• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 173: Không thể xem thường
Nghiêm Trấn cuối cùng cũng lên đài, đấu với y là một Phong Thân cảnh sơ kỳ tu sĩ. Trận đấu này nhìn qua liền biết người nào sẽ thắng, Thiên Vân căn bản không thèm quan tâm. Hắn liếc mắt nhìn về lôi đài thứ mười, nơi này diễn ra trận đấu giữa Phong Nam cùng một gã tu sĩ Phong Thân cảnh trung kỳ.

Hai người này chênh lệch tuy rằng lớn, có điều tên Phong Nam này rất cổ quái. Thiên Vân luôn có cảm giác, tên thiếu niên này so với rất nhiều Phong Thân cảnh tu sĩ còn muốn mạnh.

Trấn đấu rất nhanh đã diễn ra, Phong Nam tay chắp sau lưng, một bộ không mang đối thủ để vào mắt. Tu sĩ kia nhìn mặt còn rất trẻ, có điều người này xuất thân từ nhị lưu tông môn, tuổi tác rất khó cân nhắc.

Thấy đối thủ không coi mình ra gì, gã tu sĩ Phong Thân cảnh gầm lên một tiếng. Hắn phi thân lên cao, sau lưng có một con cự ưng hiện ra. Cự ưng cùng hắn hòa làm một, hai cánh vỗ mạnh, vô sỗ lông vũ bắn đi, muốn sinh sinh biến Phong Nam thành cái sàng.

Phong Nam vẫn rất bình tĩnh, quanh thân y kiếm khí ngược xuôi, lập tức hóa thành một bức tường màu trắng. Lông vũ va chạm vào bức tường liền trực tiếp bị kiếm khí xoắn nát, tứ tán biến mất, căn bản không đụng được vào thân thể hắn mảy may.

Phong Nam mặc kệ vô số lông vũ bắn tới, một bộ ung dung không hề lo lắng. Ngón tay đeo nhẫn của y lóe lên, trên tay y xuất hiện một thanh phi kiếm màu ngọc bích. Kiếm vừa rơi vào tay, một hóa hai, hai hóa bốn. Chỉ một thoáng đã có gần trăm thanh phi kiếm bay múa xung quanh. Y cười nhạt một tiếng, điểm vào người gã tu sĩ Phong Thân Cảnh, nói một chữ "Đi"

Phi kiếm tựa như có linh, Phong Nam vừa dứt lời liền trực tiếp bắn đi. Rợp trời phi kiếm dùng đủ mọi góc độ đâm tới, trên thân phi kiếm 40 đạo phù văn lập lòe, hiển nhiên đây là một kiện cực phẩm Linh Khí.

Gã tu sĩ Phong Thân cảnh vội vàng tế ra ba đạo phù lục. Phù lục vừa ra liền bốc cháy, mỗi một lá phù hình thành một lồng ánh sáng, bao phủ thân hình hắn vào trong.

Thiên Vân thấy thế thì lắc đầu, nếu hắn là gã tu sĩ Phong Thân cảnh kia, hắn thà bỏ quyền thi đấu còn hơn. Người này không có thủ đoạn phòng hộ cao siêu, chỉ dựa vào mấy lá phù này, căn bản không thể chống đỡ được quá lâu. Nếu không cẩn thận, chỉ sợ bị thương đến thân thể, thậm chí bị thương tới căn cơ.

Vô số phi kiếm điên cuồng cắt chém vào ba tầng phòng hộ, rất nhanh đã xé ba màn sáng này thành mảnh nhỏ. Gã tu sĩ Phong Thân cảnh lộ vẻ tàn nhẫn, hắn cắn chót lưỡi phun ra một giọt tiên huyết. Tiên huyết vừa ra, lập tức biến thành một màn sương đỏ, miệng hắn hét lớn. "Ngũ Liên Bí Pháp"

Chỉ thấy màn sương đỏ bao kín thân thể hắn lại, sau lưng da thịt nứt ra năm cái lỗ máu. Từ năm cái lỗ máu bắn ra năm sợi dây xích đen nhánh. Những sợi xích này lập tức xoay tròn, mặc cho phi kiếm đâm tới, vậy mà không hề tổn hại dù chỉ một chút. Năm sợi xích bao chọn người y lại, thân ảnh y lập tức bay lên cao, muốn tránh đi tầm công kích của phi kiếm.
— QUẢNG CÁO —

Lên tới gần 200 mét cao mà vẫn chưa thể thoát khỏi phi kiếm truy đuổi, sắc mặt gã không khỏi khó coi. Gã hừ lạnh một cái, miệng lầm rầm chú ngữ. Chú ngữ vừa thành, bên ngoài năm sợi xích lớn bắt đầu có hỏa diễm cháy rừng rực. Năm sợi xích thoáng chốc đã đỏ rực như lửa, phù văn bắt đầu hiện lên, đếm sơ qua cũng có tới 45 đạo.

"Bản mệnh pháp bảo". Thiên Vân không khỏi bật thốt, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến pháp bảo loại hình công kích. Cũng thật không ngờ gã tu sĩ này lại tế luyện thành công bản mệnh pháp bảo.

"Thiên Tinh Vẫn". Trên trời cao, gã tu sĩ gầm lên một tiếng. Thân ảnh y cùng năm sợi xích ầm ầm lao xuống, khí tức chết chóc bao phủ cả lôi đài số mười lại. Nếu không có cách phá giải, chỉ sợ Phong Nam sẽ vẫn lạc.

Trên đài quan chiến của các vị lão tổ, Tàng Kiếm Lão Nhân không khỏi đứng lên, khó tin nhìn vào quả cầu làm từ năm sợi xích kia.

"Các vị đạo hữu nhận ra thuật pháp, cùng với loại pháp bảo này sao?" Tàng Kiếm Lão Nhân ngưng trọng hỏi những người bên cạnh.

"Xích Ma Tử, Tỏa Liên Tông". Thiên Tùng Tử gật đầu, đáp.

"Không sai! Thần thông này chỉ Xích Ma Tử mới có thể sử dụng. Năm đó hắn tế luyện ra một bộ bản mệnh pháp bảo gọi Tỏa Liên Thiên Vẫn. Thần thông cùng pháp bảo của y quá mạnh, đánh đâu thắng đó. Nếu không phải bị ma môn dùng thủ đoạn bỉ ổi giết chết, chỉ sợ Tỏa Liên Tông bây giờ vẫn còn sừng sững không ngã đây". Hỏa Ma Tử cũng đã nhận ra, gật đầu nói.

"Người trẻ tuổi này tên là gì?" Tàng Kiếm Lão Nhân hỏi.

"Vương Ngạo". Minh Hàn Tiên Tử cũng vừa mới nhìn qua tên của gã tu sĩ Phong Thân cảnh kia, lập tức đáp.

"Nếu được, vậy bồi dưỡng hắn một chút, hi vọng hắn có thể tái hiện chiến tích của Xích Ma Tử năm xưa". Tàng Kiếm Lão Nhân nói.
— QUẢNG CÁO —

Trên trời cao, chiêu Thiên Tinh Vẫn cách lôi đài càng ngày càng gần, khí tức nóng rực phả vào mặt khiến đám người quan chiến biến sắc.

Phong Nam đứng mũi chịu sào, vẻ mặt cũng không khỏi ngưng trọng. Hắn ngàn tính vạn tính, cũng không thể tính ra đối thủ của mình lại mạnh như thế này. Hai tay hắn đan lại, liên tục thúc giục pháp quyết. Đúng lúc này hai mắt hắn trợn lên, há miệng phun ra một đạo kiếm quang.

Kiếm quang màu vàng kim, ra khỏi miệng liền biến lớn, thẳng hướng quả cầu lửa trên cao bay đi. Tốc độ bay của kiếm quang cực nhanh, bay được nửa đường liền ngưng thực, nhìn kĩ sẽ thấy, đây nào phải kiếm quang, mà là một thanh phi kiếm hàng thật giá thật. Kiếm này có tới 47 đạo phù văn, thậm chí ẩn ẩn xuất hiện phù văn thứ 48. Khí tức kinh khủng lan ra, thế không thể cản.

Phong Nam vẫn tiếp tục bấm luyện pháp quyết, linh lực của y lập tức bị rút khô, sắc mặt biến trắng đi mấy phần. Biết không thể ngừng lại, hắn cắn chót lưỡi, phun ra một giọt tiên huyết. Tiên huyết xoay tròn, chớp mắt đã đi tới thanh phi kiếm, dung nhập vào trong. Thanh phi kiếm được máu huyết dung nhập, càng biến lớn hơn một chút.

Cuối cùng hai loại pháp bảo cũng va chạm, từ xa chỉ nghe từng tiếng "Ầm Ầm" nổ tung, kiếm khí cắt chém khiến lỗ tai đau nhức. Lôi đài thứ mười hỏa quang, kiếm quang giao nhau, khí thế kinh khủng lan ra. Vòng phòng hộ trước giờ chưa từng có dấu hiệu sụp đổ, vào thời khắc này cũng đã xuất hiện vết rạn.

Minh Hàn tiên tử thấy vậy, lập tức bắn ra một đạo pháp lực. Pháp lực dung nhập vào lôi đài, lập tức ổn định lại cấm chế, không cho một chút khí tức nào toát ra ngoài.

Thiên Vân còn tưởng trận chiến này sẽ kết thúc chóng vánh, nào ngờ đột nhiên lại xảy ra dị biến. Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, lẩm bẩm nói. "Xem ra là ta quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi, người này trong lúc bất ngờ có thể làm ra phản ứng, thật khó mà tưởng tượng. Đây là một lần giáo huấn, lần sau đối địch, tốt nhất nên cẩn thận một chút"

Lôi đài thứ mười phải mất một lúc mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy hai thân ảnh đều đã nằm xuống, khí tức uể oải không thôi.

"Cái này! Trận đấu này kết quá tính thế nào?"

"Ta thấy nên xử hòa"
— QUẢNG CÁO —

"Không tốt! Nếu vậy vòng sau sẽ rất khó rút thăm đi"

"Các ngươi nhìn xem, trên cổ Vương Ngạo có một thanh kiếm"

"Cái này! Vậy có nghĩa tên Phong Nam kia thủ thắng sao?"

"Không biết! Chỉ có thể đợi Tàng Kiếm lão nhân gia ông ta định đoạt"

Lúc này trên đài cao thân ảnh Tàng Kiếm Lão Nhân hiện ra, ánh mắt quét qua toàn trường, nói. "Hai người tuy rằng ngang tài ngang sức, có điều thời điểm cuối cùng phi kiếm của Phong Nam đã suýt lấy mạng Vương Ngạo. Trận đấu này, Phong Nam thắng"

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt
Nếu thấy không hay xin vui lòng bấm back, truyện việt nên mọi người cân nhắc trước khi đọc