• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 44: Tâm tư của Lâm Đình Quyết

Xong việc ở Túy Nguyệt âu, Trần An liền trở về dặn dò đám người Phùng Hiển một hồi.

Sau đó, hắn lấy đồ từ nhà cũ Trần gia rồi trực tiếp đi tới Huyết Y lâu phân đường.

Hắn nói muốn tìm một người dạy thân pháp cho đám tình báo của Lê Xuân không ai khác chính là Huyết Y lâu phân đường.

Sau một khoảng thời gian, Trần An nhận thấy Huyết Y lâu phân đường có nhiều người thân pháp không tệ. Ẩn thân tốt, tốc độ bộc phát trong thời gian ngắn lại cao. Dùng bọn họ dạy cho Lê Xuân là phi thường hợp lý.

Trần An đi tới cửa Huyết Y lâu, vẫn có một đám sát thủ đứng đó canh.

Nhưng lần này thì khác, nhìn thấy Trần An đi tới liền có một người tiến lên nói: “Trần bang chủ xin đợi một lát để ta vào bẩm báo.”
Trần An cũng chỉ đơn giản gật đầu.

Một lát sau, tên sát thủ liền đi ra mời Trần An vào trong.

Trần An tiến vào, bên trong vẫn như lần trước không có chút gì thay đổi. Chỉ khác là lần này, Thiết Thủ không ở tại chủ vị nữa, mà là Đường Thịnh.

Trần An liền tiến lên nói: “Đường huynh, ta muốn nhờ Huyết Y lâu một chuyện, không biết huynh có thể quyết định không?”

Đường Thịnh liền nói: “Trần bang chủ cứ nói.”

Trần An gật đầu nói: “Hiện tại ta muốn đào tạo một đội tình báo. Nhưng thân pháp trong bang quả thật không có ai chủ tu. Ta muốn nhờ Đường huynh tìm cho ta một người.”

Đường Thịnh liền nói: “Ổ, chẳng phải ngươi thân pháp cũng không tệ sao? Ta nghe nói lần trước sát thủ của chúng ta từng bị ngươi đạp gãy một chân.”

Bọn họ đều là người thông minh. Đường Thịnh cũng không hề có ý mỉa mai Trần An mà là đang nói thật.

Chuyện kia nếu là người khác rất có thể sẽ tìm Trần An hưng binh vấn tội.

Nhưng đáng tiếc lại là Đường Thịnh. Một người thông minh như hắn đương nhiên biết cách làm việc của Trần An. Lại càng rõ tính cách của đám thủ hạ.

Hắn biết rõ trong chuyện lần trước là ai đúng ai sai. Nếu đổi lại là hắn, sợ rằng bộ xương của tên sát thủ kia hiện tại cũng sớm đã khô trong rừng.
— QUẢNG CÁO —


Trần An liền nói: “Không dấu gì Đường huynh. Ta sắp ra ngoài một chuyến.”

Đường Thịnh cũng không dò hỏi sâu hơn liền nói: “Được. Nếu vậy sáng mai ta sẽ cử một người đến Huyết Đao bang. Cảnh giới Thối Thể, nhưng thân pháp đã đạt tới nhập môn. Dạy cho đám bang chúng của ngươi hẳn là đủ.”

Trần An liền chắp tay nói: “Đa tạ Đường huynh.”

Đường Thịnh cũng phẩy tay ra hiệu không có gì. Dù sao phân đường này của bọn họ được lập ra cũng mục đích chủ yếu là để thu thập độc dược.

Trải khắp thiên hạ có tới mấy ngàn phân đường như bọn họ.

Cả ngày đám sát thủ như bọn họ đều rảnh rỗi vô cùng.

Trần An cùng Đường Thịnh cũng không cần nói tới thù lao. Bọn họ đều là người thông minh, đương nhiên biết cần phải làm gì.

Trần An cũng không quay lại Phụng Thê trấn mà đi thẳng về Cổ Dung thành chuẩn bị tụ họp cùng Mạc Phong và A Hổ.

Trong thời gian gần một tháng vừa rồi tu luyện, Trần An đã vượt qua Khai Huyệt cảnh ở mức độ viên mãn. Tam bách lục thập ngũ huyệt đạo được đả thông hoàn toàn khiến căn cơ của hắn vững chắc như đám đệ tử con cháu thế gia.

Thanh Minh tâm pháp lại có khả năng uẩn dưỡng căn cơ, thanh tẩy cơ thể, giữ tâm trí thanh tỉnh.

Hiện tại, Trần An có thể thoải mái uống rượu mà không sợ say. Cho dù là một ngàn chén, hay một vạn chén với hắn cũng chỉ là số lượng.

Tam Thanh kiếm pháp đã bước đầu nhập môn. Dựa theo phần chân giải, cùng nghiên cứu Ảnh bộ hắn đã nghĩ ra một chiêu thức coi là át chủ bài gọi là Bách Bộ phi kiếm. Nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội thực chiến đành chỉ dùng lúc cấp bách nhất.

Không chỉ tăng về cảnh giới, mà trong một tháng này Trần An còn rất chú tâm đến các sách cổ của Trần gia khiến hiểu biết của hắn cũng mở rộng rất nhiều.

Các kiến thức cơ bản về săn mộ của Trần gia hắn đã nắm được phần căn bản.

Đặc biệt là một bí thuật của Trần gia các đời chỉ truyền lại cho gia chủ. Nhìn sao trời, xem phong thủy, định vị mộ gọi là Thiên Tinh Trần gia bí thuật

Chuẩn bị cho chuyến săn mộ này hắn còn mang đến hai cổ vật của Trần gia.
— QUẢNG CÁO —


Một là Mộ Huyền tiễn. Chính là một cơ quan đặc chế của Mặc gia - một gia tộc chế tạo cơ quan hàng đầu thiên hạ ở Đại Tần.

Bên trong là một sợi dây được bện từ những sợi vải chắc khỏe nhất. Ở đầu sợi dây gắn một mũi nhọn như cung tên.

Sợi dây này có thể thu phóng tự nhiên theo thao tác của Trần An. Là đồ vật săn mộ chuyên dụng của Trần gia.

Thứ hai đó là chiếc Thiên Văn đồ để định hướng, cũng là đồ chuyên dụng của Trần gia.

Chiếc Thiên Văn đồ này có độ chính xác về phương hướng cao hơn các loại la bàn khác rất nhiều.

Trần An nghỉ ngơi luyện kiếm trong võ viện được vài ngày thì Mạc Phong và A Hổ tới tìm hắn. Bọn họ cùng nhau ăn một bữa, chuẩn bị lại đồ đạc rồi tối hôm đó liền đi tới Lâm gia Phường Đấu giá.

Cùng lúc đó, ở phía Tây Nam, trong căn phòng lớn ở trung tâm của Lâm phủ, một trung niên nhân đang ngồi ở chủ vị nhắm mắt dưỡng thần. Trên thân là một bộ áo gấm giao lĩnh rồng màu nâu. Người này chính là gia chủ Lâm gia - Lâm Đình Quyết.

Đứng phía dưới là một tâm phúc của ông ta đang chắp tay nói: “Gia chủ, vài ngày trước có một người lạ từ ngoại thành tiến vào.
“Hôm nay, có thêm lại có thêm một người nữa. Nhưng bọn họ hoàn toàn đều chỉ là đệ tử võ viện thông thường. Lại chỉ là kí danh. Còn lại đều không phát hiện có gì bất thường.”

Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, Lâm Đình Quyết liền vẫy tay ra hiệu hắn lui ra ngoài.

Lúc này, từ phia sau tấm bình phong, một nữ nhân liền xuất hiện. Toàn thân cô ta là một bộ hán phục màu đen, trên mặt đeo hắc sa vô cùng quỷ mị.

Nếu Trần An ở đây, hắn chắc chắn sẽ hận ra nữ tử này chính là người trong đêm ở quán trọ ven đường từ bến sông tới Cổ Dung thành. Trong đêm mưa to gió lớn ấy, hắn xém chút nữa đã không còn mạng mà trở về. Hắn chắc chắn sẽ nhớ rất rõ dáng vẻ của nữ tử ấy.

Nữ tử này hỏi Lâm Đình Quyết: “Là người Cổ Dung thành võ viện?”

Lâm Đình Quyết lắc đầu nói: “Không chắc. Ta đã cho người canh chừng cả hai tháng nay. Đêm nay là đêm cuối cùng trong hẹn. Nhưng thông tin thu được chỉ là một đám đệ tử ký danh của võ viện. Sao có thể chứ?”

Nữ tử kìa hừ lạnh nói: “Không quan trọng. Kế hoạch thực hiện như cũ cho ta.”

Lâm Đình Quyết một tia tinh mang trong mắt chợt lóe nói: “Ngươi cũng đừng quên giao ước của chúng ta.”
— QUẢNG CÁO —

Nữ tử kia lúc này đã đi ra ngoài cưa nói: “Chỉ mong Lâm gia chủ đừng bội ước, U Hồn giáo bọn ta tuyệt sẽ không nuốt lời.”

Nói rồi nàng ta liền đi thẳng, bỏ lại Lâm Đình Quyết một mình trong phòng với dáng vẻ âm trầm.

Đúng lúc này, có một người từ bên ngoài tiến tới gõ cửa nói: “Gia chủ, bên Phường Đấu giá Lâm tiểu thư đưa tin mời ngài qua bên đó bàn chuyện ạ.”

Lâm Đình Quyết ra hiệu cho thuộc hạ lui ra. Hắn liền lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ, thật sự chỉ là một đám đệ tử ký danh sao?”

Đám người Trần An có thể ngay dưới mí mắt của Lâm gia ở Cổ Dung thành mà không bị phát hiện. Cũng không phải do bọn họ có gì đặc biệt. Chỉ là quá khó để tưởng tượng mà thôi.

Mạc Phong là người tuổi cao nhất trong đám người, mới chỉ vừa thập bát. A Hổ thập lục, Trần An thập tứ.

Hơn nữa việc bọn họ rời đi cả tháng, cũng khó nói.

Lí do là vì đệ tử võ viện thường xuyên làm nhiệm vụ ở bên ngoài mấy tháng mới trở về.

Cuối cùng, điều khó phân biệt duy nhất chính là kinh nghiệm. Mạc Phong có kinh nghiệm săn mộ rất sâu dày. Thậm chí nắm rõ các quy tắc cách hành sự chín chắn.

Vì vậy, bọn họ theo bản năng đều không nghĩ một thiếu niên có thể đạt được. Nên Lâm Đình Quyết cũng có xu hướng nghĩ rằng Mạc Phong ít nhất cũng phải ngoài tam thập tuổi.

Lâm Đình Quyết vừa đi về phường Đấu giá vừa hừ lạnh. Đoán già đoán non chẳng bằng trực tiếp gặp mặt.

Hắn cảnh giới đã đạt tới Thất phẩm Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, thiếu một bước là tiến vào Nội Phủ.

Há lại phải ở đây chơi trò thủ đoạn với một đám “chuột nhắt” chui rúc trong các ngôi mộ dưới bóng tối?


Thời đại tu tiên sụp đổ, mạt pháp thế giới xảy ra, Tu Tiên Giả trốn khỏi thế giới này hoặc chết.
Ngàn năm sau, thời đại Ma Pháp xuất hiện, thay thế thời đại cũ. Nhưng mấy trăm năm sau đó, linh khí khôi phục, Tu Tiên Giả xuất hiện trở lại. Liệu hai bên có xảy ra va chạm?
Một gã thô lỗ bất đắc dĩ xuyên không đến thế giới loạn lạc. Không ma lực, không ma pháp, không linh lực, hắn chỉ có thể luyện thể để đánh nhau với thế giới đầy phép Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới