• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Xuyên Qua.
“Bác sĩ! Nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần!”

"Tất cả mọi người nhanh lên!”

“Máy khử rung tim chuẩn bị!”

“Một lần nữa!”



Theo tiếng “tút” kéo dài phát ra từ máy đo nhịp tim, ý thức của Anh Vũ cũng chầm chậm biến mất.

Hắn đoán mình hẳn là phải chết thật rồi.

Kỳ lạ thay.

Ngay lúc này, khi phải đối mặt với cái chết, Anh Vũ lại không có sợ hãi như là trong tưởng tượng.

Cả quãng đời từ nhỏ tới lớn đột nhiên hiện ra trước mắt hắn tựa như một thước phim cũ kỹ xỉn màu, những đoạn ký ức mà Anh Vũ tưởng như đã đánh mất như rất lâu, nay lần nữa ùa về, đồng thời, cảm xúc trong hắn dần trở nên lẫn lộn khó tả.

Có bi, có hỉ, có giải thoát cũng có cả muộn sầu...

Đủ loại cảm xúc giống như một nồi lẩm thập cẩm pha trộn vào với nhau, thế nhưng, trong đó lại chẳng có bao nhiêu lưu luyến.

Nghĩ lại thì từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn gần như chẳng còn một mối quan hệ thân thiết nào cả, bản thân không vợ không con, bạn bè hắn đều chỉ dừng lại ở mức xã giao, sống một cuộc đời làm công ăn lương, tầm thường vô vị.

Hắn giống như một nhành cỏ dại mọc ven đường, chỉ là tồn tại, chứ chẳng phải thực sự là đang sống.

“Thôi, bỏ đi, ta đã quá mệt mỏi rồi.”

“Ở thế giới này cũng không có gì đang để ta vướng bận nữa rồi.”

Hắn lúc này đã chuẩn bị đón nhận cái chết, lòng cũng đã thanh thản.

"Nghĩ lại thì... cứu lấy một mạng người rồi chết, ta cũng coi như chết một cách anh hùng đi."

"Cứ thế này mà đi thật sao? Liệu... còn ai sẽ nhớ đến ta hay không...?'"

"Mèo con đần độn à, chủ nhân của ngươi không thể về được nữa rồi, phải tự chăm sóc cho bản thân đấy...."

"Mệt quá, buồn ngủ quá, thật sự muốn ngủ..."

"Nếu có kiếp sau, ta..."

Bên ngoài, tiếng thét gào của bác sĩ dần nhỏ lại, ý thức hắn càng lúc càng mơ hồ, rồi từ từ chìm vào vực sâu vô tận.



Nam Lĩnh.

Việt quốc.

Hồng Châu phủ thành.

Mùa đông, mưa rơi như hoa trắng bay đầy trời. Làn mưa phùn khiến cảnh vật phố xá càng thêm tiêu điều lạnh giá, cả con đường lớn không có lấy bóng người.

Trái ngược hẳn với bên ngoài, Đỗ Phủ lúc này lại rất tất bật, ở hậu đường, đám gia nô trong phủ chạy đôn chạy đáo giống như đang tất bật chuẩn bị một thứ gì đó.

“Mau mang nước tới, mau mang nước tới....”
— QUẢNG CÁO —


Tiếng thét lớn của vú già từ phòng ngủ vọng ra khiến đám người hầu bị thanh âm quãng tám của mụ làm cho giật cả mình, cả đám lại càng thêm phần khẩn trương, nhanh chóng chạy tới đưa đồ cho mấy tên tỳ nữ mang vào trong phòng.

Ngoài cửa phòng có người trung niên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, người này thân khoác cẩm bào màu lam nhạt, nhìn qua giống như quan phục, mày rậm mặt vuông, vóc dáng cương nghị, có tướng có thần, tuổi chừng 35-36.

Khuôn mặt người trung nhiên hiện lên vẻ bồn chồn sốt ruột, ánh mắt thi thoảng lại liếc vào bên trong nội phòng, giống như đang trông ngóng điều gì.

"Rặn đi nào phu nhân, mạnh lên nào!”

"Sắp ra rồi, ra tới nơi rồi!”

"....."

Bên trong nội phòng, tiếng hét đau đớn của phu nhân cùng tiếng kêu của bà đỡ vang vọng đi ra, nó càng làm cho người trung niên bên ngoài lo lắng hốt hoảng, toàn thân như trên đống lửa không thể dừng lại 1 chỗ.

Đương lúc người trung niên nhịn không nổi nữa, toan định lao vào thì đột nhiên, từ phía xa, thấp thoáng có một lão nhân mang theo hòm thuốc tiến vào trong phủ.

Bộ dạng lão nhân nhìn khoan thai thong thả, thân thể phiêu miểu tựa như gió mây, thế nhưng tốc độ của lão lại rất nhanh, chớp mắt một cái đã đứng bên cạnh người trung niên.

"Dương y sư, ngài đã tới...." - Người trung niên vội vã chắp tay chào hỏi:

"Tri phủ đại nhân hữu lễ, lão phu vừa nghe tin phu nhân muốn hạ sinh liền lập tức tới...." Lão y sư khoan thai cười đáp, bộ dạng không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Quan Tri Phủ đứng trước mặt lão giống như cũng chẳng có bao nhiêu cân lượng.

Người trung niên thì ngược lại, có chút câu nệ, đương lúc hắn định nói gì đó thì trong phòng lại phát ra thanh âm.

"Hạ sinh rồi! Lão gia, phi nhân hạ sinh rồi, là một vị công tử!" - Tiếng vú em vọng từ khuê phòng vang ra:

"Là con trai, Đỗ Tướng ta có con trai rồi..."

Người trung niên tên gọi Đỗ Tướng nghe thấy vậy liền không giống nổi vui mừng, khuôn mặt hớn hở quay sang nhìn lão y sư. Lão y sư cũng mỉm cười đáp lại, tay vuốt chòm râu bạc, toàn thân hiện ra vài phần tiên phong đạo cốt.

"Chúc mừng Tri Phủ đại nhân có người kế hậu."

Hai người đồng thời tiến vào bên trong phòng, ánh mắt Đỗ Tướng rất nhanh nhìn thấy vú nuôi, nhìn thấy cái bọc vải trên tay bà ta, bên trong đó bọc lấy đứa nhỏ sơ sinh đỏ hòn, kỳ lạ ở chỗ, đứa nhỏ kia giống như chết lặng, cả người im lìm, không có khóc, cũng không phát ra bất kỳ dấu hiệu của sự sống.

"Tại....tại sao, con ta....nó lại không có khóc? Con trai ta làm sao rồi?”- Đỗ Tướng lập tức hốt hoảng

"Lão gia, thiếu... thiếu gia từ lúc sinh ra đã như vậy, ta cũng không rõ ra làm sao!"- Vú già run rẩy đáp.

Đỗ Tướng lấp tức nhìn sang lão y sư bên cạnh, giống như vớ được nhành cỏ cứu mạng, tại chỗ chắp tay khẩn cầu:

"Dương y sư, xin ngài hãy xem con ta..."

Vị Dương y sư khẽ cau mày, gật đầu rồi tiến tới, tay lão đặt lên cổ đứa nhỏ một hồi lâu.

" Đứa nhỏ này cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng lại im lặng không khóc....thật kỳ lạ...." - Lão y sư chợt nói:

...

Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, mây đen giăng kín cả Hồng Châu Thành, vân vũ xoay tròn, tụ lại như đang hình thành tâm bão.

Rất nhanh, trên bầu trời bắt đầu có ánh chớp, tiếng sấm rền vang oanh động bốn phương.

Tuyết rơi mùa hạ, sấm rền mùa đông...
— QUẢNG CÁO —

Từ xưa đến nay luôn là dị tượng.

Vị Dương y sư dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng, lão tức khắc xoay người tiến ra ngoài, ngước đầu nhìn về phía bầu trời.

Đỗ Phủ tại Hồng Châu có thể coi như là một tòa phủ đệ rộng lớn, nhưng khi phải so sánh với biển mây đang tụ hội trên bầu trời thì trở nên nhỏ bé đáng thương, giống như chiếc bè nhỏ giữa sòng gần biển lớn, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

Biển mây tụ lại thành hình xoắn ốc, thi thoảng lại có ánh chớp loé lên, Dương y sư có thể nhìn thấy trong mây mờ ảo có bóng của một vật gì đó.

Hoặc một con vật nào đó?

Phiên vân phúc vũ như kinh đào hải lãng khiến lòng người hãi hùng. Đám gia nhân trong phủ chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này thì sợ bóng sợ gió, nội tâm hoảng loạn vô cùng, có kẻ thì quỳ lạy cúng bái, đám nữ tỳ nhát gan ôm nhau thút thít, điểm chung thì chắc là đều run lẩy bẩy đi.

Đám người trong phòng thì không để tâm đến dị tượng bên ngoài, mọi sự tập trung đều hướng về đứa bé trên tay người trung niên, thần sắc đều vô cùng lo lắng.

Ơi trên giường ngủ, một vị thiếu phụ cố vươn người gượng dậy, nàng thều thòa oể oải gọi vọng ra:

"Phủ... phu quân, con của chúng ta...nó sao rồi!"

Nghe thấy tiếng vợ, Đỗ Tướng liền bế theo đứa nhỏ tiến vào giường lớn, đặt đứa bé vào lòng thiếu phụ đang nằm ở đó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, an ủi đáp:

"Phu nhân đừng quá lo lắng. Dương y sư đã xem qua, đứa nhỏ không sao cả...chỉ là có chút kì lạ....”

"Oanh!"

Bất chợt có tiếng sấm cực lớn vang vọng như muốn vỡ nát cả bầu trời.

Mọi người ai nấy cũng giật mình thon thót. Trong khoảnh khắc trái tim tựa như muốn ngừng đập.

Ánh chớp chói lòa từ trung tâm của biển mây lóe lên theo tâm của xoắn ốc nhanh chóng lan rộng ra.

Lôi đình phủ kín cả bầu trời tòa Hồng Châu thành, khí thế như muốn hủy thiên diệt địa.

Dương y sư chợt tròn mắt nhìn lên trời, cả người khẽ run lên.

“Cái này...”

“Tiên nhân độ kiếp trong truyền thuyết chắc cũng chỉ đến như vậy đi?!”

Cùng lúc đó, ở trong phòng, đứa nhỏ cũng bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh lại, nó từ từ mở mắt, nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi há miệng kêu lên.

“Ah!!!”

Đúng vậy. Không phải khóc. Mà là kêu!

Thấy vậy, thiếu phụ vội vã ôm chầm lấy đứa nhỏ, có điểm nức nở nói:

"Con của mẹ, con trai của mẹ...."

Một hồi sau, dị tượng bên ngoài cũng dần có chiều hướng tan rã.

Mưa tạnh, sấm ngừng, mây đen từ từ tản ra, trả lại bầu trời quang đãng.

Dị tượng luôn khó lường, lúc tới thì khí thế như hồng mà đi thì nhanh như gió. Đột ngột đến đột ngột đi như chưa từng có gì xảy ra.

Trong phòng, Đỗ Tướng nhìn hai mẹ con trên giường một hồi rồi cũng tiến ra ngoài, hướng về vị Dương y sư đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, thận trọng chắp tay dò hỏi:

"Dương y sư, chuyện này là sao?"
— QUẢNG CÁO —

Dương y sư hoà ái quay đầu nhìn Đỗ Tướng, đáp:

"Tri Phủ đại nhân không cần quá lo lắng, lão phu đã xem qua, tiểu công tử hoàn toàn mạnh khỏe bình thường, chỉ là...."

"Chỉ là sao? Mong tiên sinh chỉ rõ?" Đỗ Tướng khẩn thiết cúi người, hỏi:

"Chuyện ngày hôm nay, không cần truyền ra, không cần hỏi nhiều, không cần nhắc lại." Dương y sư nhìn Đỗ Tướng, nghiêm nghị lắc đầu đáp.

Nhìn thái độ của Dương y sư, Đỗ Tướng chần chừ một hồi rồi gật đầu:

"Được rồi tiên sinh, ta đã hiểu!”

Dương ý sư lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này không trung đã quang đãng, lão thần thờ một lúc rồi khẽ thở dài, quay sang nhìn Đỗ Tướng, chào cáo biệt:

"Phu nhân và công tử đều mạnh khỏe, trời đã tạnh mưa, ta cũng xin cáo từ."

"Để ta tiễn y sư."

"Đại nhân quá khách khí, không cần phải tiễn đưa lão.”

Dương y sư khoát tay từ chối rồi lặng lẽ bước đi, miệng lão lẩm nhẩm.

"Cái này... rốt cuộc là phúc... hay là họa đây?!”

...

Đứa nhỏ lúc này đang mở to đôi mắt tròn vo long lanh, nó nhìn thiếu phụ đang ôm lấy mình, rồi liếc mắt sang đám người xung quanh đang chằm chằm nhìn vào nó.

Trong lòng đứa nhỏ hiện tại là đang nghĩ về ba câu hỏi lớn của nhân sinh:

"Đây là đâu?”

“ Ta là ai?”

“ Ta đang làm cái gì ở đây?!”

“Cái đám người mặc đồ cổ trang kì quặc này là ai?”

Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên xung quanh đầu đứa nhỏ.

“Ah... Ta... ta bé lại rồi, ta thành đứa trẻ rồi!”

"Không, không đúng. Ta đã chết rồi cơ mà

"Rốt cuộc đây là tình huống gì?”

“ Là trọng sinh? Xuyên Việt? Hay là đầu thai??"

...

Bị lũ côn đồ vô học xem là bao cát mà trắng trợn “bắt nạt”.

— Main của nhà người ta: ôm chí biến cường đại, lao đầu vào rèn luyện để trả thù.

— Main lúc 5 tuổi của chúng tôi: gây ra sự cố ngộ độc hơi Chloramine, tiễn bọn chúng đến cảnh cổng đầu thai.
Máu Của Bầu Trời