Chương 57: Về đến nhà

Huy theo cầu thang đi lên tầng 2, ra sân thượng rồi dùng niệm lực thả người xuống mái nhà bên cạnh.

Di chuyển qua 3 cái mái tôn, hắn rốt cuộc cũng thu hồi lại được cái búa bị rớt ở đầu hẻm.

Cứ như thế, Huy đi hết từ mái nhà này sang mái nhà khác, sang cả mái của khu nhà xưởng, dành ra khoảng 20 phút để cẩn thận thanh lý những con zombie xuất hiện ở khu vực xung quanh.

Thậm chí, hắn còn cẩn thận mang 1 cái nồi ra gõ nhẹ ở hai đầu con hẻm nhỏ, tiêu diệt thêm được 2 con zombie đi lạc đàn nữa.

Thấy mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn thỏa, Huy quay vào trong nhà.

Vừa xuống phân nửa cầu thang đã đụng phải Vũ, Huy phân phó:

"Anh Vũ ơi, anh bảo mọi người chuẩn bị khởi hành đi. À, sau khi thông báo xong, anh tìm 6, 7 người xuống dưới tầng trệt gặp tôi. Chúng ta còn phải mở cửa khiêng bớt xác zombie vào trong nhà nữa".

"Vâng, tôi biết rồi!". Vũ trả lời.

Huy lại tiếp tục đi xuống dưới tầng trệt, thấy chị Ngân đã bị ai đó đánh vào đầu, gục c·hết ở ngay trên ghế.

Hắn đi khắp nơi tìm Yến mới phát hiện ra nàng đang ở một mình trên ban công của một căn phòng trên tầng một. À, mà cũng không phải là ở 1 mình, nàng đang ôm đứa nhỏ con chị Ngân ở trong ngực. Khóc mệt, con bé đang thiu thiu ngủ, thỉnh thoảng lại co giật, có lẽ là đang mơ gặp ác mộng...

Nhìn bộ dáng ảm đạm u sầu của Yến, có khi nào người mẹ là do chính tay nàng kết liễu không?

"Yến ơi! Em không sao chứ?"

Yến không quay đầu lại, cất giọng run run:

"Chị ấy sốt cao đau đớn quá nên đã nhờ em, nhờ em..."

Không nhịn được, Huy từ phía sau ôm lấy vai nàng:

"Anh đã không giúp được gì cho em cả, cho anh xin lỗi!"

"Không, anh đâu có lỗi gì đâu cơ chứ, anh suýt chút nữa đã... đã..." Yến quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt nàng rưng rưng như muốn khóc.



"Nhưng em đã chạy đến cứu anh, như thế gọi là mỹ nữ cứu anh hùng, em có biết không? Thế mỹ nữ tiểu thư có muốn anh báo đáp không? Ân cứu mạng không có gì báo đáp, anh cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp!"

"Lưu-Lưu manh... Không biết xấu hổ!". Yến đỏ mặt nhỏ giọng mắng, nhưng tâm trạng của nàng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

"Đứa nhỏ này rồi sẽ ổn thôi, anh hứa sẽ tìm một gia đình thật tốt cho con bé...". Giai nhân ở trong ngực, trái tim hoàn toàn loạn nhịp, Huy nhịn không được cúi đầu hôn lên tóc nàng.

Thực lòng thì hắn rất muốn hôn lên má hay lên cổ Yến, nhưng vẫn cố kiềm chế, sợ rằng làm quá mức sẽ khiến nàng tức giận.

Mùi hương cơ thể Yến tràn ngập trong khoang mũi, đó là sự pha trộn của mùi mồ hôi, mùi dầu gội hay mùi nước hoa gì đó, và một thứ mùi rất riêng đầy nữ tính. Tuy không thể gọi là rất thơm, nhưng lại làm cho lòng người mê say...

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy cơ thể Yến giống như là hơi cứng lại, nhưng nàng lại không hề phản đối hay mở miệng phàn nàn gì cả...

Phát huy tinh thần đã được voi phải đòi hai bà trưng, Huy lại cúi đầu hôn thêm lần nữa. Nhưng lần này hôn xong hắn không hề tách ra mà mặt dày mày dạn rúc vào tóc nàng, mặc cho búi tóc đuôi gà của nàng cọ sát nhồn nhột ở mang tai.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Yến giật nảy mình vội vàng giãy ra khỏi vòng tay hắn.

"Anh Huy ơi...". Vũ dừng lại ở trước cửa. Nhìn khuôn mặt chưa đánh đã khai, đỏ đến mức không thể đỏ hơn của Yến, Vũ có chút bối rối cảm thấy chính mình giống như là đang biến thành con kỳ đà cản mũi.

"E-hèm, có chuyện gì vậy anh?". Huy hắng giọng, ra vẻ tự nhiên hỏi.

"À vâng, tôi đã thông báo cho mọi người chuẩn bị khởi hành, đồng thời cũng đã gọi thêm mấy người xuống tầng trệt chuẩn bị khiêng xác".

"Ừm, tôi biết rồi, anh xuống dưới trước đi!"

"Vâng!"

Hắn quay sang Yến:

"Yến ơi, em xem nếu con bé có muốn uống nước hay đi vệ sinh thì tranh thủ nhé. Với lại... ừm... sau đó em chịu khó quấn băng keo quanh miệng con bé giúp anh nha".

Dừng lại 1 chút hắn lại nói tiếp:



"Lát nữa anh sẽ giao cho người khác ôm con bé và vác ba lô của chị Ngân. Em còn phải chiến đấu nên anh sẽ không để em đi làm trông trẻ được đâu".

"Dạ, em-em biết rồi ạ!". Yến vẫn còn đỏ mặt, ấp úng trả lời hắn.

"Ừ, vậy anh xuống trước nha...". Huy cũng đưa tay lên gãi gãi đầu để che dấu đi sự bối rối của mình.

...

Huy xuống dưới nhà mở cửa sau cho nhóm người ra ngoài khiêng xác zombie vào bên trong. Sau khi khiêng gần 30 cái xác vào trong nhà mới khiến cho con hẻm trở lại thông thoáng gần như lúc trước.

Xác người phụ nữ lúc nãy đã bị ăn chỉ còn trơ lại khung xương cùng với 1 số đoạn cứt đái ruột già bị vứt bỏ lại. Huy cũng không muốn thu dọn nên cho đặt 4 cái xác zombie chồng lên trên để lấy chỗ bước qua.

Riêng với mấy cái xoong nồi treo ở bên hông nhà, Huy bảo mọi người dọn vào trong nhà cho bằng hết. Đây là 1 bài học đắt giá không chỉ cho Huy mà còn cho tất cả mọi người ở đây. Trên đường đi phải thường xuyên để tâm quan sát, không thể lơ là những thứ trông tưởng chừng như vô hại nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ lớn đến như vậy.

Tốn khoảng 10 phút dọn dẹp, cả nhóm lại một lần nữa lên đường.

Lần này, ngoại trừ việc thỉnh thoảng xuất hiện lẻ tẻ vài con zombie thì cũng không có chuyện gì phát sinh thêm nữa. Cả nhóm rốt cuộc cũng tới được ngã ba đường, gặp lại nhóm của anh Hậu.

Nhóm anh Hậu đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ của mình, đường xá thông thoáng không có zombie. Theo họ báo cáo thì trong khoảng thời gian này, họ đã tiêu diệt được tất cả là 7 con zombie lang thang vào cung đường này.

...

3:30 chiều, cả nhóm rốt cuộc cũng leo tường về đến khuôn viên chung Ryoko.

Chào đón hắn trở về là... 1 cái flycam bay vo ve trên đầu. Khi cả nhóm đang tò mò nhìn lên thì Thảo từ phía sau... thùng rác nhảy ra:

"Ngạc nhiên chưa, oni-chan!". Nàng ngọt ngào gọi hắn.

"Thảo hả em, đây là?"



"Flycam đó anh! Sáng nay mọi người đi oánh quái tìm được 2 cái, em mới chôm ra ngoài này chơi thử".

Sau khi nhóm của hắn rời đi được một lúc thì Thảo nói với Lan là muốn đi canh phòng ở phía sau khu chung cư rồi mang theo 2 cái flycam chạy ra ngoài này chơi, tiện thể cũng trốn việc khiêng xác. Khách quan mà nói thì ý tưởng của nàng cũng rất hợp tình hợp lý. Mọi người muốn chạy máy phát điện và vận chuyển tử thi ở qui mô lớn, thì sẽ cần ít nhất 2 người trông chừng ở phía trước và phía sau chung cư, đề phòng có zombie tiến vào.

Mà cho dù Thảo có không nghĩ ra biên pháp này, cũng sẽ không ai dám ý kiến ý cò kêu nàng đi làm việc cả. Ai biểu nàng vừa là siêu năng lực gia, vừa là cô em vợ xinh đẹp đáng yêu của hắn cơ chứ.

"Oni-chan, qua đây chơi với em đi". Thảo vẫy vẫy tay gọi Huy.

"Đợi anh chút xíu nha, anh đưa mọi người lên gặp chị em đã, lát nữa anh xuống..."

"Nhớ xuống đó, em dạy anh bay flycam, vui lắm luôn!"

"Ừ!"

...

Lần này, vì đã thanh lý hết zombie nên Huy cũng không cần phải dẫn cả nhóm lén lút leo thang dây lên trên lầu, mà đường đường chính chính đi theo con đường xi măng ở phía sau chung cư hướng về phía sảnh chính.

Ở khu khuôn viên phía sau, hắn thấy lác đác có 4, 5 chỗ cỏ bị đốt cháy đen, thậm chí có 2 đống lửa còn đang cháy rất cao, tỏa ra mùi thịt nướng khét lẹt.

Có vẻ như đây là những đóng lửa thiêu xác người thân của những người sống trong chung cư.

Thấy hắn dẫn theo rất nhiều người đi vào, những người đang đốt xác vội vàng lên tiếng chào:

"Chào anh Huy!" "Chào anh!".

"Chào mọi người!". Huy nhẹ giọng trả lời.

Cũng không thấy bác Minh ở đây. Có lẽ bác ấy đã xử lý xong hậu sự cho vợ mình rồi.

Huy dẫn mọi người vượt qua không ít xác zombie, bước vào trong sảnh chính.

Nhìn ra khu vực sân ở phía trước sảnh, xác zombie chất lên thành từng đống một, tầng tầng lớp lớp. Mùi tử thi theo gió bốc lên nồng nặc...

Nói ra thì nghe thật tàn nhẫn, nhưng hình ảnh vô số xác c·hết chồng chất ở khắp mọi nơi lại không mang đến khủng bố hay sợ hãi. Hoàn toàn ngược lại, chúng mang đến hy vọng cho những người sống sót này, hy vọng về một nơi trú ẩn mà họ có thể sống mà không phải ngày đêm nơm nớp lo sợ zombie.

Theo tiếng máy nổ, Huy đi ra bên hông sảnh chính, trông thấy anh Giang đang đứng vừa nghiên cứu cái máy nổ, vừa thỉnh thoảng quan sát bên ngoài cổng chung cư, cẩn thận và chuyên nghiệp hơn Thảo rất nhiều lần...

Toàn và Trinh cũng đang ở gần đấy, đứng trông chừng 1 hướng khác. Có vẻ như Lan đã cố tình ưu tiên sắp xếp cho hai đứa nó làm cảnh giới, tránh phải đi chuyển xác.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây