Chương 1 : Tận thế

Đã một ngày trôi qua từ khi cơn ác mộng bắt đầu . Tôi cảm giác như mình sắp phát điên . Có lẽ bây giờ thứ tôi cần là một người để trò chuyện . Người mà tôi muốn là người SỐNG, không phải là thứ quái vật hình người đang lởn vởn trước cửa phòng tôi . Liệu tôi có thể sống được thêm một ngày nữa không hay sẽ c·hết vì bị ăn thịt . TÔI SẮP CHẾT, nhật ký này như một bản di chúc cho chính tôi .

( 15/2/2030 )

ĐAU, ĐAU QUÁ, v·ết t·hương đã ngừng chảy máu nhưng vẫn rất đau, thân thể tôi quá nóng, tôi đang sốt, đầu tôi sắp nổ tung tôi không thể chịu được nữa . Đôi lúc tôi còn nghĩ đến việc kết liễu bản thân . TÔI ĐIÊN RỒI .

(18/2/2030)

Hôn mê liên tục 3 ngày . Tôi đã sống ! Từ chối lời mời thần c·hết tôi đã quay lại đây, không còn cảm thấy nóng hay đau . Tôi cảm thấy bản thân mình như có gì đó thay đổi cả về tinh thần và cơ thể .

(21/2/2030)

...

Gấp lại cuốn nhật ký, Lưu phong đặt bút xuống rồi nằm dài ra giường .

Một tuần qua đối với hắn như một cơn ác mộng khủng kh·iếp hỗn loạn đẫm máu, mọi người như những con thú dại điên cuồng t·ấn c·ông cắn xé bất kì ai trong tầm mắt .

Xe cộ đâm vào nhau chất thành đống ở đoạn đường ngăn bất kì phương tiện nào tiếp tục lưu thông, ngọn lửa được tạo nên từ xăng dầu cháy lan qua từng phương tiện liền kề và cả những ngôi nhà xung quanh .

Nhớ lại cảnh tượng đêm ấy khiến hắn không khỏi rùng mình .

Khi đấy hắn đang ăn tối ở một quán ăn nhỏ, trong quán chỉ có một mình khách hàng là hắn .

Mọi thứ sẽ chả có gì đáng nói cho đến ông chủ quán bắt đầu phát điên, những đường gân máu màu xanh hiện ra khắp cơ thể, đôi mắt trở nên trắng đục rồi lao vào t·ấn c·ông vợ mình .

Trong phút chốc hắn đờ ra ngơ ngác đang không hiểu chuyện gì .

“ ẦM ‘’

Một chiếc xe ô tô nhỏ không biết từ đâu lao đến đâm vào quán ăn . Bàn ghế tán loạn, đồ ăn vương vãi khắp sàn, may thay tôi ngồi trong góc tường nên thoát được một kiếp .

Đứng dậy, hắn vượt qua đống đồ vật rồi đi vào trong, đập vào mắt hắn là khuôn mặt đầy máu ông chủ quán đang cắn xé vợ mình .

Phần cổ lộ ra cả xương sống, vậy đây là lý do tại sao hắn không nghe thấy tiếng la hét nào mà chỉ nghe thấy tiếng nhai ngấu nghiến .

Huyết tinh đẫm máu, hắn từ từ lùi lại, cảnh tượng đó khiến tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, adrenaline không ngừng tiết ra, dù đã xem qua không ít phim kinh dị nhưng việc tận mắt chứng kiến vẫn khiến cho một người như hắn không thể nào chịu nổi .



Bỗng nhiên hắn nghe thấy gì đó không phải là tiếng nhai đến từ ông chủ quán mà nó giống như tiếng có ai đó đang đập mạnh vào một tấm kính .

Hắn chợt nhận ra mình đã lùi đến cạnh chiếc ô tô nhỏ đâm vào quán .

Quay mặt sang, tim hắn trực tiếp rớt ra ngoài . Vốn tinh thần đã bất ổn khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong .

Hình ảnh hắn thấy trong xe đã phá tan tuyến phòng thủ tinh thần cuối cùng . Lưu Phong té ngửa xuống sàn hét lên :

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA “

Khuôn mặt trong xe đang nhìn hắn, bằng một cách nào đó dù cho đã như thế nhưng người đó vẫn sống, khuôn mặt một bên đã nát bét, con mắt lồi ra, xương hàm vỡ vụn lộ ra chiếc lưỡi đầy máu treo lơ lửng trên không .

Bị cản lại bởi dây đeo nên người đó chỉ nhìn hắn, đầu không ngừng đập vào cửa kính xe ô tô .

Quá sợ hãi, hắn lao ra khỏi cửa hàng và đó là lúc khung cảnh hỗn loạn hiện ra trong mắt Lưu Phong

Phân tâm bởi cảnh tượng bên trong, giờ hắn mới nhận ra bên ngoài đã trở nên hỗn loạn đến mức nào .

Tiếng la hét, gào khóc, âm thanh xe cộ v·a c·hạm vào nhau, tiếng gầm rú đến từ những người có đôi mắt trắng đục mạch máu màu xanh đang đuôi theo những người khác . Có người ngồi tại chỗ bất động, có người chạy trốn, có người chống chả .

Nhìn thấy điều đó bỗng nhiên hắn chợt cảm thấy quen thuộc

“ Đây, đây là zo ... zombie ? KHÔNG, Không thể nào, chẳng phải đó chỉ là giả tưởng ? “

Bỗng Lưu phong nhìn thấy gì đó, đang chạy về phía hắn một đám người, có người bình thường, người b·ị t·hương và bao gồm cả zombie . Hắn nhận ra được ngay vì dáng chạy của chúng vô cùng kì dị . Một ý nghĩ hiện lên ngay trong đầu .

( Chạy, chạy, chạy mau )

Di chuyển trên phố, Lưu phong gia nhập vào sự hỗn loạn .

Đảo mắt một vòng xung quanh, hắn nhận ra rằng có rất nhiều thây ma trên đường, nhanh chóng, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khác với khung cảnh ngoài kia nơi đây rất im ắng .

“ An toàn rồi”

Thở dốc, hít một hơi thật sâu, Lưu phong thầm nghĩ :



(Bây giờ đường phố rất nhiều zombie, nhà trọ cách đây không quá xa nhưng cũng không gần, đi đường chính không đụng độ zombie là bất khả thi, vậy chỉ có thể đi đường tắt )

Quyết định xong liền làm, hắn vốn là sinh viên năm cuối, sống tại nơi này cũng được một thời gian nên đường xá đã tương đối quen thuộc .

Trước mắt hắn đã có một vài thây ma đi vào hẻm nhỏ . Xoay người, đi tiếp về phía trước đi qua một số con đường tối tăm ẩm thấp đầy rác, nơi đây khi xưa rất đáng sợ vì có thể là nơi của bọn người xấu, chất cấm, cái loại tệ nạn nhưng hôm nay Lưu phong lại cảm thấy nơi đây chưa bao giờ lại an toàn thế này .

Đi vào ngõ cụt, hắn leo qua hàng rào sắt, vừa đáp đất Lưu phong đã nhìn thấy căn trọ .

Hắn là sinh viên, gia đình cũng bình thường nên khi lên thành phố hắn cố tình thuê một căn trọ giá rẻ . Căn trọ không nằm ở ngoại ô nhưng cũng không xa trung tâm, đáng lí ra giá thuê cũng không thấp, bất quá vì bản thân căn trọ cũng đã có tuổi, dù đã tân trang nhưng vẫn không che được dấu vết thời gian nên giá cả cho thuê rẻ hơn so với các căn trọ khác .

Một thời gian trước đã lắp thêm đèn soi sáng trước cổng thành ra khá dễ nhìn thấy .

Cách nhà đã không xa, chỉ cần qua con hẻm này là tới nhưng vấn đề cuối cùng cũng xuất hiện .

“Quả nhiên”

Tuy đã thủ sẵn tâm lý rằng mọi chuyện có lẽ không suôn sẽ tới vậy nhưng hắn vẫn phải thở dài . Trước mặt hắn một con zombie đang đứng đó, nó xoay mặt về phía trước nên không nhìn thấy Lưu phong lúc này .

Suy nghĩ chuyển vận nhanh chóng :

( Con hẻm chỉ rộng chưa tới 2 mét, tránh nó gần như không thể trong nơi chật hẹp này, nhà đã ngay trước mắt, vậy thì phải hạ nó nhưng bằng cách nào ).

Nghĩ xong hắn nhìn quanh, đi đến một đống rác nhỏ nhặt lên một thanh sắt rỉ sét . Nhưng thế là đủ, hắn chỉ cần đánh choáng nó là được .

Bất quá nói luôn dễ hơn làm . Cầm thanh sắt đi nhẹ nhàng không gây tiếng động hắn tiến dần đến con zombie .

Đây là một người tương đối nhỏ gầy, trang phục gồm quần jean dài và áo thun ngắn, trên tay có vết cắn nên hẳn là bị cắn bên ngoài rồi chạy vào đây .

Gần hơn, gần hơn, cứ mỗi một bước đến gần tim Lưu phong lại đập nhanh hơn

( ba bước )

Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

(Hai bước )



Mồ hôi đọng trên mặt .

(Một bước )

Lưu phong đã có thể nghe được tiếng gầm gừ nhỏ phát ra từ thây ma . Nắm chặt gậy bằng cả hai tay dơ lên cao và .

“ Vụttttt.... crackk”

Nhanh chóng lùi lại sau vài bước . Thanh sắt va vào đầu zombie rồi gãy ra đôi, biểu cảm lúc này trên mặt Lưu phong như đọng lại . Nếu có ai nhìn vào mặt hắn lúc này có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng, giận dữ và cả bất lực .

Vũ khí của hắn đã gãy nhưng nó vẫn đứng đó chỉ hơi cúi đầu xuống vì cú đánh . Nó từ từ quay đầu lại, khuôn mặt xanh sao của n·gười c·hết, đôi mắt trắng đục, gân máu nổi trên mặt như tơ nhện .

Thay vì tiến lên nó đã thực hiện một cú bổ nhào .

"Ầm"

Theo bản năng hắn dùng tay ngăn cản .

"aaaaaaaaaaaaaaa"

Tay zombie bám vào vai trong khi miệng đang cắn cánh tay hắn, hỗn hợp nước dãi và máu không ngừng bắn vào thân thể, nhuộm đỏ khuôn mặt .

( Đau ĐAU QUÁ )

Một cơn tức giận lấn áp lý trí xuất hiện, trong khi cánh tay trái đang trong miệng thây ma, hắn điên cuồng dùng tay phải đang cầm thanh sắt đã gãy một nữa đâm vào đầu zombie.

"C·hết c·hết c·hết aaaaaaaaaaaa"

Vốn dĩ thân thể đã đẫm máu nay càng khủng kh·iếp hơn, mỗi cú đâm như biểu hiện của sự tuyệt vọng và giận giữ .

Không rõ từ khi nào Lưu phong mới nhận ra nó đ·ã c·hết, thanh sắt đã đâm vào nữa đầu . Đẩy xác c·hết sang một bên hắn từ từ đứng dậy, cánh tay đang không ngừng chảy máu, ôm cánh tay hắn lê bước về phía trước .

Tiến vào bên trong, may mắn không có bất cứ ai, Lưu phong chạy thẳng lên cầu thang, mỗi bước đi đều có máu từ hắn rơi ra .

Nhà trọ có hai tầng, phòng hắn nằm ở trong cùng của dãy . Đến cửa phòng hắn tìm trong túi chìa khóa cửa, vừa mở cửa Lưu phong vừa run rẩy, lúc lê bước đi một số zombie đã ngửi thấy mùi máu tiếng gầm gừ và tiếng bước chân đang đến gần .

Rồi chúng cũng đã lên lầu hai nhưng hành lang đã không còn ai vì hắn đã vào phòng .

( Đôi lời tác giả : xưa ta đọc truyện tranh xong lại qua đọc truyện chữ, đọc riết rồi tự nhiên nổi hứng muốn viết truyện :)) đây là tác phẩm đầu tay có sạn cứ góp ý )
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây