• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Hàn gia.
Tinh vân xoay chuyển hỗn độn lôi kiếp ầm ầm tích tụ có một bóng người nhìn giống như một con vi khuẩn nhỏ bé khi đứng trước tinh vân lôi kiếp vũ trụ, Hàn Vũ Thiên tóc trắng tung bay vẻ mặt nghiêm túc nhìn lấy kiếp lôi mà hắn chờ đợi bấy lâu này chậm rãi nói:

"Cuối cùng sau bao nhiêu lần luân hồi, ta cũng tìm ra được đạo quả cuối cùng, một bước này thành thì vũ trụ sơ khai sẽ nằm trong lòng bàn tay của ta, một bước này bại Minh Hoàng Nhân Đế Hàn Vũ Thiên sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông lịch sử, tới đây đi, chấp niệm của ta!"

Ánh chớp hỗn độn lóe lên, màn đêm vô tận cùng với ngàn vạn ánh sao lấp lánh, ầm ầm một tiếng chỉ thấy mấy chục cái hành tinh gần đó đã hóa thành tro bụi, một bóng người bay ra phía sau còn có tám đạo thân ảnh đang điên cuồng truy sát hắn, mỗi người trong số họ chỉ cần một cái búng tay đã có thể diệt đi ngàn vạn cái hành tinh mà không cần dùng nhiều sức, nhưng truy sát kẻ phía trước bọn họ cho dù dùng toàn bộ lực lượng cũng không thể nào ngăn cản được bước chân của hắn, phía trước lập tức truyền tới hai tiếng nổ vang, hắc ảnh cùng quang ảnh vừa hiện thì kẻ bị truy sát cũng lập tức dừng lại thân hình.

"Thất Sát Ma Quân!"

"Dương Thiên Đế!"

Tám người kia thấy hai người này xuất hiện đều là vẻ mặt ngưng trọng không dám xem thường, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đình trệ bất luận là ai cũng không dám ra tay động thủ khi có hai vị tuyệt thế đại đế ở đây, Hàn Vũ Thiên ôm một thân thương thế, nhục thể bị hủy chỉ còn linh hồn ánh mắt vẫn không hề thay đổi nhìn về phía tám người bên này trầm giọng nói:

"Trần Nguyên Tông, ngươi chuẩn bị toàn bộ thứ này chỉ là để đối phó ta thôi sao? Đợi ta độ kiếp mượn nhờ kiếp nguyên ngăn cản bản đế động thủ với các ngươi, cũng làm ta phải từ bỏ độ kiếp thoát xác chạy trốn."

Kẻ đứng ở giữa chính là Trần Nguyên Tông cười vô cùng đắc ý nói:

"Đúng vậy, nhiều năm làm thủ hạ cho ngươi, ta đã đạt được rất nhiều bí mật, cũng là lúc ngươi bắt đầu bước vào Địa Tinh Cảnh thì kế hoạch đã được hoàn mỹ sắp xếp cho đến tận bây giờ, ta biết tương lai ngươi chính là bậc vô thượng cường giả, nên đã nhẫn nại lập ra đại kế để vây hãm ngươi, khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

"Lúc còn là Địa Tinh Cảnh? Chẳng phải lúc đó ngươi có rất nhiều cơ hội để giết ta sao?"

Trần Nguyên Tông hừ lạnh xem thường nói:

"Giết ngươi như vậy thì quá hời cho ngươi rồi, thứ ta muốn là ngươi đứng trên kim tự tháp lại bị Trần Nguyên Tông này đẩy thẳng xuống vực sâu vạn trượng, bằng hữu của ngươi, gia tộc của ngươi, người nhà của ngươi từng kẻ từng kẻ rồi sẽ bị tiêu diệt sau khi ngươi chết đi."

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ngươi vẫn là không buông bỏ được quá khứ, chuyện gia tộc ngươi bị giết là bọn chúng đã trêu chọc ta, phụ thân ngươi năm đó Trần Thành Đông cũng đem Tinh Thiên Thần Thể của con trai ngươi cướp đoạt rút ra khỏi cơ thể, đứa con năm đó ngươi tiếc nuối căn bản là bị kẻ mà ngươi gọi là phụ thân mưu đồ, ta thấy ngươi có tiền đó mới diệt trừ hậu họa, không ngờ ngươi lại mang thù hận để cho tâm ý của ta có chút thất vọng."

Trần Nguyên Tông không nói nhưng dưới chân đã lưu chuyển một cái đại trận tràn ngập khí tức hỗn độn có thể sánh ngang với Thủ Hộ Vũ Trụ Giả, Hàn Vũ Thiên trừng lớn mắt thần sắc vốn không thay đổi cho dù rơi vào cảnh nhục thân không còn, nhưng hiện tại khi thấy trận pháp này thì toàn thân hắn tràn đầy sát ý, vô tận khí cơ bộc phát lập tức xóa tan đi mấy ngàn cái hành tinh chỉ bằng vào một lần bộc phát khí tức này, sát khí của Thủ Hộ Vũ Trụ Giả tản ra đừng nói là thứ một cái thượng cấp vũ trụ có thể ngăn cản, mặc dù có phần lớn sát khí bị quy tắc , Trần Nguyên Tông thấy vậy cười càng lúc càng điên cuồng nói:

"Khí tức này ngươi thấy có quen không? Nàng ta căn bản là không hề bế quan trong hỗn độn chi tâm, mà là bị ta bắt lấy biến nàng ta thành thứ để có giết chết ngươi đó, Hàn Vũ Thiên!"

Hàn Vũ Thiên khí tức hỗn loạn trực tiếp đốt lấy vô tận đạo quả mà bản thân đã tu luyện được trong ức vạn năm chuẩn bị đồng quy vu tận, đột nhiên hai bóng người sau lưng hắn xoẹt ngang qua chính là Dương Thiên Đế và Thất Sát Ma Quân, hai ngươi vung ra công kích mạnh nhất hướng về phía Trần Nguyên Tông, hắn chỉ đơn giản dùng hai chưởng ngăn lại, nhưng điều làm hắn không ngờ tới chính là hai người kia lập tức tự bạo một luồng sóng khí kinh người như là thiên hà nổ tung, Hàn Vũ Thiên lúc này sắc mặt mới đại biến lấy lại bình tĩnh tay lập tức kết ấn từng trong hư không kéo về hai đạo bóng người mờ nhạt hư ảo, đem bọn họ thu vào trong thức hải của bọn thân, cũng mượn nhờ luồng sóng tự bạo này mà chạy trốn, hai vị Giới Nguyên Cảnh tự bạo có thể nói là đã hủy diệt đi một nửa cái vũ trụ thượng cấp, Trần Nguyên Tông suy cho cùng cũng chỉ là nửa bước Thủ Hộ Vũ Trụ Giả còn không có chân chính mạnh mẽ như Hàn Vũ Thiên, nên khi đón nhận đợt tự bạo bất ngờ này cũng là bị đẩy lui rất xa mới ngưng đọng thân hình.

Trần Nguyên Tông từ trong đám sao trời tự bạo chạy ra hướng tới Hàn Vũ Thiên tiếp tục truy sát, nhưng cơ thể Hàn Vũ Thiên đột nhiên nổi lên vô số đốm sáng rồi hóa thành lưu quang xuyên qua tầng tầng vũ trụ biến mất bỏ xa Trần Nguyên Tông phía sau nét mặt đã tràn đầy phẫn nộ gầm lên giận dữ.
— QUẢNG CÁO —


"Trần Nguyên Tông, sau này gặp lại bản đế sẽ cho ngươi biết như thế nào là vạn kiếp bất phục!"

"Oa Oa!"

"Sinh rồi, là một bé trai, khoan đã sao trên tay nó lại cầm viên ngọc và một cành hoa chứ?"

"Thiên sinh dị bảo sao?"

"Không phu nhân, tỉnh lại đi phu nhân!"

"Đứng lại! Bằng vào chút tu vi này của con làm thế nào có thể báo thù, không được đi, đứng lại!"


Tô Lăng giới, Nam Cương vương triều, Bát Quan thành, Phủ đệ Hàn gia.

Hàn gia chỉ là phủ đệ thấp bé nhất trong Bát Quan thành, nhưng rất nhiều người muốn Hàn gia thu về dưới chướng, bởi Hàn gia nằm ở trung tâm Bát Quan thành, thuận lợi cho việc xây một lầu các ở đây kinh doanh, lợi nhuận thu về hàng ngày được tính bằng vạn.

Gia chủ Hàn gia, Hàn Ma Viêm một mực từ chối các đại thế gia, bởi vì đây là đất tổ Hàn gia không thể vì tiền tài mà phá bỏ nó xây dựng lầu các.

"Phế vật!"

Hàn gia đại sảnh, một trung niên tức giận đập bàn nhìn đám tiểu bối đang luyện võ.

"Hàn gia ta từ xưa nay đều có những chiến binh thiên phú không tồi, sao một thế hệ này lại yếu đuối ngu xuẩn như vậy?"

Trung niên nam tử là Hàn Vận Lai tứ gia chủ ở Hàn gia phủ đệ, một thanh niên cầm quạt vóc người thon dài nói:

"Tứ huynh không cần nóng, binh sĩ không được thì làm học sĩ, Hàn gia dù sao bao đời này đều là binh và học sĩ, việc gì phải nghiêm khắc."

Người thanh niên là Hàn Tuyên ngũ gia chủ của Hàn gia, hắn luôn tiêu dao tự tại không xem trọng gia quy.

"Ngươi nghĩ gì chứ, đại ca đánh trận bị trọng thương, căn cơ bị hủy giờ chỉ còn biết nằm trên giường chờ chết, nếu không nhanh chóng cho lũ tiểu bối vào cố bù đắp vài ngày thì lũ đại gia tộc sẽ dựa vào đây mà leo lên đầu chúng ta."
— QUẢNG CÁO —

Một lão già tóc hoa râm bước tới thở dài nói:

"Hai ngươi yên lặng một chút đi, đại ca đang nghỉ ngơi đấy."

"Phải đó, không có đại ca thì vẫn còn bốn vị gia chủ chúng chống đỡ mà."

Một lão già khác từ trong phòng bếp cầm ít bánh ra.

Lão già tóc hoa râm là Hàn Xuyên tam gia chủ, lão già còn lại trên tay cầm đĩa bánh là Hàn Tống nhị gia chủ Hàn gia.

"Nào, Hàn Vũ Thiên lại đây với Tống gia gia nào."

Hàn Tống nhị gia chủ giơ đĩa bánh về một đứa trẻ 6 tuổi đang cầm gậy trúc khô làm kiếm nói.

Hàn Vũ Thiên tuổi còn nhỏ đã da trắng mịn màn, môi mỏng và hồng, mũi cao, mắt hai mí cùng con ngươi có màu lam khác người, đặc biệt là một màu tóc trắng từ khi mới được sinh ra.

Hàn Vũ Thiên lật đật chạy tới vui vẻ ngồi lên đùi của Tống gia gia, đứa trẻ tay cầm chiếc bánh hình hổ cắn một cái.

"Tống gia gia, ta có đọc cổ y thư trong đó có nói, Cam Tuyền 3 lạng, Huyền Phổ 1 lạng, Huyết Cổ dược hai gốc và máu Tuyết Sơn Hươu sẽ giúp tổ phụ khôi phục căn cơ."

Hàn Tống kinh ngạc ôm đứa bé lên hỏi:

"Là cổ y thư gì vậy?"

Hàn Vũ Thiên lắc lắc đầu nói:

"Ta chỉ biết đó là y thư, nhưng chưa kịp đọc tên của quyển sách đã bị tứ gia gia đem cho mấy huynh tập kiếm, cuốn sách bị chém thành từng mảnh và vứt rồi."

Hàn Tống trừng mắt nhìn Hàn Vận Lại, làm cho hắn suýt chút nữa bị dọa hồn phách tiêu tán.

"Tên giặc thối tha này, ta đã bảo là đừng có lấy bất cứ đồ gì của Thiên nhi ra phá rồi mà."

Hàn Vận Lai chỉ biết cười ngượng ngùng xua tay, Hàn Vũ Thiên lại nói:
— QUẢNG CÁO —

"Nhưng ta biết cổ y thư đó viết rất đúng, tổ phụ sẽ khỏi đó."

Hàn Tông gật gật đầu cười nói:

"Hàn Tuyên còn không mau đi làm ngay, đợi đại ca ngỏm rồi mới bốc thuốc sao?"

"Nhị ca, ta đã ghi xong từ lúc Thiên nhi mắng vốn tứ ca rồi."

Hàn Tuyên cười cười bước ra ngoài cổng nói.

Năm vị gia chủ Hàn gia đều biết mẹ của Hàn Vũ Thiên khó sinh mà chết, cha thì phơi thây ở chiến trường, chỉ còn có tổ phụ là đại gia chủ Hàn Vũ Đạo là còn bên cạnh đứa bé.

Hàn Vũ Thiên năm 3 tuổi đã có tư duy và nói chuyện hơn hẳn mấy đứa trẻ khác, 4 tuổi đã có thể đọc sách, 5 tuổi lại có khả năng tập võ khá thuần thục, giờ là năm đứa bé 6 tuổi đang dùng tre khô làm kiếm.

Mà kiến thức y đạo của đứa trẻ này cũng không tầm thường, mới năm ngoái Hàn Tuyên bị trọng thương, dù đại phu giỏi nhất kê thuốc cũng không thể chữa.

Nhưng đứa trẻ này lại cầm y thức mò mẫm một chút rồi nói ra phương thuốc chữa trị, lúc đó mọi người đều thờ ơ cho rằng đứa bé nói đùa, nhưng tổ phụ Hàn Vũ Đạo nuông chiều đích tôn đã kêu đại phu nấu thuốc như lời của Hàn Vũ Thiên.

Kết cục chính là Hàn Tuyên không những khôi phục mà còn trẻ lại vài phần, tu luyện thông suốt một đoạn dài.

Bây giờ Hàn Vũ Thiên lại kê thuốc điều trị, đương nhiên bọn họ phải nhanh chóng làm ngay.

Hàn Vũ Thiên ăn xong miếng bánh nói:

"Nhị gia gia, ta còn phải luyện kiếm pháp, mong tổ phụ sẽ khỏe lại để chơi với Thiên nhi."

Hàn Tống xoa xoa đầu đứa bé dễ thương cười nói:

"Thiên nhi đã kê thuốc cho tổ phụ rồi, đương nhiên ông ấy sẽ khỏe lại chơi với Thiên nhi."

Hàn Vũ Thiên gật đầu sau đó chạy tới chỗ cũ cầm thanh trúc khô làm kiếp, tiếp tục bắt đầu luyện kiếm pháp.

Trở Thành Người Thừa Kế Cristiano Ronaldo. Tôi đưa Việt Nam Vươn Tầm World Cup Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu