• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 118. Bắt cóc

Khi mặt trời mới vừa hé mở tia nắng đầu tiên của ngày, ánh sáng vàng ươm lan tỏa khắp bầu trời. Từng chiếc lá vàng, cam và đỏ bắt đầu rụng rời từ những cành cây, rơi xuống mặt đất và tạo ra một tấm thảm màu sắc tuyệt đẹp. Những cơn gió nhẹ đưa lá bay lượn, tạo nên âm thanh nhè nhẹ và tạo ra cảm giác bình yên và thư thái.

Trên các con đường chính của Konoha lúc này, những người dân đang vội vàng tiến tới nơi làm việc hoặc trường học. Tiếng cười và tiếng nói hòa lẫn với nhau, tạo thành âm thanh đầy sức sống trong không gian. Các cửa hàng và quầy bán hàng trên vỉa hè mở cửa từ sớm, bày bán mọi thứ như các đồ ăn sáng, thực phẩm tươi ngon, vũ khí, và phụ kiện liên quan đến Ninja.

Dường như mọi người dân trong làng đều đang phải hối hả để bắt đầu một ngày làm việc mới của bản thân như thường ngày.

Và Inuzuka Gaku cũng vậy, nhìn lấy một dãy dài những người xếp hàng ở trước cổng làng, những người đang chờ đợi đến lượt mình để được kiểm tra thông qua cổng, rồi rời khỏi Konoha.

Hắn chỉ có thể thở dài một hơi, hôm nay lại là một ngày làm việc mệt mỏi đây. Là một thanh niên đã 18 tuổi rồi, và cũng là Chunin của gia tộc Inuzuka. Cho nên từ nửa năm trước Gaku đã được giao cho một việc đó là đứng canh ở cổng làng. Thực hiện công việc xác minh danh tính của những người đến Konoha và kiểm tra một lượt những người muốn rời khỏi nó.

Thường vào buổi sáng sớm như lúc này thì toàn là những người muốn rời khỏi mà thôi. Bọn họ đa số là những người ngoại địa đã kết thúc công việc của mình khi đến Konoha, hoặc là người bản địa có công việc phải ra khỏi làng.

Công việc của hắn mệt là mệt thật, nhưng cũng không có khó khăn gì. Với chiếc mũi thính của cộng sự mình thì việc tìm ra trường hợp khả nghi đối với hắn là rất dễ dàng. Thế nên hiệu suất giải quyết cái dãy hàng phía trước này của hắn là rất nhanh.

Lúc này đây, Gaku đột nhiên chú ý thấy ở phía cuối dãy hàng có một chút ồn ào, náo động. Hắn liền để cho Ninja canh cổng khác lo việc còn lại, mình thì nhanh chân tiến đến xem thử.

Sau đó Gaku gặp được một đám người bịt lấy mũi của mình rồi nhanh chóng cách xa một chiếc xe hàng. Và đứng cạnh chiếc xe hàng đó là một người đàn ông trung niên, mang lấy một cặp kính đang áy náy hướng mọi người xin lỗi.

Còn chưa tiến thêm lại gần thì đồng bạn bốn chân của hắn liền kêu lên ẳng ẳng vài câu rồi dừng lại và trốn ra xa. Mà Gaku cũng có thể hiểu được phản ứng có nó, bởi vì lúc này hắn cũng đã cảm nhận được một hương vị nồng đậm cực kỳ khó ngửi.

Mà dù mùi vị có tồi tệ như thế nào thì hắn cũng không thể giống như đồng bạn của mình chạy trốn được, thế nên Gaku chỉ có thể mang lấy vẻ mặt đau khổ, bịt cái mũi của mình lại và tiến gần đến chiếc xe hàng.

“ Kenji-san, ngươi đây là mang thứ gì mà mùi vị kinh vậy?”

Đối với người đàn ông tên là Kenji này, Gaku cũng rất là quen thuộc. Dù sao thì từ thời gian nửa năm canh cổng đến giờ, tháng nào hắn cũng gặp đối phương ra khỏi Konoha hai ba lần để nhập hàng. Và hắn cũng thường xuyên đến tiệm tạp hoá của đối phương để mua đồ, nên có thể được coi là người quen.

“ Là Gaku-kun a, thật sự là ngại quá khi gây phiền phức cho ngươi cùng mọi người thế này.”

Gặp Gaku lại gần, người đàn ông trung niên liền tỏ ra áy náy hướng hắn xin lỗi rồi cấp tốc lên tiếng giải thích.

“ Trước đó ta có mua một lượng lớn đậu nành ở thị trấn phía bắc để về làm Natto rồi bán cho mọi người.
— QUẢNG CÁO —

Lúc đầu đám đậu nành này được mua về còn rất tốt nhưng mà ta chỉ ủ lấy hai ngày thôi, còn chưa kịp làm Natto thì, không biết vì lo gì mà nó đã hỏng hết và bốc mùi như vậy rồi.

Giờ ta đang muốn mang đống hàng này để đi chất vấn kẻ bán chúng nó cho ta đây, tên gian thương đó, ta không thể để cho hắn yên được.”

Thấy vẻ mặt đang cực kỳ bất bình của Kenji, Gaku chỉ có thể cười khổ. Giờ nếu mà cứ để cho đối phương theo lượt xếp hàng thì sẽ gây ảnh hưởng đến những người khác mất. Chắc nên phải để cho đối phương được ưu tiên rời đi trước vậy, nhưng mà trước đo hắn vẫn phải kiểm tra đám hàng này một lượt đã.

“ Kenji-san ngươi đợi ta kiểm tra một lượt hàng của ngươi theo thường lệ đã, rồi sau đó ta sẽ để ngươi rời đi luôn.”

Ngươi đàn ông trung niên nghe vậy liền lúng túng nói.

“ Ầy, ta cũng mới đến thôi mà được rời đi trước rồi, như vậy liệu có ổn không?”

Gaku nở lấy một nụ cười gượng gạo lên tiếng nhã rãnh.

“ Ngươi ở lại lâu thêm một chút nữa mới là không ổn á.”

Xong hắn liền mang lấy vẻ mặt khó khăn, lại gần và lật nắp của một cái chum gốm lên xem thì, ngay lập tức một hương vị còn nồng nặc và kinh tởm hơn cả vừa nãy xông thẳng lên mũi của hắn. Khiến cho Gaku suýt chút nữa thì bị choáng và ngất đi.

Theo bản năng của một con người, hắn ngay lập tức đóng lại cái nắp và thuấn thân ra xa. Thôi, kiểm tra một cái cho có lệ là được rồi, hắn cũng không muốn phải mạo hiểm mạng sống thêm lần nào nữa.

Thế là Gaku liền dùng hết công suất của mình đưa Kenji và cái xe hàng mau lẹ xuyên qua cánh cổng của làng. Đợi cho đối phương đi xa rồi thì hắn mới nở lấy một nụ cười nhẹ nhõm và gọi đồng bạn bốn chân của mình trở về để tiếp tục với công việc.

Tương phản lấy nụ cười nhẹ nhõm của Gaku, người đàn ông trung niên lúc này, sau khi thành công vượt qua được chốt kiểm tra thì đưa tay đẩy lấy cái kính mắt của mình và nở một nụ cười đắc ý.

Dù sao thì chỉ với một mẹo nhỏ mà người bình thường như hắn đã có thể qua mặt được một Ninja mạnh mẽ, hỏi làm sao hắn lại không thể vui mừng được.

Và mang lấy tâm tình thoả mãn như vậy, Kenji cùng với xe hàng của mình đi thêm tầm nửa tiếng nữa rồi rẽ vào một con đường nhỏ ven rừng. Đi sâu vào khu rừng một lúc nữa thì ngay lập tức có ba người Ninja đột nhiên xuất hiện ở cạnh hắn.

Ba người này đều mang đồng phục Ninja màu trắng và đeo hộ ngạch biểu thị bản thân thuộc về làng Mây.

“ Ngươi rốt cuộc đã đến, may mà không có việc gì”
— QUẢNG CÁO —

Một người Ninja lên tiếng chào hỏi Kenji xong thì lại nhăn cái mũi của mình lại, khó chịu nói.

“ Mùi gì mà kinh vậy?”

“ Nhờ cái mùi vị đó mà ta mới có thể thông chốt thuận lợi và thành công mang người đến cho các ngươi đó.”

Nở lấy một nụ cười trả lời người Ninja đó xong thì Kenji liền đi đến một cái chum đựng đậu nành, dùng sức đẩy nó dịch sang một bên. Sau đó thì hắn cạy lấy miếng gỗ phần sàn của cái xe hàng lên thì. Đáng ngạc nhiên là một cái ngăn chứa nhỏ xuất hiện, và nằm trong đó là một đứa bé gái với mái tóc đỏ dực đang trong trạng thái bất tỉnh.

Một vị Ninja tiến lại gần và nhìn lấy đứa bé gái rồi hỏi.

“ Đây là Jinchuriki của Cửu Vĩ sao?”

“ Đúng vậy a, chính là nàng, ta phải mất rất nhiều công sức thì mới có thể điều tra ra được chuyện của Cửu Vĩ, và rất khó khăn lắm mới có thể mang nàng ra cho các ngươi đó”

Mà thực chất thì cũng không có tốn sức như hắn nói, chủ yếu là do Kenji tai rất thính và may mắn khi nghe được chuyện Cửu Vĩ từ một cuộc trò chuyện của nàng và đám bạn mình ở trước cửa hàng của hắn năm ngày trước.

Sau đó tốn một chút công sức xác định lại chuyện này, khi chắc chắn rồi thì đợi đến khi đứa bé gái này đến mua sữa lần nữa, Kenji liền nhân cơ hội đó lấy ra hộp sữa mà hắn đã bỏ thuốc mê trước đó cho nàng.

Tiếp theo thì bí mật đến nhà của đứa bé này vào sáng ngày mai, rồi cũng bí mật dọn dẹp mọi dấu vết và mang nàng, người đã hôn mê sau khi uống hộp sữa đó đến cửa tiệm của hắn. Và mọi chuyện kế tiếp thì xảy ra như hồi vừa nãy vậy.

Nhưng mà dù mọi việc diễn ra nhẹ nhàng như vậy, Kenji cũng không ngại gì mà không phóng đại công sức của mình lên.

Và người Ninja làng Mây kia cũng nghe hiểu được ý trong lời nói của hắn.

“ Yên tâm, sau khi thành công mang nàng về làng thì chúng ta sẽ cường điệu công lao của ngươi với cao tầng.”

Kenji nghe vậy liền nở lấy một nụ cười thoả mãn rồi lên tiếng.

“ Vậy thì ta xin cảm tạ trước ba vị, và cũng không làm chậm trễ các ngươi nữa, ta cũng phải đi đòi lại công bằng cho đám đậu nành của mình.

Chúc ba vị có thể thuận lợi trở về làng.”
— QUẢNG CÁO —

Ba người Ninja làng Mây nghe vậy biết rằng bọn hắn cũng nên nhanh chóng đem tin vui này trở về làng, thế là bọn hắn liền lên tiếng cáo từ với Kenji và mang lên Kushina đang ngủ say, rồi cấp tốc hướng về Đông Bắc rời đi.

Nhìn lấy bóng lưng của bọn họ biến mất dần sau cánh rừng, đợi muốt chút Kenjin liền nhàn nhã đưa xe ngựa ra đến đường chính và hướng về phía Bắc tiếp tục đi tìm lấy người đã bán đậu nành cho hắn, ‘ Mà người đó hình như cũng đâu tồn tại, ha ha ha ha ha.’

***

Chịu lấy ánh nắng trưa của mùa thu, Minato dùng năng lực của mình để ngay lập tức đến trước cửa nhà của Kushina.

Nhẹ nhàng bước đến cánh cửa, hắn cất lên tiếng của mình.

“ Kushina, ta tới rồi.”

Đợi một lúc không nghe được câu trả lời, Minato liền cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, thế là hắn nhanh chân tiến vô căn nhà, vừa lên tiếng kêu gọi Kushina, vừa tìm khắp mọi nơi. Nhưng mà lật tung toàn bộ căn nhà hắn vẫn không thể thấy người con gái mình thích đâu cả.

‘ Rõ ràng là chiều nay đã hẹn là cùng nhau tu luyện rồi mà, rốt cuộc nàng đi đâu rồi.’

Nhắm mắt lại cảm nhận xem thì sắc mặt của hắn trầm xuống.

“ Nàng không mang theo dây chuyền có khắc ấn ký không gian của mình, điều này rất không bình thường”

Một linh cảm tồi tệ đang nảy lên trong tâm trí của Minato lúc này, khiến cho hắn trở nên cực kỳ lo lắng, đó là Kushina đã gặp chuyện không hay.

‘ Giờ nên làm gì và phải làm thế nào để tìm nàng đây?’

Trong lúc lo âu suy nghĩ phải làm sao thì đôi mắt của Minato sáng lên khi nghĩ đến một người.

‘ Đúng rồi, đi tìm Sana, hắn chắc chắn sẽ tìm được cách.’

Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .