• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 366: Chân Mộc Thổ Giới
Rất nhiều thiên tài trẻ tuổi vô cùng hưng phấn đồng loạt nhảy lên những tòa thiên không đảo kia, ý định chiếm cứ một hòn đảo để cho thế lực mình có thêm một danh ngạch tham gia vào Chân Mộc Thổ Giới, Hàn Vũ Thiên vốn yên tĩnh ngồi trên bảo tọa cũng là đứng lên thản nhiên nói:

"Lên nào!"

Hắn nhảy lên không trung lơ lửng nhắm thẳng tới một tòa thiên không đảo cao nhất nắm chặt quyền, thổ hoàng chi khí dồn nén thành quả cầu bao bọc một quyền của Hàn Vũ Thiên vào trong vô cùng mạnh mẽ, đây không đơn thuần là một công kích mà chính là Khí Vực được tích xúc lực lượng dồn nén tới cực điểm mà thành, đặt ở trên toàn bộ thế giới e là chỉ có Vạn Niên Cung cùng với Lam Huyền trước đó được Hàn Vũ Thiên chỉ điểm mới thi triển ra được, Hàn Vũ Thiên lao thẳng xuống quyền ý đấm xuống mặt đất bên dưới.

"Thổ Hoàng Thiên Quyền."

Một quyền đấm thẳng xuống mặt đất tạo thành chấn động xung kích mang theo từng tia lôi điện kim sắc tản ra khắp nơi, một quyền trực tiếp thô bạo thổi bay hết mấy trăm người trên đảo không ai trụ nổi sau một quyền mạnh mẽ của Chí Tổ, Hàn Vũ Thiên khoanh tay ngồi trên tảng đá không quan tâm đến xung quanh mà nhắm mắt lại, những kẻ bị đánh bay tuy không trực tiếp bị quyền ý đánh trúng, nhưng chỉ đơn giản là sóng xung kích đã làm toàn bộ trọng thương không thể quay lại sân đấu, Lục Hạch mỉm cười thản nhiên nói:

"Thiên không đảo đầu tiên được chiếm cứ thuộc về Vạn Niên Cung Hướng Quản Hi, trong vòng 3 ngày tiếp theo nếu không có kẻ thách đấu thì danh ngạch này sẽ thuộc về hắn."

Tất cả đồng loạt nhìn lên tòa thiên không đảo cao nhất kia cũng vô cùng sợ hãi và thán phục trước sức mạnh chí cao vô thượng, không ít người mang lòng hâm mộ cùng ghen ghét vì bản thân cũng là thiên tài tại sao không có được cơ duyên trở thành Chí Tổ, kế tiếp chính là năm người khác của Vạn Niên Cung chiếm cứ hòn đảo lần lượt là Đạo Lâm, Thanh Tuyền, Uy Lân, Tuyết Vũ Nhi và Mộc Thiên, bọn họ dùng phương thức tương tự như của Hàn Vũ Thiên, chính là tích xúc Khí Vực dồn nén tới cực điểm rồi vung ra một kích bá đạo hoành thiên đánh bay tất cả ra ngoài đảo, hắc hỏa dâng trào như mắt bão thổi quét toàn bộ ra bên ngoài vô cùng chói mắt, Hắc Hổ Hàn Tôn ngồi trên cành cây vẻ mặt vô cùng nhàm chán dựa vào thân cây, tu vi tản ra mạnh mẽ kinh người lại là một vị Chí Tổ không sai, thời gian vắng mặt của nó đơn giản là ở trong túi trữ vật của Hàn Vũ Thiên thôn phệ không biết bao nhiêu tài nguyên chiến tranh, bồi dưỡng ra một Chí Tổ cũng là rất dễ dàng, tài nguyên đã có chỉ cần cảm ngộ đủ mạnh.

"Chí Tổ yêu tộc?"

"Yêu tộc cũng sinh ra Chí Tổ?"

"Thời hoàng kim của chúng ta trở lại rồi?"

"Bằng cách nào?"

Yêu tộc đột nhiên bùng nổ một trận không ai nghĩ tới vậy mà là một vị yêu tộc đạt được Chí Tổ Cảnh trong truyền thuyết, không chỉ yêu tộc mà toàn bộ thế lực đều đứng lên nhìn lấy vị yêu tộc kia, nhiều vị Thần Cảnh yêu tộc không nhịn được mà cười phá lên vì vui sướng, chỉ cần một vị yêu tộc Chí Tổ này cũng đủ để làm cho thiên hạ khuynh đảo, yêu tộc vốn mạnh mẽ hơn nhân tộc rất nhiều mặt, tuy chỉ xuất hiện một vị cũng đủ có thể so với hai ba vị Chí Tổ nhân tộc, Hàn Tôn liếc mắt nhìn một đám yêu tộc reo hò inh ỏi thì vung tay hắc hỏa ngưng tụ thành ký hiệu của Vạn Niên Cung khảm trên mặt đất.

"Lại là người của Vạn Niên Cung?"

"Làm sao có thể như vậy được? Vạn Niên Cung lấy đâu ra nhiều cao thủ Chí Tổ như vậy?"

"Đáng ghét, ngay cả yêu tộc cũng không thuộc về Bách Yêu Đại Lục."

Rất nhiều người giờ phút này đã ý thực được một việc, Chí Tổ chỉ duy nhất một mình Vạn Niên Cung mới có khả năng xuất hiện, bằng vào các thế lực của bọn họ dù dùng hết toàn bộ tài nguyên cũng không thể bồi dưỡng ra được đừng nói Chí Tổ cho ngay cả Thiên Tổ cũng chưa chắc được, toàn bộ thế lực trên Tô Lăng giới đều hoài nghi không biết Vạn Niên Cung dùng thủ đoạn gì lại có thể giúp thứ cảnh giới hư vô mấy chục vạn năm chưa ai đột phá được, lại lần nữa tái hiện trên thế giới một lần nữa, nếu thực sự nói là do cơ duyên xảo hợp thì không ai tin, cơ duyên lớn đến cỡ nào mà lại bồi dưỡng ra nhiều vị Chí Tổ cùng lúc đến vậy, Long Đế Thiên đột nhiên nhớ ra một việc vẻ mặt khó coi nói:

"Sao bản hoàng lại không nghĩ ra, Hàn Vũ Thiên vốn là người của phế địa, hắn tu thành Chí Tổ cùng đồng thời mọc lên một cái Vạn Niên Cung, đám người kia chính là người của cấm khu phế địa."

Bọn họ giờ mới nhận ra trường hợp xấu nhất đã xảy đến, lời tiên tri mấy chục vạn năm trước được lưu truyền cuối cùng cũng thành sự thật, từ trong nơi sâu thẩm của thế giới sinh ra một tuyệt thế thiên tài dẫn đầu toàn bộ anh hùng hào kiệt thế gian vượt qua tai hoạ mà thời thái cổ cũng không cách vượt qua được, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng khí tức của những hòn đảo được người của Vạn Niên Cung chiếm lĩnh bộc phát kích liệt không hề che giấu thực lực của mình, từng người trong đó đặt ở trên thế giới cũng đủ để lọt vào bảng thiếu niên thiên tài, danh tiếng phải nói là vang xa rất nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, đám thiên tài kiêu ngạo sau khi thấy được khí thế của Vạn Niên Cung ai cũng lắng xuống không còn nghênh ngang như trước, mấy lão già thở dài nói:

"Xem ra người trẻ tuổi đúng là mạnh mẽ, nhưng mà mấy lão già bọn ta tu hành nhiều năm cũng không đột phá được trung vị cảnh, nếu có cơ hội bước vào Chân Mộc Thổ Giới cũng đành mang danh ức hiếp hậu bối mà ra mặt tranh đoạt vậy."

từng cái khí tức mạnh mẽ vượt xa hạ vị Thần Cảnh thông thường bộc phát ra từ nhiều phía của các phe thế lực nhân tộc, bước ra mười mấy lão già tu vi thâm hậu đã là quái vật trong cùng cảnh giới, từng thân ảnh bay lên thiên không đảo trong nhất thời đã có hơn trăm hòn đảo bị mấy lão già này xuất hiện chiếm cứ dùng sức mạnh tuyệt đối để áp đảo toàn bộ người trẻ tuổi, thực lực vi tôn không ai là không biết bằng vào tu vi mà dành lấy danh ngạch không ai trong số cao tầng các thế lực ý kiến, chỉ có những người trẻ tuổi không phục liên tục mắng mỏ đám lão già vô sĩ tranh đoạt cơ duyên của thế hệ trẻ, rất nhiều người chật vật mới chiếm cứ được hòn đảo lại bị mấy lão già thừa cơ hội đến đánh lui, ai ai cũng mang trong mình sự không cam lòng trước những con cáo già đáng hận này.

"Khang Vương, là cao thủ đã đột phá Thần Cảnh ba vạn năm trước, lão già này không ngờ lại đến đây tranh đoạt cơ duyên với người trẻ tuổi."

"Kia không phải là Hương Tần Thánh Quân sao? Nhiều năm như vậy rồi lão vẫn chưa đột phá thành trung vị Thần Cảnh, thần lộ đúng là gian nan khó bước, ngay cả thiên phú hoàng kim thiên kiêu bảng năm đó như lão cũng không bước qua được."

"Đám lão đầu chết tiệt! Cậy mình có tu vi Thần Cảnh hạ vị đỉnh phong lại đem mặt dày đi tranh đoạt với hậu bối chưa thành Thần, đúng là đáng thất vọng."

"Chân của các ngươi đã nửa bước đi vào quan tài còn không yên phận, tới đây tranh đoạt với hậu bối, dù có đột phá xiềng xích cũng sống được bao lâu chứ!"

"Đúng vậy, bọn ta chính là trụ cột tương lai của thế giới, mấy lão già các ngươi như vậy là không công bằng."


"Ta muốn đòi lại công đạo cho người trẻ tuổi, xin các vị hãy đuổi mấy lão già này đi."

Rất nhiều người trẻ tuổi kêu gào không cam lòng muốn khiếu nại lại không ai quan tâm tới những tiếng kêu đó, không có năng lực tức là bất tài vô dụng, dù người kêu gào đến đứt cổ cũng không ai đến ý, các tộc tranh hùng không luận tuổi tác chỉ luận thực lực càng kêu gào đòi công đạo càng cho thấy ngươi tương lai không đủ năng đứng vào hàng ngũ cường giả, rất nhiều tu sĩ già ẩn mình của bách tộc ra mặt chiến đấu điên cuồng với nhau tranh đoạt thiên không đảo, chỉ trong chớp mắt đã trở thành cuộc chiến tranh đoạt của mấy lão già đời trước, Công Tôn Vô Quá ngồi xem cũng không nhịn được thân hình nhoáng cái đã ở trên một hòn đảo gần đó, hắn đối mặt chính là Khang Vương của yêu tộc, Khang Vương thời trẻ là yêu tộc kiệt xuất đứng trong hàng ngũ thiên tài mạnh mẽ thời đó, nhưng đến cuối cùng vì trên thần lộ bước sai một bước đã vĩnh viễn không thể tiến thêm tới trung vị cảnh, đành phải ôm hi vọng nhờ vào cơ duyên bên trong Chân Mộc Thổ Giới làm bước đệm để lão thoát khỏi hố sâu vạn trượng này, Khang Vương đưa ánh mắt già nua không hề miệt thị kẻ đến là nhân tộc trẻ tuổi mà cười nói:

"Tiểu bối, ngươi biết ta là Khang Vương vẫn tới khiêu chiến sao? Lão phu nói trước quyền cước vô tình, đừng trách lão ra tay quá nặng đấy nhé."

"Tiền bối xin hãy chỉ giáo, ta là thái tử Phúc Hải Thánh Quốc, Công Tôn Vô Quá."

Công Tôn Vô Quá ôm quyền đáp lễ không hề cao ngạo như đám người trẻ tuổi khác làm cho Khang Vương rất hài lòng cười sảng khoái, Công Tôn Vô Quá nắm trường thương trong tay vũ động tạo thành làn sóng ồ ạt mạnh mẽ đánh tới, Khang Vương không kém cạnh yêu khí ngưng tụ một trảo chộp tới cùng đại hải giao đấu, hòn đảo ầm vang nổ tung nếu thông thường thì đã sớm vỡ thành tro bụi, nhưng mỗi một tòa thiên không đảo đều có trung phẩm thần trận bảo hộ, không phải thượng vị Thần Cảnh ra tay thì không thể phá hủy được nó, Khang Vương hai tay giao nhau yêu khí ngưng tụ thành đại đao trước ngực nói:

"Vô Quá, xem chiêu, Yêu Khí Ngưng Đao Phá Pháp."

"Phúc Hải Thương Khung Phá!"

Công Tôn Vô Quá cảm nhận được một đao kia không đơn giản cũng là toàn lực ứng phó không dám khinh xuất, đại đao cùng trường thương va chạm ầm ầm từng đợt sóng khuếch tán ra tứ phía thu hút rất nhiều sự chú ý, khói bay mịt mù chỉ thấy Khang Vương lui ra sau vài bước nét mặt đã có từng tia ngưng trọng không thể che giấu, lão không ngờ được Công Tôn Vô Quá thân là một tu sĩ nhân tộc dù cho cùng là hạ vị đỉnh phong, nhưng đánh với yêu tộc thì nhân tộc sẽ gặp bất lợi vô cùng lớn, vậy mà thiếu niên trước mắt lại cường đại tới độ có thể so chiêu với yêu tộc có chiến lực vừa xa mình, Công Tôn Tà Uyên xem xét trận chiến cười nói:

"Huyền diệu bên trong Phúc Hải Thánh Quyết mấy ai ngộ ra được, tu đến hoàn mỹ thì dù đối phương có chiến lực cao hơn cũng không đọ lại được Phúc Hải Thánh Quyết, thứ này là một trong những bộ Thần Hoàng chiến quyết đứng vào trăm thứ hạng đầu thế giới."

Công Tôn Vô Quá thành thục Phúc Hải Thánh Quyết còn sớm hơn cả Công Tôn Tà Uyên, bởi vậy vị thái tử này mới chính là hi vọng tương lai của toàn bộ Phúc Hải Thánh Quốc, đến khi lông cánh cứng cáp thì trùng kích Thần Hoàng là điều chắc chắn trong tương lai, Khang Vương tuy hơi khiếp sợ cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bước ra một bước khí thế thao thiên, Công Tôn Vô Quá cũng không chịu thua kém bộc phát khí thế đối cứng, rất nhiều người trẻ tuổi hô hào cổ vũ.

"Thái tử điện hạ, mau đánh lão già đó ra khỏi hòn đảo, để cho những lão bất tử này biết người trẻ tuổi không có dễ bị ức hiếp."

"Công Tôn Vô Quá cố lên, ta tin ngươi sẽ đánh bại lão già lập uy thế cho người trẻ tuổi."

"Thái tử đánh bại lão, ta sẽ cưới ngươi a."

"Thái tử điện hạ hãy lập uy dẫn đầu thời đại trẻ chúng ta."

Công Tôn Vô Quá thu trường thương về tay thay vào đó là một đôi song thủ nạm lưu ly bảo thạch quý giá, đây chính là một trong năm đại thần khí của Phúc Hải Thánh Quốc, Phúc Hải Song Thần Quyền nổi danh thiên hạ ai ai cũng từng nghe qua ít nhất một lần trong đời, Công Tôn Tà Uyên đưa mắt nhìn Công Tôn Đoạn Trần nói:

"Tiên tổ, ngài đưa cả chí bảo Thánh Quốc cho thái tử sao?"

Công Tôn Đoạn Trần vuốt râu cười nói:

"Không chỉ như vậy, hắn là thiên tài tuyệt thế mà Phúc Hải Thánh Quốc tìm kiếm bấy lâu nay, đương nhiên phải cần một số vật hộ thân đề phòng bất trắc bên trong Chân Mộc Thổ Giới."

"Tiền bối, đây sẽ là đòn quyết định, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền."

"Tới đây, Yêu Vận Thiên Nhạc Thần Đạo Trảm."

Công Tôn Vô Quá một quyền vung ra đơn giản không có khí tượng mạnh mẽ như trước mà ai cũng biết rằng hóa phức tạp thành đơn giản lại càng thêm huyền ảo thâm sâu, một quyền kia ẩn chứa lực lượng có thể đả thương trung vị Thần Cảnh, mà Khang Vương bên này yêu đao ngưng tụ hình một đầu huyết lang mạnh chém tới khí thế không kém cạnh Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền, mọi người nhìn vào liền cảm thấy ngộp thở như bản thân đang đứng giữa hai đòn công kích ấy, tùy thời có thể bị đánh thành tro bụi, một tiếng ầm vang phát ra thổi bay rất nhiều người có tu vi yếu kém văng đi không có sức chống cự, một bóng người bay ngược ra ngoài không ai khác chính là Khang Vương lão toàn thân máu tươi bê bết đã thua trận, Khang Vương ôm một thân thương thế không nói lời nào lặng lẽ bước ra khỏi Nam Minh Thần Cung, dưới ánh mắt tràn đầy tiếc nuối của rất nhiều người, nhất là những kẻ cùng thời với Khang Vương thì là thương cảm với lão ta, một đời thiên tài Khang Vương lại bại dưới tay người trẻ tuổi cũng hoàn toàn dập tắc hi vọng của lão, Khang Vương sau chuyện này hẳn là bế quan tu luyện chờ đến ngày bản thân tọa hóa, từng tiếng thở dài nhìn theo bóng dáng của lão già, người trẻ tuổi thì hô hào ăn mừng như được tiếp thêm sĩ khí rất nhiều người nhảy lên thiên không đảo để khiêu chiến mấy lão quái vật kia, Hương Tần Thánh Quân vốn nhàn nhã chiếm đảo không ai dám đến khiêu chiến, vậy mà sau khi Khang Vương bại trận lại có rất nhiều người trẻ tuổi tới đây khiếu chiến, bên trong cũng có ít kẻ Thần Cảnh hạ vị tầng 1 và 2, Hương Tần uống chum trà liếc nhìn hòn đảo đối diện sau đó thở ra hơi nóng hừ một tiếng nói:

"Này, này, thái tử trẻ tuổi, ngươi xem mình vừa làm gì đi này, nâng cao sĩ khí của đám người trẻ tuổi gây ra không ít việc làm cho mấy lão già chúng ta đó."
— QUẢNG CÁO —


Công Tôn Vô Quá mỉm cười nói:

"Các vị cũng đâu thể nhàn nhã đứng không một chỗ tới khi trận đấu kết thúc đúng chứ?"

Hương Tần cười sảng khoái trường kích trong tay xoay vòng tạo thành gió xoáy thổi bay không ít tu sĩ trẻ ra ngoài, khí thế bạo phát ánh mắt tràn đầy chiến ý cười nói:

"Thú vị, vậy thì những người trẻ tuổi tới đây cho ta xem sức mạnh của các ngươi."

Không chỉ thiên không đảo của Hương Tần bị tu sĩ tuổi vây quanh mà rất nhiều hòn đảo của mấy lão đầu thế hệ trước cũng vậy, gặp không ít rắc rối trước nhiệt huyết điên cuồng của người trẻ tuổi, nhưng cũng vị vậy mấy lão già này cũng kích phát được chiến ý ngủ sâu trong lòng mình, từng hòn đảo liên tục có người trẻ tuổi bị đánh bay rồi lại trở vào hết lần này tới lần khác, bách tộc rất nhiều người trẻ tuổi liên thủ để đánh với mấy lão quái vật trên đảo, trải qua chiến đấu không ngừng nghĩ cũng đã có một vài lão quái vật bị đánh văng ra khỏi đảo bởi số lương tu sĩ trẻ tuổi áp đảo, những lão già bị đánh bại này không hề cảm thấy mất mặt mà còn cười vô cùng sảng khoái, một cuộc chiến này là để chứng minh rằng mấy lão đầu bọn họ cũng nên trở về hậu phương, nhường cho tiểu bối tiến về trước phát triển.

Tới chạng vạng tối thì những lão già còn chiếm cứ đảo cũng chỉ còn năm mươi người không còn đông như lúc ban đầu, Hương Tần ngồi ở tảng đá nhắm mắt thở ra từng luồng hơi lạnh của nhiệt độ ban đêm đang giảm xuống cùng với trường kích đang dựa vào vai, xung quanh là rất nhiều người trẻ tuổi bị đánh bại nằm trên mặt đất không còn khả năng tái đấu, một thân ảnh chậm rãi hạ xuống hòn đảo của Hương Tần không để ý xung quanh có rất nhiều người đã bại trận nằm la liệt trên mặt đất mà chậm rãi tiến bước về phía trước, Công Tôn Vô Quá vừa đánh bại một lão già muốn chiếm đảo xong đột nhiên quay đầu nhìn về hòn đảo của Hương Tần đôi mắt lấp lánh đầy thú vị nói:

"Ra tay rồi sao?"

Không chỉ ở hòn đảo của Hương Tần Thánh Nhân, toàn bộ ba trăm hòn đảo đều đồng loạt có người xuất hiện ở phía trên, các thế lực trên thế giới đồng loạt tỏ vẻ hứng thú như chờ đợi một khoảnh khắc này tới, ba trăm vị trẻ tuổi đứng trên thiên kiêu bảng thế giới cuối cùng đã chịu ra tay thể hiện uy quyền của mình cho toàn thể Tô Lăng giới thấy, Hương Tần mở đôi mắt một nụ cười không nhịn được mà câu lên nhìn thiếu niên trước mắt nói:

"Ngụy Cung, Nhật Nguyệt Song Kiếm của ngươi, lão phu hi vọng nó đủ cứng cỏi để chống lại Hoàng Thiên Thích của ta."

Ngụy Cung đón từng đợt gió lạnh ban đêm thổi ngang qua người, hai tay nắm hai chuôi kiếm được treo bên hông chậm rãi rút ra lại tạo thành cảm giác sắc bén có thể chém đứt mọi thứ, kiếm vừa rút ra được một nửa thì không gian xung quanh như thắt chặt lại làm cho những người trẻ tuổi nằm la liệt phải khiếp sợ không thôi, kiếm ra tám phần mặt đất xung quanh hiện ra vô số vết chém của đường kiếm, khu rừng phía sau lưng Hương Tần liên tùng có từng cái cây ngã xuống vì kiếm khí lướt ngang, Hương Tần thần sắc không đổi mu bàn tay hơ qua trước mặt đánh bay một đạo kiếm khí va vào ngọn núi nhỏ gần đó bị cắt đôi trong nháy mắt, lão cười nói:

"Kiếm khí không tệ."

Đến khi song kiếm của Ngụy Cung hoàn toàn ra khỏi vỏ thì kiếm khí bộc phát mảnh liệt có hai đoàn hào quang bạc vàng hiện lên áp đảo thiên địa vạn vật, Ngụy Cung đưa mắt nhìn tới Hương Tần bình thản nói:

"Còn chưa giao thủ lão đã mạnh miệng rồi, xem thử binh khí của lão có cứng như miệng của lão không."

"Hay lắm nhóc, lão phu tiếp kiếm của ngươi."

Hương Tần Thánh Quân đứng dậy Hoàng Thiên Kích trong tay tản ra khí thế cường đại tranh phong cùng với Nhật Nguyệt Song Kiếm, lão và Ngụy Cung không tiếp tục nhiều trực tiếp lao vào va chạm binh khí trong nháy mắt từng tiếng kêu thảm vang lên đánh bay những người còn đang nằm la liệt trên đất ra khỏi hòn đảo, khí thế va chạm mạnh mẽ cỡ này đã làm những người kia gãy không ít xương trên cơ thể mới kêu thảm đến vậy, những hòn đảo khác cũng bắt đầu rơi vào chiến đấu còn dữ dội hơn hai đợt tranh bá trước đó gấp mấy lần, Hàn Vũ Thiên bên này cũng gặp một đối thủ tu vi Thần Cảnh hạ vị đỉnh phong, thuộc về ma tộc cường giả mạnh mẽ tên là Ngôn Luân đứng ở hạng hai mươi trên thế giới bảng, Ngôn Luân kiêu hãnh xem thường tất thảy sinh linh không phải ma tộc của hắn, sau khi tiếp một chiêu của Hàn Vũ Thiên thì hắn cũng không còn khinh suất như lúc đầu, Hàn Vũ Thiên nhìn Ngôn Luân thản nhiên nói:

"Dùng thổ hoàng với một tên như ngươi thì có một coi trọng rồi, đổi một chút xem nào."

Hàn Vũ Thiên thả lỏng tay thổ hoàng khí lập tức tiêu tán lần nữa nắm chặt lại là hắc ám túa ra bao phủ toàn bộ hòn đảo, nơi ma khí đi qua không có bất kì sự sống nào được tồn tại bị thôn phệ tới khô khốc, Ngôn Luân vẻ mặt kinh sợ không thể tin được nhân loại trước mắt lại có thể tu luyện hắc ám chi lực, mà cấp độ còn mạnh mẽ hơn hắc ám của hắn rất nhiều lần, những thế lực khác đứng bật dậy lần nữa phải kinh ngạc trước sức mạnh của tên thiên tài Hướng Quản Hi đến từ Vạn Niên Cung này, không chỉ am hiểu về thổ hệ mà còn có tạo nghệ thâm sâu trên hắc ám chi lộ, tương lai triệt để trưởng thành thì tu sĩ am hiểu hắc ám đối mặt với kẻ cùng cảnh giới là hoàn toàn áp đảo, cũng có thể vượt cấp mà chiến không hề ngán ai, Hàn Vũ Thiên cười nhạt hắc ám ngưng tụ bao phủ một quyền nén lực tới cực điểm làm cho hòn đảo rung lắc dữ dội, Ngôn Luân sợ hãi ý thức được tình hình tệ đi toàn lực dùng ra đại chiêu để phòng thủ.

"Hắc Ám Minh Thần Quyền."

"Ma Thần Hắc Thuẫn."

Một bên là thế công không giảm, một bên là phòng ngự tuyệt đối của hắc ám chi lực còn chưa trực tiếp đụng nhau đã cách không va chạm tạo thành lực lượng hắc ám khủng khiếp tuông trào như núi lửa, một vị Ma Vương đứng dậy vẻ mặt tràn đầy không thể tin nói:

"Cách không va chạm? Trình độ chiến đấu này không phải chỉ có Thần Hoàng sao?"

Một vài người quan sát cũng thấy được đòn đánh của Hàn Vũ Thiên chính là cách không va chạm không sai vào đâu được, nhưng để làm được như vậy thì cần phải trở thành Thần Hoàng lĩnh hội thần hoàng khí gia trì lên đòn đánh mới làm được điều như vậy, truyền thuyết từ thái cổ tới nay vẫn còn lưu lại bên trong sử sách không sai, vậy mà giờ đây lại có một kẻ ngoại lệ chưa đột phá Thần Hoàng mà làm được chuyện đó, căn bản là trái với luân thường đạo lý và thế giới quan mà những cường giả ở đây lĩnh hội được, Xích Vận vẻ mặt kinh ngạc về một kích này của Hướng Quản Hi, lão thân là nửa bước Thần Hoàng cũng không làm được chuyện nhất kích cách không va chạm, trừ khi là dùng pháp hoặc là thần hoàng khí gia thân, nhưng lão vẫn còn chưa tới bước lĩnh hội hoàn toàn thần hoàng khí, Lục Hạch Thần Vương vẻ mặt ngưng trọng nói:

"Tứ trưởng lão, tên kia không lẽ là trời sinh số mệnh sẽ thành Kim Thần?"

Lời vừa dứt Xích Vận biến đổi sắc mặt một phen cũng cau mày suy tư thật lâu không biết đang nghĩ điều gì, Kim Thần là thứ đã bị lãng quên từ mấy trăm vạn năm trước không còn bất kì dấu vết nào để lại trong thiên địa này, Nam Minh Thần Tông khi xưa cũng vô tình tìm ra được một vài tàn tích còn xót lại về Kim Thần, nhưng lại rất hư vô mờ mịt chỉ biết rằng cảnh giới kia chỉ cần một cái phát tay liền có thể giết Thần Hoàng như kiến, hủy diệt một phương thế giới tùy theo ý niệm, Xích Vận thấp giọng nói:

"Cũng phải xem những vị trưởng lão khác đánh giá như thế nào về hắn, phó cung chủ chắc hẳn cũng đang quan sát lần tranh bá này, thế hệ này tuy không có mạnh mẽ như những thế hệ khác, nhưng tiềm lực của bọn họ thì cao hơn rất nhiều, ngươi ở đây tiếp tục chủ trì, ta đi xem bọn họ đánh giá thế nào."

"Không cần vội, cứ nhìn thêm một chút nữa đi."

Một thanh âm nhàn nhạt cất lên cùng với đó là một lão già y phục bình dân không biết từ đâu xuất hiện, là nhị trưởng lão Mộ Phong Hoàng của Nam Minh Thần Cung, Hàn Vũ Thiên bộc phát một kích hắc ám làm ai cũng kinh sợ không thôi, Ngôn Luân tuy mạnh nhưng thực lực tới cuối cùng cũng chỉ là Thần Cảnh hạ vị đỉnh phong lực lượng có hạn, Chí Tổ thì có thiên địa ban phúc trừ khi ngươi phong ấn Chí Tổ khỏi liên kết giữa thế giới bằng không lực lượng của chúng là vô hạn, sức mạnh áp đảo phá tan phòng ngự tuyệt đối của Ngôn Luân hết tầng này tới tầng khác, đến khi lớp cuối cùng bị phá hủy thì Ngôn Luân đối mặt chính là trọng thương không cách nào tái chiến, hắc quang lấp lánh một bàn tay quỷ dị bắt lấy Ngôn Luân kéo về phía sau còn thân ảnh kia lướt tới một quyền đối oanh.

"Tiểu tử, ra tay cũng không cần quá mạnh như vậy."

Kẻ động thủ là Cốt Long Ma Viêm từng giao chiến với Hàn Vũ Thiên, hay nói đúng hơn đây là bản thể thực sự của Cốt Long Ma Viêm tu vi sâu không thể lường, nhưng nếu là người từng giao thủ qua liền biết hắn là một thân đại viên mãn Thần Cảnh, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng thu tay về nói:

"Chỉ là nhiêu đây thực lực mà cũng khiêu chiến Chí Tổ, không tự lượng sức mình tương lai ắt sẽ chết rất thảm."

Hàn Vũ Thiên quay đầu không thèm liếc nhìn Ngôn Luân lấy một cái, Ngôn Luân vẻ mặt trầm xuống bàn tay nắm chặt một cái ngân châm màu đen tuyền từng trong ống tay áo lộ ra không nói lời nào ném về phía Hàn Vũ Thiên đang mất cảnh giác kia, Cốt Long Ma Viêm kinh ngạc muốn ra tay động thủ lại không còn kịp với tốc độ ra đòn của một món thần khí, Hư Thiên hừ lạnh kim châm kia hoá thành mảnh vụn rơi trên mặt đất cùng với đó là một cổ thần uy hạ xuống đè ép Ngôn Luân nằm trên mặt đất xương cốt vỡ vụn máu tươi từ khắp nơi trên cơ thể trào ra không ngừng, Cốt Long Ma Viêm nhìn về phía đài quan sát của Vạn Niên Cung tức giận nói:

"Hư Thiên, ngươi cũng không cần ra tay nặng như vậy chứ?"

Hư Thiên vẻ mặt bình thản không quan tâm tới sắc mặt của một ma vương như Cốt Long Ma Viêm bình thản nói:

"Bại mà không phục thì có thể tái chiến, bại mà dùng ra mưu hèn kế bẩn, bản long chưa lấy mạng của tên tiểu tử đó đã là nể mặt ma tộc các ngươi rồi, nếu còn trường hợp như vậy xảy ra, không cần biết thế gia đạo thống đại tộc phía sau là ai, giết không tha."

Cốt Long Ma Viêm không vọng động nữa mà ôm lấy Ngôn Luân bay khỏi đây, không lâu sau những toà thiên không đảo của Đạo Lâm, Mộc Thiên, Tuyết Vũ Nhi, Thanh Tuyền và Uy Lân cũng lần lượt có thiên kiêu thế giới bảng bị đánh bay ra ngoài không có sức hoàn thủ, về phía của Hàn Tôn thì một mình độc chiến ba tên thiên kiêu đứng ở hạng ba trăm, 299 và 298, bọn chúng quyết định liên thủ ý định đánh bại một vị Chí Tổ để vang danh thiên hạ, Hàn Tôn từ đầu tới cuối chỉ phòng thủ không hề phản công làm cho đám thiếu niên này lầm tưởng bản thân đã chiếm thế thượng phong, Hàn Tôn không còn chơi đùa với ba tên thiếu niên này nữa, hắc hoả trong tay bốc lên một kích đánh bại hết thảy, ánh mắt uy nghiêm đứng ở thiên không đảo bạo phát ra một luồng hắc hoả nóng rực hiện lên thân ảnh hắc hổ gầm rú phá tan bầu không khí náo nhiệt xung quanh, nhiều yêu tộc sư, hổ, báo hay thuộc vào hàng mãnh thú đều cảm thấy một trận chấn động trong cơ thể, những yêu tộc cấp cao thì trong lòng nổi lên chiến ý ngút trời muốn tranh phong với hắc hổ, những yêu tộc yếu hơn thì toàn thân run rẩy không dám ló mặt ra ngoài ánh sáng, Yêu Vương Thiện Văn vốn bản thể là Bạch Lôi Toái Âm Hổ, nghe thấy hổ âm kia cũng là phấn khích không thôi.

Những người khác của Vạn Niên Cung biểu hiện rất tốt, tuy một số thành viên quản sự bị đánh bại, nhưng mà thành viên cấp trưởng lão vẫn trụ vững trước đám thiên kiêu vừa xuất hiện kia, thiên không đảo nơi Hương Tần và Ngụy Cung đang chiến đấu rất kịch liệt gần như làm một nửa hòn đảo trở thành bình địa, Hương Tần trên thân có một vài vết chém máu tươi chảy ra vẫn không hề hấn gì cười nói:

"Ngụy Cung, ngươi đúng là mạnh hơn dự đoán của lão phu, nhưng nhiêu đây vẫn chưa thấm."

Ngụy Cung nhếch môi miệng niềm pháp quyết Nhật Nguyệt Song Kiếm bay thẳng lên cửu tiêu xoay tròn tạo thành một vần sáng bạc và kim chói sáng, từ bên trong lại chui ra thêm một thanh trường kiếm sắc bén khác tỏa ra kiếm khí mạnh mẽ quét ngang thiên địa, Hương Tần nét mặt ngưng trọng nhìn lấy trường kiếm nói:

"Đây là bảo kiếm gì?"

Ngụy Cung không có trả lời lão ngay mà từ vòng xoáy kia lại chui ra thêm ba thành tuyệt thế bảo kiếm khác, mỗi cây trong đó mang trong mình sức mạnh và năng lực khác nhau làm ai cũng kinh sợ không thôi, Ngụy Cung ngón tay điều khiển sáu thanh bảo kiếm hội tụ về phía lưng mình thản nhiên nói:

"Nhật Nguyệt Song Kiếm chỉ là cái danh mà các người đặt cho ta thôi, bởi vì từ trước đến nay rất ít kẻ khiến cho ta dùng ra bốn thanh kiếm còn lại, Xích Nhật Thánh Kiếm, Dạ Nguyệt Thiên Kiếm, Hồn Đạo Chiến Kiếm, Tiên Ngâm Hòa Kiếm, Tu La Sát Kiếm, Hỏa Phượng Ngọc Kiếm, nó gọi là Lục Hoàng Bảo Kiếm mà Ngụy Cung ta đã lĩnh hội được từ bí tịch thái cổ."

Hàn Vũ Thiên ngồi trên hòn đảo đưa mắt nhìn tới nói:

"Không tệ, thế giới này lại có truyền thừa ngự kiếm, tiếc là một chút da lông này đặt ở bên ngoài cũng không được xem trọng."

Tuy nói là vậy, nhưng thuật ngự kiếm lại nằm trong rất số những công pháp khó thuần thục nhất, Ngụy Cung đạt đến trình độ này cũng đã được xem là thiên tài khó tìm được trong biển thiên tài rồi, uy áp Lục Hoàng Bảo Kiếm tản ra làm cho Ngụy Cung có khí thế như một bậc Thần Cảnh trung vị, ép cho Hương Tần tóc tai tán loạn, lão ta nét mặt trở nên bình tĩnh cười nói:

"Hay cho Lục Hoàng Bảo Kiếm, hay cho thiên tài kiếm đạo vạn năm có một của Sáng Thế Kiếm Cung, lão phu ngưỡng mộ bao nhiêu lại càng muốn đánh bại ngươi bấy nhiêu, Hoàng Thiên Chiến Thích, Phá Thiên Khải Hoàng!"

Vô tận thần uy hội tụ tới trường thích trong tay Hương Tần tạo thành chấn động phá huỷ gần như một nửa hòn đảo, Nguỵ Cung điểm tới Hoả Phượng Ngọc Kiếm rung lên phát ra ánh lửa ngân vang minh khúc phượng âm thánh thọt, một vần chiến kiếm đánh tới cùng với Hương Tần va chạm, rung động kích liệt toàn bộ hòn đảo hoá thành bình địa trong nháy mắt, ánh lửa và kim sắc thay phiền chiếu sáng một mảnh thiên địa này, tầng tầng vụ nổ phát ra rất nhiều người tu vi không đủ bị dư chấn va trúng phải lui ra vài bước chấn thương không nhỏ, Nguỵ Cung híp mắt lại không ngờ được một kích này lại có thể bị ngăn cản, hắn lần nữa điểm tới Xích Nhật Thánh Kiếm và Dạ Nguyệt Thiên Kiếm loé lên vòng qua hai bên của Hương Tần công kích, lão ta kinh nghiệm phong phú lại càng là một bậc chiến tướng khó ai bì được, quyết đoán nhảy về phía sau kéo lê trường thích làm bàn đạp để thoát khỏi công kích, ầm ầm một cái hố lớn chục trượng được ba thanh trường kiếm tạo thành, Hương Tần tuy né được nhưng vẫn thụ một ít thương thế, nhưng mà sau lưng Nguỵ Cung lại có một thanh trường thích khác đâm tới không biết từ đâu xuất hiện, Tu La Sát Kiếm rung lên giữa thiên địa hóa thành huyết quang tà ác chém vào trường kích ngăn cản nó lại, Tiên Ngâm Hòa Kiếm cũng xuất động như tiên thiên hạ phàm xoẹt ngang hư không trong nháy mắt ở sát bên Hương Tần, lão ta định tránh nhưng mà bốn thanh kiếm còn lại cũng đã đuổi tới, Hương Tần dừng lại thân hình giơ hai tay lên thản nhiên nói:
— QUẢNG CÁO —

"Lão phu thua rồi."

Năm thanh trường kiếm dừng lại giữa không trung cũng quay trở về phía sau Ngụy Cung, từ đầu tới cuối giao tranh Ngụy Cung không hề nhận một chút thương thế nào, ở một hòn đảo khác không xa Vũ Lâm Nhàn cất bước ở không trung luôn có một hư ảnh hồ điệp làm đệm chân cho nàng, khiến cho khung cảnh càng thêm mỹ lệ sinh động như thật, Vũ Lâm Nhàn đối đầu với một lão đầu vẻ mặt đầy thẹo cũng không kém cạnh so với Hương Tần phía bên kia.

Vũ Lâm Nhàn chiến đấu từ đầu đến cuối không hề thụ một chút thương thế, mà lão già mặt sẹo toàn thân chi chít vết máu không đả động được tới nữ nhân trẻ tuổi đáng sợ trước mắt, Vũ Lâm Nhàn dừng lại giữa không trung hư ảnh điệp dực hiện ra sau lưng cùng với đó là vô số hồ điệp tung cánh mà ra, Vũ Lâm Nhàn tay chạm nhẹ lên thân kiếm uy nghiêm nói:

"Hồ Dực Thương Khung Uyển."

Khí thế toát ra mạnh mẽ làm cho lão già mặt sẹo cảm thấy nguy cơ tử vong lan toả khắp tế bào một trận run sợ không kiềm chế được ở trong linh hồn, lão lập tức hoảng sợ nói:

"Ta thua, ta thua, ta rời khỏi thiên không đảo."

Vũ Lâm Nhàn cười nhạt một tiếng thu về toàn bộ khí thế cũng trở lại dáng vẻ thuỳ mị ban đầu, chậm rãi đáp đất không còn chiến ý mạnh mẽ kia, lão già mặt sẹo rời đi đột nhiên quay đầu vung ra một kích bất ngờ, nhưng chuyện làm lão không ngờ tới nhất là đòn công kích kia của nàng vốn không hề tiêu biến mà là được che giấu, nhất kiếm vung ra thiên địa thất sắc hồ điệp hư ảnh xoẹt ngang bầu trời, máu tươi văng tung toé một nửa cơ thể của lão bị cắt lìa, nếu nàng ta không nương tay thì rất có thể trảm vào thần hồn làm lão vĩnh viễn không thể siêu sinh, lão già mất đi thân thể chỉ còn một đạo thần hồn lơ lửng giữa hư không thì vô cùng sợ hãi lập tức quay đầu bổ chạy không dám lưu lại, một thần linh chỉ còn thần hồn chính là một món thiên tài địa bảo di động làm rất nhiều kẻ thèm khác, nếu luyện hoá được thần hồn của một vị thần linh thì lợi ích mang lại có thể so với một viên thần đan phẩm cấp trung phẩm, cũng còn tuỳ thuộc vào lực lượng của linh hồn kia nữa, Hàn Vũ Thiên vốn dĩ là một kẻ đang sưu tập thứ có thể bồi dưỡng linh hồn, đương nhiên lão già này chạy không thoát khỏi ma trảo đang ập xuống kéo lão về hướng thiên không đảo của Hàn Vũ Thiên, rất nhiều người đưa mắt nhìn tới nói:

"Hướng Quản Hi, ngươi định làm gì?"

"Hắn đã bại trận, ngươi còn bắt lão?"

"Thật không xem quy tắc Thần Cung ra gì sao?"

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh khí tức bùng nổ toàn bộ khí tức của Thần Cảnh xung quanh giảm xuống đột ngột làm ai cũng khiếp sợ không thôi, đây chính là uy áp của Chí Tổ có thể áp chế được khí tức thần linh, bất luận kẻ nào đứng trước mặt Chí Tổ không có khả năng xua tan lực lượng mà thiên địa đại đạo ban phước, trừ khi ngươi là Thần Hoàng chí cao đã được thiên địa công nhận là sinh linh bảo hộ thế giới, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được một ít lực lượng áp chế này, Hàn Vũ Thiên ngồi trên tảng đá đưa mắt nhìn xung quanh thản nhiên nói:

"Ta động thủ cũng còn hỏi ý kiến của các ngươi sao?"

Mọi người vô cùng bất mãn định xông lên thiên không đảo của Hàn Vũ Thiên để dạy cho tên thiếu niên trẻ tuổi không biết sống chết này, ngay khi có mấy đạo thân ảnh đứng dậy khỏi khán đài thì một cổ lực lượng thần lực mạnh mẽ từ phía nơi cao hạ xuống đè ép toàn bộ phải thu liễm lại, Lục Hạch từ nơi cao hạ xuống thản nhiên nói:

"Sai phạm quy tắc ắt phải bị diệt trừ, lão già đó nhận thua lại lén động thủ, Hướng Quản Hi không động thủ thì cũng có người của Nam Minh động thủ, phải nhớ kĩ cho bản vương, quy tắc ở đây chính là luật lệ bất khả kháng, đã là luật lệ thì không có ngoại lệ, kẻ sai liền trảm."

Đột nhiên toàn bộ mọi người cảm thấy sống lưng lạnh toát không phải vì Lục Hạch Thần Vương mạnh mẽ, mà cảm giác như phía sau lưng Lục Hạch Thần Vương còn có tồn tại mạnh mẽ hơn đang nhìn chằm chằm về phía này, không ai dám ý kiến trước mặt lực lượng mạnh nhất thế giới hiện tại, Nam Minh Thần Cung sừng sửng ức vạn năm không ngã từ thời còn là Nam Minh Thần Tông, đương nhiên không đơn giản như vẻ ngoài của nó, Tuyết Nguyệt Nữ Vương Xà Nhân Tộc xé mở không gian xuất hiện thu hút rất nhiều sự chú ý, toàn bộ người biết đến đại danh của nàng đều là khiếp sợ không chỉ thực lực mạnh mẽ mà còn là vẻ đẹp hút hồn, Lục Hạch Thần Vương đưa mắt nhìn tới trong lòng cảm thấy không ổn nói:

"Xà Vương, ngươi tới với khí thế như vậy? Là muốn cùng với Nam Minh khai chiến?"

Tuyết Nguyệt cười vẻ mặt kiêu ngạo thản nhiên nói:

"Đừng nghĩ sâu xa, bản vương tới là để xem Vạn Niên Cung tranh bá chứ không hứng thú gây chuyện."

Một vị yêu vương sừng hươu ồ lên một tiếng là bản thể Lam Tinh Lộc tên gọi Hoằng Kỳ nói:

"Tuyết Nguyệt, bản vương tưởng ngươi đến để xem tiểu bối xà nhân tộc thể hiện, nghe bảo xà nhân tộc thế hệ này sinh ra rất nhiều thiên tài, ví như Linh Thiên Dụ, Lý Cao, Triệt Hoằng, Đế Ngao đều đứng trong hàng thiên kiêu thế giới."

Tuyết Nguyệt không nhìn Hoằng Kỳ lấy một cái mà chậm rãi ngồi xuống liền có hàng vạn tiểu xà hóa thành bảo tọa chói mắt cho nàng, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn tới thiên không đảo cao nhất cười nói:

"Bản vương biết chắc hậu bối của mình sẽ đi được tới đâu, nên không bận tâm mấy, thứ khiến ta hứng thú hiện tại là đám người Vạn Niên Cung kia thiên kiêu vô số, xem xem kẻ nào có thể đánh bại được."

Một vị lão già yêu tộc chột mắt sau lưng lại bức dực to lớn xem thường nói:

"Thiên Tổ thì sao? Chí Tổ thì có thế nào? Đạo lý kiến nhiều cắn chết voi ắt các ngươi cũng thấu, nếu cứ luân phiên chiến đấu thì bọn chúng sẽ bị mài mòn sức lực, thắng chỉ còn là vấn đề thời gian."

Tuyết Nguyệt liếc mắt nhìn lão già chỉ buông ra một câu nói:

"Thiển cận."

Nếu cường giả tinh thông không gian hoặc là cường giả nửa bước Thần Hoàng sẽ phát hiện được, ở trong hư không chỗ Mộc Thiên tọa chấn đang có một luồng sinh mệnh lực cường đại đang lưu chuyển khắp các tòa thiên không đảo có người của Vạn Niên Cung tọa chấn, dòng chảy kiên liên tục khôi phục thương thế và linh lực cho bọn họ, thế nên cái đạo lý kiến nhiều cắn chết voi của lão già yêu tộc kia là vô dụng, Nam Minh Thần Cung là nhận ra đầu tiên cũng không cách nào ra tay ngăn cản, bởi đây chính là thiên phú của Chí Tổ, không phải gian lận thì làm sao động vào được, cũng chỉ để mặc Mộc Thiên lưu chuyển sinh mệnh lực, Xích Vận ở trong bóng tối quan sát chiến trường một lúc lâu thì thở dài nói:

"Vạn Niên Cung e là chiếm được rất nhiều danh ngạch lần này, xà nhân tộc là đang giúp đỡ bọn họ."

Lão ta liếc mắt liền có thể nhìn ra được thiên kiêu của xà nhân tộc tới khiêu chiến 2 vị trẻ tuổi nhất Vạn Niên Cung là Cửu Thải và Kiều Tuệ Châu, nhưng thực tế là đang bảo hộ bọn họ khỏi đám người có tu vi Thần Cảnh, chỉ với hai đạo tổ làm thế nào có thể so được với Thần Linh mạnh mẽ như vậy, yêu tộc mắt ngoài là đang tránh bá nhưng phần lớn trong số đó đang cố bảo vệ những người Vạn Niên Cung có tu vi Đạo Tổ, Chuẩn Thần và Bán Thần không có lực lượng đối kháng với Thần Cảnh, lão không hiểu vì sao yêu tộc lại âm thầm liên kết với Vạn Niên Cung, nhưng mà điều này chính là một thay đổi lớn mà Nam Minh Thần Cung cần trú trọng hơn đối với thế lực mới xuất hiện tên Vạn Niên Cung này, Hàn Vũ Thiên từ đầu tới cuối đương nhiên là nhìn ra được huyền cơ trong lòng thầm nghĩ:

"Huỳnh Thanh, đây là chuẩn bị của ngươi trước khi rời khỏi thế giới này? Cũng không khỏi chu đáo, xem ra ơn này bản cung chủ cũng phải báo đáp một chút rồi."

Tuyết Nguyệt vẻ mặt có một chút khó coi nhìn về phía sau Lục Hạch Thần Vương nói:

"Xích Vận tiền bối, nếu đã đến thì đừng ở phía sau quan sát nữa, đây là nhà của ngươi mà."

Mọi người nghe thấy cái tên Xích Vận không khỏi giật mình liên tục quan sát xung quanh đây nhưng lại không phát hiện được một chút khác thường nào, không gian ba động nhè nhẹ làm cho toàn căng cứng hết người vô thức cúi đầu không dám ngẩn lên, lão già không biết từ đầu xuất hiện chấp hai tay sau lưng nhìn lấy Tuyết Nguyệt cười nói:

"Tuyết Nguyệt, không ngờ ngươi đã lên được cảnh giới này."

Tứ trưởng lão Nam Minh Thần Cung tuy chưa từng bước ra khỏi đây nửa bước, nhưng uy danh mạnh mẽ từng độc chiến bảy vị yêu đế cấp Thần Tổ mà không hề rơi vào hạ phong thời kì vàng son vẫn còn lưu truyền khắp thế gian, lúc đó yêu tộc ý định nhấn chìm Nam Minh Thần Cung để xâm nhập Thiên Nhân Đại Lục đã dẫn động toàn bộ cao thủ trong tộc xuất chinh, vào một trận chiến đó toàn bộ thế giới mới phát hiện ra Nam Minh Thần Cung vốn dĩ không có suy yếu như tất cả mọi người nghĩ, chỉ cần ba vị trưởng lão là tứ, ngũ, lục đã một mình quần chiến toàn bộ cao thủ yêu tộc vào bên trong, một cuộc chiến đó Nam Minh Thần Cung tổn thất cũng không nhỏ, nhưng mà yêu tộc thì càng thảm trọng bại lui bế quan suốt vạn năm mới dám lần nữa xuất đầu lộ diện trước mặt thế nhân, Tuyết Nguyệt cười nói:

"Vẫn là còn kém xa Nam Minh Thần Cung của lão lắm, năm đó đích thân lão đến xà nhân tộc để phong ấn lão tổ của bọn ta lại nữa mà."

Xích Vận sắc mặt trầm xuống tình hình có một chút ngưng trọng, tu vi của Tuyết Nguyệt đã tăng lên nửa bước Thần Hoàng ngang cơ với lão, tuy chiến đấu cũng không phân thắng bại nhưng những kẻ bị ảnh hưởng bên trong cũng là không ít, lão không ngờ được là nàng ta tới là tư thù của mấy vạn năm trước việc lão đã phong ấn lão Huyết Thích Minh Xà của bọn họ, Xích Vận bình tĩnh nói:

"Ngươi đến đây là để trả tư thù?"

Tuyết Nguyệt mỉm cười nói:

"Tứ trưởng lão chớ nghiêm trọng hoá vấn đề, bản vương vốn tới là cảm ơn lão đã phong ấn lão tổ của bọn ta lại, để bản vương có thể dễ dàng thôn phệ bản thể Huyết Thích Minh Xà rồi bước ra một bước này, chuẩn bị tiến hoá thành Ngũ Thải Chí Tôn Xà Hoàng, ban đầu bản vương chỉ nghĩ sẽ đột phá tới Hoàng Thiên Vực Xà nhờ vào việc thôn phệ Băng Liên Cực Hàn, nhưng lại chợt nhớ ra cái lão già bị phong ấn kia, cuối cùng thì bản vương vẫn là đến để cảm ơn Xích Vận ngài mới phải."

Khí tức ngột ngạt đột nhiên xua tan, Xích Vận hoà hoãn một chút cười nói:

"Năm đó là do lão tổ của ngươi động thủ tàn hại sinh linh mới phong ấn hắn lại, nếu ngươi giống như lão già đó thì kết cục cũng không là mấy đâu, Nam Minh Thần Cung đã phong ấn một tộc trưởng xà nhân, cũng không ngại phong ấn thêm một người đâu, ha ha ha."

Tuyết Nguyệt mỉm cười nói:

"Đúng là hiện tại không ai có thể làm càn được trước mặt Nam Minh Thần Cung, nhưng mà cũng không lâu nữa, e là Nam Minh Thần Cung sẽ hứng chịu đại kiếp khó tránh, thiên cơ đã định không phải Xích Vận tiền bối biết trước rồi sao."

Xích Vận híp mắt lại cũng không có tiếp tục nói chuyện với nàng mà thở ra một hơi ngồi xuống vị trí chủ vị của Nam Minh Thần Cung cùng với các thế lực trên thế giới quan sát cuộc chiến đấu thiên không đảo, thời gian trôi qua đã hai ngày chỉ còn một ngày cuối cùng để phân định kết quả sau cùng của cuộc chiến, những vị Chí Tổ căn bản là vẫn giữ vững vị trí của chính mình, bất luận kẻ nào động thủ cũng không lay chuyển được vị trí của năm người bọn họ, Hàn Vũ Thiên bàn chân dặm xuống một cổ thổ hoàng chi khí mạnh mẽ đè ép lên toàn bộ ba trăm hòn đảo thiên không áp chế toàn bộ người trên đảo phải nằm rạp xuống mặt đất, ngoài trừ mấy người đã chiếm đoạt hòn đảo từ trước ra thì những kẻ vừa mới đặt chân lên đảo không lâu đều bị thổ hoàng áp chế, mấy người kia không hiểu vì sao nhưng vẫn là mượn nhờ cơ hội này đánh bay những kẻ vừa đặt chân lên đảo, mà ngày cuối cùng của tranh bá danh ngạch chỉ được khiêu chiến một lần không có lần hai, hành động này của Hàn Vũ Thiên mang đến rất nhiều hận ý của những kẻ vốn tự tin nấp chờ đến ngày cuối cùng để xuất chiến, vậy mà vừa mới lên sàn đấu lại bị một cú bất ngờ đến vậy, Nguỵ Cung cùng với những hoàng kim thiên kiêu bảng khác chiến đấu trong hai ngày cũng không đọng lại bao nhiêu lực lượng trong người, cũng may nhờ vào một lần động thủ này của Hàn Vũ Thiên mà tạm thời giữ lại được vị trí.

"Hướng Quản Hi, ngươi là đang muốn kiếm chuyện sao?"

"Ngươi như vậy là gian lận, dám dùng lực lượng ảnh hưởng tới những chiến trường khác."
— QUẢNG CÁO —


"Tứ trưởng lão, ngài mau mau giải quyết tên Hướng Quản Hi này đi."

Xích Vận thản nhiên nói:

"Đây là năng lực của Chí Tổ, không phạm quy tắc."

Lời của Xích Vận ra những kẻ kia lập tức yên lặng không nói, Nam Minh Thần Cung đã nói như vậy thì không kẻ nào có tư cách lên tiếng được nữa, Công Tôn Vô Quá toàn thân thương tích ở trên một toà thiên không đảo nhìn lên phía Hướng Quản Hi đang ngồi trêntảng đá vẻ mặt bình lặng không để bất kì ai vào trong mắt, điều này làm cho rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy bản thân không thể nào với tới được cảnh giới cao cao tại thượng như năm vị Chí Tổ kia, một ngày trôi qua có rất ít thay đổi trên thiên không đảo, Xích Vận đứng dậy âm thanh truyền khắp thiên địa nói:

"Lão phu tuyên bố, tranh bá danh ngạch Chân Mộc Thổ Giới chính thức khép lại, lấy ba trăm vị thiên tài đứng trên đảo làm đầu, toàn bộ người có danh ngạch khác đứng dậy tu hội, để Nam Minh Thần Cung mở ra bí cảnh bách tộc tranh hùng, Chân Mộc Thổ Giới!"

Xích Vận bước lên một bước khí tức tản ra bao trùm lên toàn bộ hư không, một cái lệnh bài từ trong ống tay áo bay ra cổ lão mà mạnh mẽ chiếu lên một hào quang màu sẫm khiến cho chúng sinh kính phục bất luận là ai cũng phải đồng loạt quỳ xuống trước lệnh bài cổ lão này, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng khí tức Chí Tổ bao trùm lên toàn bộ người của Vạn Niên Cung không ai trong số đó bị khí tức kia ảnh hưởng mà phải quỳ xuống, hư ảnh vị tông chủ đầu tiên của Nam Minh Thần Tông hiện ra sự uy nghiêm ngút trời khuấy đảo chúng sinh kia không ai bì nổi, Tuyết Nguyệt tuy đã là nửa bước Thần Hoàng đứng trước uy thế này cũng phải bị khựng xuống thân hình, nàng ta nghiêm mặt nói:

"Không hổ là nhân tộc đệ nhất vạn cổ, đã chết rồi vẫn để lại uy thế như vậy."

"Ngài ấy là tông chủ đời đầu của Nam Minh Thần Tông sao?"

"Mạnh mẽ tới mức này, chẳng trách năm đó có thể cũng với Hoàng điện hạ so chiêu, cũng có chút bản lĩnh."

Mấy vị ma vương thì không bị ảnh hưởng bởi khí tức mạnh mẽ kia, trên thân bọn họ có sức mạnh của Ma Thần Hoàng gia thân đương nhiên cùng với khí tức kia đối nghịch không ngừng giao phong với nhau trong thiên địa, hư ảnh Nam Minh vươn tay rạch vào thiên địa một cánh cổng màu lục tản ra sinh mệnh lực cường đại, cổng kia có hoa văn thần bí từ thời thượng cổ lưu lại tới nay, hư ảnh kia lần nữa nhất chuyển cổng từ từ mở cùng với đó là từ từ tan biến trở lại thành một tấm lệnh phù bay khảm lên đỉnh của cảnh cổng kia, Xích Vận cao giọng nói:

"Nào, tiểu bối các ngươi hãy tự mình tìm kiếm cơ duyên bên trong Chân Mộc Thổ Giới, nhưng nhớ chú ý bên trong cũng không ít hiểm địa."

Hàn Vũ Thiên bước lên đầu tiên loé lên một cái rồi biến mất trước mặt tất cả mọi người, nối tiếp chính là từng nhóm từng nhóm khác nhau bước vào chỉ trong nửa canh giờ toàn bộ đã bước vào trong Chân Mộc Thổ Giới, một màu trắng xoá ngũ quan bị phong bế chỉ trong một thoáng đã rõ lại như ban đầu, Hàn Vũ Thiên xuất hiện ở một vùng đất trống cũng là cảnh vật bình thường, nhưng linh khí lại nồng đậm hơn ở ngoài gấp chục lần, Hàn Vũ Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng động ở gần đó, thi thể đang bị một con bạch lang lôi kéo.

"Thể phách băng hàn, lại còn là Băng Cực Hàn Thánh Thể, chết đi có một chút đáng tiếc, nhưng so với cơ thể cũ có Băng Cực Thuần Âm Thể của ta thì còn kém xa lắm, hiện tại chỉ có thân thể này là thích hợp nhất với ta."

Từ mi tâm của Hướng Quản Hi lóe lên lam quang băng hàn, một hư ảnh mờ nhạt sắp phai tàn xuất hiện không ai khác chính là linh hồn Hàn Vũ Thiên, hắn vung tay đánh ra một đạo cực băng đã giết bạch lang trong nháy mắt, bàn tay lại nhất chuyển sinh mệnh lực dồi dào từ một nhánh cây mà Mộc Thiên lưu lại truyền vào, thương thế trên thi thể kia lập tức khôi phục một cách nhanh chóng, Hàn Vũ Thiên chui vào bên trong thi thể lại bị một cổ lực lượng hồn niệm thôi thúc muốn đẩy ra ngoài, hắn hừ lạnh một tiếng đã thôn phệ hồn niệm kia, Hàn Vũ Thiên cũng biết được kẻ này tên là Lý Chiêu Lâm sống ở tòa thành Vân Mục cách đây năm trăm dặm, hắn là bị kẻ địch vây giết mới chết thảm, Hàn Vũ Thiên cảm ứng cơ thể này là một Chuẩn Thần Vương không sai, chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã tới cảnh giới này, đặt trên Thiên Nhân Đại Lục đã là thiên tài hiếm thấy.

"Đi thôi, tới Chân Mộc Thổ Giới cũng phải tìm kiếm một chút cơ duyên để phục hồi thân thể, nhân tiện cứ gặp đám người Phúc Hải Thánh Quốc thì bắt sống chúng, về sau cần dùng đến."

Ý niệm của Hàn Vũ Thiên lan truyền vào trong đầu của bốn người khác đã bị phân tán khắp nơi trên Chân Mộc Thổ Giới, dựa vào một thân Chí Tổ tu vi này thì ngoại trừ lực lượng cổ lão lưu lại từ thời thượng cổ thì không có sinh linh nào đủ thực lực để uy hiếp được họ, còn Hàn Vũ Thiên mượn nhờ nhục thân này nên tu vi cũng chỉ là Chuẩn Thần, về sau hảo hảo tu luyện và làm quen một chút cũng sẽ trở về Thiên Tổ, nhưng hắn không có ý định sống lâu dài trong nhục thân này, Hàn Vũ Thiên và Hướng Quản Hi đi đến Vân Mục thành cách đây năm trăm dặm bọn họ phi hành mà đi, trọng lực nơi đây cực kì lớn tu sĩ bình thường dưới Chuẩn Thần Vương nếu phi hành sẽ mất rất nhiều linh lực, bình thường sẽ chọn cách đi bộ hoặc là cưỡi chiến sa yêu thú mà đi, không ai muốn tốn linh lực vào trong việc phi hành cả, nhưng mà Hướng Quản Hi có vạn pháp bất xâm Chí Tổ không bị trọng lực nơi đây hạn chế, hai người thuận lợi một đường bay tới chỉ chưa đầy nửa canh giờ, thành Vân Mục bốc lên khói lửa chiến tranh không dứt, cổng thành đã công phá bên trong kết cục như thế nào ai cũng biết được.

"Lý Công Uẩn, con trai của ngươi là chết trong tay bổn tọa, người trẻ tuổi mà Lý gia các ngươi coi trọng đã vong mạng, Lý gia các ngươi nếu chịu đầu hàng thì bổn tọa đây sẽ bẩm lên tướng quân, phong Lý Công Uẩn ngươi làm Thái Úy Vân Mục Thành, chống lại thì chỉ có một con đường chết."

Một tướng quân tráng hán tay nắm trường kiếm chỉ thẳng tới phủ đệ Lý gia nằm ở trung tâm Vân Mục Thành cao giọng nói, toàn bộ quân lính đã càn quét gần như sạch sẽ Vân Mục Thành chỉ còn sót lại các đại gia tộc nhiều đời ở đây là khó nhằn, Lý Công Uẩn vẻ ngoài trung niên mà tóc đã hoa có màu hoa râm như già đi chục tuổi, hắn ôm một thân thương thế miệng tràn máu tươi nói:

"Con trai của lão phu hi sinh anh dũng giết giặc nơi sa trường, lão đây thân làm cha như thế nào lại ham sống sợ chết, người của Lý gia nghe rõ đây, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, quyết không đầu hàng!"

"Giết giặc!!!"

"Chém!!!"

Người của Lý gia máu nóng sôi trào dù không có đông như quân thù vẫn là bất chấp tất cả lao vào vòng chiến dùng mệnh đổi mệnh, tướng quân kia hừ lạnh nói:

"Hay cho Lý Công Uẩn, hay cho một Lý gia không chịu khuất phục, bổn tọa hôm nay muốn xem thử kẻ nào còn sống mà thoát khỏi được đây, giết!"

Hai bên giao chiến đẫm máu không ngừng có thi thể ngã trên mặt đất nhuốm đỏ màu máu, không gian đè ép nặng nề đám người Lý gia phải quỳ rạp xuống đất, dù là Lý Công Uẩn tu vi Chuẩn Thần Vương cũng phải cực khổ chống chọi, một lão già từng bước đi trên không trung với mỗi một bước thì sức nặng đè lên người của gia tộc họ Lý càng lúc càng mạnh, Lý Công Uẩn thổ huyết ngẩn đầu nhìn lão già giữa hư không nói:

"Nguyên Phong thượng tướng, một thần linh lại đích thân ra tay với Vân Mục thành, đúng là không biết xấu hổ."

Nguyên Phong là thượng tướng của Ngô Hoàng Đế Quốc nổi tiếng là thống soái tam quân tu vi Thần Cảnh hạ vị tầng 1, còn Vân Mục thành nằm gần biên giới là thuộc về Nam Thiên Đế Quốc, Ngô Hoàng khởi động chiến tranh một mình xưng vương với ba đại đế quốc khác mà vẫn chiếm thượng phong, Nguyên Phong cười nói:

"Đã là chiến tranh thì không cần quan tâm tới những thứ gọi là xấu hổ hay không xấu hổ, chỉ có kẻ thắng và bại, Lý gia này không nên tồn tại nữa."

Thần uy đè xuống hơn một nửa người của Lý gia trực tiếp vong mạng bao gồm cả trẻ con và phụ nữ cũng không ngoại lệ, hơn cả ngàn người Lý gia cứ vậy bị diệt chỉ còn chưa tới trăm nhân khẩu, Lý Công Uẩn đôi mắt huyết hồng tu vi bạo nộ trực tiếp phá bỏ áp chế xông tới Nguyên Phong, lão ta cười nhạt ngón tay búng ra đã đánh trọng thương Lý Công Uẩn, trong lúc người của Ngô Hoàng đắc ý thì có hai người đã lẳng lặng bước vào trong thành, mỗi nơi hai người đi qua thì thi thể tự động ngã xuống, một đường đi thẳng xuyên qua đại quân của Ngô Hoàng Đế Quốc, Hàn Vũ Thiên âm thanh bình thản nói:

"Quỳ."

Thổ hoàng chi lực giáng xuống toàn bộ đại quân hơn trăm vạn của Ngô Hoàng Đế Quốc lập tức quỳ xuống ngay cả Nguyên Phong cũng phải run rẩy suýt nữa khụy chân mà quỳ xuống trước uy lực khủng khiếp này, hai người xuyên qua đại quân chỉ trong phút chốc đã tới phía trước phủ đệ Lý gia, Lý Công Uẩn thấy thân ảnh quen thuộc toàn thân run rẩy nói:

"Lý Chiêu Lâm? Là người sao? hài tử?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhẹ gật đầu sau đó quay đầu nhìn đám đại quân bị trấn áp quỳ trên mặt đất bàn tay nằm vào hư không Cửu Hàn Kiếm lung linh hiện ra, hắn trực chỉ đại quân nói:

"Động vào Vân Mục thành thì các ngươi chỉ có chết, Băng Liên Tuyết Nhiên!"

Đoá băng liên từ mũi kiếm bay ra phiêu động huyền ảo vô cùng hướng thẳng tới trung tâm đại quân loé lên liền có một vụ bạo tạt mạnh mẽ phát ra, băng phong toàn bộ đại quân trăm vạn hoá thành băng tượng bao gồm cả những công trình sụp đổ hay là tường thành, bất luận mọi ngóc ngách mà băng liên nổ lan đến đều bị băng kết, ngoại trừ những tướng sĩ từ cấp Bán Thần trở lên thì đa phần những kẻ khác đều chết trong băng tạt, tướng quân Chuẩn Thần Vương lúc trước giao thủ với Lý Công Uẩn vẻ mặt kinh hoảng nói:

"Lý Chiêu Lâm, ngươi không phải đã bị ta giết chết ở Vọng Nguyệt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn nữa chiêu thức vừa rồi là kiếm chiêu gì? Ta chưa bao giờ thấy ngươi sử dụng lúc rơi vào thời khắc sinh tử, ngươi như thế nào lại..."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng cắt lời tướng quân kia nói:

"Trương Nhu Thuần, ngươi nghĩ dựa vào một chút thủ đoạn tà đạo là có thể giết được Lý mổ thì đúng là xem thường ta quá rồi, để trả lại món nợ lúc còn ở Vọng Nguyệt thì tiếp một chiêu này của ta, Băng Liên Phi Tuyết."

Băng liên lần nữa ngưng tụ trong hư không liên tục xoay tròn phóng ra từng đạo cánh hoa băng lam tinh diệu lại sắc bên như phi đao có thể xuyên thủng vạn vật, tướng quân kia hừ lạnh kim quang loé lên hoá thành bức màn hộ thuẫn cường đại ngăn chặn cánh hoa băng hàn, nhưng mà điều làm tên tướng quân kia không thể ngờ tới chính là phi băng gâm thẳng vào màn sáng kim quang lại làm cho nó bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt, Nguyên Phong thượng tướng muốn động thủ nhưng Hướng Quản Hi đột nhiên ngăn trước mặt lão thản nhiên nói:

"Đối thủ của ngươi chính là, đừng nóng vội như vậy chứ."

Nguyên Phong thượng tướng cau mày cũng xuất thủ không chút do dự, còn tên tướng quân chống đỡ phi băng thì chật vật cuối cùng không chống đỡ được mà bị gâm vào mấy chục đạo toàn thân chi chít vết máu, Hàn Vũ Thiên đột nhiên khựng lại nhìn lòng bàn tay hừ lạnh nói:

"Quả nhiên vẫn chưa thành thạo được, mới dùng ra một chút chiêu thức đã cảm thấy hàn khí phản phệ, cần phải mất thêm mốt ít thời gian để thích nghi, Băng Hoàng Khiếu Thiên."

Băng hoàng rít lên một tiếng minh âm vang trời băng phong ngàn dặm nỗi lên bão tuyết che khuất toàn bộ Vân Mục thành, Hàn Vũ Thiên điều khiển băng hoàng đập cánh bay thẳng cửu thiên hoá thành lam quang phượng ảnh đâm thẳng về phía tướng quân kia làm cho hắn khiếp sợ run rẩy, nhưng kinh nghiệm sa trường thúc dục bản năng bên trong hắn lập tức hét lên nói:

"Chư tướng hợp lực chống lại cường địch,Ngô Hoàng Vạn Tiên Trận."

Mười mấy tướng sĩ lấy tên tướng kia làm đầu tạo thành một đại trận huyền ảo hoàng kim chói mắt mọc ra một cái cây ngô đồng chặn đứng băng hoàng lại, từ bên trong cây ngô đồng cũng có một đầu kim phượng bay vọt ra ngoài rít lên một tiếng cùng với băng hoàng giao đấu trong nháy mắt đã lao lên cửu thiên, Hàn Vũ Thiên vô cùng kinh ngạc nói:

"Thế giới này vẫn còn tồn tại trận pháp hình phượng sao? Tô Lăng giới không sót lại một chút dấu vết mà ở đây vẫn còn tồn tại, thú vị."

Trở Thành Người Thừa Kế Cristiano Ronaldo. Tôi đưa Việt Nam Vươn Tầm World Cup Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu