• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 144: Ngoại truyện
Chương 144: Ngoại truyện

 Hồng Quân truyện 

Vô Mang Giới, hỗn độn tinh không, đã từng là một vùng tăm tối không có bất kỳ ánh sáng nào, lúc này đây, khắp nơi ánh sao trời soi rọi chíu sáng, hình thành nên một chốn thần vực rực rỡ.

Một gốc cổ thụ thật lớn chọc trời, mỗi một phiến lá nội uẩn nồng đậm thần lực, thiên địa quy tắc quán thể, vô tận đại đạo quy tắc đều hướng về phía gốc đại thụ này, giống như xiềng xích đại đạo đem cửu giới kết cấu không gian cực kỳ vững chắc.

Đại Thiên Thế Giới đã từng kết cấu không gian suy yếu, tùy thời sụp đổ, hiện tại đã được cân bằng, khắp nơi tu chân hưng thịnh. Cũng chỉ có Đại La Thiên Thần Mộc mới có khả năng làm ra được sự tình này.

Bất quá, đánh đổi vẫn là rất lớn, chí ít là những người được lưu giữ lại đoạn ký ức của trận chiến kia. Đại Thiên Thế Giới khôi phục, tất cả những người nên sống lại đều phục sinh, nhất là những người mà hắn yêu quý, chỉ duy nhất một mình hắn là vĩnh viễn chiềm trong giấc ngủ vĩnh hằng.

Vạn Cổ Lôi Long tuy to lớn, nhưng đem so sánh với Đại La Thiên Thần Mộc quá đỗi nhỏ bé, nó nằm dưới gốc Đại La Thiên Thần Mộc vĩ đại.

Kỷ nguyên cổ đại, Vạn Cổ Lôi Long đã từng thề sẽ vĩnh viễn thủ hộ bên người hắn, và giờ nó làm tròn ước hẹn của mình, vĩnh viễn bên cạnh bầu bạn.

Xuyên qua tinh không vô tận, một lão nhân mặc đạo bào bước ra, đầu tóc trắng bạc, râu trắng dài ngang ngực, đôi mắt thâm uyên lộ ra tang thương năm tháng, trên người một cỗ tiên phong đạo cốt siêu phàm.

“Hồng Quân, ngươi đến đây làm gì?”

Vạn Cổ Lôi Long đôi mắt mở ra, cái đầu lớn ngẩn lên nhìn chằm chằm Hồng Quân Đạo Tổ. Quen biết tại hai kỷ nguyên, đối với tính cách của Hồng Quân Đạo Tổ đã sớm quen thuộc, vì vậy mặc dù mạo phạm thần vực, nhưng Vạn Cổ Lôi Long không hề bài xích.

“Đại Thiên Thế Giới đã không cần đến ta duy trì nữa. Ta cũng chẳng còn nơi nào để đi, liền đến đây, cùng sư đệ làm bạn. Lôi Long tiền bối, ngài sẽ không đuổi ta chứ?” Hồng Quân Đạo Tổ cười cười.

“Muốn ở đây tự kỷ cả đời? Chậc, trên đời này cũng lắm kẻ ngu ngốc thật.” Vạn Cổ Lôi Long bật cười một tiếng, và đương nhiên sẽ không bài trừ Hồng Quân Đạo Tổ rồi.

Hồng Quân Đạo Tổ gật đầu đa tạ, sau đó bước đến phía bên dưới Đại La Thiên Thần mộc khổng lồ, đôi mắt xen lẫn một chút bi ai nhìn pho tượng kia.

“Hôm nay náo nhiệt vậy sao?” Vạn Cổ Lôi Long như cảm nhận được gì đó, lại khẽ nói.

Hồng Quân Đạo Tổ cũng cảm nhận được có hai luồng khí tức, một trong số đó rất quen thuộc.

Xoay người nhìn lại, chỉ thấy chậm rãi có hai bóng người bước ra, nói là người thì cũng không đúng, là một đoàn hồn niệm mới chính xác.

Một người mặc lên hoàng bào, một người kia mặc đồ lông thú trông có chút hoang dã.

“Sư tôn.”

Hai người này, chính là Thái Tiên Tôn và Bàn Cổ Đại Thần.

“Hồng Quân, mọi chuyện ngươi làm, vi sư đều thấy. Tốt lắm.”

Bàn Cổ Đại Thần gương mặt lộ nụ cười.
— QUẢNG CÁO —

“Đều là chuyện nên làm cả. Còn vị này là…”

“Ta là Cổ Thái, có thể gọi là Thái Tiên Tôn hoặc Cổ Thiên Đế đều được.”

Hồng Quân Đạo Tổ làm lễ, có thể đi cùng với Bàn Cổ sư tôn hắn, dĩ nhiên thành tựu siêu phàm.

“Sư tôn, Thái Tiên Tôn tiền bối, hai vị không muốn hồi sinh sao?” Hồng Quân chợt hỏi.

Tại ý niệm khôi phục và cân bằng thế giới, trừ những kẻ đáng chết ra, còn lại đều được hắn phục sinh cả.

Chỉ thấy Cổ Thái lắc đầu.

“Chúng ta vốn chính là những kẻ đã chết, thế giới này, thời đại này sớm đã không thuộc về chúng ta. Ta tồn tại đến bây giờ, cũng chỉ không hy vọng nhìn thấy hắn lầm đường lạc lối mà thôi.”

“Đến đây chỉ muốn gặp hắn và từ biệt. Hồng Quân, thời đại bây giờ, ngươi chính là người quan sát.” Bàn Cổ Đại Thần bước lên, bàn tay thô cứng vỗ vỗ lên vai Hồng Quân.

“Tinh Hồn, đáng tiếc không thể cùng ngươi nói chuyện vài câu. Hy vọng là… vi sư có thể tiến vào thế giới của ngươi. Lôi Long tiền bối, Hồng Quân, tạm biệt.”

“Ti Mệnh, ta cũng phải đi đây. Lôi Long tiền bối, Hồng Quân, đến lúc ta phải đi rồi.”

Cả hai nói xong, hồn thể tỏa ra ánh hào quang yếu ớt, cuối cùng hóa thành những tinh điểm bay tiêu tán vào tinh không, trở thành một phần của thế giới này.

Hồng Quân Đạo Tổ đứng đó, hai tay đặt sau lưng, gương mặt có chút bi thương cùng suy ngẫm xen lẫn.

“Người quan sát sao?”

*********

 Huyền Vũ truyện 

“Tiên sinh, tiên sinh…”

Giọng nói như tiếng chuông ngân, bên trong xen lẫn cảm xúc lo lắng truyền vào tai. Hắn đôi mắt nặng trĩu, rốt cuộc từ từ mở mắt ra.

Chỉ thấy trong tầm mắt hiện ra một gương mặt tinh xảo xin xắn quen thuộc.

“A Cửu?”

Long Ngọc Huyền khẽ nói, chính mình vẫn còn sống sao? Hắn tự hỏi.

Nơi đây một thảm cỏ xanh, từng trận gió thổi mang theo hương thơm hoa cỏ cùng tư vị đất trời. Xem ra, những người kia đã làm được, đã khiến cho sư tôn hồi tâm chuyển ý.
— QUẢNG CÁO —

“Long Ngọc Huyền.”

Lại có giọng nói vang lên, Long Ngọc Huyền ngẩn lên nhìn. Chỉ thấy lơ lửng phía trước là một người giống hắn như đúc, chỉ khắc biệt một chút về khí chất, so với hắn, người này ánh mắt có chút lăng lệ.

“Kha Thiên Lạc? Ngài làm sao xuất hiện ở đây?”

A Cửu ngạc nhiên, thế là quay nhìn theo hướng Long Ngọc Huyền đang nói chuyện, nhưng trước mắt nàng lại hoàn toàn chỉ là một vùng không gian rộng lớn, làm gì có người nào khác?

“Tiên sinh, ngài làm sao vậy?” A Cửu khẽ chen ngang, nhỏ giọng hỏi.

“Là một vị bằng hữu.” Long Ngọc Huyền mỉm cười.

“Cùng ngươi đồng sinh cộng tử vô số năm, thời gian qua đã cực khổ cho ngươi, tất cả mọi chuyện đều là ngươi gánh vác, ta có lời xin lỗi ngươi, cũng rất cảm tạ ngươi.”

“Không cần nói mấy câu này, hết thảy đều do ta nguyện ý cả.” Long Ngọc Huyền đáp.

“Tất cả mọi chuyện đã qua, hắn đã thay đổi quyết định của mình, ta cũng cảm thấy rất vui. Hiện tại, ta sẽ đi vào thế giới của hắn, cùng hắn làm bạn đến vĩnh hằng. Long Ngọc Huyền, ngươi bây giờ đã không cần phải gánh bất kỳ trọng trách nào nữa, ngươi đã được tự do, trở về với cô gái của ngươi và các sư huynh đệ của ngươi đi.”

Kha Thiên Lạc cười ôn hòa, cuối cùng thân ảnh dần mờ đi, giữa không gian biến mất.

“Tạm biệt.”

Long Ngọc Huyền khẽ nói.

“A Cửu, chúng ta…”

Long Ngọc Huyền nhìn A Cửu bên cạnh, chính lúc đó, phía đằng sau xuất hiện mấy bóng người. Dẫn đầu, không ai khác là lão đại Long Uyên.

“Lão tứ, cùng chúng ta trở về thôi.” Long Uyên mỉm cười nói.

Long Ngọc Huyền gương mặt hơi đông kết lại, rốt cuộc khóe miệng nở ra một vệt.

“Mọi người không giận ta sao?” Hắn hỏi.

“Hừ, còn làm bộ làm tịch?” Long Tuyền quát một tiếng. “Không phải đều là huynh đệ cả sao? Lần sau còn che dấu, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi, lão tứ. Đi, cùng chúng ta trở về.”

“Lão tứ, đến đây.”

Tất cả mọi người thanh âm nhao nhao lên. Thấy cảnh này, Long Ngọc Huyền nội tâm xúc động.

“Phải rồi, đều là huynh đệ.” Hắn miệng khẽ nói. “Đời này… thật may mắn khi được làm huynh đệ với các ngươi.”

*********
— QUẢNG CÁO —


 Long Tiểu Thiên 

Đứng trước thời không hỗn loạn, một đôi nam thanh nữ tú vô cùng có tiên khí, giống như trời sinh một đôi.

Hắn là Long Tiểu Thiên, còn cô gái bên cạnh gọi là Tuyết Vũ Nhi – thê tử của hắn.

“Tiếc thật, Hạo Thần đã theo Đạo Tổ tu hành, Tiểu Vũ thì lại đang bế quan.” Long Tiểu Thiên tỏ ra tiếc hận.

“Mà thôi, đành nào có mặt bọn họ ở đây thì cũng không thể cùng nhau đồng hành được.” Rốt cuộc hắn thu lại tâm tình chán nản.

“Tiểu Thiên, ta có chút hơi không được bình tĩnh. Chúng ta thật sẽ...”

“Ha ha, yên tâm có ta, Tiểu Vũ, đưa tay cho ta nào.” Long Tiểu Thiên cười lớn.

Long Tiểu Thiên là Thời Gian Đạo Bổn Nguyên chưởng khống giả, còn Tuyết Vũ Nhi là Không Gian Bổn Nguyên chưởng khống giả, nhờ vậy mới có khả năng du hành ngược thời gian. Bởi vì tiết điểm hỗn loạn này mà hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được nó.

Bất quá, tiết điểm hỗn loạn tồn tại rất ngắn, không biết bao nhiêu ức vạn năm mới lại tái hiện, vì vậy phải nhanh chóng tận dụng.

Không Gian Thời Gian kết hợp, thời không luân chuyển, đem cả hai ngược dòng thời gian.

Và rồi, nơi bọn hắn đáp xuống chính là Thần Địa của vô số vạn năm trước.

“Khí tức này là…” Long Tiểu Thiên bỗng nhiên giật mình, cả người chạy dọc một trận cảm xúc kỳ dị.

Hắn bước lên phía trước, chỉ thấy đằng xa có mấy bóng người đang cưỡi ngựa mà phi nước đại, một trong số đó có một người tướng mạo y hệt với Long Tiểu Thiên. Không hiểu sao, trong lồng ngực Long Tiểu Thiên tim đập thình thịch.

Người đó… giống hệt như bức họa mà mẫu thân hắn đã vẽ, là vị thần sáng tạo chưởng khống toàn bộ Đại Thiên Thế Giới đang lâm vào giấc ngủ say.

Hắn đã vô số lần muốn được diện kiến phụ thân, và rốt cuộc trời không phụ lòng người… rốt cuộc hắn đã.

“Tiểu Thiên…” Tuyết Vũ Nhi cảm nhận được bàn tay của hắn đang run rẩy.

“Ha ha… Vũ Nhi, ta bắt đầu hiểu vì cái gì trước đó nàng không giữ được bình tĩnh rồi.” Long Tiểu Thiên mỉm cười. “Đi thôi, cùng ta diện khiến phụ thân nào.”

*********

P/s: Truyện mới (truyện ngắn)〖 Thiên Kiếp〗đang sáng tác, mời đọc, cầu đề cử. (Còn lại gần 1 tháng, ngồi không ngứa tay)

Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng
✧❂ Đề cử: Thiên Kiếp (truyện ngắn)