Nhân Gian Khúc

Thư Sinh Qua Đường

Chương 1 Ma Đạo

Đó là một cơn gió lớn từ phương nam thổi đến, vô tình mang chút hơi sương còn vươn đọng lại trong không gian đến nơi ngọn núi hoang sơ này. Dường như ở bên trong nó còn có một loại nhịp điệu vô hình nào đó tồn tại ở bên trong cái sâu thẳm mà ai cũng không thể nào hình dung được. Cứ như thế thổi từng lớp cát bụi tốc thẳng vào gương mặt, có một kẻ cô đơn nhưng lại có chút tĩnh tại đang ngồi ở đó, ngồi chờ đợi c·ái c·hết đang đến với chính mình.

Hắn đả tọa tại nơi ấy lặng yên trước những cơn gió bụi vô tình của trời đất, giống như một vị thiền sư đang tĩnh tâm ngộ đạo. Trên người của hắn là một bộ trường bào màu xanh sẫm nhưng đã lấm lem bởi rất nhiều gió bụi mà nhuộm thành một màu nâu đen, y phục của hắn đã cũ vô cùng rách nát làm lộ ra những phần da thịt cũng đen đúa vì đất bụi, dường như nó cũng giống như chính chủ nhân của mình đã trãi qua rất nhiều, rất nhiều những biến động của năm tháng lại cũng giống như chủ nhân mình bị dày vò bởi gió bụi nhân gian.

Đầu tóc hắn bù xù rồi nùi lại giống như một cái tổ quạ, mọi thứ trên cơ thể của hắn đều giống như một kẻ ăn mày, nhưng chỉ có đôi mắt kia, một cặp con ngươi thâm trầm lại có chút âm u đến mức rợn người kì lạ. Gió núi lại thổi mạnh đến mang theo từng làn hơi nước trong không khí đi khắp muốn nơi, hắn khẽ nhắm mắt lại những lỗ chân lông trên cơ thể chầm chậm mở ra giúp hắn cảm nhận được cái thanh mát của tiết trời này. Chỉ là một hành động vô thức mà hắn đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi

- Năm nay là mùa xuân bao nhiêu ta ở nơi này rồi nhỉ...À hình như đã là bốn nghìn cái mùa xuân rồi, thời gian thấm thoát cũng thật nhanh mà.

Hắn hơi muốn cười nhưng dường như cái thời gian khắt nghiệt dài đằng đẵng ấy đã mài mòn đi toàn bộ cảm xúc của hắn. Muốn cười nhưng đã quên đi cách để bản thân mỉm cười, gió núi cứ thổi mang theo sự giá lạnh của những ngày đông vừa mới đi qua ập vào thân thể của hắn. Rồi những tiếng lộp bộp nhẹ nhàng vang lên từ phía chân trời xa thẳm, hắn nghe thấy những âm thanh ấy, nghe thấy từng tiếng ấy rất rõ ràng đang dồn dập hướng tới giống như bước chân của hàng vạn quân thù đang chinh ph·ạt n·hân gian. Đó hình như là một trận mưa xuân đầu năm thì phải

Từng giọt nước cứ như bàn tay của người con gái nào kia dịu dàng xoa lên cơ thể của hắn khiến y phục bên ngoài ướt đẫm, khẽ vuốt ve lấy tưới mát lên cơ thể của hắn, lên mái tóc đã rối bù xù lên gương mặt âm u tĩnh lặng, lên đôi mắt tựa như bóng đêm sâu thẳm ở tận nơi đáy vực. Hắn tận hưởng từng chút một những giọt nước mưa tưới tắm lên thân thể mình, dường như cảm giác được một luồng sức sống nhẹ nhàng bừng lên.

Khẽ khàng ở nơi gió mưa, dường như có tiếng đập cánh vào trong cơn mưa mạnh mẽ đến khiến trời rung đất lở, có một cái bóng đen khổng lồ chợt xuất hiện giữa trời, xuất hiện trên đầu của hắn. Tiếng kêu của nó lảnh lót tựa như tiếng đàn của người nhạc sĩ có đôi bàn tay tài hoa nhất trong thiên hạ này, dường như đánh thức một cảm giác gì đó rất xa xăm ở trong tâm tưởng của hắn, dường như thức tỉnh lại một đoạn kí ức mơ hồ nào đó mà bản thân hắn cũng không còn nhớ được nữa. Hơi khẽ cố mở miệng, tại nơi cổ họng khô khốc đã rất nhiều năm rồi không mở ra của hắn, bập bẹ cố gắng nói rõ thành mấy chữ

- Ứng Phượng...mừng ngươi trở về.

Dường như cũng nghe được lời nói khô khốc ấy của hắn, thứ sinh vật khổng lồ với sải cánh lớn đến mức khó tưởng tượng hay dùng từ ngữ để hình dung kia liền hạ thân v·út xuống bên dưới, đôi cánh của nó lập tức hé rộng hết mức có thể che chở cho hắn khỏi làn mưa bụi cào cấu vào thân thể.

Hắn mỉm cười, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không làm như thế này nhỉ, trong lòng hắn tự hỏi...à hình như đã tám trăm năm rồi, tám trăm năm rồi hắn không cười như thế, chỉ một nụ cười nhưng dường như chất chứa toàn bộ nỗi niềm của tám trăm năm cô đơn, của tám trăm năm xiềng xích trong cô độc. Cũng là tám trăm năm khắc khoải chờ đợi một thời khắc này và nó đã đến giống như cơn mưa mùa xuân kia.

Ứng Phượng khẽ rống lên một tiếng mãnh liệt nhưng lại giống như tiếng cười của loài dã thú khi nhìn thấy chủ nhân của mình, dường như nó cũng rất vui mừng khi nhìn thấy hắn vẫn còn sống ở nơi này sau từng ấy thời gian xa cách. Cái chân của nó khẽ mở ra bỏ xuống cho hắn rất nhiều quả dại mà nó đã hái được trên đường quay về nơi này, hắn mỉm cười cầm lên từng quả rồi bỏ vào miệng. Một chút vị ngọt mọng nước lập tức đổ ập vào cuống họng đã khô khốc nhiều năm của hắn làm bùng lên loại vị giác mà hắn đã quên lãng từ lâu, hắn ăn ngấu nghiến tất cả như chưa bao giờ được ăn, rất nhiều năm rồi hắn mới được thưởng thức lại những hương vị mà vốn đã luôn quen thuộc này.

Có lẽ đến khi mất đi một điều gì đó người ta mới biết quý giá thứ mình đã mất, bị giam hãm ở nơi này bốn nghìn năm hắn thèm lắm, thèm cái cảm giác được đắm mình trong một cái hồ nước, thèm cảm giác được đi lại như một con người bình thường, thèm cảm giác được ngồi trên lưng của Ứng Phượng ngao du trời đất, hay chỉ đơn giản hắn thèm được có một người nào đó để hắn nói chuyện, chỉ cần một người có thể đáp lại lời nói của hắn, dù cho chỉ là những tiếng ậm ừ vu vơ cũng được. Hắn thèm...thèm rất nhiều thứ mà tưởng chừng vô cùng bình thường đối với một con người.

Sau cơn mưa trời dần quang tạnh trả lại dáng vẻ trong xanh như ban đầu, hẳn ngửa đầu lên nhìn ngắm, rất nhiều năm rồi hắn đã không biết bầu trời ấy lại xinh đẹp như thế này. Nhưng mà cũng sắp không còn được nhìn thấy chúng nữa rồi, có một thoáng tiếc nuối chợt nảy lên trong đầu hắn.



Khẽ xoa xuống nền đất đá mà mình đã ngồi trong suốt bốn nghìn năm, chăm chú nhìn ngắm từng cảnh vật mà mình đã nhìn ngắm trong suốt bốn nghìn năm, chăm chú nhìn người bạn duy nhất của mình trong từng ấy thời gian. Hắn thở dài...lần này thanh giọng đã tốt hơn rất nhiều, dường như đã thích nghi lại với cách nói chuyện bình thường

- Đi đi, với đạo hạnh Lục Luân Bát Chuyển của ngươi, không đấu được với họ đâu. Ở lại cùng ta sẽ chỉ phí phạm hết đạo hạnh của ngươi mà thôi. Còn sống sau này đông sơn tái khởi.

Ứng Phượng sau khi nghe những lời ấy, nó tức giận giữa trời quang yên ả nó giẫm mạnh chân xuống mặt đất khiến cho đất đá nứt nẽ, miệng tru lên một tiếng không chấp thuận những gì mà chủ nhân đã suy nghĩ, cũng không chấp nhận hành động hèn hạ ăn cháo đá bát như thế. Hai cánh của nó thu lại về người nằm chèm bẹp xuống bên dưới đất thả lỏng cơ thể giống như mèo con buồn ngủ. Dường như hắn cũng biết được nó sẽ quyết định như thế này, thế nên cũng không nói nhiều thêm nữa hắn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi c·ái c·hết đến, trong đầu hồi ức lại một chút chuyện cũ đã qua.

Bốn nghìn năm trước, hắn một người một thương tung hoành ngang dọc trong thiên hạ. Chiến công của hắn kinh động cổ kim chưa có loại chuyện kinh thiên động địa nào chưa từng làm qua. Cuộc đời của hắn là một bản hùng ca huy hoàng khiến hậu thế không thể nào quên nổi, người đời căm hận hắn cũng có, tôn thờ hắn như một vị thánh nhân, một vị chúa cứu thế cũng có.

Hắn xoay chuyển càn khôn bố cục thiên địa không ngừng cắn nuốt thiên tài nhân mạng, người từng c·hết dưới tay hắn nhiều không thể nhớ hết, cũng nhờ thế mà luyện ra được tuyệt thế mệnh luân chấn động kim cổ xưng danh vạn cổ thập đại kì nhân. Nhưng cầm ngọc ắt vong loại đạo lí này chưa bao giờ thay đổi, hắn liền thế là bị anh tài thiên hạ mang theo cái mác trả thù cho thế gian diệt trừ ma đạo mà đuổi g·iết, trong trận chiến cuối cùng hắn chiến bại kết cục bây giờ bị phong ấn tại nơi này, chờ ngày cạn kiệt hết nguyên khi bọn chúng sẽ g·iết hắn rồi c·ướp đoạt mệnh luân kia.

Hắn nhớ lại đến đây, hơi muốn thở dài ánh mắt đảo nhìn về xung quanh cơ thể của mình, dưới chân xếp bằng của hắn bị bốn thanh kiếm xuyên qua cắm chặc dưới lòng đất, trên ngực cũng bị mấy thanh kiếm xuyên vào cắm sát lòng núi phía sau về cơ bản là không thể cựa ngoạy gì được, nhưng cũng còn may mắn hai cánh tay của hắn chỉ bị xích lại chứ không hề bị hạn chế hoàn toàn khả năng di chuyển, thế nên xem như bốn nghìn năm nay hắn vẫn có thể thoải mái làm một chút những trò vặt vãnh để tiêu khiển. Những thứ cắm trên người hắn nếu như không phải là thần kiếm trấn sơn, bảo kiếm vệ quốc thì cũng là tuyệt thế thần binh hiếm có trong thiên hạ. Thế nên mặc dù bị giam hãm nhưng cũng xem như vớt vát được chút danh dự.

Còn chuyện gặp được Ứng Phượng kể ra cũng là một sự tình cờ kì lạ, dường như có một mối nhân duyên nào đó đã gắn kết hắn với nó. Năm đó Ứng Phượng ở trong đàn là một con chim tật nguyền không thể bay, một bên cánh của nó từ khi sinh ra đã bị dị tật bị đàn vứt lại chỉ có thể tự mình sinh tồn. Thế nhưng nó chỉ là một con chim non làm sao chống lại được những loài thú săn mồi hung ác khác nó đã b·ị t·hương vô cùng nghiêm trọng.

Chắc là do ý trời muốn gắn kết nó với hắn, trong một lần nó đại thương sắp c·hết, chẳng biết tại nguyên cớ gì nó lại bò đến nằm sát bên người của hắn, cũng chẳng biết là quỷ xui ma khiến thế nào mà hắn lại quyết định dùng chút sức tàn cuối cùng của mình để cứu nó sống sót, còn vài ngày một lần tự cắt thịt của mình để cho nó ăn.

Nhiều khi suy nghĩ hắn đoán chắc là bởi vì hắn cùng với nó đều là những kẻ bị thế giới này vứt bỏ, nên mới có sự đồng cảm kì lạ này chăng. Thế là từ ngày đó, mối nhân duyên kì lạ của hắn cùng với Ứng Phượng đã được kết quả dần rồi đâm chổi nảy lộc. Đến bây giờ đã giống như một thể duy nhất tâm linh tương thông.

Mãi ngập ngụa trong những dòng suy tưởng vu vơ thì từ trên bầu trời, những âm giọng trầm đục có uỷ khuất, có tức giận, thậm chí thù hận đến tận xương tuỷ vang đến bên tai ngắt mạch dòng hồi tưởng của hắn, đưa hắn về với thực tại về với kết cục tiếp theo của mình

- Từ Bình An ngoan ngoãn giao Luân Hồi Mệnh Luân ra đây. Ta sẽ cho người một c·ái c·hết thống khoái, bằng không mọi loại cực hình t·ra t·ấn đều đã được chuẩn bị sẵn cho tên súc sinh nhà ngươi.

- Từ lão ma, bốn nghìn năm trôi qua đã cho ngươi cơ hội nghiền ngẫm, nhưng ngươi lại không một chút hối cãi giao nộp bảo vật, quay đầu bỏ tà về chính. Ngày hôm nay toàn bộ chính đạo nhân sĩ chúng ta đều ở nơi này, nhất định đem đầu ngươi tế bái ngàn vạn cho những vị hảo hán đ·ã c·hết dưới tay ngươi.



- Bình An, thật đáng thương cho phụ mẫu người khi đã sinh ra một tên súc sinh như ngươi. Tên ngươi là hai chữ Bình An nhưng người lại gieo đau khổ đi khắp thiên hạ, ngày hôm nay cho dù có phải tán mạng cũng nhất định phải lấy được đầu của ngươi.

- Đại ma đầu, năm đó ngươi sỉ nhục ta trước mặt cả thiên hạ, g·iết c·hết phu quân và con trai của ta. Khiến toàn bộ gia tộc của ta đều c·hết không được nhắm mắt. Ta hận không thể lột da ngươi, gặm nát từng khúc xương của ngươi, uống máu của ngươi, giẫm nát cái đầu chó của ngươi! Tám trăm nghìn năm nay ta đều nhẫn nhịn chỉ vì ngày hôm nay, ta phải khiến ngươi sống không bằng c·hết.

Từng cơn gió núi thổi đến mang theo tư vị tươi mát của buổi sau mưa, chỉ là trên bầu trời kia vẫn không ngừng vang vảng tiếng chửi mắng, tiếng rủa xả của những kẻ tự xưng là chính đạo nhân sĩ, nhưng mà chỉ sợ cái miệng này so với đám người ma đạo như hắn còn độc địa hơn gấp trăm lần, chửi đến gần như đào mười tám đời tổ tông của hắn lên.

Chỉ là bản thân hắn cũng chẳng hề có chút nào suy suyển, bắt đầu mới hơi động mạnh thân thể của mình một chút. Dường như cảm nhận được hơi thở trầm nóng của chủ nhân Ứng Phương lập tức mở mắt ra. Nó nhìn lên đám người ở bên trên, giống như nhìn vào một bãi cứt chó vô cùng khinh bỉ rống lên một tiếng khiến tất cả đều kh·iếp hãi lùi lại.

Có một đám người trẻ là bình tĩnh nhất hoàn toàn không chút nào xuy xuyển thân hình. Cũng phải tại thời điểm mà Từ Bình An hắn vẫn còn tung hoành khắp thiên hạ đám người này còn chưa được sinh ra cơ mà, thế nên đều chỉ có thể nhận thức được sức mạnh của hắn thông qua lời kể của những vị tổ tiên mà thôi. Thế nhưng cũng có vài người ở đằng sau đã run lên bần bật, những người này tuy có thể không sống cùng thời với hắn, nhưng đều có một điểm chung. Bọn họ đều từng là n·ạn n·hân trong hành trình chế tạo Luân Hồi Mệnh Luân của hắn, cũng đều có một mối thâm thù cửu hận với hắn.

Hắn dùng ánh mắt trầm lặng đến kinh kh·iếp lòng người mà nhìn quanh thử một chút. Quần hùng lần này đến để tham gia vây công hắn thế mà lại tấp nập đến như thế, nếu như không phải đường đường cũng là môn chủ của một đại tông phái, thì cũng là nữ vương bá chủ của một phương, hoặc là hảo hán hào kiệt nổi danh khắp nơi được người người kính ngưỡng, không có ai tầm thường. Gà yếu nhất cũng đã là Lục Mệnh cảnh đỉnh phong, sự chào đón này quả thật hết sức nồng hậu có chút khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt kì lạ. Nhưng chỉ có một điều đáng tiếc những kẻ mạnh mẽ năm đó từng săn đuổi hắn, từng đả bại hắn đều không xuất hiện lại nữa.

Thật là đáng tiếc ngày đưa tiễn ta mà cũng chỉ chuẩn bị có một đám loi choi như thế này thôi sao. Phải chi cô ta cũng đến thì hay biết mấy nhỉ được nhìn thấy gương mặt của người mỹ nhân đó, được chiêm ngưỡng lại vẻ đẹp của Quang Minh Lục Dực Mệnh Luân trước khi c·hết cũng xem là một diệm phúc của đời người a. Còn có cả Thái Dương Thánh Thương nữa chứ nhỉ...chà chà...có nhiều cái mình muốn thấy lại thật. Có có cô ấy nữa…mình muốn thăm lại ngôi mộ của cô ấy lần cuối thật, ít nhất cũng nên là một bó hoa tiễn biệt.

Mặc cho Từ Bình An ở đó với bộn bề những dòng suy nghĩ chạy dọc quanh đầu óc vô cùng lơ đểnh, tất cả đều không dám động thủ ai cũng nhìn nhau rồi lại nhìn xuống bên dưới, dường như đều đang chờ đợi có kẻ ngu nào đó làm một con chuột bạch đi trước dò đường. Hắn chờ đợi thêm một chút nữa, ngoài mấy câu chửi rủa sáo rỗng thì chẳng còn gì khác, nhàm chán và phiền phức đến nổi khó hiểu.

- Nhàm chán...các ngươi đã chửi ta suốt bốn nghìn năm nay rồi, không thể tìm được câu chửi nào có tư vị khác một chút hay sao. Ta đã nghe nhiều đến nhàm cả tai rồi.

Hắn động mạnh thân thể mình một chút, ngay tức khắc toàn bộ thiên địa đều biến sắc, tảng núi đá khổng lồ đằng sau lưng hắn run lên mãnh liệt rồi chỉ một khắc nhỏ nổ tung thành vô số các mảnh vụn bắn vào không gian, những thanh v·ũ k·hí đang giam giữ thân thể của hắn cũng như thế đều đồng loạt vỡ nát bắn ra tứ phía.

Quần hùng nhìn thấy cảnh tượng này được một phen kinh hãi cực độ dường như có kẻ còn sợ đến nỗi tè cả ra quần khi nhìn thấy hắn trở lại, dường như nỗi ám ảnh từ sâu bên trong tâm thức đều đồng loạt ở phút giây này ùa về lấn áp hết tất thảy tâm trí. Tất cả đều lùi lại, thậm chí còn lùi ra một khoảng rất xa, có lẽ điều mà họ sợ nhất đã thực sự xảy đến phải có một trận ác chiến cuối cùng mới có thể kết thúc được cơn ác mộng vô tận này.

- Đám trẻ ngày nay đúng là càng không biết kính trọng người có tuổi mà. Chắc cũng chẳng ai biết được ngày đó ta tung hoành thiên hạ có dáng vẻ như thể nào đâu nhỉ, để ta cho các ngươi mở mang tầm mắt một chút.



Hắn động người mạnh mẽ, từ trong bàn tay tức thời xuất hiện ra một cây thương dài từ đầu đến cuối đều là một màu đen tuyền, nhưng lại có vô số những đường gân guốc giống như được đúc thành từ máu thịt chạy dọc khắp thân, bây giờ cảm giác được sát ý trên chiến trường liền như loài mãnh thú được đánh thức.

Tất cả đều xám mặt, dường như không thể tin được rằng chuyện này còn có thể xảy đến, kẻ sợ hãi nhất là cô gái khi nãy đã đòi uống máu ăn thịt hắn, bây giờ run rẫy mất kiểm soát sợ hãi đến nổi không còn điều khiển được tâm thần của mình nữa, từ dưới lớp áo của mình không ngừng chảy xuống dòng nước, là sợ đến nổi tiểu tiện ra quần.

Tuy là đám trẻ này không biết được sức mạnh của Từ Bình An lớn đến mức độ như thế nào thế nhưng mà thanh tuyệt thế ma thương này thì kì thực đã nghe các vị tiền bối nhắc đến rất nhiều lần. Nó là một trong những tuyệt thế chí bảo của thiên địa tương truyền nó có lực lượng hắc ám cường đại đến nổi có thể thôn phệ được cả không thời gian. Chính là tử địch trời sinh với Quang Minh Thánh Thương của vị Thánh Nữ Quang Minh kia.

- Thương Ma Mệnh, g·iết thôi.

Một trường chém g·iết lập tức bùng nổ giữa hai phe, Từ Bình An hắn cùng với Ứng Phượng đối đầu cũng tất cả những kẻ tự nhận mình là chính đạo cao cao tại thượng. Đại chiến kịch liệt bùng nổ, hắn một người một thương g·iết vào giữa hàng trăm kẻ đang đứng quan sát, tuy là trên người của hắn chỉ còn một chút sức tàn, nhưng khác với những kẻ đang đứng ở nơi này đều chỉ là Lục Mệnh cảnh hắn từng là Thất Mệnh cảnh đỉnh phong, nếu như gọi đúng một chút thì đã là thánh nhân chi thân. Dù cho bây giờ không còn lại bao nhiêu nguyên khí, nhưng bằng tố chất cơ thể của mình, hắn vẫn dư sức đè c·hết những kẻ này

Đại chiến diễn ra, liên tục những kẻ đến khiêu khích nằm xuống còn hắn thì giống như một kẻ say máu, điên cuồng trong cơn chém g·iết bất tận của mình chỉ có ngọn thương như một sinh vật sống không ngừng cạp nát từng mảnh cơ thể của đối phương, không được có một kẻ nào c·hết mà được toàn vẹn thân thể. Thế nhưng cho dù bản thân hắn có mạnh mẽ đến mức độ như thế nào, thì cơ thể vẫn có giới hạn chịu đựng nhất định không có nguyên khí duy trì dần dần cũng rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng mà hắn cơ bản không quan tâm đến chuyện này, hành động của hắn hôm nay cũng giống như sự giãy c·hết cuối cùng của những con sâu bọ bị bứt tử, không có nguyên lực, bản mệnh cũng đã bị hủy trước sau gì cũng c·hết vậy thì g·iết cho thỏa thích một trận rồi c·hết cũng rất đáng.

Đánh g·iết một lúc thì cơ thể hắn đột ngột truyền đến một tia nhói đau, phát hiện chính cô ả khi nãy đã đâm mình một kiếm, một kiếm xuyên qua tim khí kích bùng nổ phá hủy đi hoàn toàn tất cả những cơ quan trong cơ thể của hắn, một cơn đau âm ỉ đột ngột đổ ập lên toàn bộ đầu óc của hắn giống như một cơn kích thích không lời, cảm giác tê buốt chạy dọc khắp toàn bộ thân thể của hắn. Nhưng nỗi đau này vốn dĩ đối với hắn quá mức tầm thường, bốn nghìn năm qua có lúc nào hắn không sống với nỗi đau đớn thấu tận tâm can này chứ.

Không một chút nào chậm rãi trong thân hình, một đấm của hắn ngay tức khắc vụt tới, đấm nát luôn một nửa cái đầu của cô ta. Một tràng kinh hãi chợt tức thời cùng vang lên trong mắt của tất cả mọi người, một nửa đầu bị đấm nát như tương đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một nửa cái đầu trơ trọi nằm trên cổ, não trắng xền xệt lập tức chảy xuống hoà vào máu với những khớp xương vẫn còn trơ trọi nằm lại nơi cổ.

Con mắt bên cái não còn lại trợn ngược lên đau đớn xoay mấy lần như muốn rơi hẳn ra ngoài, ở bên dưới lớp váy dài vàng kim lại một lượt tràn ra một dòng xú uế nhìn mà ghê tởm, nhưng như thế mấy kẻ kia mới cảm nhận được nỗi đau đến gai người mà cô phải chịu đựng. Nhưng bằng một cách điên khùng nào đó cô ta vậy mà vẫn không hề c·hết, chẳng những thế lực lượng còn mạnh mẽ hơn gấp bội lần, không ngừng tàn phá toàn bộ cơ thể của hắn từ bên trong ra tới bên ngoài.

Từ Bình An cảm nhận từng cơn đau không ngừng truyền tới, từng chút sức lực dần dần rời bỏ thân thể, cuối cùng hắn biết bản thân mình không thể chịu đựng được nữa, bàn tay đưa vào bên trong cơ thể móc ra từ mớ hỗn loạn của máu thịt một con ve sầu màu vàng đỏ vì máu thịt trộn lẫn trên người, chỉ một chút xuất hiện cũng khiến cho toàn bộ những kẻ kia kinh hãi

- Luân Hồi Mệnh...thì ra hình dáng của nó là một con ve sầu, Từ Bình An giao nó ra ta liền cho ngươi c·hết được thống khoái.

Một bàn tay của nữ tử cũng lập tức vụt tới muốn c·ướp lấy thứ trong lòng bàn tay hắn, chỉ một khắc nhỏ nhưng con mắt của cô đã sáng lên. Tất cả những kẻ đang trong cơn đại chiến cũng lập tức ngưng lại lao đến hòng c·ướp lấy bảo vật, chỉ thấy khi mà tất cả cùng đều gần, trên đôi môi của Bình An khẽ nở lên một nụ cười quỷ dị.

- Muốn lấy đồ của ta, vậy xuống địa ngục mà lấy. Ta chờ các ngươi

Ngay lập tức hắn nghiến bàn tay lại, một luồng lực lượng khổng lồ chợt bùng nổ trong không gian. Luồng lực lượng như muốn phá hủy như muốn nghiền nát vạn vật, luồng lực lượng bùng nổ của một Thất Mệnh Hồn. Toàn bộ những kẻ đang lao đến đều bị bao phủ rồi xé xác bên trong luồng sáng khổng lồ ấy, tất cả đều như thế cùng một kết cục duy nhất c·ái c·hết.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây