• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Hộ vệ của Trần gia
Vũ Lan Quốc, trong khu rừng rậm gần Vô Thương Thành có một đôi thanh thiếu niên đang chạy thục mạng.

"Tiểu thư à, bầy Ngân Lang kia chỉ cần quả trứng kia thôi mà. Chúng ta cứ quăng nó lại thì sẽ thoát mà, sao muội cứ đòi giữ nó lại vậy?".

Thiếu niên này chừng 14 tuổi, tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, thân thể gầy gò cùng làn da hơi của dân lao động tay chân, mặc một bộ y phục cũ kỹ màu xám nhạt. Ngoại hình của cậu thiếu niên này vô cùng bình thường, tướng mạo phổ thông, từ gương mặt đến hình thể không có nét đặc trưng nào để người ta nhớ đến, thậm chí nếu đứng trong đám đông thì cũng như một nhân vật quần chúng. Ngô Trung lúc này đang vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt nghiêm nghị quay lại nhìn thiếu nữ đang được cõng trên lưng.

"Cả gia đình nó đã bị con sói kia ăn hết rồi, chỉ còn lại quả trứng này thôi. Ngô Trung ca ca không thấy rất tội nghiệp sao?".

Thiếu nữ này nhìn còn nhỏ hơn cả đứa nhỏ 'Ngô Trung ca ca' kia, thoáng chừng chỉ có 10 tuổi. Cô bé này có đôi mắt sáng trong trẻo, mái tóc dài màu nâu được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa, thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh, làn da trắng như được chăm sóc rất kỹ càng. Cô bé khác với vẻ ngoài giản dị đạm bạc của bạn đồng hành, mặc một bộ thanh y sặc sỡ, lại mang nhiều trang sức từ trâm cài đến vòng tay. Hiển nhiên đây là một vị tiểu thư của gia tộc nào đó ra đi vào rừng cùng vị hộ vệ của mình.

"Mà huynh đừng lo, ngay lúc ta vừa lén lấy được quả trứng này thì ta đã gửi tín hiệu cứu viện về cho gia tộc, sẽ không bao lâu nữa sẽ có viện binh đến giải cứu chúng ta. Và như thế chẳng phải quả trứng này cũng sẽ an toàn với chúng ta sao, kế hoạch này của muội rất hoàn mỹ mà!". Vị tiểu thư này bổ sung thêm và kèm theo nụ cười đắc ý.

Nghe vậy gã thiếu niên kia chỉ biết thở dài, hắn đối với tính tình thiện lương và ngây thơ của vị thiểu thư nhỏ này vô cùng bất lực. Hắn tên là Ngô Trung, thân là hộ vệ được Trần Gia giao phó phải bảo vệ cho vị tiểu thư nghịch ngợm này. Còn vị tiểu thư đang được Ngô Trung cõng trên lưng tên là Trần Thanh Sam, con gái út của gia chủ Trần Gia, do là đứa con gái duy nhất trong nhà nên rất được phụ mẫu và các vị ca ca trong nhà yêu thương chiều chuồng hết mực, do đó mà thành ra cái tính cách nghịch ngợm bây ngờ. Hoặc có thể những đứa trẻ ở độ tuổi này đều như vậy, Ngô Trung cũng lắc đầu ngao ngán.

Những lúc bình thường thì Trần Thanh Sam đi đâu cũng đều có đội ngũ hộ tống, điều đó khiến cô bé không được thoải mái tự do, cũng vì thế mà thường có sở thích lén trốn khỏi gia tộc để đi du ngoạn sơn thuỷ, và những lần ấy đều chỉ dắt vị Ngô hộ vệ theo cùng. Ngô Trung dưới sự nũng nịu của cô công chúa nhỏ này cũng mềm lòng nên cũng đi cùng và hứa không nói lại cho gia tộc.

Lẽ ra lần trốn nhà đi chơi này sẽ chỉ như những lần khác là ngắm cảnh, săn bắn vài con thú nhỏ, tìm ít linh quả và cả hai cùng về gia tộc như chưa có gì xảy ra. Chỉ là hôm nay lại có biến cố xảy ra, hai người đang sắp xếp chuẩn bị về gia tộc thì bắt gặp tranh chấp của một bầy con Ngân Lang Thú và Phong Ưng Thú. Gần đó còn có thể thấy tổ của Phong Ưng và trong tổ này chỉ còn 1 quả trứng lành lặn, chưa bị huỷ do xung kích của cuộc chiến. Ngân Lang thú dù yếu hơn nhưng lại có số lượng 20 Yêu Thú bù đắp nên tạm thời áp đảo Phong Ưng, và cộng thêm phải bảo vệ tổ nên hiển nhiên con chim này đang bị yếu thế, cứ tiếp tục thế này Phong Ưng sẽ bại và quả trứng cuối cùng kia sẽ huỷ.

Trần Thanh Sam nổi lên thiện tâm muốn cứu giúp, nhưng đứa trẻ này biết rằng dù liên thủ với Ngô Trung thì cũng không thể đảo ngược tình hình thậm chí phải đối mặt với sinh tử. Do đó Thanh Sam quyết định nhanh tay đem quả trứng Phong Ưng kia đi và lén chạy đi. Nửa khắc từ lúc hai người chạy đi thì Phong Ưng đã nằm yên dưới chân của Ngân Lang, sau khi ăn sạch Phong Ưng và phần còn lại của cái tổ gần đó thì bọn chúng tiếp tục đuổi theo quả trứng kia qua việc đánh hơi. Bản năng thúc đẩy Ngân Lang phải xử lý tới cùng toàn bộ những gì liên quan đến Phong Ưng Này.

Nửa canh giờ trôi qua.

Éc éc.
— QUẢNG CÁO —


Âm thanh của một sinh vật bị thương nặng vang lên.

Tại nơi phát ra âm thanh, Ngô Trung đang đứng bên cạnh một con Ngân Lang thú bị thương. Trên cổ của Ngân Lang Thú này bị một thanh đoản kiếm cắm vào, máu từ cổ của con thú này chảy ra không ngừng, thân thể của nó cũng bị bầm dập nhiều nơi. Hiển nhiên so với sinh vật đang nằm dưới chân thì Ngô Trung hầu như không có thương tích nào.

"Đây là con thứ 3".

Ngô Trung rút thanh đoản kiếm ra, lau sạch máu rồi cất nó vào phía sau lưng. May mắn rằng, bầy Ngân Lang Thú kia đã tản ra nên hắn mới có cơ hội bắt lẻ những con yếu nhất. Một lúc sau Ngô Trung phát hiện ra đã không còn có thể thực hiện việc bắt lẻ nữa.

"Mặc dù ta đã hạ được 3 con đi lẻ nhưng còn tận 17 con nữa. Nhưng sau khi phát hiện ra xác của đồng bọn thì Ngân Lang đã đi theo bầy và không còn cơ hội để diệt dần từng con. Nếu chỉ có 2 con thì ta còn chiến một trận được, nhưng ở đây còn tận 17 con nữa, và còn phải bảo vệ tiểu thư an toàn thật khiến ta bó tay bó chân". Ngô Trung nghĩ thầm trong lòng, xem xét tình hình rồi than thở.

Trong lứa trẻ của Vô Thương Thành thì hắn cũng thuộc diện thực lực nổi bật, cộng thêm phải luôn giải quyết rắc rối do Trần Thanh Sam gây ra cho nên hắn đối với chiến đấu cũng vô cùng quen thuộc. Ngô Trung trong vô thức nổi chiến ý lên nhưng nhanh chóng phải kiềm lại vì mục tiêu quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của tiểu thư Thanh Sam.

"Ngô Trung ca ca hãy ráng chịu đựng. Muội tin rằng viện binh từ gia tộc sắp đến rồi!". Trần Thanh Sam khích lệ, Cô bé biết Ngô Trung đang rất mệt mỏi khi vừa cõng thêm một người vừa chạy khỏi bầy sói. Do tuổi còn nhỏ và bản tính lười biếng, không chịu luyện tập thường xuyên mà chỉ mãi vui chơi nên thực lực của Trần Thanh Sam tương đối thấp kém, nên thân pháp của đứa trẻ này phải nói là vô cùng chậm rất nhiều so với Ngô Trung. Vì thế việc để tên hộ vệ này cõng rồi chạy sẽ khả thi hơn.

"Không ổn, bầy sói đến gần rồi!". Trần tiểu thư hét lên.

Thanh Sam quay ra sau thì phát hiện bầy Ngân Lang kia đang tiến đến ngày một gần hơn.

1 dặm
— QUẢNG CÁO —

500 thước

300 thước

"Nếu không còn đường lui thì dù có làm tiểu thư giận cũng phải vứt quả trứng này lại". Ngô Trung đưa ra quyết định trong đầu, hắn nhìn về phía quả trứng mà tiểu thư đang ôm và chuẩn bị động thủ.

Bùm bùm.

"Tiểu Sam đừng sợ, có gia gia tới rồi đây. Còn các ngươi nữa, xông lên làm thịt lũ chó hoang kia cho ta!". Sau hai tiếng nổ phát ra ở phía bầy sói là một giọng nói của một lão nhân.

Lão nhân kia lơ lững ở trên không trung, công pháp lão dùng để tiêu diệt bầy sói kia cũng do cùng cao cường.

"Tuân lệnh!". Nhóm viện binh chạy phía sau lão già đồng thanh hô lên. Sau đó cùng hướng về phía bầy sói triển khai tấn công.

Xẹt xẹt.

Nhóm viện binh này quá mạnh, chỉ cần nhịp thở là chẳng còn Ngân Lang Thú nào có thể đứng được.

"Gia gia, người mà đến chậm chút nữa là người không thể mặt đứa cháu dễ thương này nữa rồi". Trần Thanh Sam ôm chầm lấy lão già kia nũng nịu.

Lão già này tên là Trần Thanh Viêm, ông nội của Trần Thanh Sam, cũng là cha của gia chủ Trần gia bây giờ. Lão già này đầu tóc đã bạc phơ, râu quai nón rậm rạp thể hiện ra quyền uy của bậc cao nhân, ánh mắt nghiêm nghị cùng nhưng những nếp nhăn khiến người ta nhìn vào sẽ cảm giác đây là một người nghiêm khắc. Thanh Viêm từ khi nhường vị trí gia chủ cho con trai thì đã quy ẩn trong gia tộc. Lão ta bình thường sẽ luôn bế quan tu luyện truy cầu sức mạnh, rất ít khi tham gia các việc trong gia tộc, không ngờ lần này lại đích thân dẫn quân cứu viện. Từ đó là đã thấy được địa vị của Trần Thanh Sam trong gia tộc cao đến mức nào, và cô bé được gia đình yêu thương nhiều như thế nào..
— QUẢNG CÁO —


"Ngoan nào, bây giờ mọi việc còn lại để cao thủ trong tộc lo, còn cháu và gia gia sẽ về trước. Cơ mà, ta nhớ là ta từng đưa cháu một lá Bạo Hoả Phù bậc cao mà? Chỉ cần một lá thì dù 10 bầy sói như thế kia cũng không sống nổi, Tiểu Sam đã sử dụng chưa?". Lão Trần Thanh Viêm quay qua hỏi, vì sợ đứa cháu của mình đụng phải nguy hiểm nên đã tốn một số tiền lớn mua Bạo Hoả Phù bậc cao phòng thân.

Thanh Sam là đứa cháu nhỏ nhất của ông ta, vì thế tình yêu thương có ông đối với đứa trẻ này vô cùng lớn.

"À, cháu để quên ở phòng rồi. Hi hi!". Trần Thanh Sam chợt nhớ rồi cười cho qua chuyện.

"Chẳng biết đến bao giờ đứa cháu gái này mới làm cái thân già của ta ngừng lo lắng đây. Còn ngươi nữa, về gia tộc rồi sẽ xử lý ngươi sau". Trần lão thở dài rồi quay qua lườm Ngô Trung và lớn tiếng nói.

"Gia gia, là lỗi của cháu, do cháu lôi kéo Ngô Trung ca ca theo". Cô bé không ngờ lần này lại liên luỵ đến Ngô Trung.

Trần Thanh Viêm mặc dù rất thương cháu gái mình nhưng có những lúc cần phải cứng rắn, lần này chính là những lúc Trần Thanh Sam không thể sử dụng sự dễ thương của mình để lung lạc lão ta.

"Ngô Trung ca ca, ta sẽ nói đỡ cho huynh, sẽ không khiến huynh bị phạt quá nặng đâu". Trần Thanh Sam nhìn vẻ mặt của lão Trần Thanh Viêm liền hiểu không thể sửa đổi được gì, đành phải quay qua an ủi cậu thiếu niên.

Ngô Trung chỉ biết cười trừ, dù rằng hắn đã bảo vệ tiểu thư an toàn nhưng việc để tiểu thư trốn nhà đi chơi và dính tới rắc rối thì thân là một hộ vệ là phải có trách nhiệm.

Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.