Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Kiến càng vô địch

Chương 47: Tủy xương

Ba ngày sau, Đổng A đã hồi phục được khá hơn nhiều. Các bó cơ không còn liên tục bị xé rách rồi lành lại như trước, khả năng tự lành đã chiến thắng, giúp giảm bớt đau đớn.

Đầu vẫn còn lủng một lỗ, được Sở Tuyết dùng băng y tế che lại, tốc độ hồi phục rất chậm chạp.

Lúc này, thay vì nằm, hắn ngồi dựa vào balo siêu trọng, dùng ánh mắt để khám bệnh cho một thiếu niên bộ lạc Pianu.

Thiếu niên được đưa đến lều của hắn trong tình trạng ù tai, mù tạm thời, hai mắt đau nhức, đầu cũng đau, và cơ thể gầy gò đi rõ rệt.

Mắt của Đổng A đương nhiên vẫn còn đau nhức dữ dội, không thể sử dụng siêu thị lực.

Hắn ra hiệu cho Sở Tuyết sử dụng đèn pin soi vào mắt cậu bé để kiểm tra. Sau khi có kết luận, hắn hướng về lão tộc trưởng đang lo lắng đứng ở một bên và hỏi:

“Tin tức về việc chuột núi biến dị có thể ăn, ngươi đã hiểu được bao nhiêu?”

Lão Romma hơi suy nghĩ rồi trả lời:

“Ngẫu nhiên nghe lính trinh thám của El Dorado đề cập. Nghe nói họ nhận ủy thác của một đại nhân vật đi lùng bắt loài chuột này.

Nó có tên là chuột hoang tưởng, nhưng không ngờ c·hất đ·ộc của nó lại mạnh đến vậy.”

Đổng A nghe xong, trầm tư một lúc rồi nói:

“Từ hôm nay trở đi, bộ lạc không nên ăn thịt chuột hoang tưởng nữa.

Từ triệu chứng, cậu bé bị tăng áp lực nội sọ, mà lại cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa thường xuyên lâm vào ảo giác, cho thấy tinh thần đang có vấn đề.



Chất độc của loài chuột đó, ngay cả ta cũng không thể kháng nổi, nói gì đến người thường.

Cứ quan sát thêm một thời gian. Nếu áp lực nội sọ không giảm mà còn tăng nhanh, thì không còn cách nào khác ngoài việc đục một lỗ nhỏ trên hộp sọ. Ngoài ra, còn cần…”

Đổng A giảng giải một hồi, không biết lão tộc trưởng đã nghe vào bao nhiêu.

Già Romma cũng rất đau đầu, có chút khó xử, buộc miệng hỏi:

“Nếu chúng ta không ăn thịt chuột hoang tưởng, vậy ăn cái gì bây giờ?”

Đổng A nghe xong câu hỏi có chút giật mình, nhìn lại Lão Romma một lúc, đánh giá lại mối quan hệ, rồi thẳng thắn nói:

“Ta chỉ đưa ra khuyến nghị, còn việc làm thế nào, Già là tộc trưởng, tại sao lại hỏi ta?

Già cũng biết, ta là “Cải tạo chiến sĩ” khác với người thường, thịt quái vật xử lý như vậy có thể ăn tạm. Còn người bình thường ăn sẽ như thế nào, cũng không biết.

Cho dù có tâm đích thân thử độc đi chăng nữa, cũng không thể nào biết chắc được, về mặt sinh học, chúng ta đã không còn giống nhau.

Nếu thực sự không có cách nào khác, có thể lấy thịt quái vật đã xử lý ra ăn thử, nhưng đây chỉ là kiến nghị, ta không chịu trách nhiệm.”

Lời nói của Đổng A có chút vô tình, nhưng đây là sự thật. Suy cho cùng, cả hai đoàn người ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, ân nghĩa trả qua trả lại, đi đến cánh đồng đá đã không ai nợ ai.

Lão tộc trưởng cung cấp thông tin sai lầm gián tiếp khiến hắn suýt c·hết.

Dù sao, nếu không phải lâm vào ảo giác, gặp phải quái vật hắn và Sở Tuyết cũng có thừa sức bức ra rời đi.



Nhưng cũng không thể trách Già Romma, tin tức cung cấp, tin hay không là tùy ngươi.

Một phần trách nhiệm trong đó do Đổng A không sáng suốt tạo thành, ân oán rõ ràng, đành rút kinh nghiệm.

Lão Romma dẫn theo cậu bé rời đi, trong lòng có chút thất vọng. Lão vốn đã có tâm lý phụ thuộc vào hai cải tạo chiến sĩ để bảo vệ đoàn người mình bình an. Tuy nhiên, hai bên chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ trên đường, không phải là bảo mẫu.

Chưa kể, tối hôm trước gián tiếp hố bọn họ một đợt, khiến họ lâm vào ảo giác, nhưng vẫn cố gắng không làm tổn thương ai, thậm chí còn mạo hiểm tính mạng để tiêu diệt quái vật.

Việc hai người kia không truy cứu trách nhiệm đã là vạn hạnh, xem như hết tình hết nghĩa.

Lão Romma hít một hơi thật sâu, quét đi tâm lý phụ thuộc trong lòng. Tiến về thành El Dorado lúc này chẳng khác gì t·ự s·át. Lão phải nghĩ cách để mọi người không c·hết đói.

Đoạn thời gian liên tục xử lý quái vật, Sở Tuyết phát hiện ra điểm dị thường mà trước đây không để ý tới:

Chất lượng tủy xương sẽ tăng dần từ lâu la đến cấp Lãnh Chúa, đối với hai người, có thể tạm phân thành hai loại "Tủy xương" khác nhau:

“Loại một là loại thường, không có độc, cung cấp năng lượng nhiều hơn hẳn so với ăn thịt, nhưng đối với thương thế của Đổng A, tác dụng không phải quá lớn, nên hắn xem như một loại lương thực cao năng lượng dùng để dự trữ. Đây cũng là loại mà Già Romma xin lấy.

Loại hai đặc biệt hơn, có màu vàng nhạt, lấy từ quái cấp lãnh chúa. Ăn loại này sẽ cung cấp năng lượng và chữa thương rất thần kỳ, hiệu suất cung cấp năng lượng cũng hơn xa loại thường.”

Già Romma cũng là người chứng kiến hiện trường do Đổng A tạo ra. Hắn rất ngạc nhiên khi suy đoán được rằng có người có thể trực tiếp dùng ăn tủy xương quái vật, bởi lẽ tủy xương có độc không kém da thịt là bao, là thường thức.



Lão cũng không muốn đem nghi hoặc này nói ra, vì dù sao có thể là bí mật của đối phương.

“…”

Một tuần sau, nhờ liên tục ăn tủy xương, thương thế của Đổng A đã hồi phục được khá tốt. Vết thủng trên đầu và xương gãy đã hoàn toàn biến mất, trở lại như ban đầu, tốc độ hồi phục nhanh đến kinh ngạc.

Thịt quái vật sau khi sơ chế theo như công thức, đem phơi khô chuyển sang màu đen.

Khi nấu cùng tủy xương liên tục ba ngày, lấy túi độc của con rắn cấp lãnh chúa kia trích xuất một ít c·hất đ·ộc đi xúc tác, trên mặt nước sẽ nổi lên một lớp váng dầu đen như hắc ín.

Đổng A đã từng thấy Lisa nấu qua, nên không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có điều váng dầu lúc trước không có đen đậm như loại này.

Hắn đoán, việc áp dụng phương pháp của Lisa có thể giúp giảm thiểu phần nào tính độc hại, nhưng nó không đủ hiệu quả để loại bỏ hoàn toàn như cách đã được khắc trên vách đá.

Thịt quái vật xử lý xong quả nhiên có thể ăn được, nhưng nó dai như cao su. Những người không phải là cải tạo chiến sĩ sẽ rất khó khăn để nhai nuốt. Cặp đôi quyết định thu thập lại và dự trữ làm lương thực.

Lão Tộc trưởng không cam chịu ngồi chờ c·hết. Hai con trâu kéo xe đã bị g·iết thịt, nhưng với 30 người thì lượng thức ăn này cũng chẳng thể cầm cự được bao lâu.

Hắn đành cho những người già thử nghiệm ăn thịt quái vật đã qua xử lý theo cách của Đổng A. Tuy nhiên, thịt quá dai và cứng, không thể nhai nổi. Bọn họ buộc phải đun liên tục đến khi thịt nát nhừ mới thôi.

Nhưng Già Romma đã đánh giá thấp sự dai dai của khối thịt đó. Họ đun liên tục đến bây giờ mà thịt vẫn không mềm đi bao nhiêu.

Song song với đó, đội đi săn tạm thời của bộ lạc được thành lập. Có tủy xương quái vật và thuốc mồi, một số thanh thiếu niên đang nhanh chóng mạnh lên. Hơi sớm với những đứa trẻ ấy, nhưng không còn cách nào, đau đớn chính là đại giới.

Vài thiếu niên nhịn không nổi khóc lên, lại sợ âm thanh lớn hấp dẫn tới quái vật liền chuyển thành tiếng rên và thút thít.

Sở Tuyết không đành lòng, Đổng A có đem theo thuốc giảm đau của mình cho họ sử dụng thử nhưng vô hiệu.

Già Romma dẫn đầu, dẫn đám thanh thiếu niên đi ra ngoài săn bắt được một ít động vật bán biến dị (chưa thuế biến hoàn tất) trở về.

Sau đó cùng nhau thảo luận, sơ chế đủ loại, có tẩm ướp si chua; có nấu chung với một số loại cây biến dị dùng làm thuốc mà bộ lạc đã nhận biết,...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây