• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Bối rối khởi đầu
Ca mở mắt, thứ đầu tiên mà ca nhìn thấy là một cái bình thường trần nhà. Hừm, cái trần nhà này nhìn thật quen mắt, rõ ràng ca chưa từng nhìn thấy qua.
Giường thật thoải mái, ca muốn ngủ nướng nhưng vì thật sự không nhớ rõ vì sao ca lại ở trong phòng này, ca vẫn là điều tra một chút.
Ca đi một vòng quanh phòng, sau khi trực giác chỉ ra vị trí phòng tắm và tủ quần áo âm tường, ca chợt hiểu đây là phòng của ca.
Ca hình như mất trí nhớ.
Mất trí nhớ hay không thì giữ gìn vệ sinh vẫn cần thiết. Ca túm một bộ đồ trong tủ rồi chui vô phòng tắm.
Thay đồ sạch sẽ thật là thoải mái. Ca cảm thấy mình như một người mới vậy, chắc là do ném trí nhớ.
"Xuống ăn sáng đi!"
Giọng nữ từ dưới lầu vọng lên.
Ca bây giờ mới nhận ra mình đang ở lầu trên.
Ca trầm mặc đi xuống lầu. Bây giờ cả nhìn quanh, chợt nhận ra một sự thật rằng căn nhà này chỉ có một phòng ngủ. Chẳng lẽ...
Ca nhìn người phụ nữ trẻ quá phận đang xếp bàn. Nàng có mái tóc màu chàm gợn sóng thật dài ôm lấy khuôn mặt quá phận trẻ tuổi. Đôi mắt màu chàm của nàng nhìn về phía cả tràn đầy tình yêu......của mẹ.
Phù, may mà ca không bỗng nhiên có vợ, ca chỉ mới... Khoan đã, cả bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
"Lại đây ăn sáng đi con."
Mẫu thân đại nhân đánh rớt suy tư của ca.
Đồ ăn trên bàn hình như hơi phong phú? Ca cũng không quá chắc chắn.
Tuy mọi thứ đều quen thuộc nhưng món ngon trong miệng lại mang cảm giác xa lạ. Có lẽ mẹ hôm nay thử món mới? Không có khả năng ca chưa từng ăn qua bất kỳ loại đồ ăn nên mới bỡ ngỡ đi.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ. Mẫu thân bỗng đưa cho cả một cái ba lô màu vàng.
"Mẹ vẫn luôn biết ngày này sẽ đến. Con trai rồi một ngày sẽ rời nhà. TV đều nói thế."
Đó là thể loại gì ác liệt chương trình TV!!? Ngài sao có thể để TV lừa dối mình!
Ca trầm mặc nhận lấy ba lô, giống như một loại cơ bắp phản xạ. Nhưng ca chưa từng rời nhà thì ở đâu ra cơ bắp phản xạ?
Cửa đóng lại ngay sau lưng. Ca hình như mới bị đuổi ra khỏi nhà?
Đáng ngờ cơ bắp phản xạ lại phát tác. Ca quen chân bước đi trên con đường quen thuộc mà ca không hề nhớ, mơ hồ chuẩn bị tiếp cận bãi cỏ cao  đằng trước cổng thị trấn. Bãi cỏ trông không quá an toàn, ca muốn dừng lại nhưng cơ thể phản chủ không nghe chỉ huy.
Nhưng thiên không vong ca!
Từ xó xỉnh nào đó bỗng nhiên chui ra một đại thúc đẹp trai với mái tóc bạc trắng. Người này cầm lấy cánh tay lôi ca lại, cơ thể phản xạ thần kì bị đánh gãy.
Đẹp trai đại thúc là tiến sĩ Oak.
Dựa theo biểu tình của ông khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của ta thì tiến sĩ Oak là thể loại người nổi tiếng, không người không biết cái loại này.
— QUẢNG CÁO —

"Mà cháu là nam hay nữ vậy?"
Ca như thế đáng yêu chính trực tiểu nam hài tất nhiên là nam rồi.
Chắc tiến sĩ Oak hỏi ra mới nhớ tới điều này nên cũng không cần nghe ra trả lời liền hỏi tiếp: "Tên của cháu là gì?"
Ca chợt nhận ra mình cũng không biết mình tên là gì. Cái này liền xấu hổ. Đáng lẽ hồi nãy nên hỏi mẹ. Dù cho ca có loại ảo giác mình không thể nói chuyện. Thật kì quái, ca cũng không bị câm.
Ca bỗng nhiên nhớ tới quần áo của mình, cái nón trên đầu, và quả pokeball mà tiến sĩ mới lấy ra. Màu đỏ... Tên của ta là Red? Nha! Tên của ta là Red.
"Tên của cháu là Red? Thật hợp, chúng ta cùng nhau đến viện nghiên cứu của ta đi."
Ca rõ ràng cái gì cũng chưa nói, tại sao tiến sĩ Oak lại biết? Chẳng lẽ ông ấy có đọc tâm thuật? Nghe hồi nãy phổ cập khoa học có Pokemon thể loại này thần kì sinh vật tồn tại, người có siêu năng lực cũng hợp lý đi?
Ca tuy biết đi theo người lạ là không tốt nhưng phản chủ thân thể lại lần nữa tác quái. Ca chỉ có thể đi theo tiến sĩ Oak đến toàn nhà to màu trắng ở rìa thị trấn.
Trong viện nghiên cứu đầy người đi lại. Ca bây giờ mới phát hiện mọi người đều khoác áo trắng dài bên ngoài, chẳng lẽ đây là đồng phục?
A hóa ra đây là áo blu mấy người trong phòng thí nghiệm thường mặc.
Tiến sĩ Oak mặc nó nhìn đẹp trai như thế làm ca lúc đầu tưởng nhầm là thời trang đâu. Nhưng mấy người trong viện nghiên cứu này mặc lên lại nhìn nhược bạo. Quả nhiên quần áo là chỉ có người đẹp mặc thì mới đẹp.
Giữa một bầy người mặc áo trắng, một thằng nhóc trông có vẻ cực thấy được. Thằng nhóc đó lại không phải ca.
A, tiến sĩ Oak vì cứu ca mà cho nó leo cây?
Hèn chi ánh mắt của nó nhìn về phía ca đầy cừu hận.
Ca biết làm sao được, ca chỉ có thể lựa chọn tha thứ.
•••
Ca 10 tuổi.
Tờ chứng minh nhân dân mẹ bỏ vào bao nói vậy.
Nó cũng nói ca là nam. Lúc nãy tiến sĩ Oak hỏi làm ca còn phân vân không biết có nên lột quần kiểm tra cho an toàn đâu.
Aizzz, mất trí nhớ một phát liền giới tính đều không quá chắc chắn. Ca còn có loại ảo giác mình đã bị hỏi giới tính thật nhiều lần. Chẳng lẽ ca lớn lên đặc biệt nương pháo?
Ca phát hiện chứng minh nhân dân cũng là nhờ tiến sĩ Oak. Ca cần thứ này để đăng kí công tác nha.
Tiến sĩ muốn ca thử nghiệm sản phẩm điện tử mới: pokedex.
Thứ này cực phù hợp cho tân thủ huấn luyện viên, và người mất trí nhớ như ca.
Ca chỉ cần dùng nó thu thập thông tin của các loại Pokemon và viết báo cáo nhận xét là được. Tiến sĩ còn đưa ra nhiệm vụ phụ: thu phục các loại Pokemon khác nhau gửi về phòng thí nghiệm để nghiên cứu hệ sinh thái.
Tuy có hiềm nghi lợi dụng lao động trẻ em nhưng ca đã đồng ý rồi. Ai bảo ca hiện đang bị đuổi ra khỏi nhà, lại đang thất nghiệp đâu.
— QUẢNG CÁO —

Dù cho trong ba lô có thẻ ngân hàng với số dư cực hào phóng. Không biết mẫu thân hay ca làm nghề gì mà đuôi khoản nhiều số 0 thế.
Nói chung là phúc lợi nhân viên của giáo sư Oak không tệ. Ca có thể được chọn một con pokemon starter.
Khi ngươi phải chọn giữa ếch có thực vật kí sinh trên lưng, không có gì đặc biệt rùa, và thằng lằn có đuôi phát ra lửa...
Ca tất nhiên chọn Charmander. Ca đều chưa trưởng thành, chỉ có thể lựa chọn mà không thể tất cả đều muốn.
Green là người tốt, vừa nhìn liền biết ca là gà mờ liền mời ca đấu Pokemon. Đây là lớp giáo dục người bạn trẻ khẩn cấp đi, ông giảng thường thức, cháu cũng giảng thường thức. Quên nói, Green là cháu trai của tiến sĩ Oak.
Vì mục đích giáo dục hệ tương khắc khi đấu Pokemon, Green chọn Squirtle hệ nước khắc hệ lửa của Charmander. Chỉ tiếc Charmander quá hùng dũng, không cần cả chỉ huy liền lao lên cận chiến. Ca im lặng đứng sau cổ vũ, có chút chột dạ khi nghe Green đứng đối diện chỉ huy con Squirtle manh tân của mình.
Charmander thắng. Nhưng loại cảm giác mình thật dư thừa đâm rễ trong lồng ngực. Rất tiếc trái tim ca không phải đất trồng cây, thứ mới đâm rễ liền chết ngay lập tức.
Green có vẻ rất vội, chỉ quăng một câu "Smell ya later!" rồi chuồn. Ca thật bối rối, chẳng lẽ Green vừa nói tương lai sẽ đè ca ra "ngửi"? Chắc là cả đã nghĩ quá nhiều, Green có lẽ chỉ là phát âm tiếng Anh bị sai thôi, dù sao cậu ấy còn trẻ mà.
•••
Ca rời khỏi Pallet.
Một bầy hoang dại Pidgey xuất hiện!
Tụi nó quần ẩu một hồi. Con chiến thắng ưỡn ngực đến trước mặt ca và bị Charmander đứng một bên cầm pokeball thu vào.
Hình như phương pháp thu phục Pokemon so với hướng dẫn của tiến sĩ Oak có chút xuất nhập. Đàn Rattata hoang dại cũng một lần nữa trình diễn màn quần ẩu. Thủ lĩnh đàn Beedrill trực tiếp ném cho ca một quả trứng.
Charmander thật đáng tin, vẫn luôn bồi tiếp ca nhìn lũ Pokemon đáng ngờ tranh đấu. Chắc nó sợ ca một không cẩn thận mở pokeball không kịp nên đứng một bên bảo kê ca.
Nó như vậy đáng yêu, ca không kiềm được đem nó ôm vào lòng cọ cọ. Nha, áo quần của ca kháng cháy. Ca càng càng ngày càng cảm thấy tò mò với công tác cũ của ca và mẹ đâu.
Ca cùng Charmander tay trong tay đi theo đường mòn. Ca dùng tay trái ôm lồng ấp trứng, quả trứng Beedrill lơ lửng trong chất lỏng sền sệt. May là mẹ có đóng gói thiết bị ấp trứng trong ba lô.
Một con hoang dại huấn luyện viên xuất hiện!
Ca hẳn là chỉ huy, ân.
Nhưng sự thật là ca đứng đờ ra, trầm mặc cỗ vũ. Ngắm nhìn tư thế oai hùng của Charmander.
Hoang dại huấn luyện viên thua cuộc và đưa cho ca 15$.
Chẳng lẽ ca trông giống đầu gấu giật tiền người bạn nhỏ?
Hoá ra việc người thua đưa tiền cho người thắng là thường thức.
Tiền không thể trả lại, nhưng nhận lấy cũng không đúng lắm. Ca quyết định mời người bạn nhỏ cùng Pidgey của cậu cùng ăn cơm.
Ăn ăn ăn.
Thật ngon!
— QUẢNG CÁO —

Ca vẫn không hiểu vì sao tuy mình không nhớ gì nhưng từng ngôi nhà, từng người, từng ngọn cỏ hay vật thể đều mang lại cảm giác quen thuộc. Nhưng ăn uống thì khác, nó luôn mang lại cảm giác xa lạ mới mẻ, cứ như ca chưa từng ăn cơm bao giờ vậy.
•••
Josh-sama là một đứa bé ngoan. Ừm, đúng vậy!
Josh còn là một đứa nhỏ tài năng nữa!
Thấy Pi-chan (Pidgey) không? Josh-sama đã dụ dỗ mẫu thân mua cầu để thu phục trước 10 tuổi đó nha.
Như mọi nhiều đứa trẻ khác, Josh-sama tất nhiên có ước mơ. Người ưu tú như Josh-sama tất nhiên phải trở thành quán quân rồi.
Josh-sama đã từng nghĩ vậy.
Nhưng Josh-sama hôm nay nhận ra Josh-sama đã quá ngây thơ rồi.
Khoảnh khắc ánh mắt Josh-sama chạm vào thân ảnh đấy, Josh-sama đã hiểu ra. Josh-sama như vậy ưu tú nhưng cũng chỉ xứng đứng hàng thứ hai mà thôi.
Red ca ca dùng như thế oai hùng tư thái đáng bại, Josh-sama chỉ cảm thấy niềm vui tràn ngập đáy lòng.
Thân là ưu nhã huấn luyện viên, Josh-sama không chút do dự đưa tiền cược. Dù cho Red ca ca có vẻ mờ mịt khi nhận tiền. Kệ, chắc đó là ảo giác.
Chiến đấu là một việc tốn năng lượng, Josh-sama cũng không có lí do gì từ chối lời mời cùng ăn trưa.

Pháo nổ rền vang bóng chiều ta
Tinh kỳ rợp bóng chiến trường xa
Máu đỏ chiến bào đền nợ nước
Mực đen sử sách định sơn hà.

Đại Việt hùng cường tranh thiên hạ
Diên Ninh thịnh thế tiếng hoan ca
Thân trai nguyện lòng thề vệ quốc
Xã tắc sơn hà mãi phồn hoa.

Thịnh Thế Diên Ninh
.......