• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 106: Chờ đợi. (1)
Sau khi tiễn Quốc Bảo rời khỏi, Hải An liền quẹo trái quẹo phải mấy lần, mò mẫm theo trí nhớ mà tìm kiếm thứ gì đó.

Lối đi trước mặt cậu trở nên uốn lượn và dần hẹp lại, nền đá khô cứng dưới chân chẳng mấy chốc đã bị làn nước mát lạnh thay thế. Ánh sáng từ thế giới bên ngoài không thể thâm nhập vào đây, toàn bộ không gian ẩm ướt và tối tăm chỉ tồn tại vài ánh hào quang đỏ sẫm được mặt nước phản chiếu.

Mùa mưa của vệ tinh này vừa kết thúc, nước trong hang cũng không còn tồn đọng lại quá nhiều. Khác hẳn với bốn tháng trước, nơi mà Hải An nằm còn xuất hiện cả mạch nước nông.

Đi thêm một lúc thì trần hang hạ thấp, luỹ treo ở ngay sát trên đầu. Hải An cụp mắt thở dài, cậu ngậm lấy một hơi lớn rồi ngụp lặn xuống lòng nước lạnh như băng.

Vốn dĩ tầm nhìn trong hắc ám đặc quánh của Hải An không đến mức quá tồi. Kết hợp với tác phong cẩn thận thường ngày thì cậu hầu như không hề bị trượt chân hay bị cạnh đá bén nhọn xung quanh ảnh hưởng.

Thế nhưng khi ở bên dưới lối hang động ngập nước, hai yếu tố trên nháy mắt đã trở thành thứ vô dụng.

Hải An ôm lấy cánh tay vừa bị đá ngầm cứa, hai má nín thở mà phồng lên như cá. Nhân lúc dưỡng khí chưa cạn kiệt, cậu gấp gáp tăng tốc độ để vượt qua được đoạn đường nguy hiểm.

Bì bõm…

“Haa—!”

Thiếu niên ngóc đầu lên khỏi mặt nước; đồng thời, trong không gian tối om bỗng vọng lên một giọng nói chẳng phải thứ thuộc về con người: “Là ngươi phải không…?”

Giọng nói đó lặp lại: “Kẻ khi đó là ngươi phải không?”

Hải An vuốt nước trên mặt, cậu từ tốn bước ra khỏi làn nước, cơ thể ướt sũng và đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ giọt. Cậu liếc mắt nhìn vào nơi mà âm thanh truyền đến. Đó là một thứ tựa như u linh, nó nhấp nháy lượn vòng chẳng khác gì ánh đèn led trắng ngà giữa đêm tối.

Hải An rùng mình hắt xì, cậu khịt mũi hỏi Tuế: [Thứ này là ma à…?]

Tuế: [……]

Nó run rẩy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh mở miệng: [Ma cái đầu của ngươi! Là linh thể của Thần—!”

Hải An khẽ nhếch mi, cậu chẳng tin: [Thần…?]

Cậu đưa mắt lên quan sát, nhìn kiểu gì thì cũng thấy không giống… Không hề có một điểm đồng nhất với “thứ” mà cậu đã bắt gặp khi ở trạng thái xuất thần.

Ngẫm nghĩ lại lúc đó, tại một vị trí trên sa bàn, Hải An thấy được những dòng chữ nguệch ngoạc mờ nhạt chớp nhoáng lúc có lúc không. Dòng chữ đó như cầm mũi dao để khắc xuống, như dùng chính móng tay để cào ra. Từng đường nét ngổn ngang phảng phất như đang chất chứa vô hạn nỗi đau, sự tuyệt vọng sâu không thấy đáy, sự oán hận mãnh liệt cùng ác ý trần trụi dành cho thế gian.
— QUẢNG CÁO —


Song, những dòng chữ đó vậy mà lại là đang kêu gào cầu cứu…

[Tại sao Thần lại xuất hiện ở đây?] - Cậu bình tĩnh hỏi.

Tuế: [Làm sao ta biết được? Nhưng có vẻ là Thần đang bị thương]

Linh thể trắng ngà lượn đến trước tầm nhìn của Hải An. Thấy cậu không phản ứng, giọng nói nhẹ nhàng trở nên khẩn trương: “Xin chào…? Ngươi không nghe được tiếng của ta sao?”

Hải An: “……” - Cậu im lặng một hồi rồi chậm rãi di chuyển ánh mắt của mình. Sau đó thì hệt như chưa từng thấy, chưa từng nghe được cái gì,… liền dứt khoát quay đầu rời khỏi.

Tuế: [……]

[Đây đúng là hành động mà chỉ ngươi mới có thể làm ra] - nó lắc đầu.

Linh thể trắng ngà thoáng chốc mê mang, trong giọng nói mang theo sự bối rối: “Khoan đã! Ta biết ngươi có thể nhìn thấy được ta!”

Thính lực của Hải An chết lâm sàng rồi, cậu không nghe được gì cả. Thiếu niên tiếp tục lội xuống nước, cho đến khi âm thanh giãy dụa của linh thể kia nhỏ dần rồi biến mất: “Đừng đi, đừng đi mà… đừng—”

Hải An rầu rĩ vỗ trán.

— Phiền chết mất…

Cậu thở dài thầm oán trong bụng, thế nhưng tay chân lại thành thành thật thật mà quay đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Ngài… cần gì à?”

Linh thể trắng ngà tích tắc trở nên vui mừng, nó khẽ khàng nói: “Ta bị mắc kẹt ở chỗ chật hẹp này lâu lắm rồi…”

“Tôi cũng thế” - Thiếu niên điềm nhiên đáp lời.

— Tôi ở đây sắp được một ngày rồi.

Tuế: [……]

Linh thể trắng ngà có hơi sửng sốt, nó ngừng một thoáng rồi lại nói: “Ở đây lúc nào cũng tối…”
— QUẢNG CÁO —


Hải An: “Dù sao cũng không có việc gì cần dùng đến ánh sáng mà”

Linh thể trắng ngà: “……” - Mớ kịch bản thảm thiết mà nó đã dày công biên soạn ra hình như có chút vô dụng đối với người này.

Nó bất lực khẽ cười: “Được rồi, đừng đùa nữa. Tên ta là Aethra; như ngươi thấy, tình trạng của ta hiện tại không tốt lắm…”

Tuể lẩm bẩm: [Aethra…?]

[Mày quen à?] - Hải An có chút lười nghe, cậu hỏi.

Song, Tuế lại lắc đầu: [Không… không có ấn tượng]

Linh thể trắng ngà vẫn đang tiếp tục kể: “Thần cách cùng Bản thể của ta đã bị vỡ trong một cuộc va chạm, rồi sau đó nó thất lạc đến mọi nơi…”

Hải An: [Thần cách cùng Bản thể…?]

Tuế suy nghĩ một lát, giọng điệu có chút lấp lửng như chưa kịp sắp xếp ngôn từ: [M-một tồn tại nếu muốn trở thành Thần thì cần phải có sự thừa nhận của vũ trụ. Và Thần cách là thứ đại diện cho điều đó] - Nó vừa là một loại hình thức vừa là một con dấu mang ý nghĩa “chấp thuận”.

[Còn Bản thể - nó là vật chứa đựng Thần cách. Khi nó và Thần cách ở chung một chỗ thì sẽ mang đến hiệu quả giống như vương miện của vua chúa vậy. Là thứ đại diện cho thân phận cùng quyền lực tối cao của Thần] - Tuế giải thích.

Rồi nó lại bổ sung: [Bản thể chứa Thần cách không thể biến mất, nhưng nó có thể bị hư hại theo nhiều mức độ khác nhau. Và trạng thái tệ nhất là vỡ nát]

[Nói như thế tức là ở trong hang động này có một mảnh vỡ của Bản thể?] - Ánh mắt thiếu niên loé lên tia hứng thú.

Tuế: [Chắc chắn có, nhưng ngươi không cần phải mơ tưởng đến nó, ngươi xài không được]

Bị Tuế xối cho gáo nước lạnh, Hải An lại thấy chán chường rồi, cậu hỏi: [Trong những tình huống nào thì Bản thể sẽ bị vỡ?]

Tuế trầm ngâm: [Khi thiên thể nổ tung là trường hợp dễ thấy nhất. Một số khác là bị những thế lực có ác ý nhắm vào]

— Thiên thể nổ tung à?

Hải An hạ mí mắt, cậu hình như đã từng đọc về một vụ việc tương tự. Tâm trí bắt đầu hoạt động đến mức tối đa.
— QUẢNG CÁO —


— Aethra…?

— Liệu có phải là…

“Euryphaessa…? Theia…?” - Cậu thì thầm trong miệng. Song, tiếng thủ thỉ nhỏ bé đó vẫn lọt vào tai của linh thể kia.

Nó ngay lập tức trở nên tươi tỉnh, cái “cơ thể” như bóng đèn led nhấp nháy kích động lượn vòng quanh khuôn mặt của Hải An: “Ngươi biết ta sao? Còn có Inchnaea, tất cả đều là tên gọi của ta”

Tuế lần nữa chết lặng: [……] - Nó vẫn chưa quen được với mấy cái tình tiết như hack game này.

Hải An loáng thoáng cảm nhận được vài dòng cảm xúc chua lè của Tuế, cậu nhướng mày: [Mày không đọc lịch sử à?]

[Theia - một thiên thể cổ đại có quỹ đạo độc lập với Hệ Mặt Trời] - Hải An nhàn nhạt nói.

Đó là vào cỡ khoảng hơn 4,5 Ga Bp (tỷ năm trước đây) trong thời kỳ sơ khai của Hệ Mặt Trời. Thiên thể Theia với kích cỡ của Sao Hoả đã va chạm với tiền Trái Đất rồi được biết đến là đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Vật chất của hai hành tinh hoà trộn lại với nhau. Hầu hết lớp phủ của Theia cùng một phần lớp vỏ Trái Đất bị bắn tung lên quỹ đạo. Những vật liệu đó nhanh chóng ngưng kết lại tạo thành Mặt Trăng.

Và rồi khi tận thế đến, Mặt Trăng rời khỏi quỹ đạo. Cuối cùng nó bị trọng lực của Trái Đất kéo đến giới hạn Roche. Sau đó lịch sử như một lần nữa được tua ngược.

Mặt Trăng hình thành từ vật chất của Theia và Trái Đất. Còn các vệ tinh ngày nay trong Hệ Trái Đất thì được tạo ra từ các mảnh vỡ của Mặt Trăng.

Điều đó cũng lý giải tại sao Bản thể của Theia lại bị mắc kẹt trong hệ thống hang động ngầm trên vệ tinh [Lãnh Địa Mùa Hạ]. Dù sao thì hơn một nửa vật chất của thiên thể Theia đều đã ngưng tụ lại thành Mặt Trăng khi đó.



Hết chương 106.

——————————


Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.
Lịch đăng truyện: 11h mỗi ngày, 7c/tuần.— Danh sách chương edit nội dung: 42 — 45, 47.