thì hay tới đó vậy. Chỉ biết là, ngươi nhất định phải chịu khổ rồi!- Triệu Hoài một bên an nhàn mà đáp, khác xa hoàn toàn với đối phương. Đây rõ ràng, là công báo tư thù.
- Người... Người... Ta biết lỗi rồi, người cứu ta đi. Ta hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, thật đấy!- Cảnh Hoà ra sức cầu xin, bằng không phen này hắn ta lãnh đủ.
- Ngươi nói gì thế? Gì mà lỗi với không lỗi ở đây. Ta là loại người vì chuyện nhỏ nhặt đó mà làm ra loại chuyện này sao? Cầm lấy đi, tự mình mà giải quyết lấy!- Triệu Hoài nhẹ gật đầu hài lòng, thuận tay mà ném Toái nguyệt huyết đao cho cái tên đó.
Có được món v·ũ k·hí này, Cảnh Hoà lập tức khác xưa. Một thân khí tức cường đại, áp chế hoàn toàn rể cây trên người. Chỉ với vài nhát đao cơ bản, đã có thể thoát khỏi trói buộc. Sức mạnh mà nó mang tới, là không gì sánh bằng.
- Bình tĩnh lại một chút, là ngươi làm chủ nó chứ không phải cái của nợ đó khống chế lấy ngươi. Sức mạnh là cần thiết nhưng ý chí mới là điều quan trọng giúp cho ngươi thành công. Đừng có mà lạc lối đấy!- Triệu Hoài nhíu mày, nghiêm giọng mà nói lời nhắc nhở. Ánh mắt sắc bén như dao, còn đâu dáng vẻ đùa cợt ban nãy.
Nghe được lời đó, tâm tình của Cảnh Hoà đã ổn định lại phần nào. Cảm giác khát máu khi xưa, đã không còn mãnh liệt như giây phút ban đầu. Hắn ta đang dần dần làm chủ lấy sức mạnh này, kiểm soát lấy nó. Biến nó trở thành một phần của bản thân, tùy ý sử dụng.
Đưa mắt nhìn tới yêu ma xung quanh, con ngươi đã gần như hoá đỏ. Ánh mắt ấy, tràn đầy sát khí. Chỉ cần lơ là một chút thôi, bản thân ngay lập tức sẽ bị nó nuốt chửng. Nhưng tạm thời, Cảnh Hoà vẫn là có thể áp chế được nó.
Không nói nhiều lời, hắn ta trực tiếp lao lên. Trái đâm phải chém, một đường chém g·iết. Đối diện là vô vàn yêu ma, hắn ta vậy mà lại không chút sợ hãi. Càng đánh càng hăng, gần như đã đánh mất chính mình. Thoạt nhiên, âm thanh quen thuộc lại vang lên.
- Đã nói với ngươi, không được để nó khống chế. Bằng không tương lai của ngươi, chính là một màn đêm tăm tối. Sống trong máu tanh, không chém thì g·iết. Đó là thứ tương lai mà ngươi muốn sao?- Triệu Hoài từ tốn, thản nhiên mà cắn hột dưa. Hắn ta đối với chuyện này, quan tâm nhưng không bận tâm. Đây là để cho đối phương, tự mình vượt qua.
Trong mơ hồ, Cảnh Hoà một lần nữa lấy lại tỉnh táo. Những lời nói đó, như la bàn định hướng cho hắn ta. Đi đến nơi cần đến, làm những việc cần làm. Nếu như không có nó, hắn sớm đã mất phương hướng. Đắm chìm trong g·iết chóc, không sao dứt ra cho được.
Cứ như thế, mỗi lần Cảnh Hoà gần như mất đi lí trí, Triệu Hoài sẽ lên tiếng, nói lời khích lệ. Cổ vũ tinh thần đồng thời kiềm chế bản năng khát máu trong người đối phương. Tránh cho hắn ta, bị Toái nguyệt huyết đao hoàn toàn chi phối.
- Không hổ danh là một món Danh khí, uy lực lại mạnh đến vậy. Nếu như không phải nó hư hại thì thật là không biết, nó sẽ mạnh đến mức độ nào nữa!- Triệu Hoài một bên bình phẩm, ánh mắt chăm chú mà quan sát.
- Ngươi làm như vậy hoài, không sợ hắn ta nhập ma sao? Đến lúc đó, vô phương cứu chữa. Không phải là ai cũng giống như ngươi đâu!- DG cất tiếng, thiện ý nhắc nhở.
- Ngươi thì hiểu gì chứ, ta đây là đang mài bảo đao. Đao không mài không sao sắc bén, người không chịu khổ làm sao thành tài. Tâm cảnh không rèn, mạnh lên thì có ích gì?- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, suy tính không ít.
- Ta thật là không hiểu, ngươi vì sao lại giúp hắn nhiều đến như vậy. Với tính cách của ngươi, không lợi sẽ không làm. Lẽ nào, là còn có âm mưu phía sau!- DG nói tiếp, ngờ vực không thôi.
- Ngươi nói gì thế? Ta là loại người đó sao? Không cho phép ta đồng cảm à? Đừng có mà vu oan cho người tốt. Hazz, đúng là dòng đời xô đẩy mà, làm người tốt cũng khó!- Bất chợt, Triệu Hoài thở dài một hơi. Bày ra dáng vẻ ưu sầu, khổ não.
- Wa, xem ngươi kìa! Không nhìn lại mình là hạng người gì, ở đó mà người tốt. Có tốt làm ấy!- DG nói lời mỉa mai, khinh thường lộ rõ. Bởi vì hơn ai hết, nó mới là người hiểu hắn ta nhất.
- Wa, xem ngươi nói kìa. Ta có tệ đi chăng nữa, cũng đâu đến mức độ đó. Ngươi đấy, không tin ta gì hết, đau lòng c·hết mất!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ uất ức, đưa tay lao đi giọt nước mắt cá xấu đang chảy dài.
- Ngươi đã xấu rồi, khóc còn xấu hơn. Xấu đau xấu đớn, làm bẩn mắt người nhìn. Như thế là đủ rồi, đừng có giả vờ nữa. Nhân phẩm của ngươi, ta còn không hiểu sao!- DG tiếp lời, vẫn là cái giọng điệu khinh miệt đó.
- Xì, ngươi đấy, nói chuyện khó nghe quá đi!- Người máy bọn họ, cứ thế mà cãi nhau không ngừng.
Cho đến khi, một âm thanh chấn kinh phát ra. Khiến cho bọn họ được phen giật mình. Đưa mắt nhìn tới, liền kinh ngạc không thôi. Vô số dây leo từ dưới đất trồi lên, bao trùm lấy khung cảnh nơi đây. Ẩn trong đó, là hơi thở của yêu ma cấp cao.
- Là kẻ nào, dám đến đây sinh sự? Còn dám đả thương đồng tộc của ta, tìm c·hết!- Thanh âm vang vọng, khí tức toả ra là mười phần mạnh mẽ.
Bách Hoa Yêu, là vương của dặm trượng quanh đây. Dưới trướng là vô số Hoa yêu, Thụ yêu. Phải nói, nó chính là yêu mạnh nhất của nơi này. Chỉ vì thời gian trước bận đột phá, nên mãi chưa xuất hiện. Nay lại có kẻ đến gây rối, không thể không quan tâm.
Cảnh Hoà một đường chém g·iết, động tĩnh gây ra tất nhiên là không nhỏ. Thành công thu hút lấy sự chú ý của chủ nhân nơi đây, mới xảy ra một màn này. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta tiếp tục đồ sát.
- Là ta làm đấy thì sao nào? Ngươi có ý kiến gì à?- Cảnh Hoà giờ đây, một thân cuồng bạo, ánh mắt đằng đằng sát khí. Hoàn toàn không xem đối phương ra gì, ngạo mạn tận trời.
- Là ngươi à, con người đáng ghét kia. Dám đến địa bàn của ta của ta sinh sự, ngươi chán sống rồi sao?- Bách Hoa Yêu liếc nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ căm phẫn.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, còn ba giờ nữa là vụ cá giữa Triệu Hoài và Gia Kiệt sẽ kết thúc. Ai trong hai người bọn họ, cũng đều gấp rút hành động. Tranh thủ thời gian, giành lấy thắng lợi. Dù sao lần cá cược này, không những chứa đựng lợi ích của bọn họ mà còn là thể diện của học viện đứng sau. Cho dù có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, quyết không thể thua.
Chỉ là tình cảnh hiện tại của Cảnh Hoà không được tốt cho lắm. Bị vô vàn rể cây quấn lấy, khó mà cử động. Ra sức vùng vẫy nhưng chỉ làm cho nó siết chặt hơn. Sắc mặt của hắn ta đã không tự chủ mà nhăn nhó hết cả lên, trông khó coi vô cùng.
- Bụt, đây là chuyện gì vậy? Mau cứu ta!- Cảnh Hoà hét lớn, tìm về cho bản thân một con đường sống.
- Gấp gì chứ? Đợi một chút đi! Có ta ở đây rồi, không c·hết đâu mà lo. Muốn làm đại sự, chút tiểu tiết này có đáng là bao. Chịu khó tí đi, mới có thành quả ngoài mong đợi chứ?- Triệu Hoài cất tiếng, thản nhiên như thường.
- Vậy thành quả mà người muốn là gì? Chúng ta lấy nó đi, còn cái ngoài mong đợi đó ta cảm thấy không cần đâu!- Cảnh Hoà gấp gáp mà nói, nét mặt lộ rõ sự vô vọng.
- Cái đó à? Ta cũng không biết nữa, tới đâu thì hay tới đó vậy. Chỉ biết là, ngươi nhất định phải chịu khổ rồi!- Triệu Hoài một bên an nhàn mà đáp, khác xa hoàn toàn với đối phương. Đây rõ ràng, là công báo tư thù.
- Người... Người... Ta biết lỗi rồi, người cứu ta đi. Ta hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, thật đấy!- Cảnh Hoà ra sức cầu xin, bằng không phen này hắn ta lãnh đủ.
- Ngươi nói gì thế? Gì mà lỗi với không lỗi ở đây. Ta là loại người vì chuyện nhỏ nhặt đó mà làm ra loại chuyện này sao? Cầm lấy đi, tự mình mà giải quyết lấy!- Triệu Hoài nhẹ gật đầu hài lòng, thuận tay mà ném Toái nguyệt huyết đao cho cái tên đó.
Có được món v·ũ k·hí này, Cảnh Hoà lập tức khác xưa. Một thân khí tức cường đại, áp chế hoàn toàn rể cây trên người. Chỉ với vài nhát đao cơ bản, đã có thể thoát khỏi trói buộc. Sức mạnh mà nó mang tới, là không gì sánh bằng.
- Bình tĩnh lại một chút, là ngươi làm chủ nó chứ không phải cái của nợ đó khống chế lấy ngươi. Sức mạnh là cần thiết nhưng ý chí mới là điều quan trọng giúp cho ngươi thành công. Đừng có mà lạc lối đấy!- Triệu Hoài nhíu mày, nghiêm giọng mà nói lời nhắc nhở. Ánh mắt sắc bén như dao, còn đâu dáng vẻ đùa cợt ban nãy.
Nghe được lời đó, tâm tình của Cảnh Hoà đã ổn định lại phần nào. Cảm giác khát máu khi xưa, đã không còn mãnh liệt như giây phút ban đầu. Hắn ta đang dần dần làm chủ lấy sức mạnh này, kiểm soát lấy nó. Biến nó trở thành một phần của bản thân, tùy ý sử dụng.
Đưa mắt nhìn tới yêu ma xung quanh, con ngươi đã gần như hoá đỏ. Ánh mắt ấy, tràn đầy sát khí. Chỉ cần lơ là một chút thôi, bản thân ngay lập tức sẽ bị nó nuốt chửng. Nhưng tạm thời, Cảnh Hoà vẫn là có thể áp chế được nó.
Không nói nhiều lời, hắn ta trực tiếp lao lên. Trái đâm phải chém, một đường chém g·iết. Đối diện là vô vàn yêu ma, hắn ta vậy mà lại không chút sợ hãi. Càng đánh càng hăng, gần như đã đánh mất chính mình. Thoạt nhiên, âm thanh quen thuộc lại vang lên.
- Đã nói với ngươi, không được để nó khống chế. Bằng không tương lai của ngươi, chính là một màn đêm tăm tối. Sống trong máu tanh, không chém thì g·iết. Đó là thứ tương lai mà ngươi muốn sao?- Triệu Hoài từ tốn, thản nhiên mà cắn hột dưa. Hắn ta đối với chuyện này, quan tâm nhưng không bận tâm. Đây là để cho đối phương, tự mình vượt qua.
Trong mơ hồ, Cảnh Hoà một lần nữa lấy lại tỉnh táo. Những lời nói đó, như la bàn định hướng cho hắn ta. Đi đến nơi cần đến, làm những việc cần làm. Nếu như không có nó, hắn sớm đã mất phương hướng. Đắm chìm trong g·iết chóc, không sao dứt ra cho được.
Cứ như thế, mỗi lần Cảnh Hoà gần như mất đi lí trí, Triệu Hoài sẽ lên tiếng, nói lời khích lệ. Cổ vũ tinh thần đồng thời kiềm chế bản năng khát máu trong người đối phương. Tránh cho hắn ta, bị Toái nguyệt huyết đao hoàn toàn chi phối.
- Không hổ danh là một món Danh khí, uy lực lại mạnh đến vậy. Nếu như không phải nó hư hại thì thật là không biết, nó sẽ mạnh đến mức độ nào nữa!- Triệu Hoài một bên bình phẩm, ánh mắt chăm chú mà quan sát.
- Ngươi làm như vậy hoài, không sợ hắn ta nhập ma sao? Đến lúc đó, vô phương cứu chữa. Không phải là ai cũng giống như ngươi đâu!- DG cất tiếng, thiện ý nhắc nhở.
- Ngươi thì hiểu gì chứ, ta đây là đang mài bảo đao. Đao không mài không sao sắc bén, người không chịu khổ làm sao thành tài. Tâm cảnh không rèn, mạnh lên thì có ích gì?- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, suy tính không ít.
- Ta thật là không hiểu, ngươi vì sao lại giúp hắn nhiều đến như vậy. Với tính cách của ngươi, không lợi sẽ không làm. Lẽ nào, là còn có âm mưu phía sau!- DG nói tiếp, ngờ vực không thôi.
- Ngươi nói gì thế? Ta là loại người đó sao? Không cho phép ta đồng cảm à? Đừng có mà vu oan cho người tốt. Hazz, đúng là dòng đời xô đẩy mà, làm người tốt cũng khó!- Bất chợt, Triệu Hoài thở dài một hơi. Bày ra dáng vẻ ưu sầu, khổ não.
- Wa, xem ngươi kìa! Không nhìn lại mình là hạng người gì, ở đó mà người tốt. Có tốt làm ấy!- DG nói lời mỉa mai, khinh thường lộ rõ. Bởi vì hơn ai hết, nó mới là người hiểu hắn ta nhất.
- Wa, xem ngươi nói kìa. Ta có tệ đi chăng nữa, cũng đâu đến mức độ đó. Ngươi đấy, không tin ta gì hết, đau lòng c·hết mất!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ uất ức, đưa tay lao đi giọt nước mắt cá xấu đang chảy dài.
- Ngươi đã xấu rồi, khóc còn xấu hơn. Xấu đau xấu đớn, làm bẩn mắt người nhìn. Như thế là đủ rồi, đừng có giả vờ nữa. Nhân phẩm của ngươi, ta còn không hiểu sao!- DG tiếp lời, vẫn là cái giọng điệu khinh miệt đó.
- Xì, ngươi đấy, nói chuyện khó nghe quá đi!- Người máy bọn họ, cứ thế mà cãi nhau không ngừng.
Cho đến khi, một âm thanh chấn kinh phát ra. Khiến cho bọn họ được phen giật mình. Đưa mắt nhìn tới, liền kinh ngạc không thôi. Vô số dây leo từ dưới đất trồi lên, bao trùm lấy khung cảnh nơi đây. Ẩn trong đó, là hơi thở của yêu ma cấp cao.
- Là kẻ nào, dám đến đây sinh sự? Còn dám đả thương đồng tộc của ta, tìm c·hết!- Thanh âm vang vọng, khí tức toả ra là mười phần mạnh mẽ.
Bách Hoa Yêu, là vương của dặm trượng quanh đây. Dưới trướng là vô số Hoa yêu, Thụ yêu. Phải nói, nó chính là yêu mạnh nhất của nơi này. Chỉ vì thời gian trước bận đột phá, nên mãi chưa xuất hiện. Nay lại có kẻ đến gây rối, không thể không quan tâm.
Cảnh Hoà một đường chém g·iết, động tĩnh gây ra tất nhiên là không nhỏ. Thành công thu hút lấy sự chú ý của chủ nhân nơi đây, mới xảy ra một màn này. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta tiếp tục đồ sát.
- Là ta làm đấy thì sao nào? Ngươi có ý kiến gì à?- Cảnh Hoà giờ đây, một thân cuồng bạo, ánh mắt đằng đằng sát khí. Hoàn toàn không xem đối phương ra gì, ngạo mạn tận trời.
- Là ngươi à, con người đáng ghét kia. Dám đến địa bàn của ta của ta sinh sự, ngươi chán sống rồi sao?- Bách Hoa Yêu liếc nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ căm phẫn.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằnghoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
Đổisangở đâyThông báo: Cầu nhận xét, cầu góp ý, cầu đề cử!!!
Tặng quà
Số phải lớn hơn 5,000 và chia hết cho 1,000.
Đang có trong tài khoản.
Hoạt động
- tặng
Yêu cầu & Báo lỗi
Bạn cần hỗ trợ hay báo cáo vấn đề gì?
Tiêu đề
Nội dung
Các vấn đề vi phạm bản quyền xin vui lòng gửi thư đến [email protected]