Chương 65. Đội hình giải yểm

“Có thể dòng họ Nguyễn ở Tây Sơn chính là đời sau của anh em Tây Sơn, nói chính xác hơn chính là đời sau của Nguyễn Nhạc.”

Sau khi kinh qua bí cảnh thí luyện đương nhiên Trúc biết Thái Đức Đế, Nguyễn Nhạc là ai, màng đỉnh thiên lập địa dựng lên triều Tây Sơn kia quả thật khiến người ta không thể quên được.

“Tôi không hiểu…vì sao…”

Trúc chưa nói hết Minh đã ngắt lời.

“Là vì cảm giác, cũng là suy đoán của tôi.”

Trúc chần chừ chưa hiểu thì Minh kể về cuộc đời Nguyễn Nhạc sau này khi lui về phủ Quy Nhơn làm Tây Vương.

“Có thể chính vì vậy nên ông lưu lại hậu đại. Tổ tiên họ Nguyễn, những người khai hoang thành này chính là con cháu nhiều đời của Nguyễn Nhạc, gây dựng lại nơi quê hương đất tổ. Chẳng lẻ cô nghĩ thành này tên Tây Sơn chỉ là trùng hợp thôi sao? Tất cả đều là sự chỉ dẫn.”

Minh mĩm cười, con mắt dọc giữa tráng phát ra thứ ánh sáng tím kỳ dị nhìn chòng chọc vào Trúc.

“Tuy chỉ là linh cảm, nhưng linh cảm của tôi chưa từng sai.”

Trúc nuốt nước bọt, cảm thấy người này thật sự kỳ quái. Lúc này con mắt dọc của Minh khép lại, đôi mắt nhắm chặt cũng mở ra.

“Có nhiều thứ chỉ chúng ta thì không thể giải quyết định, ngày mai quay lại đây vào lúc chín giờ sáng. Tôi sẽ nói rõ hơn.”

Sau khi Trúc đã đi, Minh bắt đầu lục soát tài liệu trong Đại Việt Thi Ca Cổ Kim Tập Lục, quả thật, không chỉ thi ca, trong thư viện này còn một số tài liệu hữu ích khác…trong đó có ‘Nước Non Bình Định’ của Quách Tấn.

Trong ấy viết:

‘Các thầy địa lý Việt Nam cũng như Trung Hoa đều công nhận cuộc đất Hoành Sơn là đại địa, vì có nào bút nào nghiên nào ấn nào kiếm, nào cổ nào chung, ở hai bên tả hữu. Trước mặt trên ba nổng gò, đá mọc giăng hàng giống như những toán quân đứng chầu chực. Và xa xa có hổ phục long bàn.

Không phải khoa ngôn:

Bút đó là hòn Trưng Sơn ở bên Phú Lạc, xa trông phảng phất như ngòi bút chép mây.



Nghiên đó là hòn Hợi Sơn tục gọi là Hòn Dũng trong địa phận Trinh Tường về phía Nam, đứng đối trí cùng hòn Trưng Sơn ở phía Bắc.

Cũng như hòn Hoành Sơn và hòn Trưng Sơn, hòn Hợi Sơn không cao lắm (491 thước) nhưng trông đồ sộ uy nghiêm. Trên núi có một vũng nước vừa rộng vừa sâu, quanh năm không bao giờ cạn. Người địa phương lên vỡ đất làm ruộng, đất tốt không kém dưới đồng bằng. Vì núi có vũng nước nên đám bình dân gọi núi là Hòn Vũng thay vì Hòn Dũng.

Còn đám hàn mặc thì coi vũng nước là nghiên mực của trời, nên đặt cho núi một tên nữa là Nghiên Sơn, tức Hòn Nghiên vậy.



Hòn Nghiên và Hòn Bút nằm bên hữu bên tả hòn Hoành Sơn, trông thật cân đối. Khách thơ ví von Hoành Sơn như bức bình phong, còn hai hòn Bút Nghiên là hai trụ ba biểu đứng hai bên, hơi lấn ra phía trước một ít.

Sát bên chân hòn Hoành Sơn lại có hai hòn núi nhỏ đứng song song, giống hệt bộ chuông trống nho nhỏ để chiếc áng thờ. Đó là Hòn Một và Hòn Giải. Cổ nhân gọi Hòn Một là Chung Sơn tức Hòn Chuông, Hòn Giải là Cổ Sơn tức Hòn Trống.’

(Trích phần ‘Núi Non’ trong ‘Nước Non Bình Định’ tác giả Quách Tấn).

Minh kết hợp thông tin trong sách và lời của Nguyễn Nhạc, bắt đầu lập ra kế hoạch.



Sáng hôm sau mọi người được Minh mời đã tụ tập về căn hộ. Ngoài Minh ra thì còn có Hồng Lão, Hồng Tuấn, Nhã, Trúc, Trương Hống, Trương Hát, tổng cộng có bảy người.

Tất cả hoàn toàn trùng hợp với những gì Minh cần, bảy người, bảy ngọn núi, đã tụ tập đủ…

“Lần này tôi có chuyện muốn nhờ mọi người, nếu mọi người đồng ý, tôi xem như nợ mọi người một lần.”

Mọi người đều nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của Minh, mọi người không vội nói gì mà chăm chú lắng nghe, duy chỉ có Hồng Lão là nhận ra điều gì đó, cũng đoán được những gì Minh muốn nói.

“Giống như Hồng Lão nói, vùng đất quang thành Tây Sơn đã bị yểm. Tôi biết trong chúng ta có một số người được ở lại bí cảnh để gặp một số cơ duyên.”



Minh nhìn lướt qua Nhã và Trúc.

“Tôi đã gặp được Thái Đức Đế - Nguyễn Nhạc, ông đã chỉ dẫn cho tôi giải yểm cho vùng đất này, hay nói cách khác là giải yểm là Hoành Sơn.”

Mọi người đều tỏ ra khó hiểu, không hiểu Hoành Sơn là núi nào. XUng quanh đây cũng không có núi nào tên Hoành Sơn.

“Thật ra vùng đất này được bao quanh bởi một dãy núi, gọi là dãy Hoành Sơn. Ngọn núi trung tâm là Hoành Sơn, các bên có Ấn Sơn, Kiếm Sơn, Bút Sơn, Hợi Sơn, Cổ Sơn, Chung Sơn. Tổng cộng bảy ngọn núi. Hoành Sơn là Trung Tâm của của vùng đất này, là nợi khí vận hội tụ, tức đầu của long mạch. Khi xưa nó bị người rắp tâm trấn yểm mong muốn huỷ đi. Nhưng vì khí vận vốn quá thịnh nên vẫn có thể thoi thóp đến tận nay.”

Hồng Lão nhíu mày.

“Chẳng phải thành Tây Sơn bao quanh Ấn Sơn, được long mạch Ấn Sơn bảo hộ sao?”

Minh gật đầu.

“Lời ấy nói đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Thành Tây Sơn đúng là được khí vận từ Ấn Sơn bảo hộ, nhưng đó chỉ là một phần còn có thể hoạt động của long mạch Hoành Sơn mà thôi. Ấn Sơn là nơi thiên địa bình thế, vũng trãi như ấn giữa trời, thế nên có thể cố thủ được trước trấn yểm thuật.”

Phạm Nhã hỏi.

“Nhưng vậy còn chưa đủ, vì sao Ấn Sơn có khí vận không kém long mạch thành chúng ta.”

Minh liếc nhìn cậu ta, khí vận vẫn to lớn như cũ nhưng cải biến rất nhiều, vận hành có quy luật hơn, cơ duyên cậu ta thu được từ bí cảnh thí luyện chắc chắn lớn hơn nhiều so với Trúc.

“Đó cũng là nhờ Đài Kính Thiên, đó là một kiến trúc vô cùng kỳ diệu, người xưa dựng lên không chỉ để làm chốn nương tựa tâm linh, mà còn để dựng nên một đại ấn khổng lồ trên Ấn Sơn, thông khí vận trời đất, thế nên khí vận nơi đây mới thịnh vượng như vậy.”

Ai nấy đều trầm trồ, không hổ là khí vận nhãn trong truyền thuyết quả nhiên có thể nhìn được nhiều điều mà người thường không cách nào thấy được.

“Lần này mời mọi người lại đây là để cùng tôi bày trận.”

Hồng Tuấn ngạc nhiên.

“Trận còn có thể giải yểm sao?”



Minh cười.

“Thông thường thì không thể, nhưng đây là trường hợp đặc thù. Khí vận dãy Hoành Sơn là một thể, muốn vựt dậy đầu rồng thì phải đã thông huyết mạch, đó là thân rồng. Cũng chính là sáu ngọn núi xung quanh Hoành Sơn. Trận là để kết nối sáu núi, tạo thành một hợp nhất thể, đã thông yếm khí. Tôi muốn nhờ mỗi người phụ trách chủ trì một núi, trợ giúp tôi giải phong Hoành Sơn. Lần này tôi nợ mọi người một ân tình.”

Minh cúi đầu, vô cùng thành khẩn. Không biết từ khi nào Minh cảm nhận rằng núi non sông ngòi biển lớn thế giới này chính là một phần của cậu, giải yểm cho Hoành Sơn cũng giống như chữa bệnh cho chính mình, cảm giác rất khó hiểu. Thế nên Minh vô cùng cấp thiết muốn làm việc này.

Phạm Nhã vội nói.

“Tôi còn nợ cậu một mạng, giúp cậu lần này cũng như chúng ta huề.”

Trúc tiếp lời.

“Tôi cũng nợ cậu, nhờ bản mệnh linh vật của cậu giúp tôi có thể tiếp tục tu luyện, không biết báo đáp sao cho hết.”

Trương Hống Trương Hát gật đầu.

“Chúng tôi đã quyết đi theo chúa công, việc này xin chúa công yên tâm giao cho chúng tôi.”

Hồng Lão vuốt râu cười.

“Xưa nay lão đi khắp đất liên minh, thích giúp người làm vui, việc hệ trọng nhưu vậy sao lại từ chối.”

Hồng Tuấn kế bên gật đầu phụ hoạ, đồng ý với sư phụ.

Minh cảm thấy có chút cảm động, tâm lĩnh thành ý của mọi người.

“Việc này gấp, tà khí đang dần lấn tới Ấn Sơn, chúng ta phải giải yểm trước khi mọi chuyện quá muộn. Chỉ tiếc tôi không có nhiều thời gian để nán lại đây, nên chúng ta phải làm việc này gấp rút.”

Cậu nhìn Trúc và Nhã.

“Hai mạch quan trọng nhất chính là Ấn Sơn và Kiếm Sơn…”
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây