• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 226: Du Kích Chiến? Chúng Ta Chính Là Ông Tổ Của Du Kích Chiến

Chư tướng trong lều trướng rất ngạc nhiên trước mệnh lệnh của Lý Hạo, họ đều mơ hồ ngẫm nghĩ về kế hoạch Cú Săn Mồi kia của Lý Hạo, nhưng trong thâm tâm mỗi người thì không một ai nghi ngờ trước sự thần thông của vị Hoàng đế trẻ tuổi, bởi từ trước đến nay Hoàng đế đều luôn giấu những con bài tẩy mà không ai có thể ngờ tới được. Những thủ đoạn lôi đình của Hoàng đế trong quá trình thâu tóm quyền lực triều đình Đại Việt ở quá khứ đã chứng minh tất cả. Khi ánh mắt của Hoàng đế quét qua mắt họ đều khiến cho họ có cảm giác Hoàng đế nhìn thấu tâm can của họ vậy. Trong số các tướng lĩnh, trừ một số tướng trẻ tuổi, hữu dũng vô mưu như Trần Trung Vũ và Giàng Bu Sor thì hầu như các tướng lĩnh am hiểu sự đời khác đều hiểu rõ người luôn nở nụ cười tưởng chừng như vô hại kia, ẩn giấu đằng sau nụ cười ấy là một con hổ cực kỳ nguy hiểm.

Lý Hạo nhìn quanh các tướng, dừng mắt lại chỗ Hà Cao, cười nói: “Ái khanh Hà Cao yên tâm, đến giữa đêm nay, trẫm bảo đảm ái khanh sẽ không còn phải nghe tiếng gà vịt quang quác, cứ gối cao đầu mà ngủ cho trẫm, ha ha ha.”

Tướng Đoàn Thượng cười theo: “Hoàng thượng đã nói vậy là đại nhân Hà Cao thỏa lòng rồi nhé. Hay là ngài vẫn còn lưu luyến tiếng gà vịt, vậy để tôi sai lính đi bắt vài con gà rừng về cho ngài vặt lông giải sầu đêm khuya?”

Các tướng khác vỗ tay cười ran.

Dứt tiếng cười, Lý Hạo nhếch mép, hừ lạnh: “Du kích chiến? Bọn người Chân Lạp này còn muốn múa rìu qua mắt thợ. Người Việt bọn ta chính là ông tổ của du kích chiến.”

Những quân tướng thuộc quân đoàn Long Hổ kể cả phó chủ tướng quân đoàn Phan Hải Đăng cũng không hề biết sự tồn tại của một cánh quân khác luôn bám sát theo quân đoàn như bóng u linh, đội quân này được Lý Hạo đặt tên là đội Đặc Công Đại Việt, với quân số là 2000 người, mỗi một người lính là một sát thủ đẳng cấp, tổ hợp sát thủ đẳng cấp này khi dùng trong chiến tranh du kích sẽ tạo nên uy lực vô cùng khủng khiếp. Lý Hạo quyết định đêm nay sẽ dùng đội Đặc Công dạy binh đoàn Chân Lạp kia bốn chữ chiến tranh du kích được viết như thế nào.

Lý Kháng tới cổng Tây khu doanh trại, giơ kim bài xuất trại do vua ban, truyền đạt vài câu mệnh lệnh, rồi rời trại một mình, tiến vào khu rừng thưa ở mé Tây. Lý Kháng dừng chân nơi mô đất trống có nhiều đá tảng loại lớn, thân hình hơi nhỏ con của Lý Kháng ẩn hiện trong màn đêm đen, hắn ngửa cổ lên trời, rúc từng tràng dài tựa như tiếng cú theo giai điệu trầm bổng.

Khi tiếng cú rúc của Lý Kháng ngừng một lúc thì những âm thanh giống như tiếng chim cú cất lên đáp lại, hàng loạt tiếng cú rúc khác phát ra ở nhiều nơi trải dài khắp vùng đèo núi quanh khu doanh trại quân Đại Việt, khiến cho quân Đại Việt và quân Chân Lạp tưởng chừng như đang lọt thỏm vào lãnh thổ của loài cú đêm.

Khoảng thời gian một nén nhang sau khi tràng cú đêm chấm dứt, đội quân khoảng 1000 tên lính Chân Lạp ngồi nghỉ ngơi trong một cánh rừng nhỏ cách không xa khu doanh trại quân Đại Việt. Gã tướng quân dựa cái lưng trần đen trùi trũi vào gốc cây, thở hồng hộc: “Con bà nó, bọn Việt này xảo quyệt quá, đánh mãi vẫn không tới được kho lương, tướng quân đã hạ lệnh nội trong đêm nay phải hủy ít nhất được hai phần ba kho lương của bọn chúng.”

Gã phó tướng nói: “Bây giờ giặc luôn cẩn mật đề phòng thì càng khó đánh hơn. Cái máy bắn tên của chúng khủng khiếp thực, mỗi lần bắn ra cả hàng trăm mũi tên, người của hạ tướng chết mất vài trăm người rồi.”

Gã tướng quân đập cắm phập mũi giáo xuống nền đất, gầm gừ: “Chó chết, thật không ngờ đội quân uy mãnh chúng ta từng đánh cho đám Chiêm Thành điên đảo bao phen mà rơi vào tình cảnh này. Hừ, bây giờ chỉ còn cách tuân theo lệnh tướng quân liên tục quấy rối vòng ngoài của giặc để chờ viện binh tới thôi. Tới khi đó đám quân Việt sẽ trở thành những con mồi ngon lành cho chúng ta săn bắt.”

Vút.

Á...

“Chuyện gì vậy?” Gã tướng quân nghe tiếng quát hỏi.

Một tên lính Chân Lạp ở gần nơi phát ra tiếng thét hô: “Có kẻ bắn lén, có kẻ bắn lén.”

Ọc... ọc...

Tên lính mới nói được hai câu đã ôm cổ, máu ở cổ họng trào ra không ngừng, hắn đã bị mũi tên bắn xuyên qua cổ.

“Chúng ta bị đánh lén...”
— QUẢNG CÁO —


Vút. Vút. Vút...

Tiếng hô chưa dứt thì từng chùm tên từ trong màn đêm đen bắn ào ạt vào đám lính Chân Lạp ở cả bốn mặt. Quân Chân Lạp bị tấn công bất ngờ, số chết số bị thương, rên rỉ náo động phá vỡ sự tĩnh lặng đêm khuya.

Gã tướng quân thét lớn: “Dựa vào nhau, dựa vào thân cây, giơ khiên đỡ tên.”

Đám binh lính Chân Lạp không hổ danh là đội quân chuyên chiến đấu trong đêm, mỗi tên lính đều lập tức áp sát người vào thân cây chia thành từng nhóm nhỏ để đỡ tên cho nhau, làm cho lực sát thương từ cơn mưa tên giảm rõ rệt.

Gã phó tướng tựa người vào gốc cây, co rút người vào tấm khiên, sợ hãi hỏi gã tướng quân: “Chẳng lẽ quân Việt đã điều quân rời doanh trại truy sát chúng ta?”

Gã tướng quân cười gằn: “Hừ, nếu thế thì giặc đã mắc mưu của tướng quân. Quân Việt càng chia nhỏ lực lượng để đuổi theo chúng ta thì bọn chúng càng dễ chết hơn. Ta cứ ở đây cầm chân đám quân Việt này. Khà, đợi khi bọn chúng trở về doanh trại thì có lẽ chẳng còn gì nữa rồi, hà hà.”

Sau vài loạt tên thì quân Đại Việt ngừng bắn, sự tĩnh mịch lại trở về với khu rừng.

Gã phó tướng lẩm bẩm: “Quân Việt bỏ đi hết rồi sao?”

Á...

Tiếng thét phát ra từ đám quân ở vòng ngoài.

Á... á... á...

“Quân Việt ở kia? Giết nó.”

“Không, không, nó ở kia.”

Á...

“Nhanh quá, chúng nhanh quá.”

Á... á...

“Cứu tôi...”
— QUẢNG CÁO —


Tiếng thét, tiếng hô hào, tiếng kêu cứu tuyệt vọng liên tục phát ra từ phía quân lính ở vòng ngoài.

Gã tướng quân gào lên: “Toàn bộ đội quân thu hẹp vòng phòng thủ, dựa vào nhau mà thủ. Mấy tên đội trưởng đâu? Lập tức báo cho ta biết chuyện gì đang xảy ra?”

Đội quân Chân Lạp liền rút hẹp vòng phòng thủ, người này dựa vào người kia lăm lăm mũi giáo chĩa vào màn đêm đen, khoảng mười tên chỉ huy chạy tới báo cáo tình hình vỡi gã tướng quân, trong đó có một số tên là đội phó bởi vì đội trưởng đã bị giết chết trong những đợt tấn công của quân Đại Việt vừa rồi. Qua lời trình bày ngắn gọn của đám đội trưởng thì gã tướng quân mới hiểu phần nào sự lợi hại của đám quân Đại Việt đang tập kích hắn. Đây thực sự là những kẻ xuất quỷ nhập thần, bọn chúng mặc những bộ đồ đen bó sát người, chúng tấn công nhanh như gió, luôn bất thình lình xuất hiện đánh một chiêu duy nhất, dù thành công hay không đều lập tức rút chạy vào bóng tối.

Á... á... á...

Quân Đại Việt lại tiếp tục tổ chức đợt tấn công tiếp theo, cướp đi sinh mạng của hàng chục người nữa, ngay trước hàng trăm mũi giáo tua tủa.

“Khốn nạn, bọn Việt chỉ giỏi cắn trộm.” Gã tướng quân chửi đổng một câu, xồng xộc chạy ra vòng ngoài, gầm lớn: “Lũ người Việt kia, có giỏi thì bước ra đây đấu ta một trận, cắn trộm không phải là hành động của người anh hùng.”

Vút.

Đáp lại lời hắn là một mũi tên bắn thẳng vào đỉnh đầu,

Bộp.

Gã tướng quân không né, vươn tay chụp đúng thân mũi tên, hô: “Mũi tên nho nhỏ này không làm gì được ta đâu...”

Vù.

Một bóng đen bỗng nhiên lao tới đâm mũi kiếm vào ngực gã tướng quân.

Keng.

Gã tướng quân thoáng rùng mình, bóng đen kia không gây ra một tiếng động nào, vô thanh vô tức đã xuất hiện trước mặt hắn, đó là người hay là ma? Tuy sợ hãi nhưng gã tướng quân vẫn rất nhanh lạng người sang một bên, chạm mũi giáo vào mũi kiếm, trở giáo quật vào người bóng đen. Bóng đen ấy ảo diệu né tránh đòn quật, chuyển thân sang trái.

Á... á...

Hai tiếng hét đột ngột phát ra.

Gã tướng quân nhìn lại thì thấy hai tên lính xấu số ở bên cạnh hắn đã bị phanh bụng, ruột gan lòi hết cả ra ngoài, còn bóng đen kia đã biến mất.
— QUẢNG CÁO —


Á... á... á...

Hàng chục tiếng kêu gào khác lại vang lên.

Gã tướng quân toát mồ hôi ướt đẫm lưng, hắn đang tự hỏi, chuyện quái gì đang xảy ra? Đội quân của hắn mới chính là những kẻ đi săn mồi cơ mà.

Gã siết cán giáo, dứt khoát quát: “Quân bay nghe đây, đi theo ta, lập tức rút chạy về phương nam.”

Gã phó tướng tiến tới bên cạnh, hỏi: “Vậy còn mệnh lệnh của Đại tướng quân?”

Gã tướng quân hừ lạnh: “Mặc xác hắn với cái mệnh lệnh của hắn, bảo toàn người của bộ tộc là quan trọng nhất. Người của bộ tộc mình đâu còn có bao nhiêu người tài giỏi nữa, chúng ta đã vét cạn tinh anh trong cuộc xâm chiếm Chiêm Thành lần này rồi. Và... ngươi cho rằng chúng ta đủ sức đối đầu với đám ma quỷ này hay sao?”

Gã tướng quân giơ giáo lên cao, hô lớn: “Chạy.”

Gã vội dấn bước chạy trước tiên, những tên lính lũ lượt giẫm chân trần trên nền đất chạy ào ào theo sau.

Vù. Vù. Vù.

Trong màn đêm, hàng trăm bóng đen phóng vút tập hợp lại một nơi, một bóng đen cất tiếng: “Chúng ta có đuổi theo không?”

Bóng đen đứng đầu trầm giọng: “Ngài chỉ huy có lệnh, không để một ai sống sót.”

“Rõ.”

Vù. Vù. Vù.

Hàng trăm bóng đen kia phóng vút về phương nam, đuổi theo đội quân Chân Lạp. Không lâu sau, tiếng kêu gào lại vang lên cùng với những tiếng cú đêm ra rả.

Ở những nơi khác, một số đội quân Chân Lạp riêng lẻ khác cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự. Có đội quân còn gần trăm người đang tháo chạy điên cuồng trên đường thì bắt gặp những cái xác của quân Chân Lạp nằm la liệt trên đường, rồi bị phục kích giết trọn ổ. Có đội quân hơn 2000 binh lính đang chuẩn bị luân phiên tấn công doanh trại Đại Việt thì bị tập kích không ngừng nghỉ, gã chủ tướng bị một bóng đen như âm hồn xuất hiện đâm lủng ngực ngay trước trận rồi bóng đen ung dung phá vây trốn mất, đám tàn binh như rắn mất đầu bị tàn sát vô cùng thảm thương. Còn những đội quân nhỏ lẻ thì bị tiêu diệt càng nhanh chóng hơn, quân Việt luôn xuất hiện như chốn không người, không gây ra chút tiếng động nào, ẩn hiện ở sau lưng quân Chân Lạp mà cắt cổ từng tên từng quân lính bọn chúng. Cho đến khi tiếng gà gáy sáng cất lên thì chung quanh doanh trại Đại Việt đã không còn một mống tên lính Chân Lạp nào lởn vởn.

Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .
Cầu quà tặng, cầu hoa tươi đề cử, cầu kẹo, cầu đánh giá, cầu cất giữ, từ các bạn độc giả Nhất Thống Thiên Hạ, xin chân thành cảm ơn.