Chương 1 : Mở đầu

Thiên Dương Tinh năm 2000 kể từ cột mốc nhân loại củng cố hoàn toàn lãnh thổ trước ma thú. Mười vạn năm trước nhân loại đã từ một loài linh trưởng tiến hóa đi lên một con đường hoàn toàn khác tách biệt với thú vật. Thế nhưng trong giai đoạn này nhân loại vẫn không thể tự bảo tồn giống loài bởi vì lúc ấy Thiên Dương Tinh tràn ngập một loại năng lượng kỳ diệu thúc đẩy tất cả các loại vật phát triển đầy mạnh mẽ . Bọn chúng sỡ hữu lấy thân thể cường tráng, nọc độc, nanh vuốt và còn cả một thứ tuyệt diệu hơn hết đó là ma thuật.

Tuy cùng là sinh vật tiến hóa lên thế nhưng nhân lại từ bỏ cơ thể cường tráng để đổi lấy trí tuệ và cũng nhờ có trí tuệ mà nhân loại từ trong chuỗi thức ăn gần dưới chót len lỏi tìm ra thứ v·ũ k·hí thuộc về mình " Ma Pháp " để cùng ma thú tranh giành lấy lãnh thổ duy trì lấy giống loài. Vào năm công nguyên đầu tiên của dương lịch nhân loại đã có một lần liên hợp lớn đem tất cả ma thú cùng bầy đàn của chúng cho xua đuổi hay giam cầm tại một vùng lãnh thổ nhất định tạo ra một thiên niên kỷ hòa bình chính thức cho nhân loại. Hoặc có thể hiểu là nền hòa bình tạm thời có thể đảm bảo.

Thế nhưng ma thú cũng chính là một phần của sức mạnh tự nhiên cho nên sức người có hạn qua nhiều năm ẩn núp chúng ngày càng có dấu hiệu quay trở lại hoạt động mạnh mẽ. Dương lịch ngày 16 tháng 10 năm 2000, Đại Nam quốc, Nha Trang đô thành, ở trên Cảnh Long sơn lúc này đang có một ngôi nhà thô sơ được xây tạm bằng từng khối đá xanh rộng khoảng bốn mươi mét vuông . Phía trước ngôi nhà là một khoảng vườn nho nhỏ tràn đầy hoa hồng hoa cẩm chướng ... đang khoe sắc đung đưa dưới ánh mặt trời.

Nằm giữa vườn hoa và ngôi nhà đó là một cái hiên cao hơn hai mét rộng hai mét bằng lá dừa đơn sơ. Phía dưới mái hiên đang có một người thanh niên trạc tuổi 25 khuôn mặt đầy vẻ sốt sắng không ngừng đi tới đi lui hai đầu lông mày không ngừng nhăn nhó ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào cửa sổ bằng giấy của căn nhà.

" Tiên di sắp xong chưa? Làm sao đã trôi qua hơn nửa tiếng mà vẫn chưa sinh sao? "

Giọng người Thanh niên bất chợt vang lên kèm theo càng nhiều lo lắng . Người thanh niên sau khi hỏi thăm liền đứng chờ đợi người phía bên trong căn nhà phản hồi thế nhưng thoắt một cái đã năm phút trôi qua nhưng bên trong căn nhà chỉ là một sự tĩnh mịch không có bất kì hồi âm nào. Người thanh niên thấy thế bèn chịu không nổi tiến nhanh đến cửa vừa nói to vừa vươn tay muốn mở cửa đi vào.

" Tiên di tình hình thế nào? Làm sao ...."

Người thanh niên còn chưa kịp nói dứt lời thì một âm thanh phá tan ý định của người thanh niên kèm theo đó là tiếng của Tiên di .



" Oe, Oe, Oe, Oe ...!"

" Tiểu tử nhà ngươi hối cái gì mà hối ngươi không biết thê tử ngươi là mang thai khó hay sao vì thế lão nương trong lúc làm việc phải tập trung hết sức không có tâm tư đi quản ngươi. Cũng may là tiểu tử ngươi còn chưa có làm ta gián đoạn nếu không thì ta cũng không biết thê tử cùng hài tử của ngươi có còn hay không mạng a."

Lúc này cửa lớn của căn nhà cũng từ từ được mở ra từ trong nhà đi ra là một vị thiếu phụ trạc tuổi 30 thân mặc một bộ y phục trắng từ đầu xuống chân tóc gáy búi cao. Tiên di dùng tay trái lau đi vài giọt mồ hôi trên trán sau đó lại đưa mắt nhìn về một sinh linh đỏ thắm đang nằm trong vòng tay mình. Nàng hơi hơi đưa nhẹ tay nâng niu đứa bé sau đó mới là hướng về phía tên thanh niên đang ngờ nghệch nhìn về phía đứa bé trêu ghẹo nói.

" Làm sao mới vừa nãy còn la lên la xuống. Làm sao bây giờ gặp con mình dũng khí cũng không có hả. Ngươi có phải hay không là Dương bá vương đội trời đạp đất của Nha Trang nữa không à."

Trần Dương nghe vậy cũng là giật mình một cái hồi thần sau đó mới là có chút ngại ngùng gãi gãi đầu nói.

" Thật xin lỗi Tiên di. Ta, ta, ta, ta đây cũng là lần đầu làm cha a. Có chút thất thố cũng là. Cũng may là có Tiên Di cao tay nếu không do ta mà hư chuyện ta cũng không biết làm sao đối mặt với tiểu Tuyế."

Tiên Di nghe thấy Trần Dương một bộ trẻ con làm sai chuyện nói ra cũng không khỏi phì cười một tiếng sau đó cũng đưa tay ngoắc ngoắc Trần Dương tiến tới nói.

" Mau, mau tới đây bế lấy con ngươi a ta cũng vừa phẩu thuật xong có chút mệt. Nếu ngươi không đến ta đem nó quăng đi à!"



Trần Dương nghe Tiên Di dọa dẫm cũng là đầu đầy mồ hồi nhanh chóng chạy tới từ trong tay Tiên Di bế lấy hài từ đang ngủ ngon kia. Bất quá vì là một tên đàn ông tứ chi phát triển cho nên Trần Dương loay hoay một lúc cũng không biết như thế nào bế lấy đứa bé. Tiên Di thấy thế cũng là xoa lấy thái dương dở khóc dở cười nói với Trần Dương.

" Ngươi cái tên này thật là. Được giúp người giúp đến cùng tiễn phật tiễn đến tây phương a. Làm theo lời ta nói tay phải đặt nằm ngửa lòng bàn tay ngang trước ngực sát người . Tay trái thận trọng nâng lấy hài tử đặt sang."

Thế là dưới sự hướng dẫn của Tiên Di, Trần Dương nhanh chóng chuyển hài tử từ tay Tiên di sang tay mình.vTiên Di đợi Trần Dương hoàn toàn thuần thục ẳm lấy hài tử cũng là đi ra bàn uống trà ở bên ngoài hiên rót lấy một cốc trà chậm rãi nhâm nhi thưởng thức sau đó mới đưa mắt nhìn lấy Trần Dương đang cẩn thân ôm lấy hài tử nói.

" Là một tên tiểu tử a, tiểu Tuyết vẫn chưa đặt tên cho nó. À đúng rồi tiểu Tuyết cũng mệt mỏi đang nằm nghỉ bên trong nếu ngươi có chút lương tâm vậy đi vào xem nha đầu kia một lát a."

Trần Dương nghe thấy Tiên di nói như vậy cũng là hơi có chút kinh ngạc sau đó trên mặt lộ ra một ít nét mừng rỡ nhưng lại không dám bày tỏ quá nhiều cảm xúc. Thế là hắn mới len lén đưa tay vạch ra cái khăn trùm phần dưới của đứa bé mới phát hiện ra có một quả ớt nho nhỏ nằm im ở hạ bộ của đứa bé. Lúc này trên mặt Trần Dương không khỏi lộ ra nụ cười đê tiện cùng một chút đắc ý tựa như là thằng một canh bạc. Sau đó Trần Dương mới đưa mắt nhìn về phía trong nhà nơi có một tấm màn lớn che phủ gần nửa căn nhà. Sau đó Trần Dương mới hướng Tiên Di gật đầu một cái sau đó nhanh chóng tiến vào trong nhà xem thê tử của mình.

Bên trong căn nhà nội thất cũng khá đơn sơ, ngoài căn bếp cùng dụng cụ làm bếp thì bên ngoài chính là phòng khách cùng phòng ngủ với và cái bàn, ghế, tủ cùng giường . Lúc này nằm trên chiếc giường bằng gỗ ở ngoài phòng khách chính là thê tử của Trần Dương tên là Ngô Tuyết . Ngô Tuyết lúc này gương mặt có chút trắng bệch chắc vẫn còn suy yếu sau sinh thế nhưng vẫn không che được vẻ đẹp tuyệt trần cùng sắc vóc thon thả của nàng. Ngô Tuyết đang nằm dưỡng sức thì nghe tiếng chân của Trần Dương tiến tới liền chầm chậm vươn người lên dựa vào bức tường đưa mắt nhìn lấy phu quân của mình cùng hài tử mỉm cười đón đầu nói.



" Dương ca, hài tử sao rồi? Có thể cho ta xem một chút được không?"

Trần Dương nghe thấy giọng của Ngô Tuyết cùng nhìn thấy nàng đang từ từ nhổm người lên cũng nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh đầu giường của Ngô Tuyết. Sau đó Trần Dương liền nhẹ nhàng đỡ lấy Ngô Tuyết dựa vào vai của mình sau đó cũng từ từ đem hài tử nằm trong tay mình đưa cho Ngô Tuyết. Ngô Tuyết lúc này cũng theo bản năng của người mẹ ôm lấy hài tử của mình rồi nhe nhàng vuốt ve lấy khuôn mặt đứa bé mỉm cười nói.

" Dương ca, ngươi xem tiểu tử này có đôi mắt cùng cái miệng rất giống ngươi, còn cái sống mũi cùng đôi lông mày kia lại là của ta. Lần này chúng ta đánh cươc là hòa rồi a."

Trần Dương nghe vậy cũng là nhu hòa vuốt lấy mái tóc Ngô Tuyết sau đó lại hôn lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi mới nói.

" Cực khổ cho muội, thằng bé này giống ai cũng tốt, chỉ cần nó bình bình an an lớn lên là tốt rồi. "

Vừa nói lời này, Trần Dương tựa như có cảm giác nhìn thẳng ra phía đông của Cảnh Long sơn nơi đang có từng đợt sóng vỗ rì rào. Ngô Tuyết cũng không có chú ý đến dị thường của Trần Dương mà là tận hưởng lấy không khí gia đình sum tụ một lúc sau đó mới lại mở lời.

" Dương Ca, ngươi xem hài tử cũng ra đời, chúng ta cũng nên lấy cho nó cái tên thật tốt cầu mong cho nó một đời thuận lợi a."

Trần Dương nghe vậy cũng là đưa mắt nhìn về hài tử đang nằm trong lòng Ngô Tuyết sau đó hơi chần chừ suy nghĩ mới không chắc chắn nói ra.

" Tuyết tuyết, ngươi xem Trần Bình, Trần An, Trần Phàm như thế nào?"

Ngô Tuyết vốn đang mong đợi Trần Dương có thể cho ra một cái tên đẹp đẽ cùng ý nghĩa bất quá với một con người tứ chi phát triển như Trần Dương thì nàng có phần hơi xem trọng rồi. Ngô Tuyết hơi hơi lắc đầu sau đó suy nghĩ một lúc mới nói ra ý kiến của mình.

" Dương ca cái tên Trần Thương như thế nào. Thương trong Thương Ái, Thương người thương quốc. Thương cũng còn là thẳng thắng như trường thương, một đường tiến thẳng không chùn bước trước khó khăn a."
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây