• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 53. Tây Sơn thành
Phòng làm việc của thành chủ trang trí đơn giản, có một bàn làm việc và một bộ bàn ghế tiếp khách. Tất cả ngồi vào bàn, bên cạnh thành chủ còn có một người đàn ông lớn tuổi, khí tức lộ ra là thất giai ba sao, nhưng khí huyết đã suy bại, gần đất xa trời.

Qua một hồi chào hỏi, mới biết được người phụ nữ kia tên Trần Minh Ngọc, lên chức thành chủ chỉ cách đây một năm. Người kế bên là thành chủ tiền nhiệm, tên Tạ Thiền, tuổi cao sức yếu nên mới lui chức.

Đây mới là tầng lớp cao tầng thông thường của một thành, Chiêm Thành do trải qua trận chiến hơn sáu mươi năm trước, linh sĩ thất giai duy nhất chết sớm, nên mới có tình trạng không một linh sĩ thất giai toạ trấn trấn như hiện tại.

Bên Tạ Thiền và Tây Sơn thành chủ càng bị đội hình của Minh chấn động, tận ba linh sĩ thất giai, hơn nữa sức mạnh mà anh em họ Trương kia thể hiện lại càng kinh khủng, Tạ Thiền tự nhận dù là thời kỳ đỉnh cao của ông cũng không thể làm được như vậy.

Tạ Thiền nhấp một ngụm trà, thở dài nói.

“Việc cứ cách ba tháng thì lại có một đợt Tê Giác Cuồng Triều kéo tói công thành đã không phải là chuyện lạ, có điều lần này thật sự không thể ngờ được. Mới cách một tháng trước đã qua một đợt, nhưng kỳ lạ là lần này chúng lại kéo tới.”

Ông thở dài.

“Lần này đúng lúc cả tôi và thành chủ đều đang bế quan, các linh sĩ lục giai khác càng không kịp phản ứng. May mắn là có các vị, nếu không đã có nhiều người vô tội bỏ mạng.”

Tây Sơn thành chủ lần nữa bái tạ.

“Tôi xin đại diện cho người dân cảm ơn các vị.”

Trương Hống gật đầu.

“Là đồng tộc với nhau, chẳng lẻ thấy chết không cứu.”

Hồng Lão lên tiếng.

“Lần này chúng tôi ghé ngang muốn tạm trú lại một thời gian ngắn, sau đó sẽ tiếp tục khởi hành về phương đông, xin nhờ thành chủ giúp đỡ.”

Sau đó Trần Minh Ngọc đã sắp xếp cho họ một căn hộ lớn xa hoa ở trung tâm Tây Sơn thành, không nhắc tới ân đức, chỉ là trong nhóm này có linh sĩ thất giai đã đủ để Tây Sơn thành tiếp đãi nồng hậu.

Căn hộ rất lớn, đủ phòng riêng cho tất cả mọi người, nhưng Trương Hống, Trương Hát không thích ở chốn đông đúc huyên náo nên đã trú lại khu rừng gần thành, khi nào Minh cần liền có mặt.

Ngoài việc lên đường đến thành Nhân Hải, tìm tới ông nội, thì chuyến đi này của Minh còn muốn thăm thú các nơi, mở rộng tầm mắt nên cũng không ngại nén lại thành này một thời gian, cậu hiểu rõ dục tốc thì bất đạt.
— QUẢNG CÁO —

Phạm Nhã thì lại có chủ đích, tại thành này kiếp trước đã diễn ra một đợt cơ duyên to lớn, Phạm Nhã cũng đã từng có cơ hội tham gia vào, chỉ tiếc khi ấy tu vi cậu ta quá thấp nên không thu hoạch được nhiều. Kiếp này đương nhiên không muốn bỏ lỡ. Hồng Lão và Hồng Tuấn thì càng dễ nói, họ là dân chu du tứ xứ, cũng không gấp quay lại Hồng Hạc Môn, thế nên họ rất thong thả.

Sắp xếp xong chỗ ở đã đến chiều, Minh và Phạm Nhã quyết định cùng nhau đi dạo, thăm quan cảnh sắc, văn hoá nơi này, Phạm Nhã còn muốn đi thu thập một số thông tin cần thiết. Trước khi đi họ đem theo không ít tiền, tiền này thông dụng khắp liên minh, mức sống thành Tây Sơn và Chiêm Thành không chênh lệch, thế nên chi tiêu không cần dè xẻn.

Minh và Phạm Nhã ngồi trên một quán trà rộng rãi ở một toà nhà rất cao, vừa uống trà vừa ngắm nhìn khu rừng rậm rạp phía ngoài thành, những ngọn núi lấp ló trong mây tuyệt đẹp.

Một điều đặc biệt là thành Tây Sơn được xây dựng vây quanh một ngọn núi cực cao, gọi là Ấn Sơn, núi nhìn như một cái ấn khổng lồ giáng từ trên trời xuống, trên đỉnh lại bằng phẳng. Phía trên là một công trình kiến trúc cực lớn, nhưng núi quá cao, nhìn từ xa không thấy rõ được trên đỉnh núi có gì.

Phạm Nhã ngẩn ngơ nhìn về Ấn Sơn, cậu ta cười nhẹ, giọng nói đầy cảm thán.

“Trên đỉnh ấn sơn có một đài, gọi là Đài Kính Thiên, là nơi thờ tự tâm linh lớn nhất của thành Tây Sơn. Ngày xưa tiên tổ thành Tây Sơn thấy trên núi này là nơi địa linh nhân kiệt, thế nên mới xây thành ở đây.”

Minh chợt thấy có gì đó loé lên trong đầu, Đài Kính Thiên, một cái tên khá quen thuộc ở kiếp trước. Cậu càng thêm chắc chắn thế giới này có liên quan đến thế giới cũ, Đài Kính Thiên ở Tây Sơn, cũng vốn là một địa danh có thật ở kiếp trước của Minh.

Cậu không nói gì, chỉ nhìn về Ấn Sơn, ngón tay trỏ miết trên thành ly trà. Phạm Nhã cũng đã quá quen với trạng thái ngẩn ngơ của Minh, cậu ta nói tiếp.

“Nhưng một là vì địa hình, một là vì đấy là nơi linh thiêng, không phù hợp để định cư, thế nên tiên tổ thành Tây Sơn chỉ xây thành bao quanh lấy, nhưng vẫn thu được phúc trạch nhiều đời. Người Tây Sơn thông văn giỏi võ, tai ương tránh lui.”

Lúc này, người phục vụ tới châm trà, đó là một người đàn ông trung niên, không có tu vi gì. Ông vừa rót trà vừa nói.

“Nghe hai cậu nói có vẻ là người từ nơi xa tới. Nhưng cậu trai đây cũng biết thật nhiều về nơi linh thiêng của thành chúng tôi. Thật vậy, hằng năm chúng tôi đều tổ chức hội Kính Thiên trên Ấn Sơn, để nhớ ơn tiên tổ khai khẩn đất đai, cảm tạ trời đất cho mưa thuận gió hoà, đời sống bình yên.”

Châm trà xong, ông dùng khăn lau trà còn dính lại trên vòi ấm, nói tiếp.

“Hội Kính Thiên năm nay sắp diễn ra, dân chúng tôi sẽ lên núi và thắp hương cầu khấn, khách thập phương cũng có thể đến tham gia, không hạn chế bất kỳ ai. Nếu hai vi có thể nán lại đến lúc đó thì có thể ghé qua tham gia chung vui.”

Minh gật đầu cười cảm ơn, cậu cũng muốn tham gia thử, đời người không biết có lần nào quay về nơi này hay không.

Có một điều mà Phạm Nhã chưa nói, đó là chính vào ngày hội Kính Thiên diễn ra, một cơ duyên to lớn sẽ đến với những người tham gia hội, chắc chắn không thể bỏ qua.


— QUẢNG CÁO —

Uống trà ngắm cảnh xong, họ không nán lại mà bắt đầu đi dạo chợ chiều. Chợ tấp nập người qua, buôn bán đủ cả, có những đồ vật linh sĩ tình cờ nhặt được ở khu hoang dã, đem ra bày bán vì cũng không rõ tác dụng.

Suốt chặn đường Phạm Nhã có mua một số thứ, Minh cũng để ý nhưng cũng ngầm hiểu, có vẻ đây là những cơ duyên nhỏ mà cậu ta để mắt thấy.

Cậu không có hứng thú, toàn bộ những gì hệ thống đem lại đã đủ để Minh không kịp tiêu hoá rồi. Nhắc đến tiêu hoá, trong chợ chiều thành Tây Sơn có thật nhiều món ngon, cậu cũng hay ghé lại thử một ít. Hoàn toàn giống một thiếu niên ngây thơ, trái ngược với tuổi thật của Minh cùng với thái độ lạnh nhạt thường ngày. Minh cũng tự nhận, bản thân thật là khó hiểu.

Có lẽ người trải qua nhiều điều, càng trân trọng từng phút giây được sống hơn. Ai biết được ba năm sau, người còn sống sờ sờ hay chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng huyên náo, nghe như hai giọng nữ đang cãi nhau.

Lại gần mới thấy là hai cô gái tầm tuổi của Minh, một người trông dáng vẻ xinh đẹp, đường nét tinh tế mềm mại, xinh đẹp thanh lãnh, có điều trên mặt có một vết sẹo lớn làm huỷ mất dung nhan xinh đẹp kia. Người còn lại tuy cũng có tư sắc không tầm thường, nhưng xem ra kém cạnh người con gái có vết sẹo, giọng nói chua ngoa.

“Lại đây mà xem, cái con nhỏ xấu xí này mà cũng dám đi rù quến đàn ông. Tính ra cũng khéo, mặt mày có cái sẹo lớn như vậy mà còn có thể quyến rũ được bạn trai tao, xem hôm nay tao có cho mày thêm hai ba vết sẹo nữa không.”

Nói rồi nhào lại, người này là linh sĩ, tu vi nhị giai, không cao. Nhưng những người xung quanh cũng ái ngại không dám lên can ngăn. Bởi vì việc này bọn họ vốn là không xen vào được, cũng không nên xen vào.

Hai cô nàng này, tuy nhìn như kẻ thù, thực chất là chị em họ, họ là người của nhà họ Nguyễn ở Tây Sơn, một gia tộc tu võ nhất nhì nơi đây, quyền thế chỉ thua phủ thành chủ, nên dân thường cũng có phần ái ngại.

Người con gái có vết sẹo là Nguyễn Thanh Trúc, con gái út của con trai út gia chủ nhà họ Nguyễn, năm mười lăm tuổi thiên tư xuất chúng, là thiên tài số một số hai ở Tây Sơn, nhưng cách đây ba tháng lúc đang lịch luyện ở rừng thì bị dị tộc tấn công bất ngờ, để lại vết sẹo to lớn.

Càng bi kịch hơn là trong vết thương kia mang độc, đần dần thiên phú mất hết, tu vi thụt lùi chỉ còn nhất giai ba sao. Đời này khó lòng tiến triển.

Một người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh khẽ than.

“Ây, nhà họ tuy lớn nhưng nổi tiếng gia đình không hoà thuận. Cô gái hung dữ kia là Nguyễn Tuyết Nhi, ngày xưa ganh ghét con bé Trúc, nay con bé sa chân lỡ bước thế là cứ kiếm chuyện đặt điều, thế thì mắc tội chết.”

Người con trai của bà cụ bên cạnh khẽ lay tay mẹ.

“Mẹ nói khẽ thôi, nhà họ quyền thế to lớn, người thường như mình không nên chen vào.”

Bà cụ nhắm mắt, lắc đầu cũng không nói gì.
— QUẢNG CÁO —

Minh và Nhã bên cạnh nghe được hết. Phạm Nhã thì lập tức nhớ ra người này. Hoả Y Nữ Tướng Quân, sau này danh chấn một phương không ngờ lại gặp cảnh như vậy. Minh thì càng là xác nhận một điều, thiên tài ngã xuống, bị người nhà khi nhục. Chắc chắn là nhân vật chính.

Dù có phải là nhân vật chính hay không, nhưng nhìn cảnh này, có năng lực mà không giúp thì sao mà coi được. Minh tằng hắng một cái.

Nguyễn Tuyết Nhi đang lao tới định tác động vật lý tới Nguyễn Thanh Trúc thì cảm giác như máu của mình muốn đông lại, sau lưng ớn lạnh không ngừng, như đang bị rắn độc theo dõi.

Nhìn thấy cô gái đứng hình, hai chân run rẫy làm mọi người đều rất bất ngờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Minh nhắm mắt lại, Nguyễn Tuyết Nhi mớ cảm giác toàn thân thả lỏng, ngã quỵ xuống đất mà thở dốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra đến mình.

Chỉ có Nguyễn Thanh Trúc theo trực giác nhìn về phía Minh, điều này cũng làm cậu khá bất ngờ, không ngờ cô gái này lại biết được mình làm. Thật ra đó là năng lực sát khí của Gà Trống Trắng, đạt được cấp độ tứ giai, Minh không cần triệu hồi thì cũng có thể sử dụng được một số chiêu thức đơn giản của chiến sủng.

Minh bước lên.

“Muốn buộc tội ai thì cũng có bằng chứng, bằng chứng của cô đâu, đâu thể ỷ mạnh hiếp yếu như vậy.”

Tuy hỏi vậy nhưng Minh đã dùng sát khí làm cho cô ta á khẩu, không thể nói nên lời, thì làm sao mà trả lời câu hỏi. Phạm Nhã phía sau nín cười, không ngờ Minh lại xấu tính như vậy.

Lúc này người của đội cảnh vệ cũng tới, thì ra đã có người gọi đội cảnh vệ. Người này nhìn thấy Minh và Phạm Nhã thì giật mình, sau đó cung kính chào. Thành chủ cũng đã thông báo đến họ về đoàn người của Minh, không được mạo phạm.

Sau một hồi thì mọi người vây quanh ở đó cũng tản ra, đội cảnh vệ đưa Nguyễn Thanh Trúc và Nguyễn Tuyết Nhi đến đồn để giải quyết. Dù có là người của các dòng họ lớn thì vẫn phải tuân thủ pháp luật.

Minh không tiếp tục nhiều chuyện mà đi ra nơi khác, tiếp tục đi dạo. Nhìn dây chuyền có mặt hình giọt nước trên tay, cậu thầm nghĩ.

“Có lẽ cũng nên đi hỏi thăm nhà nội của Thuận một chút.”







Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế