• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 37: Đột phá nhị trọng

Xẹt!

Dương Phong một kiếm đâm xuyên qua cằm Nham Thú. Một kiếm này, dùng hết toàn bộ khí lực của hắn.

Mà Nham Thú trước khi chết nó làm ra phản kích, hai bàn chân trước đâm vào trên eo của Dương Phong.

Phốc!

Dương Phong nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thi thể Nham Thú trước mặt, hắn ngồi phệt xuống đất thở hồng hộc. Vết thương hai bên eo làm hắn đau đớn nhích không nổi thân.

Mà ngay tại lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được một lực hút vô hình kéo hắn đi. Dương Phong chỉ cảm thấy cơ thể bị một dòng nước ấm bao phủ, thương thế trong nháy mắt khôi phục lại.

Có điều, đầu của hắn đột nhiên có chút nặng nề, giống như mất ngủ một ngày. Hắn vô thức nhắm mắt lại, nhưng mà một luồng ánh sáng mạnh mẽ cưỡng ép đem hắn làm thanh tỉnh lại.

Mở ra mắt liền thấy được mình đang đứng trước cổng Ma Tháp. Đám học viên đang trố mắt nhìn lấy hắn.

“Chúc mừng, ngươi thành công chiến thắng Nham Thú”. Hàn lão mỉm cười nói, sau đó liền dẫn đầu vỗ tay.

Bốp bốp bốp!

Đám người sau đó cũng đồng loạt vỗ tay lên, mặc dù chiến đấu không tính là đặc sắc, nhưng mà tinh thần lẫn trí tuệ hắn thể hiện ra, quả thực chinh phục bọn họ.

Phải biết đó là nhất giai nhị đoạn nguyên ma.

Mặc dù chênh lệch nguyên năng không nhiều, cũng chỉ có 3 điểm. Nhưng mà nhất đoạn cùng nhị đoạn lại có chênh lệch rất nhiều. Lấy Nham Thú làm ví dụ, nếu như là nhất giai nhất đoạn, bất kỳ người nào ở đây, chỉ cần dùng toàn lực là có thể đâm xuyên được bộ giáp của nó.

Nhưng nếu là nhị đoạn, vậy nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Oa, Phong ca, ngươi thực sự mạnh nha”. Phong Thiên đi tới xuýt xao nói.

“Đúng thế, đúng thế. Ta đều không dám thở mạnh, thực sự là quá lớn”. Doanh Thiến kêu lên.

Dương Phong: …

Hai người các ngươi đang nói cái gì? Nói tiếng người được hay không? Cái gì mà mạnh? Cái gì lớn?!

“Khụ khụ, các ngươi bình tĩnh một chút”. Hàn lão nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Hai tên này, nói chuyện cũng không nói được đàng hoàng, để người ngoài nghe được sợ rằng lại cho rằng bên trong xảy ra chuyện gì không thể nói.

Mà lúc này, một nữ tử mang một ly nước đi tới trước mặt Dương Phong, sau đó đưa cho hắn mỉm cười nói.

“Phong ca, uống đi. Dưỡng tinh thần một chút”.
— QUẢNG CÁO —


“Ừm?”. Dương Phong ngẩn ra.

Tiểu nha đầu này hắn biết, là học viên năm nhất như hắn, nhưng mà hắn cùng nàng cũng không có tiếp xúc gì, chỉ gặp qua hai lần. Tại sao nha đầu này lại mang dược thuỷ tới cho hắn?!

“Đúng, kém chút thì quên. Dương Phong, ngươi mau uống đi. Vào Ma Tháp đều tiêu tốn rất nhiều tinh thần, uống dược thuỷ để bổ sung tinh thần. Nếu không mấy ngày kế tiếp ngươi sẽ rất mệt mỏi”.

“Các ngươi đều nghe được chứ? Sao khi từ Ma Tháp ra ngoài, nhất định phải uống dược thuỷ, hiểu không?”. Hàn lão lớn giọng nói.

Đám người vô thức nhìn về phía ba tên vào đầu tiên kia, lúc này ba tên kia nằm dưới đất ngủ không biết cái gì. Cả đám đều hiện lên vẻ mặt cổ quái.

Đại ca, ngươi vì cái gì không nhắc sớm?!

“Đa tạ, đúng, ngươi là…”. Dương Phong nhận lấy ly dược thuỷ trên tay nàng, nhưng mà hắn không biết tên nha đầu này là gì.

“Ta gọi Cẩm Nam”. Nha đầu kia mỉm cười nói.

“Cẩm Nam phải không? Đa tạ”. Dương Phong mỉm cười đáp lại.

Đương nhiên, hắn cũng không phải có hứng thú với nha đầu này, người ta đưa lên thiện ý, hắn hiển nhiên phải đáp lại rồi. Dù sao đều là học viên, cũng không thể mặt lạnh từ chối đối phương đúng không.

Dương Phong tìm một vị trí ngồi xuống, hắn cũng không giống những người này đứng ở đó quan sát. Ngồi xuống xem nó không thơm hơn sao?!

Thời gian rất nhanh trôi qua, chưa tới một giờ, toàn bộ 300 người, tất cả đều tiến vào Ma Tháp. Có điều, cũng không phải ai cũng giống hắn, số người thành công chiến thắng nguyên ma chỉ chưa tới mười người.

Quả thực là rất thấp.

Điều làm hắn kinh ngạc là, ngay cả Cẩm Nam cũng vượt qua được. Không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại có năng lực này.

“Hừ! Nhìn các ngươi xem, đây chính là tinh anh của học viện sao? Thực sự là nực cười”. Hàn lão hừ lạnh nói.

Đám người bên dưới câm như hến. Mặc dù không phục, nhưng không có người dám nói ra.

“Hiện tại cho ta lăn đi tập luyện. Thân thủ cũng tốt, sức mạnh cũng được, trong vòng một tuần, nếu như còn có ai không qua được, như vậy cũng đừng ở lại học viện làm gì”. Hàn lão quát lớn.

Đám người nghe vậy ủ rũ cúi đầu rời đi.

“Dương Phong, ngươi rất tốt, cố gắng phát huy”. Hàn lão đi tới bên cạnh Dương Phong vỗ vai hắn cười nói.

“Ngài tới đây cũng không phải chỉ để nói lời này chứ?”. Dương Phong cảnh giác hỏi.

“Đừng đừng, không cần dùng tôn xưng như vậy. Bất quá, xác thực ta tới là muốn nói với ngươi một chuyện, những người này đều là người mới, nếu như ngươi cần, có thể từ trong bọn họ chọn ra một ít người”.
— QUẢNG CÁO —

“Ta biết năng lực của ngươi, chỉ cần có ngươi chỉ dạy, họ nhất định sẽ tăng lên một cách rõ rệt. Chờ tới lúc tốt nghiệp, thực lực phủ quận chủ nhất định sẽ tăng lên không ít”. Hàn lão thấp giọng nói.

“Thôi đi. Ta cũng không có rảnh rỗi tới mức đó”. Dương Phong bĩu môi nói.

Nói đùa sao?!

Hắn đường đường là thế tử, trưởng tử Dương gia.

Phủ vương gia có bao nhiêu người có thể dùng, cần thiết phải từ đám ma mới này chiêu mộ sao?!

Hắn còn không có quên một tuần qua bị cô lập thế nào đâu.

“Đừng như vậy, phải biết tương lai những người này nhất định sẽ thành nhân tài đế quốc. Ngươi không muốn, phủ quận chủ, thậm chí là phủ vương gia chẳng lẽ không cần?”.

“Chỉ có hấp thu càng nhiều máu mới, mới có thể để cho thế lực kéo dài. Ngươi là thế tử, hẳn phải biết điểm nay quan trọng như nào”. Hàn lão nhắc nhở nói.

“Hàn lão, xin nhờ, ta nếu thật muốn làm như thế, ở tại Thiên Không Thành nó không thơm sao? Nơi đó có thể tiếp xúc bao nhiêu người? Nơi này lại có được mấy người?”.

“Ta cũng không phải trẻ con. Lại nói, đều là thời đại nào rồi? Bệ hạ của chúng ta cũng là nữ tử, nhà ta còn một cái tỷ tỷ đâu, để cho nàng đi làm đi thôi. Ta không muốn”. Dương Phong lạnh nhạt nói.

Hắn mới không muốn phải dính vào mấy thứ này.

Phiền phức.

“Được rồi, tuỳ ngươi”. Hàn lão ảo não nói, sau đó liền quay người đi.

“Lão đại, Hàn lão cùng ngươi nói gì nha?”. Doanh Thiến thấy Hàn lão đi vội vàng chạy tới hỏi.

Dương Phong nhìn Doanh Thiến thiến, lại nhìn Phong Thiên đang lén lút dỏng tai lên nghe ở gần đó, hắn bất đắc dĩ hỏi.

“Các ngươi hiếu kỳ như vậy, trực tiếp đi hỏi lão đầu kia không phải xong?”.

“Đừng nha, nói cho ta biết đi, Phong ca”. Doanh Thiến kéo lấy tay hắn nũng nịu nói.

“Đừng. Doanh Thiến ngươi bình tĩnh một chút, ta biết ngươi, đừng như vậy, nếu không ta thật sự muốn nôn”. Dương Phong vội nói.

“Ngươi! Hừ!”.

Doanh Thiến tức giận dậm chân một cái rồi quay người bỏ đi.

Hô!

Dương Phong thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiên nói.
— QUẢNG CÁO —


“Ngươi chừng nào thì đem nữ nhân này bắt lại? Nhanh chóng, đừng để nàng tiếp tục phiền ta”.

“… Đại ca, ngươi là muốn hại chết ta sao? Nàng tính cách kiểu đó, lấy về nhà ai chịu nổi?”. Phong Thiên im lặng nói.

“Ta không quan tâm, ngươi tốt nhất kiềm chế lại nàng”. Dương Phong nói xong liền đi, bỏ lại Phong Thiên đang ngơ ngác đứng đó.



Thời gian kế tiếp là một quãng thời gian cực kỳ nhàm chán.

Dương Phong cả ngày ngoài tu luyện ra chính là tu luyện. Mỗi một tuần hắn đều như thường lệ đi vào Ma Tháp.

Chớp mắt liền đã trôi qua ba tháng.

Thời gian này, Dương Phong gần như đem toàn bộ tinh lực vào trong tu luyện.

Có điều hắn không biết, thời gian này, danh tiếng của hắn tại học viện tăng lên không thiếu. Cũng không biết là người nào truyền ra, hiện tại trên thân hắn có tận hai cái danh hiệu.

Tân sinh đệ nhất nhân.

Tu luyện cuồng nhân.

Đương nhiên, điều này hắn cũng không biết, có biết hắn cũng sẽ không quan tâm.

Hô!

Dương Phong mở ra hai mắt, sau đó trầm trọng thở ra một hơi. Hắn cảm nhận nguyên năng trong người tăng lên vô cùng nhiều. Lúc này hẳn là đã bước vào Nguyên Đồ cảnh nhị trọng đi?!

Hắn đi vào trong phòng tắm rửa, đem chất bẩn trên người tẩy rửa sạch sẽ.

Nguyên Đồ cảnh là cảnh giới cơ sở nhất, nhưng cũng là quan trọng nhất.

Hấp thu nguyên năng, đem nguyên năng tẩy rửa thân thể để thân thể trở lên càng mạnh mẽ. Có như vậy tương lai mới có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức khi đột phá.

Hắn từng nghe nói, Nguyên Sư thực tế mỗi cảnh giới không chỉ có bát trọng, còn một trọng thứ chín. Nhưng mà cảnh giới này đã rất nhiều năm cũng không có xuất hiện qua.

Cũng không biết hắn có thể đạt tới hay không. Bất quá bây giờ nói còn quá sớm.


Truyện hay siêu hot: Ngươi Quản Cái Này Gọi Cấp D Năng Lực?
Thần! Cuối cùng đã buông tay, ban cho chúng sinh tự do cùng sinh mệnh. Người và động vật có thể thể hiện ra bản thân, cây cỏ thì chỉ có thể im lặng. Cho nên chúng mới cần một người đại diện!