• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 80: Nàng dâu nổi loạn
Cho dù đối phương đã biết hắn là khác của Lữ gia nhưng vẫn quyết định ra tay diệt sát, cho thấy rằng những kẻ này không coi sống chết của khách mời ra gì, hay thậm chí là càng nên trừ khử. Lữ gia hiện tại đang có biến cố.

Hắn tịch thu kiếm của ba kẻ kia, trói chúng lại và nhốt vào phòng, tránh đánh động đến người khác. Sau đó hắn đến chỗ của xe ngựa để cất hành lý, đồng thời tìm Thu Phượng. Nếu đối phương tấn công tất cả những kẻ lạ mặt thì sợ rằng nàng ta sẽ lành ít dữ nhiều. Ngô Trung đã đoán đúng, khi hắn đến gần nơi đậu xe ngựa thì đang có một trận giao tranh giữa một đấu năm, và người đang bị bủa vây là Thu Phượng.

Nhưng cũng tương tự như Ngô Trung, những kẻ bao vây Thu Phượng đều không quá mạnh, chẳng có ai vượt qua Thập Trùng Thiên, vì vậy mà nàng ta đã chấm dứt chúng một cách nhanh chóng.

"Ngô Trung, ở đây có vài kẻ đột nhiên tấn công ta. Bên ngươi thì sao?". Nàng ta nhìn thấy Ngô Trung thì lập tức tiến đến hội ý.

Với hai tình huống vừa rồi thì suy đoán của hai người đều giống nhau, có một thứ gì đó đang xảy ra ở đây và việc cần làm bây giờ là dẫn người trong gia tộc rời đi để không vướng vào rắc rối. Ngay khi xử lý xong hiện trường, Ngô Trung và Thu Phượng lập tức về tại bữa tiệc.

...

Trờ lại vào thời điểm khi mà hai người kia vừa rời đi, thì giai đoạn tặng quà đã kết thúc, đây cũng coi như là tiết mục cuối cùng của buổi lễ. Theo truyền thống thì khi mọi người mời lần lượt chúc mừng thì gia đình cử ra người đại diện để cảm tạ những lời chúc của mọi người, cuối cùng thì chương trình văn nghệ diễn ra cho bầu không khí thêm vui vẻ.

Người đại diện của Lữ gia được chọn lên phát biểu là một người phụ nữ xinh đẹp, nàng ta mặc một bộ váy tím bó sát lộ ra các đường cong cơ thể, đôi môi căng mọng đỏ thắm, hai tay chống hông, ánh mắt đẹp mê người nhìn xuống phía quan khách. Nhưng khung cảnh phía những khách mời lúc này lại vô cùng kỳ lạ, hầu hết quan khách ở đây đều có ánh mắt mơ màng đờ đẫn, cơ thể thì bất động, kẻ thì dựa cả người vào ghế, người thì nằm ra bàn. Nàng ta dường như rất vừa ý với tình trạng lúc này, nở một nụ cười ma mị quyến rủ, nàng ta như đang trầm tư vào suy nghĩ.
— QUẢNG CÁO —


"Thế này là sao hả, Diệu Linh?". Âm thanh của một người đàn ông phát ra từ phía sau, khiến nàng ta phải quay người lại.

Nàng nhìn vào người vừa chát vấn mình với ánh mắt chán ghét. Đây là một gã trung niên đứng tuổi, có bộ ria mép dày, mặt một bộ quan phục. Đây là Lữ Ô Minh, con trai của Đỗ Phụng Tiên, một trong các huyện lệnh của Giang Trà, đồng thời cũng là phu quân của nàng. Gã tay lúc này thân thể bê bết máu, hai tay bị trói ra sau lưng, mặt mày nhớt nhác vì vừa trải qua một trận đánh. Đằng sau gã có một người khác đang kề dao vào cổ của gã. Ô Minh vốn không có tư chất tu luyện tốt nên thực lực chỉ ở Nhị Thập Trùng Thiên, bậc sức mạnh này không hề cao chút nào, cộng thêm là quan văn nên khả năng thực chiến lại vô cùng kém. Kẻ phía sau dù thực lực yếu hơn một chút nhưng lại dễ dàng áp chế gã.

"Ôi chàng ơi, nhìn vậy vẫn chưa biết sao. Chàng đang nhìn vụ thảm sát sắp diễn ra đấy". Diệu Linh tiến lại gần chồng mình, vỗ vai gã rồi chỉ tay về phía trước.

Khi vừa dứt lời, một tên thuộc hạ của Lữ gia tiến về phía của khách mời. Kẻ này dần rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào lồng ngực của một vị khách đang ngồi bất động. Dù thanh kiếm đã đâm vào người nhưng vị khách kia chỉ đơn giản là rùng mình một chút rồi lại bất động, đôi mắt vẫn trắng dã không chút thay đổi. Một mạng sống vừa bị tước đoạt đi, cả nạn nhân và cả hung thủ đều không một chút thay đổi trên gương mặt, nạn nhân cứ như đang mơ một giấc mơ đẹp và rồi chìm mãi vào đó không thể tỉnh lại.

"Nàng điên rồi sao? Sao tự nhiên lại muốn giết người chứ, rút cuộc nàng đang âm mưu gì?". Ô Minh quát lớn, khuôn mặt giận dữ nhìn vào Diệu Linh.

Cái người vừa bị đâm kia là huyện lệnh của Giang Trà, một đồng nghiệp của Ô Minh được mời đến đây. Vị khách kia vì nể mặt hắn nên mới đồng ý đến, khoan nói đến việc người chết là người quen của gã, chỉ việc là một vị quan chức chết ngay tại Lữ gia đã là một rắc rối khó giải quyết.

"Oan nghiệt mà, biết có ngày hôm nay thì khi đó ta có chết cũng không cho ngươi về làm dâu nhà này. Nếu cơ hội thì lẽ ra ta đã sai được đạp chết cái loại nghiệt chủng như nhà ngươi từ lâu rồi" Lão bà Phụng Tiên than thở oai oán, không quên đưa một ánh nhìn giận dữ vào Diệu Linh và chửi rủa một câu.
— QUẢNG CÁO —


Phụng Tiên vẫn ngồi trên chiếc gỗ ở trung tâm, nhưng bà ta đã bị trói chặt vào ghế, mặt đã tái mét, mồ hôi đã làm trôi đi lớp phấn đậm trên mặt, sau lưng cung có một kẻ đang kề đao ngay cổ của bà như tình hình của con trai. Lão bà nàu thậm chí còn không phải võ giả nên khống chế dễ như trở bàn tay. Bà ta không ngờ được ngày lễ của mình lại biến thành một cuộc thảm sát, hung thủ lại là con dâu của bà. Phụng Tiên đã không vừa mắt nàng dâu này từ lâu, nếu không phải vì yêu thương con trai thì đã không để hôn sự xảy ra, cũng không có vụ việc như hôm nay.

"Thế bà có từng coi là con dâu không? Có từng đối xử ta như là gia đình chưa? Hay chỉ coi là thứ để nối dõi tông đường? Bà nhớ lại thử xem những gì bà đã làm trong suốt thời gian ta ở Lữ gia, có khác gì như kẻ gia nhân không. Đã thế còn gọi ta là nghiệt chủng, nếu trách thì phải trách Lữ gia, hay cụ thể hơn là trách mẹ con bà đã ép ta đến nước này". Diệu Linh sau khi nghe câu nói kia thì nổi nóng, nàng từ chỗ của Ô Minh tiến đến đứng ngay trước mặt của Phụng Tiên, với vẻ mặt thách thức.

Đây là cuộc nói chuyện của mẹ chồng và nàng dâu, mối quan hệ nhức đầu nhất của hầu hết gia đình. Diệu Linh không còn gì phải giấu giếm nữa mà giải bày toàn bộ tâm tư vẫn luôn kìm nén trong lòng. Tô Diệu Linh thời còn ngây dại đã chót yêu lấy Ô Minh, nàng bị những lời đường mật của gã làm cho say đắm, cộng thêm gia thế quyền chức do cha của Ô Minh là một vị thái thú khiến nàng chấp nhận về làm dâu Lữ gia. Nhưng khi về nhà chồng thì nàng đã vỡ mộng. Nàng không ngờ Lữ gia vẫn còn cái tư tưởng cổ hũ là trọng nam khinh nữ, Ô Minh cũng lộ ra là một kẻ gia trưởng điển hình, cha mẹ chồng cũng vô cùng hách dịch với nàng.

Ban đầu Diệu Linh nghĩ rằng chỉ cần cam chịu một thời gian thì mối quan hệ của nàng với gia tộc sẽ tốt dần lên, do đó nàng luôn nhẫn nhịn và chịu đựng những sự vô lý từ nhà chồng. Nàng nhớ những đêm phải rửa chân cho chồng, phải xoa bóp cho Phụng Tiên, phải tự tay nấu bữa ăn cho gia đình. Nàng không sợ cực khổ, nhưng sống trong tình cảnh bị ghẻ lạnh khiến nàng vô cùng ấm ức, dù nàng có cố gắng đến mức nào thì điều duy nhất nàng nhận được là sự trách móc vì làm không vừa ý mẹ chồng. Nhiều khi nàng cảm thấy mình còn không bằng đám gia nhân trong gia tộc.

Cứ ngỡ khi mà cha chồng qua đời và phu quân có chức huyện lệnh thì mọi thứ sẽ thay đổi, nàng nghĩ rằng khi mình trở thành huyện lệnh phu nhân và Lữ gia phu nhân thì sẽ có chỗ đứng trong gia tộc. Nhưng cho dù Ô Minh có trở thành gia chủ thì mọi chuyện cũng không thay đổi gì cả, gã vẫn là một kẻ gia trưởng, Phụng Tiên dù đã lui về sau nhưng mọi quyết định trong gia tộc đều phải thông qua bà ta. Thời điểm duy nhất mà nàng được đối xử tốt chỉ là khi mang thai. Chỉ khi lúc ấy nàng mới cảm nhận được cảm giác như một gia đình, được gia đình chồng quan tâm chăm sóc. Diệu Linh hi vọng đây sẽ là một bé trai để làm cầu nối giữa nàng với Lữ gia.

Thời gian ấy không kéo dài quá lâu cho đến ngày nàng sinh con. Đó là một đêm lạnh, trong căn phòng của Lữ gia đang có một ca đỡ đẻ diễn ra. Sau những tiếng hét kéo dài của Diệu Linh thì là âm thanh của một đứa trẻ, tiếng khóc của một sinh linh mới được chào đời. Ô Minh và Phụng Tiên vốn đang ở ngoài chờ đợi thì thấy cánh cửa mở ra, bà đỡ bồng đứa trẻ cho hai người xem. Khi Ô Minh nhìn vào đứa trẻ thì nhăn mặt, sau đó liền rời đi. Phụng Tiên ở bên cạnh thì lắc đầu thở dài, cứ như đang nhìn vào một thứ không như ý muốn.

Nào ngờ được rằng trời cao không có mắt, đứa con của nàng lại là bé gái, niềm hi vọng của nàng đã coi như đã mất. Việc sinh con gái không quan trọng với những gia đình khác, nhưng với những gia đình cổ hủ như Lữ gia thì lại là vấn đề lớn. Diệu Linh lúc này đã vô cùng suy kiệt về thể xác và tinh thần, làm gì có người vợ nào không muốn được chồng yêu thương, nhưng từ khi có con gái thì sự lạnh nhạt của phu quân ngày càng rõ rệt hơn. Diệu Linh đã vài lần muốn tự giải thoát bản thân, có lần khi nàng định thắc cổ tự tử bằng tấm lụa có sẵn trong phòng, ngay khi vừa bước chân khỏi ghế để bị tự vẫn thì đột nhiên khi đó lại nghe thấy tiếng khóc của đứa con. Lúc ấy bản năng làm mẹ trỗi dậy, nàng lập tức xé nát mảnh vải để rơi xuống đất và chạy ngay đến con mình. Chính nhờ khoảnh khắc ấy Diệu Linh nhận ra rằng mình chưa thể chết, một khi nàng chết thì đứa con gái bé bỏng sẽ không còn nơi nương tựa, số phận sẽ thảm hơn cả nàng rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —


Diệu Linh tưởng tượng ra một tương lai mà con gái mình sẽ phải đối mặt, và trong tương lai đó sẽ bị bán đi vì lợi ích gia tộc như Lữ Cát Anh nếu không có Trần Thanh Phong can thiệp. Do đó mà Diệu Linh buộc phải sống, sống không chỉ vì bản thân nàng mà còn vì đứa con của nàng. Nàng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại nhưng không biết phải làm gì, cha mẹ nàng đã sớm mất vì tuổi già, thân nữ nhi cô độc không có nơi nào để tìm sự trợ giúp trừ một thủ hạ thân cận. Cho đến một ngày, nàng gặp được một người, một người sẽ mang lại cho nàng cuộc sống như nàng muốn, có điều cần phải trả một cái giá.

...

"Hãy suy nghĩ kỹ lại, hãy nể tình nghĩ phu thê bấy lâu nay mà dừng lại đi Diệu Linh. Ít nhất thì hãy tha cho ta". Ô Minh ở phía sau nghe rõ từng từ mà Diệu Linh kể, mỗi câu nói đều chứa đựng cảm xúc phẫn nộ. Những điều mà Diệu Linh đã kể thì Ô Minh hiểu được sao thê tử hắn lại làm vậy. Do đó hắn cầu xin sự nhân từ, hi vọng nàng ta sẽ vì tình xưa nghĩa cũ mà tha cho hắn một con đường sống.

"Ngươi không có tư cách nhắc đến tình nghĩa phu thê ở đây. Ô Minh ơi là Ô Minh, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã ngoại tình với một ả đàn bà khác, và đang có một đứa con ngoài dã thú ngoài kia. Và đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi dự định sẽ mang ả đàn bà kia về đây để làm thiếp, còn đứa con trai thì sẽ được chọn là người kế thừa Lữ gia sau này". Diệu Linh cảm thấy nực cười với lời câu xin, sau đó nàng ta vạch trần ra bí mật của lão ta.

Có thể nàng chịu nhiều áp lực từ gia đình chồng thì Diệu Linh vẫn có thân phận của huyện lệnh phu nhân, khi cảm thấy có gì kỳ lạ thì vẫn có tay sai để theo dõi điều tra. Từ đó nàng đã phát hiện ra Ô Minh bấy lâu nay đã mèo mỡ gà đồng ở bên ngoài, thậm chí có cả một đứa con riêng. Ô Minh bị nói trúng tim đen liền câm miệng lại, gã biết bản thân đã không còn gì để lấy ra thuyết phục nữa. Diệu Linh lúc này đã không còn là nàng dâu hiền của Lữ gia mặc cho người khác chà đạp nữa. Diệu Linh nhìn hai kẻ trước mặt cúi đầu xuống đất, hai mẹ con Lữ gia không còn lời biện hộ nào nữa, và sau đó nàng mỉm cười. Nụ cười này đi kèm với sự thanh thản khi nói ra hết mọi uất ức trong lòng, cũng thấy rằng mọi việc diễn ra đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch, chỉ vài hành động nữa thôi thì nàng và con gái sẽ thoát khỏi gia tộc này mãi mãi.

Nuôi gà thành Tiên. Tuy Main có Hack, nhưng hơi khổ, nhịp truyện chậm rãi. Main trưởng thành, khôn dần theo thời gian, chứ không phải vừa sinh ra, vừa xuyên qua đã là thiên tài. Lúc đầu có thể nói là hơi đần. Về sau, tác càng viết càng hay. Mong ủng hộ Trường Sinh, Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà .