• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 78: Giao phong
''Quang sáng.'' Linh Lung nhẹ nói.

Nàng đưa bàn tay xinh đẹp lên phía trước, đầu ngón tay chỏ nhanh chóng tụ lại một mặt trời nhỏ chiếu sáng khu vực nàng đang đứng.

''Khốn khiếp.'' Nam tử trung niên thét to.

Hắn không kịp phòng bị chỉ có thể đưa tay lên che lại đôi mắt đang đau nhức.

''Lân Diễm.'' Linh Lung vội nói.

Lân Diễm ở một bên đã sớm chuẩn bị chỉ chờ tín hiệu của nàng. Tiếng nói Linh Lung vang lên, Lân Diễm cũng đã động thủ. Thân ảnh nàng nhanh chóng tiếp cận đối phương đang trong trạng thái bị mù, đại kiếm trong tay mạnh mẽ chém ngang.

''Các ngươi tưởng trò này làm được gì ta sao.'' Nam tử trung niên khinh thường nói.

Mặc dù không nhìn thấy được gì nhưng hắn vẫn còn cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra, đừng quên hắn đã là Cao cấp Ma giả, tinh thần lực đã sớm được hình thành thức tỉnh.

Tinh thần lực từ trên thân nam tử trung niên toả ra làm cho không gian gợn sóng lăn tăn. Trong cảm nhận của hắn, một bóng hình mơ hồ đang vung kiếm chém hắn.

''Ta đường đường là Cao cấp, há lại bị ngươi chém thương.'' Nam từ trung niên nhanh chóng nghĩ.

Cách biệt một đẳng cấp làm cho Ma giả khó lòng vượt qua. Đặc biệt càng lên cao, mỗi lần đột phá khoảng cách càng kéo dài. Có thể nói Trung cấp Ma giả khó có thể làm Cao cấp Ma giả bị thương. Đã vậy từ Trung cấp lên Cao cấp không chỉ thay đổi về lượng mà còn thay đổi về chất. Tinh Thần lực được sinh ra chính là một trong số đó..

Nam tử trung niên một tay che mắt, một tay vận dụng ma lực giơ lên trực tiếp đón lấy đòn chém của đối phương.

''Xem ngươi làm gì được ta.'' Nam tử trung niên khẽ nói.

Ma lực trên cánh tay càng thêm mãnh mẽ. Cho dù là mạnh nhất Trung cấp cũng khó làm hắn bị thương.

''Đồ ngu.'' Linh Lung thấy vậy, khoé miệng không khỏi nở ra nụ cười.

Quang mang trong lòng bàn tay còn lại càng thêm lấp lánh.

XOẸT!

Tiếng chặt đứt vang lên.

Nam tử trung niên ngỡ ngàng. Trong cảm nhận của hắn được tinh thần lực truyền về, hắn nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của thanh kiếm kia dễ dàng chém xuyên qua ma lực của hắn, trực tiếp cắt đôi bàn tay không một khó khăn. Hình ảnh này làm nam tử trung niên dựng đứng tóc gáy, trời không rét mà run.
— QUẢNG CÁO —


''Không thể nào, không thể nào...'' Nam tử trung niên ngơ ngác nói. Đôi chân tập tễnh lùi ra đằng sau.

''A a a...'' Cơn đau truyền lại làm hắn gào thét chói tai.

''Chuyện gì vậy.'' Những ngươi gần xung quanh thấy vậy không khỏi kinh ngạc.

Trận đấu giằng co giữa Dạ Trần và Tuyên Nghi đang diễn ra quyết liệt và hấp dẫn, không khí toàn trường cũng theo đó mà trầm lặng. Họ biết một khi một trong hai người xảy ra chuyện, Giới thành nhất định trở lên náo nhiệt, chỉ là mức độ tuỳ theo ai bại mà thôi. Họ có khi cũng dính không ít liên quan. Vậy mà không nghĩ đến, lúc này tự nhiên lại có một tên kêu thảm thiết phá hỏng bầu không khí hiếm có, không khỏi làm mọi người cùng chung tức giận.

''Ý, là Tuyên Ngạc. Hắn làm sao vậy.'' Đằng xa, người được gọi là Mạc đại nhân không khỏi kinh ngạc nhìn sang chỗ khu vực của Tiểu Mỹ. Hắn thế nhưng vẫn luôn không ngừng quan sát động tĩnh ở đó.

''Chúng ta có cần đến.'' Có một người lên tiếng.

Mạc đại nhân suy nghĩ một lúc liền gật đầu. ''Nhanh đến đó, bảo vệ tiểu thư.'' Hắn nói.

Đám ngươi bên cạnh nhanh chóng gật đâu đi làm.

''Ngạc thúc làm sao vậy.'' Tuyên Nghi đang giao đấu với Dạ Trần, không khỏi liếc mắt nhìn sang phía bên.

''Hự... Tên khốn này.'' Tuyên Nghi kêu rên một tiếng.

Hắn xuýt nữa bị Dạ Trần nắm lấy thời cơ đẩy ngã.

Dạ Trần không khỏi tiếc nuối. Đôi mắt không tự chủ liếc nhìn bên phía Lân Diễm.

''Không xong.'' Dạ Trần kinh hãi nói.

Hắn nhìn thấy, nam tử trung niên đang đứng đối diện Lân Diễm toàn thân khí tức hàn băng lạnh lẽo, quanh thân hắn hình thành vô số băng gai sắc nhọn. Không cần nghĩ cũng biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.

''Bọn chúng chết chắc. Ngạc thúc chính là Cao cấp hơn 7000 ma lực đó. Ngươi cũng cùng bọn chúng nắm tay xuống dưới luôn chứ.'' Tuyên Nghi cười to nói.

''Nắm con em ngươi.'' Dạ Trần tức giận mắng.

''Ta không có em.'' Tuyên Nghi lắc đầu nói.
— QUẢNG CÁO —

Dạ Trần đâu có tâm tình cùng hắn cãi lộn, lòng bàn tay loé lên ánh sáng.

''Ngươi không được làm vậy. Chơi vậy là gian lận.'' Tuyên Nghi hét to.

Hắn nhìn thấy trên tay Dạ Trần xuất hiện một viên đan dược màu đỏ. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là đan dược tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn.

''Huyết Ma Đan.'' Có người thầm hô.

Nhìn màu sắc viên đan dược trên tay Dạ Trần liền có người nhận ra.

''Đan dược này có thể giúp người sử dụng chớp mắt hồi lại ma lực. Không những thế còn có thể tăng cường uy lực chiêu thức trong thời gian ngắn, khí huyết trong người sẽ cuồn cuộn không dứt, đánh không biết mệt. Chỉ là tác dụng phụ có chút khó coi.'' Người đó nhanh chóng giải thích với đám người đang nhìn mình.

Nghe hắn nói như vậy, đám người không khỏi liếc mắt nhìn Tuyên Nghi phía dưới.

''Hắn thua chắc.'' Có người nói khẽ.

''Bạo cho ta.'' Tuyên Nghi thấy tình thế không ổn, vội vã thét to. Hắn thấy hình ảnh mơ hồ của Dạ Trần đang đưa đan dược lên miệng.

Bàn tay hắn nắm chặt, ám đao thứ sáu trên không đang đọ sức với ánh sáng màu trắng đen liền nhanh chóng nổ tung.

ẦM!

Tiếng nổ vang lên làm cho không ít người giật mình. Cho dù là đang trong tình thế căng thẳng, đám người Lân Diễm cũng không khỏi liếc mắt nhìn lại.

Ám đao nổ tung làm ảnh hưởng đến Hắc Bạch Chi Nộ, luồng ánh sáng trắng đen cũng ngay sau đó bạo nổ tạo thành những cơn mưa nguyên tố hai màu trắng đen dội lại xuống mặt đất.

''Ầm ầm ầm...'' Liên tục là những tiếng nổ vang lên không dứt.

Nhiều người gần đó không khỏi bịt kín lại đôi tai.

Khổ nhất chính là Tuyên Nghi. Hắn tự bạo chiêu thức làm bản thân nhận lại cắn trả đã làm bản thân bị thương không nhẹ. Bây giờ lại phải thêm phần chật vật né tránh ''mưa bom bão đạn'' đang dội xối xả xuống đầu hắn.

''Khốn nạn...'' Tiếng nói thê lương vang vọng bên tai mọi người.

Trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt chỉ có đường chết.
— QUẢNG CÁO —


''Thiếu gia.'' Đám người Tuyên gia kinh hãi thét to. Thiếu gia mà xảy ra chuyện, gia tộc nhất định sử phạt bọn họ.

Đối diện với Tuyên Nghi, Dạ Trần bị lực phản chấn của vụ nổ chấn lui lại, hư ảnh hắc bạch phi long cũng bị đánh tan.

''Phụt...'' Dạ Trần phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay ôm ngực. Thân pháp chuyển động cẩn thân đáp xuống mặt đất. Khuôn mặt hắn cũng đã trở lên trắng bệch.

Lân Diễm và Linh Lung thấy hắn như vậy có chút gấp. Hai nàng nhanh chóng đi tới, mặc kệ người đối diện đang căm tức nhìn bọn hắn.

''Nhanh chóng xuống dưới tìm thiếu gia cho ta.'' Nhìn mặt đất nơi hai người chiến đấu xuất hiện vô số hố to, bụi bay mù mịt, nam tử trung niên tức giận thét to với đám thuộc hạ.

Đám người thuộc hạ nghe vậy sợ hãi liền nhanh chóng đi đến tìm kiếm thân ảnh Tuyên Nghi.

''Chàng không sao chứ.'' Lân Diễm nhanh chóng đi đến đỡ lên Dạ Trần hỏi han.

''Ta không sao.'' Dạ Trần có chút mệt mỏi nói.

''May mắn chưa dùng đến nó.'' Dạ Trần có chút hãi nhiên nhìn viên đan dược trong tay nói.

Chưa sử dụng đã thành thế này, không biết một khi sử dụng sẽ thành thế nào. Thảm là khỏi cần ngẫm.

''Đội trưởng mau dùng nó.'' Linh Lung lấy ra một viên đan dược màu trắng noãn đưa cho Dạ Trần, nàng cũng nhanh chóng sử dụng ma pháp lên người Dạ Trần.

''Cảm ơn.'' Dạ Trần nói khẽ.

''Khỏi cần khách sáo.'' Linh Lung mỉm cười đáp.

''Khụ khụ...'' Tiếng ho khan không ngừng vang lên.

“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc
Cầu đề cử, cầu ủng hộ, các đạo hữu có tâm đắc hãy bình luận bên dưới, để truyện được náo nhiệt hơn..!!