• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 32: Vật phẩm về tay
"Đôi giày này được làm từ da của một Yêu Thú có lực lượng Nhị Thập Trùng Thiên, những ưu điểm cơ bản đầu tiên chính là vô cùng nhẹ, mỏng và bền khi chỉ có công kích vượt qua Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên mới có thể tổn hại. Nhưng ưu điểm lớn nhất chính là đề thăng tốc độ của người sử dụng, theo tính toán của các chuyên gia giám định thì có thể giúp nhanh hơn ít nhất 1 thành do đây là da của một loại Yêu Thú chuyên về tốc độ nên bản thân chất liệu đã ngấm Nguyên Khí thuộc tính phong. Nhưng khuyết điểm chính là Yêu Thú kia chỉ có Nhị Thập Trùng Thiên nên không quá giá trị với các võ giả bậc cao. Giá trị ban đầu sẽ là 800 kim tệ với giá trị tăng là 50 kim tệ". Lão giải thích cơ bản về vật phẩm rồi tiến hành đấu giá.

"850 kim tệ cho Bính 5"

"900 kim tệ cho Giáp 1"

"1150 kim tệ cho Tân 2"

...

"Giá tăng nhanh một cách đáng sợ". Chỉ qua vài lần ra giá là đã đến cực hạn tài sản của Ngô Trung, hắn thầm tham một hồi.

"Ngươi yên tâm, ta nếu đã hứa giúp ngươi thì sẽ giúp đến cùng". Trần Thanh Sơn vỗ vai Ngô Trung, hắn nhìn ra sắc mặt không tốt nên nói vài câu khích lệ.

"Nhờ cậy hết vào công tử vậy". Ngô Trung vốn nghĩ sẽ dùng tiền của bản thân nhưng cuối cùng lại phải nhờ cậy người khác.

Thanh Sơn nghe vậy cười mỉm, thể hiện ra phong thái của một ca ca cho tiểu đệ xem, tay trái giơ lên một tấm bảng màu xanh.

"2000 kim tệ cho Kỷ 7 "

"2500 kim tệ cho Mậu 5"

Hắn tiếp giơ bảng màu xanh nhằm tăng thêm 500 kim tệ.

"3000 kim tệ cho Kỷ 7"

"3500 kim tệ cho Mậu 5"

"Có vẻ kẻ ở Mậu 5 kia có công pháp liên quan đến bộ pháp nên mới kiên quyết như vậy". Trần Thanh Sơn suy nghĩ, con số 3000 kim tệ này đã không phải ít nhưng kẻ kia vẫn tiếp tục ra giá chứng tỏ đôi giày này rất phù hợp với công pháp của đối phương.

Đến nước này đã chỉ còn Kỷ 7 và Mậu 5 thay phiên nhau ra giá, không phải ai cũng tu luyện bộ pháp nên không nhất thiết phải sở hữ vật phẩm này. Nhiều người suy đoán theo giá thị trường thì đôi giày này có thể đạt 3000 kim tệ là cao nhưng đến 3500 kim tệ mà vẫn tăng thì không đáng chút nào.
— QUẢNG CÁO —

Trần Thanh Sơn cảm thấy số tiền đã vượt qua giá trị của sản phẩm nên không còn dùng bảng màu xanh nữa mà chuyển xanh bảng màu vàng với ý nghĩa tăng 250 kim tệ. Không phải là hắn không đủ tiền mà là hắn muốn mua được vật phẩm ở mức giá tối ưu nhất, do phải tự sinh sống ở bên ngoài trong nhiều năm nên thành ra hắn đã coi trọng tiền bạc.

"3750 kim tệ cho Kỷ 7"

"4000 kim tệ cho Mậu 5"

"Tên kia cũng giơ bảng vàng, có nghĩa là hắn đã cảm thấy vung tiền hơi quá tay rồi. Hoặc hắn không đủ tài chính để tăng thêm vài lần 500 kim tệ tiếp". Trần Thanh Sơn thấy giá tiền chỉ tăng 250 kim tệ nên chắc chắn kẻ kia đã giơ bảng vàng, hoặc đối phương có cùng suy nghĩ như hắn hoặc đối phương đã chạm đến cực hạn kim tệ có thể xuất ra. Trần Thanh Sơn tiếp tục giơ bảng vàng để tăng giá từ từ xem tên kia là loại nào.

"4250 kim tệ cho Kỷ 7"

"4750 kim tệ cho Mậu 5"

"Tên này cũng chịu chi thật, để xem hắn có dám mạnh tay thêm nữa không". Trần Thanh Sơn cau mày, hắn dự định ban đầu chỉ cần 4000 kim tệ là có thể mua được, không giờ giá lai tăng nhiều như vậy. Hắn giơ lên bảng màu vàng và thử xem đối phương có tăng giá nữa không

"5000 kim tệ cho Kỷ 7"

Tất cả đều chờ đợi xem phòng Mậu 5 có tiếp tục ra giá không thì lão nhân kia tiếp tục nói.

"5000 kim tệ cho Kỷ 7 lần 1"

Có vẻ kẻ ở phòng Mậu 5 đã bỏ cuộc, cũng đúng thôi vì 5000 kim tệ cho đôi giày kia đã là quá nhiều.

"5000 kim tệ cho Kỷ 7 lần 2"

"5000 kim tệ cho Kỷ 7 lần 3"

"Chốt, đôi giày này thuộc về phòng Kỷ 7". Lão nhân công bố người thắng cuộc và đến với vật phẩm đấu giá tiếp theo.

"Có vẻ tên ở phòng Mậu 5 kia không có gia thế tốt như ta". Trần Thanh Sơn cười đắc chí.

"Đa tạ công tử đã tặng bảo". Ngô Trung cúi đầu tạ ơn, nếu không có đối phương thì hắn không có tư cách sở hữu được vật này.
— QUẢNG CÁO —


"Đôi giày kia làm tích luỹ của bản thân ta phải hao tổn không ít đâu". Trần Thanh Sơn than vãn, hắn không ngờ phải dùng nhiều tiền như vậy, mặc dù hắn vẫn còn nhiều kim tệ mang theo nhưng thứ kia lại quá cao so với giá trị thực tế.

"Nếu công tử muốn, sau này thuộc hạ sẽ trả lại ngài số tiền kia". Ngô Trung nghe vậy có chút áy náy.

"Thôi khỏi, với đồng lương của gia nhân như ngươi thì ta chờ tới già. Ta đã nói sẽ dẫn ngươi đi mua sắm thì sao lại để ngươi trả được, coi như đây là quà cảm ơn của bọn ta đi". Trần Thanh Sơn phẩy tay từ chối, hắn đã chủ động dẫn Ngô Trung đến đây mà lại để hắn gán một món nợ lớn thế này thì có chút không có lương tâm..

"Bọn ta ?". Ngô Trung nghe đến từ này liền thắc mắc nhưng chỉ dám nghĩ thầm.

Ngô Trung không biết về lời hứa của Trần Thanh Sơn với gia đình Mộng Xuân. Thanh Sơn đã không thể hoàn thành trọn vẹn lời hứa với huynh đệ mình trong lúc lâm chung, hắn chỉ đủ sức cứu được mẹ con Mộng Xuân mà thôi, từ đó đạo tâm của hắn đã bắt đầu có vết nứt. Nếu nhưng lúc đó Ngô Trung không cứu được Vương Nhất An thì cả hai mẹ con đã chết trong tay tên trại chủ kia, khi đó đạo tâm hắn sẽ tan vỡ và sinh ra tâm ma cản trở con đường tu luyện hoặc tệ nhất có thể là chết.

Nếu hắn là một người vô tình thì thất hứa với một người sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng hắn không người phải vậy. Nếu hắn vô tình thì đã bỏ mặc cả Mộng Gia để chạy, nếu hắn vô tình thì đã nghe lời Mộng Xuân mà ôm đứa trẻ chạy trốn một mình và bỏ lại nàng, nếu hắn vô tình thì sẽ không đau đớn khi chứng kiến cảnh diệt tộc của Mộng Gia.

Về phía Mộng Xuân thì trước khi qua đời câu nói cuối cùng của nàng là cảm ơn Ngô Trung. Nàng mặc dù ra đi còn nhiều điều hối tiếc nhưng đồng thời lại thanh thả khi biết được con mình vẫn an toàn và đó là nhờ Ngô Trung. Nàng biết mình nợ thiếu niên này nên đã liếc mắt với Trần Thanh Sơn với dụng ý hãy giúp nàng trả cái ân này. Về tình hay về lý thì cả Trần Thanh Sơn và vợ chồng Mộng Xuân đều nợ Ngô Trung một cái nhân tình, do đó Trần Thanh Sơn mới đưa thiếu niên kia đến buổi đấu giá này.

Thực ra hắn có thể khiến mọi việc đơn giản hơn bằng cách ban thẳng kim tệ, nhưng với thân phận gia nhân thì không có nhiều cơ hội để tìm đến những võ khí tốt. Hắn lại còn không có bất cứ võ khí nào phù hợp cho đối phương đồng thời không còn bao nhiêu điểm cống hiến để đổi một võ khí trong Võ Khí Đường của Trần Gia. Thanh Sơn đã nhân dịp đúng lúc đang có buổi đấu giá thì cho Ngô Trung một cơ hội tham gia.

"Được rồi chúng ta về thôi". Trần Thanh Sơn không muốn giải thích nhiều, đứng dậy chuẩn bị rời phòng.

"Công tử không định tham gia các vật phẩm phía sau sao". Ngô Trung hỏi, sau đôi giày kia sẽ còn chục vật phẩm khác nữa là đến công pháp thất truyền thì dù không muốn công pháp thì còn nhiều món để đấu giá.

"Những món ta hứng thú thì kiểu gì đều sẽ vượt qua vạn kim tệ, ta không đủ sức đọ lại tài lực của mấy lão già kia. Đến nhận hàng của chúng ta nào". Trần Thanh Sơn từ chối, vốn hắn đến đây chỉ để trả một mối ân tình cho Ngô Trung, bình thạch nhũ kia chính là ngoài ý muốn mua được nên giờ không còn lý do gì ở lại cả.

Trần Thanh Sơn và Ngô Trung rời phòng để đến nơi giao dịch được viết trong tờ giấy có tên phòng của hai người. Họ đến một căn phòng ở tầng trệt ở khu vực khá vắng người, ở đó đó hai người canh cửa thực lực cường đại đến mức Trần Thanh Sơn không nhìn thấu

"Khách quan vui lòng xuất ra tên phòng của mình". Một người yêu cầu kiểm tra giấy tờ.

Trần Thanh Sơn đưa ra tờ giấy kia, người canh cửa cầm tờ giấy lên rồi đối chiếu thông tin với xấp giấy tờ về người thắng đấu giá mà đang hắn cầm.

"Mời vào". Người canh cửa thấy thông tin trùng khớp nên trả lại tờ giấy kia và cho phép vào.
— QUẢNG CÁO —

Bên trong phòng khá rộng nhưng lại trống trải, có hai nữ tử đang đứng ở quầy.

"Xin phép hai vị cho tiểu nữ nhận lại mặt nạ và tên phòng". Thấy có khách đến thực hiện giao dịch nên lập tức có một người lên tiếng yêu cầu.

Trần Thanh Sơn đưa tờ giấy kia ra và cởi mặt nạ, Ngô Trung cũng nhanh chóng làm theo. Nữ tử kia nhận lấy hai mặt nạ cụ tờ giấy thì ghi chép lại gì đó rồi ra hiệu cho nữ tử bên cạnh, người kia rời khỏi một lúc rồi quay lại với một hộp gỗ trên tay

"Phòng Kỷ 7 đấu giá được một bình thạch nhũ giá 1200 kim tệ và một đôi giày giá 5000 kim tệ, hai vị vui lòng xuất ra 6200 kim tệ để nhận vật phẩm".

Thanh Sơn lấy ra một hộp gỗ khác đưa nàng, Ngô Trung do đứng giữ khoảng cách ở phía sau và nhìn về hướng khác nên không biết hộp gỗ đó có gì mà tận 6200 kim tệ.

"Xác nhận giao dịch hoàn tất, các vật phẩm của công tử đều nằm trong hộp này, mời công tử kiểm tra lại hàng". Nữ tử kia nhận tiền và xác nhận đã đủ 6200 kim tệ và giao ta hộp gỗ đựng vật phẩm đấu giá.

Trần Thanh Sơn mở hộp gỗ đó ra, trong đó có đủ bình thạch nhũ kia cùng đôi giày của Ngô Trung., hắn mở bình nhỏ kia ra thì xác định đúng là thứ mình cần.

"Được rồi, ta xác nhận không vấn đề gì". Trần Thanh Sơn đáp.

"Vậy mời công từ đi theo hướng kia để ra khỏi phòng đấu giá, sẽ có người dẫn đường cho hai vị". Nữ tử kia chỉ tay về phía một cánh cửa bên kia, ở đó đã có một nữ tử khác đang chờ hai người. Trần Thanh Sơn và Ngô Trung đi về phía cánh cửa kia

"Mời hai vị công tử đi theo tiểu nữ". Nữ tử đứng tại lối ra khỏi căn phòng lên tiếng dẫn hai người rời đi.

Hai người đi trên một hành lang khá dài và ngoằn ngoèo, không khí lúc này rất yên tĩnh thì đột nhiên có một âm thanh già nua lạnh lẽo vang lên bên tai Trần Thanh Sơn.

"Tiểu tử kia, nhìn ngươi quen lắm, trả lời thành thật cho ta Trần Thanh Viêm là gì của ngươi ?"




Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng