• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 16: Rời đi
Một đêm bình yên trôi qua mà không xảy ra bất cứ việc gì. Sáng sớm khi một vài tia nắng ban mai dần hiện lên, bầu không khí xung quanh Tố nữ thành trở nên tinh khiết vô cùng. Trải qua nhiều giờ liên tiếp bị mưa gió tẩy lễ, quá khứ nóng bức cũng chậm rãi phai mờ đi không thiếu. Dưới quang cảnh tốt đẹp như thế, mỗi một nữ đệ tử bên trong Tố nữ các đều mang theo vẻ mặt vui vẻ, tràn đầy sức sống để đón chào một ngày mới bắt đầu.

Tại một mảnh đất cách Tố nữ thành không quá xa, lúc này có vài bóng người cùng nhau tụ tập dưới một tán cây lớn, trông dáng vẻ bọn họ giống như đang bàn luận điều gì đó. Theo tầm mắt mỗi lúc một kéo gần, có thể thấy ở nơi đấy là một thiếu niên cùng với vài vị nữ tử dung mạo cực kì xinh đẹp. Những người này không phải ai khác mà chính là Nguyễn Nguyên Mạnh và các cao tầng bên trong Tố nữ các. Sở dĩ bọn họ có mặt ở đây, mục đích chính là để tiễn đưa vị Thiếu các chủ của mình ra ngoài lịch luyện.

Không sai chính là lịch luyện. Mượn lý do chuẩn bị tham dự nghi lễ trưởng thành của thánh nữ Bạch vân tông, Nguyễn Nguyên Mạnh muốn tận dụng quãng thời gian trước đó để đi điều tra tường tận địch tình. Tất nhiên khi đối mặt với Thái Huỳnh Diễm My, hắn chỉ nói là bản thân bất ngờ nảy sinh ý tưởng mới, muốn tìm kiếm một nơi thích hợp để áp dụng thử xem như thế nào. Ban đầu Thái Huỳnh Diễm My không cần suy nghĩ liền thẳng thừng cự tuyệt ngay. Nàng bây giờ còn đang tìm hiểu xem đồ đệ xấu gặp vấn đề gì, lúc này nếu nhường hắn rời khỏi môn phái thì nàng còn làm sao bày ra mưu đồ được nữa chứ.

Bất quá nếu Nguyễn Nguyên Mạnh đã nói thẳng ra, dĩ nhiên hắn cũng đã dự liệu tới điều này. Theo như hắn suy đoán, sư tôn là người trùng sinh nên tư duy của nàng sẽ không quá bảo thủ giống như trong mộng cảnh. Dựa vào những thao tác mà nàng đã từng làm trước đây, hắn có thể nhìn ra đối phương đang cố ý trấn an một dị số như chính mình. Nói cụ thể hơn thì chỉ cần sự việc không phải quá phận, không trực tiếp xâm phạm đến ranh giới trong lòng nàng, nhiều khả năng nàng sẽ lựa chọn biện pháp thỏa hiệp lấy.

Quả nhiên sau khi trải qua một hồi kì kèo, cuối cùng Thái Huỳnh Diễm My cũng chấp nhận thỉnh cầu của Nguyễn Nguyên Mạnh. Mặc dù ngoài miệng là đồng ý, thế nhưng mỹ nữ sư tôn vẫn còn thừa cơ bổ sung thêm một vài điều kiện kèm theo. Bởi vì nguyên nhân như vậy, đám người mới cùng nhau tụ hợp ngay tại nơi đây. Chuyến đi lần này không chỉ có mỗi Nguyễn Nguyên Mạnh và Dương Tuyết, hộ tống bên cạnh hai người còn có Hắc Kiếm cùng với một vị trưởng lão khác.

Thái dương dần treo thẳng lên trời cao, hơi ấm do nó phát ra nhanh chóng đánh tan những hạt sương còn đọng lại từ đêm qua. Một vài hạt trong số ấy vốn còn đang bám vào trên tán cây, trong lúc vô tình liền rơi xuống vai áo Nguyễn Nguyên Mạnh. Những người ở đây đều không phải nhân vật tầm thường, bất quá bọn họ tựa như đã ngầm thỏa thuận, một mực thu lại khí thế của mình. Chỉ có Thái Huỳnh Diễm My sau khi chứng kiến một màn trên là làm ra phản ứng đáp lại. Cẩn thận từng li từng tý một, nữ nhân ôn nhu giúp đỡ đệ tử thân yêu lau sạch đi những vết tích kia. Cùng lúc bàn tay trắng nõn đang hoạt động, nàng cũng vừa tranh thủ thuyết phục thiếu niên trước mặt thêm một lần nữa.

- Đồ nhi ngoan, ngươi thực sự không thể lựa chọn một thành trấn gần đây để thí nghiệm sao? Nói thật, nhìn ngươi đi xa như vậy, sư tôn chẳng làm sao an lòng được!

Nhìn thấy trong mắt mỹ nữ sư tôn ẩn chứa sự quan tâm, trong lúc nhất thời Nguyễn Nguyên Mạnh không biết nên trả lời như thế nào. Mặc dù hắn đã thầm khẳng định, đối phương sở dĩ chiếu cố mình hoàn toàn là có dụng ý riêng. Thế nhưng con người đâu có phải là cỏ cây, mười mấy năm sống chung đã để lại trong lòng hắn những ấn ký vô cùng sâu đậm. Bất quá rất nhanh Nguyễn Nguyên Mạnh liền bình tĩnh trở lại, mạnh mẽ đè xuống nỗi niềm mới vừa hiện lên kia. Dù sao thì mọi việc đã đi đến một bước này, hắn cũng chỉ còn cách kiên trì tiếp tục thực hiện kế hoạch khi trước mà thôi.

- Đúng là ta có thể chọn một khu vực lân cận đây để thi hành ý tưởng mới. Thế nhưng sư tôn đừng quên, mục đích chân chính của chuyến đi lần này là gì nha. Mấy năm nay ta hoàn toàn bị phong bế bên trong Tố nữ các, đối với thế giới bên ngoài chỉ có thể nhận biết thông qua truyền ngôn. Nếu tiếp tục sinh hoạt trong bầu không khí như vậy, ta sợ bản thân sẽ không theo kịp tiết tấu trong tương lai mất.
— QUẢNG CÁO —


- Ngươi lại dẻo miệng nữa rồi! Rõ ràng mấy chủ ý xấu của ngươi vẫn giúp cho Tố nữ các phát triển không ngừng đó thôi. Theo như ta thấy, ngươi đây là muốn ra ngoài chơi đùa đi. Chẳng lẽ mỹ nữ bên trong Tố nữ các còn chưa đủ để ngươi thỏa mãn tâm nguyện hay sao hả?

- Khục... Khục... Sư tôn đừng oan uổng ta mà! Mọi người ở đây đều thuộc dạng sắc nước hương trời, ta chỉ là mang theo tâm thái thưởng thức đi tiếp xúc với các nàng mà thôi.

- Phải không? Vì sao ta lại nghe nói, Thanh Huyền thỉnh thoảng sẽ tìm đến ngươi học cách khiêu vũ đâu?

- A! Đó là do nàng ấy có linh cảm mới, ta chủ yếu là phụ trợ nàng sáng tác nha. Hơn nữa hai người chúng ta kỳ thật vô cùng giữ quy cũ, tuyệt đối không có bất cứ cử chỉ quá phận nào xuất hiện hết.

- Ồ! Là như vậy à? Thế còn việc ngươi viết thư tình cho Hồng Đào thì giải thích như thế nào?

- Sặc! Ta... Ta...

Nghe thấy sư đồ hai người giao lưu, chúng mỹ nhân bên cạnh phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng cười to. Mặc dù bọn họ đã sớm biết được những sự việc trên, tuy nhiên khi trông thấy Nguyễn Nguyên Mạnh lúng túng, cả đám vẫn cảm thấy chơi thật là vui. Dĩ nhiên người trong cuộc thì không nghĩ như vậy rồi. Đang lúc Nguyễn Nguyên Mạnh muốn biện giải để tìm lại hình tượng cho mình, Thái Huỳnh Diễm My bất ngờ lại né qua vấn đề này, trực tiếp hướng câu chuyện sang một phương diện khác.
— QUẢNG CÁO —

- Thôi thôi! Sư tôn mặc kệ ngươi phong lưu, chỉ cần ngươi còn nhớ giao kèo giữa hai chúng ta là được rồi.

Nguyễn Nguyên Mạnh tất nhiên biết giao kèo mà mỹ nữ sư tôn nhắc tới là cái gì. Dù cho nàng không nói, hắn vẫn sẽ làm tốt cam kết của mình. Dẫu sao thì sâu trong nội tâm hắn còn chất chứa lấy một khát khao khó cùng ngoại nhân bày tỏ đâu. Bất quá tình huống bây giờ không quá thích hợp để nói tới những việc kia, chính vì thế Nguyễn Nguyên Mạnh vội hít mạnh vào một hơi, cố gắng tìm cách lấy lại quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này.

- Ngài cứ yên tâm, những gì ngài nói ta đều ghi khắc trong lòng. Có điều hiện tại cũng đã trễ, nếu để cho những đệ tử trong các nhìn thấy ta sắp sửa rời đi, sợ là bọn họ sẽ gây ra bạo động không nhỏ đi. Ngài nói có đúng không?

- Hừ hừ! Đứa nhỏ xấu hôm nay còn biết bức ép sư tôn nữa cơ đấy! Được rồi, ta biết ngươi sớm đã có chủ ý. Bây giờ sư tôn dẫu có muốn ngăn cản, ngươi nhất định cũng sẽ tìm cớ khác chống lại mà thôi.

- Sư tôn...

- Không cần giải thích làm gì! Lúc trước nếu ta đã đồng ý, hiển nhiên ta sẽ thực hiện lời hứa của mình. Lần này ngươi rời đi nhanh thì nửa năm, chậm thì tầm hơn một năm, nhớ kỹ phải chăm sóc tốt cho bản thân. Dọc đường nếu như phát sinh biến cố, ngươi không được phép cậy mạnh biết chưa? Mọi việc cứ giao lại cho Hắc Kiếm các nàng giải quyết, đây cũng là nhiệm vụ chính của các nàng.

Vừa nói dứt lời, Thái Huỳnh Diễm My ngay lập tức liếc mắt đảo qua ba đạo thân ảnh đang đứng gần đó. Ngoại trừ Dương Tuyết sớm đã được chỉ định sẵn, hai người còn lại đều là do nàng cường thế an bài cùng đi theo Nguyễn Nguyên Mạnh. Có thể là giống như nàng nói hoặc cũng có thể là mang lấy dụng ý khác, nói chung những người trong cuộc đều một mực im lặng xem như chấp nhận sự sắp đặt này.

Trông thấy chúng mỹ nữ có vẻ đã sẵn sàng, Nguyễn Nguyên Mạnh hướng về phía Dương Tuyết mỉm cười, ra hiệu cho nàng chuẩn bị khởi hành. Sau đó hắn lại nhìn sang mỹ nữ sư tôn, nhanh chóng dang rộng vòng tay ôm lấy đối phương vào lòng. Bởi vì xung quanh còn có ngoại nhân, Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không dám làm ra cử chỉ quá phận. Lẫn nhau nhẹ nhàng hít vào từng làn hương thoang thoảng, rất nhanh hai người liền tách ra giống như chưa hề xảy ra việc gì.
— QUẢNG CÁO —

- Sư tôn bảo trọng! Chờ đồ nhi mang kinh hỉ về cho ngươi!

- Ân! Sư tôn chờ tin tốt của ngươi.

Cùng lúc đó, một loạt tiếng chim hót từ nơi xa bất ngờ vang vọng đến vị trí mà đám người đang tụ họp. Sớm đã có sự chuẩn bị, Nguyễn Nguyên Mạnh lập tức xoay người, ngước nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời. Ở nơi đấy hiện giờ có bốn con cự điểu đang cõng theo một tòa điện phủ, chỉ sau vài giây ngắn ngủi cả bọn đã đi đến phía trên đỉnh đầu của mọi người. Chỉ thấy mỗi con cự điểu trong số ấy đều có thân dài đến hơn mười thước, toàn thân bọn chúng được bao phủ bên trong lớp lông vũ thuần một màu đen sắc. Đây chính là Hắc quang đại lực điêu, một loài linh thú thường dùng cho việc chuyên chở tu sĩ đi lại đường dài.

Bởi vì không muốn làm ra thanh thế quá lớn, lần này Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ lựa chọn hình thức xa vận phổ thông, với bốn con cự điểu làm hạch tâm di chuyển. Chính vì thế nên tòa điện phủ mà bọn chúng mang theo cũng không phải là quá nguy nga. Được làm từ loại hàn gạch có tác dụng giảm tải nhiệt lượng từ bên ngoài tác động vào, cả tòa cung điện có chiều cao đến hơn năm thước, chiều rộng ước chừng xấp xỉ gần trăm thước. Phần mái điện được thiết kế theo kiểu vòm cong, bên trên là từng lớp ngói xanh nối tiếp nhau xếp thành các hàng có trình tự. Phía dưới điện phủ là một cái bệ với bốn khe rãnh, hoàn toàn ăn khớp với bộ trang bị được đeo trên lưng của mỗi con cự điểu. Nhờ vào đó, bọn chúng có thể cõng theo điện phủ bay lượn mà không hề lo sợ sẽ sinh ra sự nhấp nhô khó chịu.

Theo một tiếng rít dài báo hiệu, thoáng chốc bốn con cự điểu đã hạ xuống một vị trí trống trải gần với đám người. Chứng kiến một màn này, Nguyễn Nguyên Mạnh đã bắt đầu không kìm nén được sự háo hức trong lòng. Sau khi cùng mỹ nữ sư tôn từ biệt, hắn lập tức dẫn theo ba người còn lại đi vào xa vận của mình. Kể từ đây một hành trình mới xem như chính thức mở ra, không chỉ mỗi một mình Nguyễn Nguyên Mạnh mà còn có rất nhiều nhân vật khác sẽ bị cuốn vào tràn biến động này.


Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.