Sấm Động Trời Nam

Phương Tùng

Chương 80: Cửu Thương Chấn Hải

Là Cửu Thương Chấn Hải, thương pháp chấn phái của họ Ngô. Thương kình bạo liệt phát ra, đánh thẳng tới chỗ người Tống. Tay sư béo lập tức xuất động.

Hắn nhanh nhẹn vọt ra trước, nhấc bổng chiếc rương gỗ trong tay, giã thẳng xuống. Thương kình quét tới, bị chiếc rương nặng tựa ngàn cân giã nát, dư kình thoát qua cũng bị dư chấn tiêu tán. Hai gã người Tống đứng ngay sau, cách không quá ba thước mà chẳng mảy may chịu tác động, có chăng là chút gió nhẹ khẽ thoảng qua vạt áo. Quả là thần lực hơn người. Ngô Thiết trừng mắt nhìn đối phương, hùng tâm chiến ý dâng cao:

-

Được lắm, để ta đấu với ngươi.

Rồi tung người lao đến, từ trên cao bổ mạnh thương xuống. Thương trong tay là Định Hải Thương, dài năm thước hai, nặng hơn ba mươi cân, mũi thương ánh sắc lam như pha lê, sắc sảo và uy lực, chẳng phải thứ binh khí thông thường. Chiêu thức được đánh ra cũng là Lôi Thương Giáng trong Cửu Thương Chấn Hải, chí cương chí dương, mang theo sức mạnh bạo liệt như sấm sét. Ngay khi đụng độ đã muốn đem cương mãnh cân đo với thần lực, thực sự muốn lấy đi nhuệ khí của đối thủ. Tay sư béo chẳng vẻ gì là ngần ngại, liền dựng rương chắn lên không, chân chính đón lấy. Hai thứ lực đạo phi phàm v·a c·hạm, một tiếng “Ầm” thật lớn tựa như đất trời rung chuyển. Người của Ngũ hổ phái dù đứng cách xa, chỉ bằng thứ âm thanh kinh động vẫn có cảm nhận được rung chấn. Phía bên kia, gã đạo sỹ cao gầy luôn tỏ ra phiêu diêu mơ màng, nay cũng phải giật mình sửng sốt, trừng mắt nhíu mày.

Sau màn đấu, tên sư béo bị chôn hai chân sâu xuống đất năm tấc, ngập ngang ống đồng. Rõ ràng hắn đã phải chống lại một đòn đánh có sức nặng khủng kh·iếp.

Ngược lại, Ngô Thiết chịu phản lực, bị hất bay ra sau hơn trượng. Vị thành chủ không khỏi bất ngờ. Một chiếc rương gỗ tưởng như tầm thường, lại có thể đương cự trực diện với Định Hải Thương. Rốt cuộc là thứ gỗ gì mà cứng rắn đến vậy? Câu hỏi này, ngày trước ở Dương gia đường, thủ lĩnh của Phong Châu Vận cũng đã từng hỏi.

Vừa đứng vững chân, ngước mắt nhìn lên, Ngô Thiết liền thấy một khối đỏ thẫm như máu lù lù lao đến. Là tay sư béo không chút ngơi nghỉ, đã phát động công kích. Cỗ rương trong tay hắn như tảng đá lớn vuông vức, được ném thẳng về phía đối thủ. Cự ly quá gần, vật đến quá nhanh, chẳng thể né tránh. Ngô Thiết dương thương đỡ. Cỗ rương lao trúng, khiến thanh binh khí rung lên bần bật, đôi tay của thành chủ thành Hoan Châu cũng vì thế mà tê dại. Ngay lúc này, tay sư béo lại áp tới, hai tay vận lực, dồn thẳng vào cỗ rương. Bao nhiêu kình lực hùng hậu đều được dẫn truyền. Ngô Thiết vừa đỡ đòn xong, còn chưa kịp điều tức thì đã lại thấy sức ép khủng kh·iếp dồn tới, cuồn cuộn như sóng dữ, lớp sau xô lớp trước. Thứ sức mạnh này, Lĩnh Nam mấy ai có được. Phía sau, đám anh hùng hào kiệt cũng hồi hộp dõi theo.

Ngô Thiết toàn lực chống đỡ, cả người bị đẩy lui, trượt dài, thoáng cái đã tới ngay trước nhân chúng Ngũ hổ phái. Nếu cứ tiếp tục, e sẽ xô thẳng vào người của mình. Trong tình thế cấp bách, vị thành chủ liền hạ thương, chốt xuống, mượn trợ lực từ mặt đất để cản lại thế tới của đối thủ. Cây thiết thương chịu sức ép to lớn, cong vòng như cánh cung.

Đòn công kích bị chặn, Ngô Thiết nhanh như cắt bước lên, tung cước. Cỗ rương chịu cước kình chấn ngược từ dưới, lại cộng thêm phản lực của cây thương, bật văng ra. Dồn ép được giải tỏa, mãnh hổ phá cũi, vị thành chủ liền một tay kéo thương, xoay vòng, đánh thẳng cán tới hạ bàn. Ngay khi kẻ địch nhấc chân rời trụ ra sau, vòng thương sẽ tiếp diễn mà đẩy lên, mũi thương sắc nhọn quét ngang bụng. Trước phá hạ, sau công thượng, cốt ở biến hóa linh hoạt chứ không trọng cương cường, chính là Thương Khởi Triều Sinh, một thức trong Cửu Thương Chấn Hải.

Cả một chuỗi liên hoàn từ khi tung cước, tuy phức tạp mà kì thực chỉ diễn ra trong nháy mắt, chẳng để cho địch thủ có thời gian nhận biết chứ chưa nói đến chuyện bắt kịp và ứng phó. Bên ngoài, nhân chúng Ngũ hổ phái chứng kiến vị thành chủ thi triển tuyệt kĩ, vừa khéo giải thế cưỡng bức, lại lập tức tung chiêu dọa sát thì không khỏi trầm trồ. Tiếc thay, tay sư béo thân thủ quá nhanh nhẹn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ù lì, chỉ một cái nhún chân đã vọt hẳn lên cao, nương mình theo đà bay của chiếc rương, thuận thế thoát ra sau. Cả hai tạm tách rời.



Lương Nhất Công tranh thủ đánh mắt quan sát. Từ cha của chàng đến Đoàn trưởng hộ, Lưu thủ lĩnh đều chú tâm theo dõi cuộc chiến. Không ai nói với ai, tất cả đều lộ rõ vẻ căng thẳng. Kẻ địch quá mạnh, đúng như chàng từng lo sợ:

“Chỉ là một tên sư béo, chẳng phải kẻ đứng đầu mà đã như vậy. Nếu như tất cả bọn chúng cùng ra tay, liệu còn đáng sợ đến mức nào? Chưa tính đến mưu mô chước quỷ, nội thực lực của chúng, việc s·át h·ại Dương gia hay Khúc trưởng hộ không phải chuyện không có khả năng. Cuộc chiến hôm nay xem ra chỉ có thể trông cậy vào Ngũ hổ. Người của các môn phái tuy đông nhưng sẽ chẳng giúp được gì, cứ liều lĩnh xông lên chỉ tổ m·ất m·ạng vô ích mà thôi.”

Dù chưa từng được chứng kiến võ nghệ của Đoàn Xuân Huy, nhưng Lương Nhất Công đã mặc nhiên coi tân trưởng hộ của phái Tản Viên là người thay thế họ Khúc, giữ một chân trong Ngũ hổ. Chàng lại suy xét:

“Tên sư béo kia bề ngoài võ nghệ có vẻ đơn giản, thuần túy là cậy sức, nhưng kỳ thực không như vậy. Từng bước chân của hắn đều rất nhẹ nhàng, thân pháp linh hoạt, dù chiếc rương nặng cả trăm cân mà vẫn có thể dễ dàng điều khiển, thu dụng tùy ý, chắc chắn là cao thủ hạng nhất. Thành chủ chuyến này gặp phải cường địch thực sự, cũng tốt, để xem thương pháp họ Ngô lợi hại đến đâu?”

Cửu Thương Chấn Hải là thương pháp gia truyền của họ Ngô, bắt nguồn từ Ngô Vương – Ngô Quyền. Khi xưa làm tướng dưới quyền của Dương Đình Nghệ ở đất Ái Châu, Ngô Vương đã đem thương ra luyện với sóng biển, từ đó sáng tạo lên bộ thương pháp, gồm chín thức:

“Đông Hải Trùng Ba

Kình Thương Tế Nguyệt

Thương Khởi Triều Sinh

Trầm Ba Thương Phá



Phong Thương Lộng

Lôi Thương Giáng

Nhất Thương Quán Hải

Phi Thương Bất Phục

Cửu thủy tàng thương”

Chín thức này thâm trầm mà bạo liệt, cương nhu nhuần nhuyễn. Ngô Vương đã dùng chúng để đánh đông dẹp bắc, g·iết Kiều Công Tiễn, phá giặc Nam Hán, gây dựng cơ đồ. Sau này, khi đã là vương đất nam, việc võ gác lại thành thử dùng đến nữa. Nhà Ngô suy tàn, con trai của Dương Bình Vương – Ngô Xương Ngập là Ngô Xương Xí lại nhờ Cửu Thương Chấn Hải để tạo lập sứ quân, trấn giữ một vùng Hoan Ái. Dù nghiệp lớn không thành, phải chịu quy phục nhà Đinh, nhưng Cửu Thương Chấn Hải vẫn được coi là tuyệt học của đất Việt, được con cháu họ Ngô gìn giữ, truyền đời tiếp nối, gọi với tên khác là Ngô gia thương. Chẳng vậy mà vừa chứng kiến cha của mình bức lui đối thủ, Ngô Cương đã cả mừng, ngạo nghễ:

- Hay lắm, cha. Hãy cho bọn chó Tống biết thế nào là uy lực của thương pháp họ Ngô ta.

Đám môn hạ phía sau cũng nhất loạt hưởng ứng, hô hào khí thế. Nhưng tiếng hô còn chưa dứt thì từ trên cao, cỗ rương đỏ lại lao vụt đến trước mặt. Là tay sư béo đã nhảy vọt lên, gồng mình, ưỡn căng ngực, dồn hết sức ném thật mạnh. Ngô Thiết lần này không đón đỡ, chọn phi thân sang phải né tránh. Cỗ rương đâm rầm xuống như đạn pháo, sục tung đất đá. Các góc của rương đã được bịt sắt, vì vậy chẳng hề hấn gì. Ngược lại, vô sô đá sỏi to bé đủ cả, chịu lực quán, bắn v·út lên rào rào như mưa tên, bức dạt hết những kẻ đứng quanh.

Tay sư béo ngang nhiên đáp tới, cục mịch vác cỗ rương trên vai. Hắn dương đôi mắt bặm trợn nhìn Ngô Cương cùng đám thuộc hạ. Cả đám vừa còn ồn ào, nay bị sức mạnh cuồng bạo của đối phương làm cho im bặt. Ngay cả Ngô Cương, vốn tự phụ cao ngạo cũng không dám vọng động. Kẻ địch lại tìm tới chỗ của vị thành chủ. Cuộc chiến tiếp tục, hai kẻ cường hãn quần thảo, kéo nhau qua tận bãi sậy bờ bên. Những t·iếng n·ổ lớn vang lên liên hồi, tiếng binh khí va nhau chan chát, kình phong dư chấn tán phát, bốn bề mặt nước dậy sóng.

Trong lúc cuộc đấu vào hồi kịch liệt, Lương Thành Nghiệp hướng mắt đến hai tên người Tống còn lại:

- Còn hai tên kia, ai sẽ chiến tiếp đây.



Đoàn Xuân Huy trừng mắt nhìn gã vương giả, gằn giọng:

- Gã tóc tai che mặt kia là của ta. Hắn là kẻ nguy hiểm nhất. Các ông cứ xử lý thằng già bên cạnh

Lương Thành Nghiệp lại hướng sang Lưu Nhất và lão đạo chủ:

- Ta sẽ cùng Đoàn trưởng hộ lo kẻ nguy hiểm nhất, việc còn lại phần hai ông. Hoàng lão đạo chủ, cái gã già kia xem ra cũng cùng dòng với ông, tốt hơn hết ông nên lo hắn. Giờ là lúc thể hiện của Nguyên Tiên giáo đấy.

Vị môn chủ như chỉ định. Lão đạo chủ sau chút lúng túng thì thong thả đưa tay vuốt bộ râu bạc như cước, thái độ tự tin:

- Đa tạ Lương trưởng môn đã ưu tiên. Đã vậy, để lão đạo ta ghi công trước vậy.

Rồi quay qua sau, thị uy với mấy chục tên đệ tử trong Nguyên Tiên giáo:

- Chúng đệ tử xem đây, hôm nay bản đạo ta sẽ hàng phục yêu ma, trừ hại cho võ lâm.

Đám đệ tử nhất loạt nổi chiêng trống, hô lên:

- Hoàng Lão Đạo Chủ, hàng phục yêu ma, trừ hại võ lâm.

Tiếng hô vang dội, đồng thanh như được tập rượt từ trước, lặp lại tới mấy lần, thật khiến người ta phải khó chịu.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Truyện mình đã dừng đăng bên wattpad, chỉ còn đăng duy nhất trên vtruyen. Hi vọng mọi người có những trải nghiệm tốt với bộ truyện. Nếu thấy hay, hãy ủng hộ bằng bình luận/đánh giá hay đề cử … Mình sẽ rất vui khi nhận được nhận xét, góp ý của mọi người.Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình!