Chương 70. Lục Bảo Dời Non (2)

Phóng tầm mắt ra xa, Hồng Lão biết đã đến lúc mình hành động. Vòng thứ hai là do ông và Hồng Tuấn cùng đảm nhiệm, nhưng Hồng Tuấn chỉ là tứ giai, nếu dùng cách vận trận thông thường sẽ phá mất tính công bằng của trận.

Thế nên chính ông và Hồng Tuấn đã tính ra một giải pháp, đó chính là tính liên kết giữa bút và nghiên, đó là mực. Nghiên là nơi chứa muẹc, mài mực, mực ấy dùng bút mới vẽ nên tranh.

Tây Sơn Nghiên đang cầm trong tay, Hồng Lão vung nó lên không trung, nghiên mực làm bằng vàng rộng khắt vô số chữ triện tối nghĩa, nó phát ra ánh sáng óng ánh rồi bay xung quanh ông. Một vòng rồi hai vòng, cho đến khi đủ bốn mươi chín vòng thì mới dừng lại.

Hồng Lão bấm vào đầu ngón tay trỏ, trích ra một giọt máu. Máu đỏ bay khỏi ngón tay rồi trộn lẫn với mực đen bên trong nghiên. Cảm thấy đã đủ, Hồng Lão lầm rầm tụng pháp quyết, những chữ triện trên thân Tây Sơn Nghiên sáng lên, theo đó mực đen hoà với máu cũng phóng ra khỏi nghiên mà bay về hướng Bút Sơn.

Vết mực vách phá không gian, ba hơi thở đã tiến tới trước mặt Hồng Tuấn đang đứng trên đỉnh Bút Sơn, cậu ta đã chuẩn bị sẵn đứng đó cầm Tây Sơn Bút đón lấy vết mựt.

Thân bút hoàn kim óng ánh, lông bút trắng muốt giờ nhượm một màu đen huyền bí bởi loại mực quý. Nhận được gia trì, Hồng Tuấn lập tức hành động.

Cậu ta ôm lấy Tây Sơn Bút bằng hai bàn tay, linh lực tuông ồ ạt vào thân bút kết hợp với huyết dẫn của Hồng Lão tạo thành một lực lượng khổng lồ bao bọc lấy linh bảo trong tay.

Đó chính là mẫu tử dẫn linh thuật, một loại linh thuật dẫn truyền linh lực từ một vị trí xa, khả năng đồng hoá cực cao. Ví dụ dẫn linh bào của Hồng Lão tuy có thể dẫn truyền linh lực từ nhiều người cho một người, nhưng còn cần thời gian chuyển hoá và hấp thu, vì Minh có thể chất đặc thù và hỗ trợ từ long mạch nên mới có thể hấp thu nhanh như vậy.

Giờ là lúc phải vận hành mọi chuyện trơn tru nhanh chóng, dẫn linh bào hoàn toàn không phù hợp. Mẫu tử dẫn linh thuật thì ngược lại, chỉ có thể truyền linh lực từ một người sang một người khác, nhưng linh lực cả hai được đồng bộ như huyết mạch, có thể lập tức sử dụng, cộng hưởng với nhau. Hơn nữa quan hệ giữa bút và nghiên còn vô cùng phù hợp cho thuật này, nghiên là mẫu, bút là tử, mực là huyết mạch, chính vì vậy cả hai mới quyết định thuật này.

Đã tích đầy đủ lực lượng, Hồng Tuần lật ngược cổ tay, đầu bút hướng lên trời cũng theo đó chỉa thẳng xuống đất. Bằng cả hai tay, Hồng Tuấn viết lưu loát trên nền đất một chữ ‘Địa’ chữ viết vuông vức, chắc nịch vô cùng.

Ngay khi kết thúc nét cuối, chữ Địa lập tức phát sáng rực rỡ, cả ngọn Bút Sơn cũng run lên mạnh mẽ. Đồng thời từ chữ địa dưới đất, mực đen tách ra một phần rồi lại phiêu phù trên không trung. Hồng Tuấn không chậm trễ một giây. Bấm ngón tay trỏ, một giọt máu bay ra rồi lại hoà cùng vết mực trên không trung.

Mẫu truyền cho tử, tử lại hồi cho mẫu, từ đó mới tạo nên thế cân bằng. Vết mực bay thẳng trở lại đỉnh Nghiên Sơn, lần này không quay về Tây Sơn Nghiên mà rơi thẳng xuống mặt đất, để lại một chữ ‘Địa’ y hệt như bên Bút Sơn.

Biết là thuật đã hiệu quả, tại hai đỉnh núi, hai thầy trò đồng thanh hô to.

“HÀNH!”

Hai ngọn núi run rẫy càng kịch liệt, theo đó hai vệt máu của Minh từ trung tâm cũng bay đến, đó chính là máu từ hai lỗ mũi, Khứu Khiếu Huyết. Hai v·ết m·áu đáp xuống ngay đúng vào hai chữ ‘Địa’ đang phát sáng. Từ đó lại mọc lên hai cây tre cao chọc trời, phát sáng chói loá.



Đến tận đây, đã có năm cây tre dựng giữa bầu trời, dù là giữa ban ngày mà vẫn chói loá vô cùng.

Bước một cũng đã gần như hoàn thành, chỉ thiếu hai vị trí quan trọng nhất, Ấn Sơn và kiếm Sơn.



Khi xưa sau khi thụ hưởng long mạch Hoành Sơn gia độ, ba anh em Tây Sơn phát tướng, tài nghệ thông thiên, mặt mày toả sáng. Sau trời giáng điềm lành, khi ấy Nguyễn Nhạc và đoàn tuỳ tùng đang đi tuần trên Kiếm Sơn thì thấy một thanh kiếm hoàng kim phát sáng ghim chặt vào đá, nhiều người thử rút nhưng không thể rút ra.

Nguyễn Nhạc thấy vậy bèn đi lên rút kiếm, nào ngờ lại rút được. Khi ấy ông mới tỉnh ngộ ra nhiều việc. Kiếm này chính là kiếm trời ban, là điềm để tuyển lựa bậc đế vương giúp quê hương thoát cơn giằn vặt.

Thế nên Nguyễn Nhạc ra lệnh.

"Ngọc Hoàng đã sắc ban ta làm Quốc Vương, ban kiếm, tất phải có ấn, vậy phải đi tìm ấn."

Mấy ngày sau Nguyễn Nhạc tổ chức lễ cầu đảo tại chân núi Hoành Sơn. Sau ba ngày đêm làm lễ, ngày ngày cho người đi tìm kiếm khắp vùng, nhưng chưa thấy. Đến đêm thứ ba, lúc khoảng canh hai, khi tiếng trống chiêng vừa dứt, bỗng một hòn lửa bay vọt từ hòn Núi Một xẹt đến hòn Giải thì rơi xuống. Mọi người rất sợ, nhưng sáng hôm sau Nguyễn Nhạc dẫn người đến hòn Giải xem thì thấy một vách núi bị lở đất còn mới nguyên. Mọi người tìm kiếm thì phát hiện ra một chiếc ấn vàng nằm trong kẽ đá nơi sườn núi lở. Quả ấn vuông vức, mỗi cạnh dài độ ba lóng tay, nơi mặt khắc bốn chữ "sơn hà xã tắc".

Nhận thấy điềm lạnh liên tục kéo tới, càng nhiều người tài quyết chí theo chân Nguyễn Nhạc nổi dậy, dựng lên triều Tây Sơn, tiếp đó mới lật đổ chính quyền rắc rối đương thời.

Chính vì vậy, núi nhặc được kiếm cũng có tên là Kiếm Sơn, hòn Giải cũng có tên là Ấn Sơn.



Thế nên hai núi này chính là mấu chốt của long mạch, là nơi giao thoa giữa đất và trời, Kiếm Sơn chủ công, Ấn Sơn chủ thủ, chính là hai thủ vệ quang trọng của Hoành Sơn, như quan văn quan võ đứng hai bên vua.

Chính vì lẽ ấy, Minh không lựa chọn người có tu vi cao nhất đảm nhiệm hai vị trí này, mà là chọn người có khí vận cao nhất. Chính nhờ khí vận khổng lồ mới có thể cộng minh với Hoành Sơn.

Thêm nữa là Trúc chính là tinh linh của Ấn Sơn, nên vị trí này không thể giao cho ai khác, Phạm Nhã khí vận vừa cao vừa tinh thân kiếm đạo, rất phù hợp chủ trì Kiếm Sơn.



Lúc này hai người cũng đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.

Người đầu tiên hành động chính là Phạm Nhã, lúc này Tây Sơn Kiếm không nằm trong tay cậu ta mà là được cắm sâu trên đỉnh Kiếm Sơn, hệt như trong truyền thuyết.

Cậu ta hít sâu một hơi, dựa theo nguyên lý của Khí Vận Kiếm Pháp, khí vận quanh thân lưu chuyển rồi tụ lại ở tay phải. Phạm Nhã bước mạnh về phía trước, lôi đình kiếm thế nổi lên, trong tay không kiếm nhưng kiếm mang vẫn tủa ra tứ tung, cây cẩy xung quanh bị cắt chém sơ xác, hồ quang, lôi điện tung hoành.

Tay phải vung ra như trảm, cầm chặt lấy chuôi kiếm, vận sức mà rút mạnh, cả hòn núi cũng run lên theo lực của Phạm Nhã. Thân kiếm bắt đầu rục rịch, từ từ được rút ra khỏi mặt đất, bên dưới phát ra ánh sáng rực rỡ màu hoàng kim.

Ngay khi kiếm đã rút ra được, Phạm Nhã vung kiếm lên trời. Sau đó lần nữa động, múa lên Khí Vận Kiếm Pháp, kiếm chiêu huyền ảo kỳ dị, lâu lâu lại vang lên tiếng long ngâm uy nghiêm. Có lẽ việc truyền cho Phạm Nhã Khí Vận Kiếm Pháp cũng là ngụ ý của vua Quang Trung, muốn giúp sức vận hành trận pháp.

Sau khi hoàn thành múa kiếm, lưỡi kiếm lại được Phạm Nhã vung lên chỉ lên trời, nghiêng một góc hướng về phía Ấn Sơn.



Bên của Trúc, cô chớp được thời cơ, Tây Sơn Ấn trong tay được vung lên trời, lấy khí vận toàn thân bọc lấy nó, hoá ấn thành một vệt sáng ngũ sắc lung linh, trôi nổi. Ấn dâng lên rồi chìm xuống, nhanh chóng bay vòng quanh Ấn Sơn ba mươi sáu vòng, mỗi một vòng toàn bộ Ấn Sơn lại càng thêm phát sáng, từ bên dưới tiếng rồng ngâm càng thêm to rõ.

Những người sống tại thành Tây Sơn bao quanh Ấn Sơn lúc này đã hoàn toàn nhận ra biến chuyển, đều trở nên lo sợ. Nhưng nhanh chóng họ đã được phủ thành chủ trấn an.

Đủ ba mươi sáu vòng, Tây Sơn Ấn lại qua trở lại đỉnh đầu của Trúc. Cô hô to.

“LÊN!”

Ấn theo lệnh bay lên không, cùng lúc, kiếm quang từ Tây Sơn Kiếm đã phóng tới, đánh mạnh vào Tây Sơn Ấn.

Lúc này ấn b·ị đ·ánh đến rơi xuống, như lưu tinh, ấn đâm mạnh vào nên đất trung tâm của Đài Kính Thiên, để lại một cái hố to, từ trong đó đột ngột dân lên một dòng nước trong vắt, hơi nước túa ra rồi lờ đờ trôi khắp đỉnh Ấn Sơn.

Trúc đột ngột cảm thấy tim mình đập mạnh, như bản năng. Cô rạch nát cổ tay, máu tươi ào ạt túa vào trong vũng nước, nước trong lập tức hoá đỏ, rồi lại chuyển vàng, cực kỳ kỳ diệu.



Mất máu rất nhiều, nhưng Trúc không hề bị hư thoát, ngược lại hơi nước xung quanh không ngừng tràn vào cơ thể cô, tu vi cứ thế tăng lên, cho đến khi đột phá đến tam giai chín sao, ngang bằng với Phạm Nhã thì mới dừng lại.

Sau đó, v·ết t·hương trên cổ tay cũng tự động liền lại. Trúc mở mắt, hít sâu một hơi, thét dài.

“Ấn tới, sắc phong!”

Sau tiếng nói của cô, cả Ấn Sơn và Kiếm Sơn đều run lên từng hồi như đáp lại, tuy nhiên thần kỳ là thanh Tây Sơn dưới núi lại được thứ gì bảo hộ, không mảy may bị ảnh hưởng.

Lúc này mọi sự đã thành, hai vệt máu từ hai mắt của Minh cũng từ trung tâm bay lại, Nhãn Khiếu Huyết. Nó thấm thẳng vào lòng đất, nơi kiếm được rút ra và nơi cái hố ấn tạo ra, hai cây tre mọc nhanh như thổi, chớp mắt đã sừng sững giữa trời, phát quang vô lượng.

Đến tận đây, bảy ngọn núi thì đã có đủ bảy cây tre. Chúng dập dìu trước gió lớn, rồi lại đột ngột phát sáng kịch liệt hơn, như bảy cột sáng nối trời và đất, khiến mặt trời cũng phải ảm đạm.

Từ ngọn của sáu cây tre từ sáu ngọn núi nhánh, những dãi lụa sáng trôi tới cây tre trung tâm, quấn lại vào thân tre, tạo thành một tấm lưới khổng lồ nhưu thiên la địa võng, cảnh tượng hùng vĩ vô cùng.



Minh đang tĩnh toạ trên hòn đá mở mắt, cười nhẹ.

“Lục mạch đã tề tụ, chủ vị cũng nên quy hồi.”

Đoạn cất to giọng, âm thanh vang vọng cả núi rừng.

“Xưa Thái Đức Đế thừa hưởng khí vận từ vùng đất này, được ban kiếm ở Kiếm Sơn, ban ấn ở Ấn Sơn. Tuy khí vận khi xưa đã lụi tàn, nhưng ý chí vẫn không ngui, ngủ yên chờ ngày tái thế. Nay ta mượn lấy cách xưa, ấn kiếm đã tụ tề. Long Mạch Hoành Sơn sao còn say giấc. TỈNH!”

Theo tiếng quát của Minh, cả vùng đất xung quanh cậu rung mạnh nhưu đ·ộng đ·ất, vết nức cứ thế lan tràn khắp nơi, cảnh tượng như tận thế kéo tới. Minh không sợ, vẫn đứng thẳng mặt hướng về trời. Một lúc sau, Hoành Sơn từ sâu trong lòng đất nghe lời hiệu triệu, cứ thế mọc lên như cây, phá đất mà lên.

Minh liên tục truyền linh lực vào lòng đất, sáu người khác không ngừng truyền linh lực vào linh bảo, yên tỉnh chờ đợi.

Gần ba mươi phút, núi đã ‘mọc’ lên hoàn tất, Minh cứ thế được nâng lên, giờ cậu đứng trên đỉnh núi, sau lưng là tre cao chót vót. Nhìn ngắm xung quanh, núi tuy mọc lên, nhưng đã bị tàn phá nặng nề, nơi thì khô cằn nơi thì mục rửa, cỏ cây không mọc nổi. Âm thầm lắc đầu.

“Vẫn chưa xong, gánh nặng đường xa…”
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây