Coviz

Thiên Đức An Bang

Chương 81: Thiên Thành sụp đổ

“Hai vị đánh tiếp được chưa?”

Sau 10 phút để 2 bên nghỉ ngơi, Eric cất tiếng hỏi.

“Tôi xong rồi” Mộc Trà đứng lên, bước về phía lôi đài, hào quang quanh cơ thể tỏa ra rực rỡ hơn lúc trước.

Lão béo híp mắt nhìn về phía Mộc Trà rồi liếc sang Vũ. “Thằng nhóc này là như thế nào nhỉ?” lão béo nghi hoặc. Có đến 2 tỉnh thức giả cấp 5 cùng xuất hiện mà lại về phe với nhau. Cái này thật sự đau đầu.

Nhưng lão lo lắng hơn là nhìn hào quang của Mộc Trà phát ra, có vẻ con bé này đã hồi phục lại 8,9 phần năng lượng tâm thức. Lão béo thấy trước đó, thằng nhóc con kia còn thì thầm to nhỏ với Mộc Trà.

Chắc hẳn là thằng nhóc kia đã chỉ dạy con bé về khả năng tâm thức của tỉnh thức giả cấp 5. Lão béo cũng mới trở thành tỉnh thức giả cấp 5, đối với những vấn đề về tâm thức, Trần Yên Hòa không hiểu nhiều.

“Giá có thể bắt thằng nhóc đó về để nghiên cứu thì hay biết mấy” lão béo thầm nghĩ.

“Ngài Trần Yên Hòa!” Eric nhắc.

“Xong rồi, xong rồi” lão béo cố hít thở thêm mấy hơi rồi đứng lên, đi về phía lôi đài.

“Trận đấu tiếp tục” Eric nói to, thông báo.

Vù một tiếng, chỉ thấy chỗ Mộc Trà vừa đứng lưu lại tàn ảnh mờ ảo. Lão béo đôi mắt trợn lên, vung trọng kích ra đón đỡ.

Keng keng mấy tiếng, song đao chém tới khiến thân trọng kích tóe lửa. Nếu không kịp đỡ, chắc chắn lão béo đã b·ị c·hém thành 2 nửa.

“Nhanh quá!” phía xung quanh, các thành chủ trầm trồ.

Lão béo cảm thấy hơi lạnh truyền tới bàn tay. Song đao của Mộc Trà bao bọc một lớp hàn khí mờ ảo như sương.

“Mày coi thường tao quá!” lão béo gầm lên, toàn thân bốc hỏa khí cuồn cuộn, truyền tới trọng kích, khiến đám hàn băng dính trên đó chảy thành nước, rơi xuống mặt đất.

Mộc Trà khuôn mặt lạnh lẽo, song đao múa lên vun v·út, ồ ạt t·ấn c·ông. Những tiếng keng keng của binh khí v·a c·hạm vang lên đanh thép, lão béo liên tục lùi lại, rơi vào thế phòng thủ.

Tâm thức của Mộc Trà liên tục phóng ra những luồng hàn khí tê buốt, truyền tới Hổ Nha Đao, màn sương bao quanh thanh đao ngày càng trở nên đậm đặc. Mỗi lần song đao chém xuống, nó tạo nên những vệt hàn khí như có ai dùng bút lông vạch vào hư vô.

Hỏa khí lão béo cũng ào ạt phát ra, ôm lấy trọng kích, khiến cho tay lão chống đỡ lại cái lạnh của hàn khí đang tràn đến. Thân hình to lớn của lão béo liên tục phải lùi lại trước những đòn t·ấn c·ông hung hãn của Mộc Trà.

“Hô!” lão béo gầm lên, trọng kích đẩy song đao bật ra rồi lấy hết sức để phản công. Mũi kích rực lửa, phóng về phía Mộc Trà như muốn một chiêu xé nát cơ thể.

Mộc Trà thấy nguy, vội vã lách người qua một bên, thoát khỏi mũi kích trong gang tấc. Lực đạo của mũi kích như một cơn bão lửa quét ngang, khiến nàng cảm nhận được sức nóng và sức mạnh, lập tức búng người nhẩy ra xa.

Vù…vù…vù….!

Lão béo múa tít trọng kích, tạo thành một cánh quạt khổng lồ, hung hãn quay trước mặt rồi nhún người xông tơi Mộc Trà.

Lúc này, nàng vừa ổn định lại thân hình, liền thấy lão béo múa kích xông tới thì song đao chém về phía trước một đường. Đao ảnh lạnh lẽo, điên cuồng bắn tới.

“Cút!”

Lão béo vung kích, đánh vào đao khí. Beng một tiếng, hai luồng đao khí bắn sang hai bên, xông về phía khán giả.



“Ô!”

“A!”

Những người xung quanh hoảng hốt né tránh, đao khí găm xuống mặt đất, hình thành 2 vệt chém sâu hoắm.

“Ái chà!” Tần Mục quan sát vết chém của đao khí trên mặt đất, cảm thản một câu. Nếu hắn không tránh kịp, chắc chắn là bị xẻ làm đôi.

Những thành chủ khác cũng thận trọng nhìn vệt chém sâu hoắm kia, mồ hôi túa ra.

Mộc Trà và lão béo lại xông vào nhau, đại chiến dữ dội khiến cho các vị thành chủ phải lùi lại giữ khoảng cách an toàn.

Nửa ngày trôi qua, Mộc Trà và lão béo vẫn bất phân thắng bại. Nền lôi đài xung quanh bị cày nát bấy. Nên nhớ, loại vật liệu xây sàn đấu không phải tầm thường. Một vị tỉnh thức giả cấp 4 muốn đánh nát nó là điều gần như không thể vậy mà…

Vì Mộc Trà và lão béo không còn sử dụng sức mạnh tâm thức để điều khiển v·ũ k·hí nên sức lực không bị tiêu hao nhiều, bởi vậy cả hai đánh với nhau bất phân thắng bại.

Lúc này, bóng đêm đang dần dần kéo đến xung quanh, mặt lôi đài như một bãi đổ nát thê thảm nhưng vẫn chưa ai chịu ai. Những ngọn đèn cao áp được bật lên, soi sáng cả một vùng.

Sau những màn đọ sức nảy lửa, Mộc Trà và lão béo đã giảm cường độ công kích, di chuyển vờn nhau xung quanh lôi đài để tìm sơ hở của đối phương.

Tuy rằng những tỉnh thức giả cấp 5 không thể bị g·iết c·hết nhưng mà để đối phương xuống tay thì cũng coi như là chọn c·ái c·hết bởi lúc đó tâm thức sẽ phải dùng một lượng lớn năng lượng để mà chữa trị. Vậy thi cũng coi như là phế nhân. Tấm gương của Long vẫn còn sờ sờ.

Vũ ở bên ngoài cũng không có cách nào để xen vào cuộc đấu này. Hắn thận trọng nhìn xuống chiếc áo choàng. Nếu để Mộc Trà sử dụng thì liệu có dành thế thượng phong hay không? Nhưng hắn cũng lập tức bỏ ý định đó. Tỉnh thức giả cấp 5 có thể phát hiện được năng lượng mà không cần phải nhìn bằng mắt thường.

Ngay lúc này, khi Mộc Trà đang gắt gao nhìn lão béo để tìm phương án t·ấn c·ông. Ngay khi các thành chủ đang cảm thấy sốt ruột vì trận chiến diễn ra quá lâu thì mặt đất dưới chân họ đột ngột rung lên dữ dội.

“Uỳnh!”...

Một t·iếng n·ổ cực lớn vang lên ở bên mạn phải, kèm theo đó là ánh sáng lóe lên dữ đội. Ngay sau đó, hàng loạt v·ụ n·ổ thứ cấp cũng nối nhau diễn ra.

Thiên thành chao đảo, lắc lư khiến toàn bộ những người trên đó trở nên hoảng hốt

“Có chuyện gì vậy!” Eric nghiêng ngả, khuôn mặt hết súc trầm trọng, hỏi lớn.

Phía sau, những người của đội diệt thần cũng loạng choạng.

“A…a” tiếng hét thất thanh vang lên, Thiên Thành đột nhiên nghiêng về một phía.

Còi báo động liền đó hú lên điên cuồng.

“Báo động cấp cao nhất! Thiên Thành bị t·ấn c·ông!”...trên loa thông báo, cấp tốc truyền đi.

“Cái gì? Thiên Thành bị t·ấn c·ông? Kẻ nào dám?”

Mọi người hốt hoảng hỏi nhau.

“Mau rời khỏi đây!” một vài thành chủ vội vã giục.



“Báo! Mạn phải Thiên Thành bị t·ấn c·ông, toàn bộ động cơ mạn phải đã hỏng”

Một thuộc hạ chạy tới thông báo cho Eric.

“Hỏng rồi!” khuôn mặt Eric tái mét, toàn bộ những vị trong Hội đồng tối cao Global Shield cũng hốt hoảng.

“A…”

Thiên Thành đột nhiên nghiêng về phía bên phải khiến toàn bộ những người đang đứng ngã nhào xuống, trượt dài trên mặt đất

“Bám chắc lấy!”

“Coi chừng!”

“Ôi má ơi!”

Phụt…toàn bộ điện đột nhiên tắt ngúm, xung quanh tối đen như mực.

Vũ và Asin cùng Rishi nắm lấy cây cột ở gần, ngăn cho cơ thể không trôi đi vì Thiên Thành bị nghiêng.

Ù..ù…Thiên Thành bắt đầu mất độ cao, rơi xuống phía dưới.

Những chiến hạm dưới mặt biển nhìn lên cao, chỉ thấy mạn phải Thiên Thành đang b·ốc c·háy dữ dội. Phi thuyền khổng lồ bên trên đang lao xuống mặt đất như một con diều đứt dây.

Lúc này, tiếng thét hoảng loạn vang lên khắp Thiên Thành. Vụ nổ từ khu để phi thuyền đã khiến toàn bộ động cơ bên mạn phải Thiên Thành trở thành đồng nát, làm tòa thành mất cân bằng và rơi xuống phía dưới.

Lão béo nhún người, giữ thăng bằng, bám vào một cây cột, gắt gao nhìn Mộc Trà. Lúc này nàng cũng đang khó khăn để tránh không bị rơi xuống.

Nơi lão béo đứng đột nhiên sáng choang, một chiếc phi thuyền nhỏ từ đâu xuất hiện, lơ lửng bên cạnh, cửa bên hông mở toang

Lão béo cười lên ha hả đoạn nhún mình, phóng về phía cánh cửa.

“Thằng khốn! Chính nó là chủ mưu!” Vũ rít lên, cố giữ cơ thể ổn định.

“Sau hôm nay, Thiên Thành hay Global Shield sẽ là dĩ vãng. Một trang sử mới sẽ mở ra tại Minh Địa. Chúc các ngươi may mắn”

Lão béo nhẩy lên cửa phi thuyền nhỏ, cười ha hả rồi chui vào bên trong. Cánh cửa đóng lại, phi thuyền nâng mũi, thoát ly khỏi khu vực rồi gắt gao bay về phía xa.

“Trần Yên Hòa!” Eric chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi, rít lên điên cuồng.

“Á…á…á…” một vị Hội đồng không bám nổi, như một bao cát, rơi nhanh xuống dưới, lẩn vào màn đêm đen kịt.

Ù..ù…ù….

Tốc độ rơi của Thiên Thành ngày càng nhanh, toàn bộ những người có mặt ở đây đều theo bản năng, bám chặt lấy những thứ gì có thể.

Thần kinh Vũ căng lên như dây đàn, gắt gao nhìn xung quanh. Ở độ cao này mà rơi xuống, chắc chắn là thịt nát xương tan.



Thiên thành rơi xuống rất nhanh, trọng lực lập tức biến mất, toàn bộ những người ở đây có cảm giác như mình đang lơ lửng trong không trung

Vũ gắt gao lục lọi tâm thức để tim phương án nhưng mà thời gian không ủng hộ gã. Hắn không quan tâm đến những người khác sống c·hết ra sao. Lúc này, chỉ cần bản thân, Mộc Trà cùng 2 tên thuộc hạ sống sốt là được.

Thần kinh Vũ căng lên như dây đàn. Hắn điên cuồng đánh phá tâm thức, tựa như một người bị chôn vật gì quý báu xuống đất và đang cố đào bới.

Mộc Trà lúc này găm Hổ Nhan Đao xuống nền, tạo nên một điểm bám chắc chắn. Ngoài điều đó ra, nàng không thể làm gì hơn được nữa.

“Không! Không thể c·hết ở đây. Không thể c·hết như thế này được!” Vũ lúc này đang hung hãn công phá tâm thức, đào bới sâu vào bóng đêm, cố xé rách nó ra để tìm một phương án.

“Toàn bộ hạm đội, mở hết tốc lực, tản ra khỏi khu vực!” tiếng chỉ huy hạm đội hộ tống trên biển gấp gáp vang lên.

Thiên Thành từ trên cao rơi xuống đây, sẽ tạo nên một cột sóng khủng kh·iếp, nhấn chìm toàn bộ những chiến hạm xung quanh.

Toàn bộ các con t·àu c·hiến đồng loạt tăng tốc để di chuyển ra khỏi khu vực mặt biển dự kiến sẽ là nơi Thiên Thành rơi xuống. Nhưng mà dù có nhanh đến mấy, chúng cũng không thể nào tránh được một kiếp nạn từ trên trời giáng xuống.

“Không! Không! Không!”...trí óc của Vũ lúc này đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của hắn…

Đột nhiên, từ trong bóng đêm trong tâm thức, một đôi mắt mở to, gắt gao nhìn ra vùng ánh sáng.

“A…a…a…!” Vũ hét lên điên cuồng….

“Soạt!” sau lưng hắn, một cảm giác bị xé rách truyền tới, rồi như có một thứ gì đó trồi ra ngoài.

Đôi mắt Vũ rực đỏ, quét qua xung quanh. Thời gian trước mắt Vũ như chậm lại. Hắn nhìn thấy những gương mặt tuyệt vọng, nghe thấy những tiếng cầu cứu và cả những tiếng khóc lóc.

Vũ nhìn Mộc Trà, gương mặt nàng tại sao bình thản thế? Ngay lúc đó, Mộc Trà cũng nhìn Vũ. Nàng bám vào Hổ Đầu Đao, giữ cho thân hình ổn định và nhìn về phía hắn.

Vũ buông tay khỏi chỗ bám, gieo mình vào không trung. Hắn lơ lửng đứng đó. Phía sau là một đôi cánh đen như màn đêm. Đôi cánh mọc từ lưng hắn, vươn căng trong không gian. Đôi cánh giống như của một sinh vật người ta gọi là quỷ.

Mộc Trà gắt gao nhìn Vũ. Đứng trước mặt nàng là một sinh vật bí ẩn với đôi cánh đen kịt như muốn che hết đại địa. Trống ngực nàng đập mạnh

Vút…đôi cánh đập vào hư vô, đẩy cả thân thể Vũ lao về phía Mộc Trà.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt nàng.

Mộc Trà cảm thấy trống rỗng, đôi mắt đẹp nhìn hắn. Rồi khi nàng bừng tỉnh, đã thấy nằm gọn trong tay hắn. Chính xác là hắn đang bế nàng, bay giữa trời.

Vù…đôi cánh đập một cái, Vũ lại phóng tới Asin và Rishi.

“Bám vào chân ta!” hắn nói, giọng lạnh lẽo như một bóng ma.

“Vâng!” cả hai gật đầu, gắt gao túm lấy chân Vũ.

Đôi cánh lại vung lên, đập vào không gian, Vũ phóng ra khỏi Thiên Thành đang rơi xuống trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ những người đang hoảng loạn.

“Cái…gì!”...Eric lắp bắp nhìn bóng Vũ xuyên qua màn đêm…

“Ùm!”...cả phi thuyền khổng lồ rơi xuống mặt biển. Một cột sóng khổng lồ bắn tung lên cao…những chiến hạm xung quanh, chiếc thì chao đảo, chiếc gì bị nhấn chìm xuống lòng đại dương.

Thiên Thành chính thứ sụp đổ.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây