• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 24: Rừng Huyễn Thú
Ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời mây đen, Vĩ Phàm thẫn thờ. Sau một lúc như vậy, hắn nhất thời lấy tay tự véo vào má rồi thở ra một hơi.

"Haizz. Quả thật đây không phải giấc mơ! Ta thật sự tu tiên sao?"

Nói rồi lại đứng giữa sân, trái phải nhìn, không thấy người thì hắn cũng liền nhỏ giọng: "Thần Khải?"

"Ngươi cần gì?" Thần Khải nhàn nhạt lên tiếng. Mà nghe thấy tiếng, Vĩ Phàm đồng dạng là lập tức hỏi: "Nếu tất cả những gì ta đang trải qua, tới hiện tại chỉ là một giấc mơ dài thì phải làm sao? Nếu cái lúc ta bị tai nạn xe đâm, hoặc chết, hoặc thực vật, vậy đây có thể chỉ là ảo mộng của ta. Cả sư phụ, Bạch lão và ngay cả ngươi đều là ảo mộng của ta..."

Vĩ Phàm lo sợ, nếu những gì đã trải qua chỉ là mong muốn của hắn, chỉ là một giấc mộng dài thì hắn nên làm gì? Tiếp tục thỏa sức bay nhảy trong cái giấc mộng này, hay là phải tỉnh giấc đây?

"Đúng!" Thần Khải thở dài, nhất thời xa xăm nói: "Ta cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ dài, nếu vậy, sẽ không ai ghét bỏ, không tranh, không đấu, không phải..."

"Tranh đấu? Với ai?"

"Tranh cái đầu quỷ của ngươi, được chưa? Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, dành thời gian để tu luyện còn có ích hơn." Thần Khải tự nhiên lớn tiếng chửi như vậy, Vĩ Phàm không hiểu mây trăng gì, liền nhăn mày nói: "Đây là hiếu kỳ của ta, ta hỏi, ngươi không muốn liền không cần trả lời. Lấy cớ gì mắng ta? Quỷ tha ta đi, nếu là mơ, sao lại nghĩ ra cái tên như ngươi cơ chứ, thật là!"

Thần Khải chưa kịp phản pháo, Vĩ Phàm đã lần nữa nói: "Thôi, ta đi gặp Bạch lão để hỏi một vài vấn đề, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa. Suy..."

"Vậy càng tốt, tránh phiền đến ta!"

Sau một đoạn thời gian mơ mộng tranh cãi với Thần Khải, Vĩ Phàm đã bỏ đi những suy nghĩ rối rắm trong đầu, thở dài một hơi và rời khỏi.

Hắn quyết định đến gặp Bạch lão.

Kế đó, Vĩ Phàm băng qua một con suối nhỏ rồi tiến đến một rừng tre già, thong thả trên đường, đôi lần múa may, đôi lúc ngắt lấy cỏ dại ven đường.

"A, đây rồi!"

Lúc này, nằm giữa rừng tre già liền hiện lên trước mắt là một gian nhà gỗ giản dị, cũ kỹ, với phần mái làm bằng lá khô. Gian nhà được bao quanh bởi một lớp hàng rào tre, bên cạnh lại giản dị một cái giếng nhỏ, liền kề với một giàn treo - treo lấy các loại thảo dược hiện đã khô lá.

Vĩ Phàm tiến đến gần khoảng sân, nhìn xung quanh tìm kiếm, nhất thời một hơi lớn tiếng: "Bạch lão, con là Vĩ Phàm..."

"Vĩ Phàm đó sao? Chờ ta ít phút..." Sau một tràng từ Vĩ Phàm, đáp lại hắn là một giọng nói khàn khàn già nua nhưng cũng ôn tồn. Tiếp theo Bạch lão xuất hiện là toàn thân bạch y, khom người, chậm rãi từ phía sau cánh cửa sải bước đi ra. Hai tay ông ôm trọn một mớ thảo dược đang chuẩn bị đem đi phơi khô, khuôn mặt phúc hậu nhìn Vĩ Phàm, đồng thời liền nói: "Chờ ta ... ta gần xong rồi!"

Cùng lúc này, Vĩ Phàm không thể một bên đứng nhìn, liền vội chạy đến. Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy mớ thảo dược trên tay Bạch lão rồi mỉm cười.
— QUẢNG CÁO —


"Để con giúp Bạch lão một tay, hì hì..."

"Được thôi! Nhưng con nhớ cẩn thận nhé, thảo dược quý để chế thuốc của ta đấy! Thân già nhiều bệnh, ha ha a."

"Mà Bạch lão dùng những thứ này để luyện đan dược sao?" Thấy Vĩ Phàm ngây ngô hỏi như vậy, Bạch lão chỉ cười nhẹ rồi từ tốn giải thích: "Ha ha a, không phải! Đây chỉ là thảo dược bình thường thôi, vả lại, ta không phải là một đan sư."

Vĩ Phàm nhất thời cười trừ bởi vì nhầm lẫn. Hắn đã quên, trước đây một lần có hỏi thăm sư phụ Thanh Phong, rằng Bạch lão cũng là một tu tiên giả, bất quá chỉ ở cấp độ Tái Thể sơ kỳ mà thôi. Tất nhiên, ông không phải là người của Huyền Cực Tông, Thanh Phong cũng đã từng có nhắc qua.

Thật ra, Bạch lão từng là người bạn tâm giao với cha của Thanh Phong, đã nhiều lần giúp đỡ cho gia đình ông và là một con người đáng kính. Sau khi cha của Tiêu Thanh Phong được bổ nhiệm làm cốc chủ phải sang Trái Đất, Bạch lão cũng nhân cơ hội đó mà rời đi cùng. Ông đơn giản chỉ muốn chọn một nơi không màng thế tục, chính là nơi cha sinh đất tổ của ông, muốn sống bình yên, an nhàn tuổi già ở Trái Đất này.

Tiêu Thanh Phong từng nhắc nhở cho Vĩ Phàm, mặc dù Bạch lão không phải là một cường giả ưu tú, nhưng lại là người ông mang ơn rất nhiều, nên phải luôn kính trọng Bạch lão phía trên.

Lúc này, nhận thấy Vĩ Phàm áy náy vì đã nhầm lẫn, Bạch lão vội cười và nhàn nhạt nói: "Ha ha, áy náy cái gì chứ. Không sao, không sao. Dù sao con cũng không biết nhiều về những thứ này. Đúng rồi! Sau này có dịp sang được Nhân Giới, cố gắng mà học hỏi thêm là được."

Nói xong, ông liền tận tình hướng dẫn Vĩ Phàm cách sắp xếp và kể rõ công dụng của từng loại thuốc. Mà Vĩ Phàm tiếp đó cũng gật đầu, rồi theo chỉ dẫn của Bạch lão tiến đến giàn tre để phơi thảo dược, nhẹ nhàng xếp từng loại một.

Sau khi làm xong, hắn phủi đi một vài lớp bụi trên bàn tay, tiếp đó quay sang nói: "Bạch lão, Vĩ Phàm có chuyện cần hỏi."

"Là chuyện gì?" Bạch lão gật đầu, ra hiệu Vĩ Phàm cứ nói.

"Con chỉ muốn hỏi, là ở Huyền Cực Cốc này có nơi nào giúp rèn luyện không ạ? Ví dụ như một nơi vận động tập luyện, chiến đấu cũng có thể. Con muốn được thực chiến, ngồi hoài một chỗ tu hành cũng không tốt với con cho lắm!"

Theo như lời của Thần Khải, hắn không nên quá chú tâm vào việc tăng nhanh cấp độ, thay vào đó nên hướng đến sự hài hòa bằng kinh nghiệm có được. Môn công pháp của hắn, mặc dù là tu nhục thân nhưng lại hướng đến sự cân bằng. Chưa kể, tăng nhanh cấp độ mà không khổ luyện và nâng cao kinh nghiệm chiến đấu, cũng là không tốt cho hắn về lâu về dài. Dẫu sao về sau hắn cũng phải sang Nhân Giới, ít nhiều sẽ phải vài lần va chạm, nên hiện tại hắn muốn tìm một nơi có thể dùng chiến đấu để rèn luyện, chuẩn bị cho sau này.

Hắn cũng không muốn nhàm chán một chỗ lâu đến như vậy!

Mà Bạch lão nghe xong đồng dạng cũng liền hiểu ý. Ông suy nghĩ một hồi lâu, tiếp sau đó liền gật đầu, nói: "Nơi con miêu tả, cũng là có ... nhưng ở nơi đó lại có phần nguy hiểm..."

"Ở đâu? Sao lại nguy hiểm?" Vĩ Phàm hiếu kỳ, hắn hỏi. Đồng thời Bạch lão thở dài, ông cũng chậm rãi giảng thuật: "Ở Huyền Cực Cốc này, có một nơi có thể giúp con rèn luyện thông qua chiến đấu." Ông do dự một lúc lâu mới chịu nói tiếp: "Nơi đó có tên là Rừng Huyễn Thú."

"Rừng Huyễn Thú" là nơi được cha của Tiêu Thanh Phong một mình tìm ra, trong cái lần đầu tiên sang đến Trái Đất. Nó nằm liền kề gần Động Đài Sen, chính là một khu rừng nguy hiểm, chiếm một khoảng khá rộng. Mà ở nơi đó, thực sự có tồn tại những sinh vật đáng sợ, đa phần đều là huyễn hóa từ hư vô mà thành. Mặc dù chỉ là ảo nhưng lại thực sự tồn tại, có thể công kích và đe dọa sinh mạng của vật sống. Hơn nữa, chúng không thể rời đi khu rừng và sẽ biến mất vào ban ngày, bất quá vào ban đêm chúng lại đồng loạt xuất hiện như bình thường. Không ai biết rõ khu rừng đã xuất hiện khi nào, ai đã tạo ra, nhưng chắc chắn một điều là, không một đệ tử nào của Huyền Cực Cốc dám bén mảng đến gần.

Ngoài ra, những sinh vật đó cũng có cấp độ như một tu tiên giả bình thường, nhưng chỉ từ Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy cho đến Tái Thể kỳ. Chúng phân bố đồng đều theo tầng, càng tiến vào sâu sẽ đụng độ với sinh vật càng mạnh. Do đó, đây là nơi trừng phạt những đệ tử không tuân thủ phép tắc, cũng là nơi giúp các đệ tử từ Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy trở lên tu luyện. Nhưng đến hiện tại lại không một ai dám tới gần, đến ngay cả Tiêu Thanh Phong, hắn cũng chỉ mới ba lần đến khu rừng này mà thôi.
— QUẢNG CÁO —


Vĩ Phàm bất giác nhớ lại, sau đó vội vàng nói: "Là ở đó sao? Sư phụ từng nói ở đó rất nguy hiểm, chỉ cho phép con đi khi đã đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy. Thì ra nơi đó lại đặc biệt đến vậy!"

"Con vẫn chưa đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy, theo ta, khi nào đạt đến rồi hẵng đi. Hiện tại quả thật không nên!" Bạch lão gật đầu.

Về phần Vĩ Phàm, hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, nhất thời lại kiên định lên tiếng: "Bạch lão thấy đấy, con cũng gần đạt đến Luyện Thể kỳ tầng bảy rồi. Chi bằng thừa cơ hội này đi lịch luyện rồi đột phá. Sư phụ đã từng nói qua, đột phá trong chiến đấu lại rất có lợi cho một người tu hành, vả lại, con muốn mạnh hơn thông qua thực chiến. Không thể lạm dụng đan dược mãi được!"

"Vậy, ý của con là ... muốn đi?" Bạch lão thở dài, dù đã biết nhưng vẫn hỏi.

"Dạ vâng!"

Nhìn rõ Vĩ Phàm gật đầu kiên quyết muốn đi như vậy, Bạch lão là không đành lòng bất quá cũng phải nhắm mắt chấp nhận. Vì lý lẽ của Vĩ Phàm đưa ra quả thật rất đúng, ông không thể một hai ngăn cản. Tiếp theo ông vỗ nhẹ vào vai Vĩ Phàm, trầm giọng, nói: "Đã muốn đi thì sao lại cản. Đã vậy, nhớ bảo trọng! Ta không muốn Thanh Phong nói, là ta không giúp hắn trong coi nơi này, haizz…"

Vừa nói xong, Bạch lão quay người, rồi tiến đến và chậm rãi sắp xếp lại đống thảo dược phơi khô của mình.

Vĩ Phàm chỉ mỉm cười, rồi chắp tay và rời đi ngay sau đó.

"Tuổi trẻ phải nên xông xáo nhưng cũng phải biết trân quý mạng mình, đứa trẻ này... Thanh Phong, nó có vài phần giống nhà ngươi rồi!"

***

Mặt trời chầm chậm xuống núi, che khuất ánh sáng bên phía sơn phong. Mà phía xa nhìn lại, hình ảnh một người thanh niên đang cặm cụi chuẩn bị hành lý, tâm thần chập chờn hy vọng.

"Nhiêu đây là đủ rồi!" Vĩ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng tự nói.

Tiếp theo, Thần Khải bên trong dây chuyền, cũng liền lên tiếng: "Ngươi không sợ thật sao?"

"Có gì phải sợ? Sợ có giúp ta mạnh hơn không?" Vĩ Phàm ngây ngô, nói tiếp: "Ngươi không nhớ sao? Cái ngày ta quyết định tu tiên, cũng là ngày ta hứa là bản thân sẽ phải mạnh mẽ. Quả thật có nhiều chuyện ta không làm được, nhưng chuyện này chắc chắn có thể."

Hắn đã từng hứa là không dính dáng đến chuyện tình cảm thế tục, nhưng hắn lại không làm được, dẫn đến nhiều bi kịch đã ập đến.

"Có sao?" Sau câu hỏi có âm điệu như đang trêu đùa, Vĩ Phàm liền cau mày, nói: "Ngươi đùa ta? Thôi, ta không nói với ngươi nữa, chuẩn bị lên đường, tiến vào Rừng Huyễn Thú."

Về phần Thần Khải, tuy bên ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng hắn bên trong cũng đã ngầm hiểu vì sao Vĩ Phàm lại xử xự như vậy. Hắn hiểu vì sao Vĩ Phàm đôi lúc lại ngây ngô, nhưng đôi lúc lại biết suy nghĩ chín chắn.
— QUẢNG CÁO —


"Ta thật không biết ngươi là người ra sao, nhưng hiện tại nhìn rõ nhà ngươi đã thay đổi như vậy ... là do cô gái đó sao? Haizz…" Thần Khải thì thầm tự nói.

Lúc này, Vĩ Phàm mang theo một đống hành lý trên người, có đồ ăn, quần áo và cả lều trại nữa. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng nhầm là hắn đang chuẩn bị để đi dã ngoại cũng không chừng. Mà đi được một đoạn đường, phía sau lưng nhất thời vang lên một tiếng gọi: "Vĩ Phàm, đợi..."

"Là Bạch lão, con lại ngay." Vĩ Phàm nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu rồi lớn tiếng. Kế đó hắn đặt ba-lô hành lý xuống, chạy đến gần Bạch lão và cười hỏi: "Bạch lão tìm con?"

Bạch lão gật đầu, cùng lúc từ trong túi lấy ra một tấm bản đồ cũ và đưa ngay ra cho Vĩ Phàm.

Ngay sau hắn từ từ mở ra xem thử, quan sát một lúc liền trừng mắt kinh ngạc, nói: "Đây chính là bản đồ ... bản đồ của Rừng Huyễn Thú ... thật sự sao?"

"Đúng vậy! Nó không chỉ là bản đồ thông thường, mà bên trong còn có ghi chép rõ ràng lối đi và cả những nơi thường xuyên xuất hiện huyễn thú nữa. Còn có cả những nơi có thức ăn nếu muốn ở lại nhiều ngày." Bạch lão gật đầu, đáp.

"Mà từ đâu Bạch lão lại có thứ này?" Vĩ Phàm thật không dám tin, lập tức hỏi.

"Là của Thanh Phong, hắn ... hắn đã từng vào và vẽ lại toàn bộ đó mà. An tâm, mọi thứ đều chính xác!" Bạch lão ho khan, ông nói. Mà nghe vậy, Vĩ Phàm hàng mi ngấn lệ, liền rối rít cảm ơn Bạch lão.

"Không có gì, con là đệ tử của Thanh Phong, ta cũng không thể để con chịu thiệt, chịu thòi được. Nhận lấy và lên đường cẩn thận, nguy hiểm phải lập tức trở về." Bạch lão vỗ vào vai Vĩ Phàm.

Tiếp đó Vĩ Phàm gật đầu, cám ơn Bạch lão một lần nữa và vội quay đầu rời đi. Hắn đi một lúc liền nhìn lại, nắm chặt hai tay rồi hô lớn: "Không lên được Tái Thể kỳ con sẽ không ra ngoài, con hứa đấy!"

Dù là xa lạ, nhưng đối với những gì mà Bạch lão và sư phụ vẫn luôn hết lòng quan tâm, hắn đã trong mơ hồ đem những người này xem như người thân. Chính là những người hắn phải báo đáp sau này.

Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm vội khom người hành lễ, sau đó thật nhanh hướng phía bìa rừng mà đi tới.

Lúc này, Bạch lão nhìn bóng lưng của người thanh niên thật lâu không nói một lời, đến khi bóng dáng ấy khuất dần dưới màn đêm lại thở dài một hơi, động dạng là chậm rãi rời đi.





Truyện hay siêu hot: Ngươi Quản Cái Này Gọi Cấp D Năng Lực?
Truyện có những hình ảnh liên quan đến máu me... Nên sẽ không phù hợp với một số đọc giả chưa đủ tuổi.Đọc truyện, dù hay hoặc tệ không quan trọng, quan trọng là cho tác xin 1 đánh giá nhé. Cám ơn^^