• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 371: Tường Thụy.
Chương 371: Tường Thụy!

Theo mặt trời vươn lên tới đỉnh ban trưa, Đại Yến thời gian đi qua quá nửa, sau thoạt đầu để mọi người bình ổn vị trí, chờ đợi Bệ Hạ phái người tiến lên dọc diễn văn xong xuôi, lúc này bên dưới đám quan viên đã có thể dịch chuyển nho nhỏ đến các bàn lân cận, nâng chén thăm hỏi lẫn nhau.

Tại một góc bên trong quảng trường, Tiểu Hầu gia cùng Tứ Hoàng Tử và Kiều Liễu Thanh ngồi cùng với nhau ở một nơi tương đối hẻo lánh, hiện tại họ Kiều đã tháo xuống giáp trụ, khoe ra một thân màu nón chuối nhìn rất ư lừa ngứa mắt, y một tay chống cằm, một mặt chề môi than chán.

Ca cơ vũ nữ nhảy múa ban đầu hắn còn thấy thú vị, thế nhưng trong một thời gian ngắn như vậy cứ lặp đi lặp lại trò này làm Kiều Liễu Thanh thật sự dần cảm thấy nhàm.

Nói không phải quá chứ theo hắn Hồng Phường tiệc rượu còn có nhiều thứ đặc sắc thú vị hơn thế này nhiều.

Đây tất nhiên không phải không có lý, Yến Hội cung đình đương nhiên phải có quy chuẩn riêng, tính bảo thủ trong đó sẽ không phù hợp với người trẻ tuổi như họ Kiều.

Ngồi tại bàn bên cạnh, Lý Dương Côn thằng nhóc này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nhìn lão cha béo ú Thành Quảng Hầu bất chấp thân phận ăn như hổ đói, Tam hoàng tử khuôn mặt không khỏi lộ ra điểm bất đắc dĩ, không biết vô tình hay cố ý mà hắn hơi nhướn người rời ra xa như là muốn thể hiện ta cùng tên này không có quan hệ gì cả.

Hơi ngửa đầu ra phía sau một chút, chợt bắt gặp ánh mắt buồn bực của Kiều Liễu Thành nhìn sang chỗ mình, Tam hoàng tử đưa mắt ra hiệu, mấp máy môi, khẩu hình miệng muốn nói:

- Chuồn đi không?

Kiều Liễu Thành không vội trả lời, đầu tiên là nhìn sang chỗ Tứ hoàng tử Lý Dương Minh cùng Lý Dương Quang gần kề, một kẻ thì hiền lành ngoan ngoãn, chăm chú vào buổi tiệc như trò ngoan nghe giảng đạo, một tên như lão tăng ngồi thiền, nhắm mắt nhập định, thấy biểu lộ của hai kẻ này, y liền thờ dài một tiếng rồi khe khẽ gật đầu.

Yến tiệc có luật bất thành văn chính là chưa đi quá nửa tuyệt không thể rời khỏi chỗ ngồi quá xa.

Thế nhưng hai tên này là ai?

Cái thứ luật lệ này đối với bọn hắn là căn bản không tồn tại.

Chẳng mấy chốc liền thấy hai kẻ một cao một thấp lánh mình chuồn ra khỏi đám đông trong điện.

Lúc này, Lý Dương Quang mới từ từ mở mắt, nhìn theo phương hướng hai người kia biến mất thì mỉm cười lắc đầu, hắn quay về phía Lý Dương Minh, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi không muốn cùng đi với bọn sao?

Lý Dương Minh ánh mắt không dịch chuyển chút nào, bộ dạng vẫn giữ nguyên xi như cũ, không đáp, chỉ khẽ lắc đầu.

Tứ hoàng tử là kẻ biết điều, hắn biết hiện tại không phải như ngày thường, đây cũng không phải nơi thông thường, tại đây có hàng trăm con mắt soi mói cũng như trên đài cao còn có một đôi mắt rồng đang bao quát tất cả.

Hắn lúc này đã thoát ra khởi lốt một gã tiểu binh, một lần nữa trở lại làm một Tứ Hoàng Tử, Thành Hưng Hầu trưởng tử, cũng là người duy nhất còn tại thay cha nâng lên cờ xí, nhất cử nhất động không thể tuỳ hứng như hai con hàng kia được.

Hoàn cảnh của Lý Dương Minh cùng Lý Dương Quang khá tương đồng, cả hai đều tuổi nhỏ kế vị cha, chỉ là ít ra Thành Diên Hầu còn để lại cho Lý Dương Quang một cơ ngơi kha khá.

Còn Tứ hoàng tử sao?

Ha ha!

Hắn chỉ có túp lều rách cùng một tấm lòng son, còn lại chẳng có gì cả.

Nói thật thì việc Bệ Hạ để mặc một gã hoàng thân Lý thị lâm vào cảnh cơ hàn như vậy là điều khiến nhiều người không sao hiểu nổi.

Dù Thành Hưng Hầu lúc còn sống cùng Bệ Hạ có xảy ra vấn đề gì đi chăng nữa thì Bệ Hạ cũng không nên như bỏ mặc Lý Dương Minh như vậy.
— QUẢNG CÁO —


Thật là mất mặt hoàng tộc!

Nhóm hoàng thân khác vì không muốn mất thể diện nên chọn cách ngó lơ Lý Dương Minh, đám đại thần thì thấy kẻ này không có tương lai nên cũng hoàn toàn mặc kệ, sự tồn tại của kẻ này thấp đến mức nếu không phải Lý Dương Quang từ bên trong ngóc ngách lôi đi ra, sợ rằng người ta còn quên mất Đại Việt còn có một vị Tứ hoàng tử.

Thầm than “hài tử số khổ” một tiếng, giống như phát hiện ra có người đang nhìn lén qua chỗ mình, Lý Dương Quang nhạy cảm tức khắc liếc sang, đồng thời cùng Đỗ Anh Vũ bốn mắt chạm mắt.

Tiểu Hầu Gia ánh mắt cong hình bán nguyệt, miệng cười rộ lên, nâng lên chén rượu làm ra dấu mời.

Đỗ Anh Vũ thì đăm chiêu một phen, sau thì nghiêng đầu về phía hành lang quảng trường, ra hiệu lát qua đó gặp mặt một chuyến.

Lý Dương Quang ngẫm nghĩ một chút rồi cũng khẽ gật đầu.

...

Thọ điển lần này là triều đình kết hợp với Đạo Môn tổ chức, đến sớm nhất không nghi ngờ gì chính là người của Trấn Vũ Quán.

Từ đêm hôm trước, bốn vị đạo nhân chữ Huyền đều đã đến Chúng Tiên Đài kiểm tra lại pháp dẫn một lần, truyền ngôn kể lại có chút mê tín rằng bọn hắn đêm qua thì triển Tiên Pháp, thời điểm đó mới là canh bốn, bốn người tạo trận tụ thành một đợt ngũ sắc tiên khí bay ngược lên bầu trời, thời gian kéo dài từ canh bốn đến canh năm thì bốn người này mới chịu đi xuống.

Đỗ Anh Vũ lúc nghe chuyện thì âm thầm nhổ nước bọt.

Cái gì mà ngũ sắc tiên khí chứ? Đơn thuần chính là làm màu mà thôi.

Bốn người này đều là cao thủ Nhất Phách trở lên, Đỗ tiểu công tử suy đoán bọn hắn là điều động phi kiếm để xem thử tại Chúng Tiên Đài có thể phát huy được bình thường hay không mà thôi.

Ký ức Huyền Dật đạo trưởng ngày đó điều động phi kiếm chiến đấu tại Vô Ưu Tự Đỗ Anh Vũ hắn vẫn còn nhớ như in, ngoài trừ cơ động biến hoá ra cũng không có gì đặc biệt cho lắm, đứng trên đài cao bất chợt gặp một trận gió mạnh đôi khi còn có thể khiến phi kiếm lung lay rơi rụng.

Bốn người này hẳn là đang tập dược một phen, kẻo đến lúc diễn thật lại bị gió thổi bay mất phi kiếm thì lại chết nhục.

Nhìn lên một chút lại thấy có người đi lên trên đài, không phải là Bệ Hạ mà bất ngờ lại là bốn vị đạo sĩ của Trấn Vũ Quán.

Già nhất là Huyền Chân còn trẻ tuổi nhất là Huyền Dật, hai người này Đỗ Anh Vũ hắn đều đã gặp qua, còn lại là hai vị lạ mặt tuổi độ trung niên, thể hình một béo một gầy, Đỗ tiểu tử đoán đây hẳn là hai vị Trấn Vũ Quán Huyền Tự Đạo Nhân còn lại.

Vị đạo sĩ cao gầy, để một chỏm râu dê gọi Huyền Không, xếp lão nhị.

Vị đạo sĩ béo lùn, da ngăm đen, râu quai nón gọi Huyền Minh, xếp lão tam.

Nói một cách kì quái thì bốn vị này đều là sư huynh của họ Đỗ, nếu hắn cũng khoác lên thân đạo bào, bái nhập vào Trấn Vũ Quán tự nhiên đạo hiệu cũng sẽ có chữ Huyền.

Gọi là Huyền Vũ!

Con mẹ nó! Nghe qua liền đã thấy không ổn rồi.

Đỗ Anh Vũ tự nghĩ ngợi linh tinh rồi tự mình chột dạ.

Bốn tên đạo nhân lúc này vừa xuất hiện ở trên đài, tại chỗ hướng Bệ Hạ chào hỏi:

- Vô lượng thiên tôn, chúng bần đạo tham kiến bệ hạ!
— QUẢNG CÁO —


Bệ Hạ tại chủ vị khuôn dung lập tức lộ vẻ nhu hoà, điên nhiên cười nói:

- Pháp đàn trẫm đã chuẩn bị đủ, phiền bốn vị chân nhân thay trẫm thỉnh pháp!

Bốn vị đạo trưởng cười gật đầu, Huyền Chân vung phất Trần trên tay lên một cái, chợt khẽ quát:

- Gió đến!

Tiếng nói vừa ra, một trận thanh phong từ bốn phương tám hướng lập tức thổi tới, chứng kiến điều này, đám người bên dưới không khỏi kinh ngạc, khẽ ồ lên một tiếng, xì xầm thầm nói “tiên pháp thật thần kì!”

Đỗ Anh Vũ nhãn thần cũng mở rộng ra, nhịn không nổi khẽ than một tiếng:

- Định Phong Ba! Mẹ nó, lão già này thực đột phá!

Cả Hoa Nương vẫn Vi Oánh Phi bên cạnh cũng đồng loạt thất sắc.

Đạo Môn Định Phong Ba thuật chính là khởi điểm của Hô Phong Hoán Vũ thuật, mặc dù chỉ là tiền kì thế nhưng đủ để chứng tỏ kẻ dùng thuật này đã nhảy đến Tông Sư hậu kì, ít nhất là Ngũ Phách cảnh giới!

Ngũ Phách Hô Phong, Lục Phách Hoán Vũ, Thất Phách Kinh Lôi.

Đạo môn thần thông càng về sau càng mạnh, cùng giai khó có đối thủ.

Huyền Chân lão nhân kẹt tại Tông Sư Trung Kì đã nhiều năm, hơn một năm trước được Đỗ Anh Vũ truyền thụ cho một quyển cảm ngộ của Dương Sư, sau khi bế quan một năm liền đại ngộ, hiện tại hậu tích bạc phát, nhất cử tiến nhập Tông Sư Hậu Kì.

Nhìn thấy thân thể Huyền Chân phiêu bồng nhẹ như lá, mang theo ba tên sư đệ đón gió mà đi, đến cả Bệ Hạ cũng có chút nghẹn ngào chân trối, bất chợt quay sang nhìn hai vị đại sư bên cạnh, miệng dò hỏi:

- Quốc Sư, vị chân nhân kia thi pháp phải chẳng là tiên thuật?

Quốc Sư Nguyễn Minh Không hôm nay vẫn mặc một bộ Bạch Y Cà Sa như thường lệ, cả người thanh thoát, khí chất toát ra như tượng Ngọc không nhiễm bụi trần, lúc nghe thấy Bệ Hạ hỏi, Nguyễn Minh Không chỉ mới khẽ mỉm cười, còn chưa kịp đáp thì vị tăng nhân còn lại đã vội thưa:

- A di đà Phật! Bệ Hạ! Đó chỉ là một chút thủ thuật của Đạo Môn, chưa thể nào tính tính là tiên pháp.

Vị tăng nhân này khuôn mặt vuông vức, trung dung, thân thể có có chút cường tráng, bên trong áo cà sa cơ bắp ẩn hiện, hiển nhiên là xuất thân võ tăng, giọng hắn nói vang như chuông đồng, vừa nói ra thì người xung quanh đều có thể nghe thấy được.

Đạo môn đệ tự của Trấn Vũ Quán đứng xung quanh đó cũng nghe thấy, thấy sự phụ bị người dèm pha, ai nấy đều biểu lộ không thích.

Nguyễn Minh Không cũng có chút không ưng ý, quay sang chỗ vị tăng nhân kia, nhàn nhạt nói:

- Vương Ái! Ngươi nói vậy là sai, Đạo Môn Hô Phong thuật đã sớm vượt qua đạo thuật thông thường, xưng là bán tiên pháp cũng không hẳn sai.

- Thế nhưng lão đạo này chỉ mới dùng Định Phong Ba, vẫn còn chưa thể tính là hoàn chỉnh Hô Phong Thuật được! - Vương Ái có chút cự cãi, nói:

Nghe đến đây, Nguyễn Minh Không liền lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận vô bổ.

Phật môn giảng không đố kị, không tranh khí, hôm nay Vương Ái đã phạm phải, thật làm cho Nguyễn Minh Không thất vọng.

Bệ Hạ chỉ lặng nhìn hai vị tăng nhân mà không nói gì cả, đạo hạnh cao sau thế nào nhìn sơ qua thái độ liền biết.
— QUẢNG CÁO —


Nhân Tông phán phục ước nguyện chúng sinh đều có thể thành Phật của Nguyễn Minh Không, thế nhưng đáng tiếc trên đời không phải tu sĩ nào cũng có thể là Nguyễn Minh Không.

Ngay lúc này, tại phía bên Chúng Tiên Đài, bốn vị đạo trưởng cũng đã đăng đỉnh, tại hạo nhật trường không trên đỉnh đầu bắt đầu thi pháp.

Đỗ Anh Vũ cũng lần đầu tiên chú tâm, ngước mắt nhìn lên, Vi Oánh Phi cũng vậy, từ lúc thấy bốn vị đạo nhân này xuất hiện thì thái độ cũng bớt phóng túng đi rất nhiều.

Khoảng cách ngồi xa nhìn không rõ ràng, Vi Oánh Phi có chút bực bội, nhịn không nổi, nàng lập tức quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ, hỏi:

- Tiểu tử, bốn tay đạo sĩ kì đang múa may cái gì vậy?

Đỗ Anh Vũ cũng đang nheo mắt dõi theo, trầm giọng nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, bọn hắn đang muốn dựng Tường Thụy Tiên Tích!

Tường Thuỳ? Tiên Tích?

Đó là cái gì?

Không chỉ mình Vi Oánh Phi mà cả đám thuộc hạ phía sau cũng đang vểnh tai lên nghe Đỗ Anh Vũ hắn giảng giải, không để bọn hắn đợi lâu, Đỗ Anh Vũ giọng đều đều nói:

- Phật môn có Kim Thân Pháp Tướng, Nho đạo có Nhân Tiền Hiển Thánh thì Đạo gia có Tường Thụy Tiên Tích, đó là một loại thần thông trong phong thủy pháp dùng để biểu lộ vận mệnh, Tường Thụy biểu lộ thiên ý, Tiên Tích chỉ mệnh cách, nếu tụ được long mạch thậm chí có thể xem quốc vận!

Đây là những gì ngày xưa Đỗ Anh Vũ hắn từng nghe Dương Sư truyền thụ, chỉ là chưa từng trong hiện thực thấy qua.

Đỗ tiểu tử cũng chỉ hiểu mơ hồ, không tránh khỏi việc giải thích tương đối mông lung, đám người nghe câu hiểu câu không, lúc này ngẩng lên thì đã thấy bốn người phía trên đỉnh đài múa đến cao trào, phi kiếm trên tay bọn hắn đột nhiên hoành không xuất thế khiến chúng nhân bên dưới nhịn không được kinh hô một trận.

Từ bốn thanh phi kiếm lượn vòng tỏa ra bốn luồng ánh sáng xanh, đỏ, làm, hồng hết sức bắt mắt.

Rồi khi bốn thanh phi kiếm đó xoay vòng tròn trên không trung, bốn màu ánh sáng này dưới ánh mặt trời vậy mà hoà quyện lại với nhau tạo thành một vòng tròn Quang mang ngũ sắc, sau một hồi ngũ sắc chuyển thành một màu ánh vàng duy nhất, tụ lại tại trung tâm như một quả trứng tròn.

Quả trứng vàng tỏa ra ánh sáng càng lúc đang đậm giống như một mặt trời thứ hai, sau thì đột bung tỏa, nở ra một con Kim Ưng bay lượn giữa thiên không...

Kim Ưng giang cánh bay vài vòng, rồi nhắm thẳng về hướng Đông, một cái đập cánh bay vút lên 9 tầng mây, mất tăm mất tích.

...

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt