Chương 16: Ngũ Hành Thổ Nhưỡng

. . .

Lão Lý từ trước đến nay lười biếng, dù là Tể Tướng cũng đối xử như vậy. Chỉ là tùy ý một câu:

“Tể Tướng đại nhân vì sao đến nơi này, thôi tùy ngươi làm việc đi, ta cũng quản không nổi.”

Tể Tướng lắc đầu: “Ngươi thay đổi hay trở nên lẩm cẩm đây Lý ? Trước kia không có xưng hô xa lạ như vậy, chỉ mới mấy trăm năm không gặp ngươi lại quên ta ?”

Lão Lý khó khăn gắng gượng ngồi dậy, khuôn mặt già nua đạm mạc nói: “Đại danh đỉnh đỉnh Tể Tướng a, ta chỉ là một kẻ ẩn cư mà thôi ngươi không cần bận tâm.”

Ba chữ “Triệu Bác huynh” không thể nói ra, vì khúc mắc vẫn còn đó.

Tể Tướng Triệu Bác thở dài: “Xem ra ngươi còn chưa buông xuống được chuyện năm đó a, ta cũng không có gì tốt để nói tiếp. Chỉ muốn đề cập hai thứ, thứ nhất thủy tổ ngươi còn chưa c·hết chỉ bị giam tại Thiên Lao nhưng được đặc cách thoải mái đòng thời thế nhân không biết chuyện này, đây là ý tứ của bệ hạ, muốn giữ gìn danh tiếng cho Cửu U tộc.”

Vốn dĩ đang trầm lặng lão Lý, tâm lại sinh ra ba động, như thay đổi tức thì cảm xúc khó giữ: “Hay cho ý tứ, thứ cho lão phu nói thẳng, tộc chúng ta đời đời thủ hộ nơi biên cương tiền tuyến, nguyện phấn thân toái cốt gìn giữ Nhân Thổ khỏi ngoại xâm. Không có Cửu Sí thủy tổ e rằng cũng không có Cửu U tộc hiện tại, các vị vậy mà giam giữ lão nhân gia người ! Còn đại huynh ta ở đâu ? Có phải cũng bị giam ?”

Tể Tướng lại thở dài: “Cửu Sí tiền bối tuy là đại công thần nhưng ngươi phải hiểu hắn đã tẩu hỏa nhập ma, hắn vậy mà là một trong các Đại Lâu Chủ của Ám Lâu. Ám Lâu gây bao nhiêu tội nghiệt ngươi hẳn phải rõ hơn ai hết. Hừ, nếu ta không cố ý nhận trách nhiệm thanh tra Cửu U tộc nói không chừng kẻ thù của các ngươi đã nhận chuyện này, lúc kia Cửu U tộc sẽ thế nào đây ?”

Lý Lão cười lạnh: “Như vậy ý tứ của Tể Tướng chính là ta phải quỳ gối cảm tạ ngài vì bảo vệ tộc ta ? Haha, Cửu U tộc căn bản không liên quan Ám Lâu, thậm chí ta hồ nghi thủy tổ cũng bị kẻ khác hãm hại, ta tin tưởng đại huynh đang đi tìm chứng cớ cho việc này a.”

Tể Tướng lắc đầu: “Cửu U mất tăm biệt dạng đã mấy trăm năm nay, nếu mãn hạn năm trăm năm không thấy về Hoàng Đế bệ hạ buộc phải tổ chức một cuộc luận tài mới, tìm ra tân Đại Tướng Quân a. Ta hi vọng nếu Cửu U không kịp trở về, thì Cửu Lý ngươi có thể thay thế hắn. Lý à, không có ai phù hợp hơn ngươi a !”

Tể Tướng buồn bã nói, hắn nhớ lại năm đó tuổi thiếu thời, ba người là ba huynh đệ. Cửu U Quân, Cửu Lý là huynh đệ ruột, mà hắn thì là kết nghĩa thâm giao.

Cả ba người xông pha mạc trận, kinh bách chiến thành danh, những ký ức đó đến bây giờ Tể Tướng vẫn nhớ như tạc trong lòng. Đây là lý do hắn rất chiếu cố Cửu U tộc dù cho khó khăn cỡ nào.

Tể Tướng trước khi rời đi, để lại một câu: “Chưa nói với ngươi, chuyện thứ hai chính là ta được bệ hạ yêu cầu đến đây tìm một nguồn sức mạnh kì dị.”

“Ngươi nếu như biết liền cho ta hay, bởi vì thứ này không chỉ được bệ hạ chăm chú, mà ngay cả Sát Tẫn Vương vị Yêu Vương đó cũng muốn nhúng tay, ta còn hoài nghi vị đó sẽ ra tay đoạt trước cho nên tức tốc đến đây đây.”

Cửu Lý kinh hãi, hắn nghe đến ba chữ Sát Tẫn Vương thì thái độ trở nên kính cẩn tức thì. Hắn nói: “Tộc ta không chỉ phụng Hoàng Đế bệ hạ, còn vì Sát Tẫn Vương mà chiến, đây là thủy tổ mong muốn toàn tộc được dạy. Ta như có biết sức mạnh kia cũng không thể nói cho ngươi, cả bệ hạ lẫn Sát Tẫn Vương tộc ta đều không đắc tội nổi. Thứ duy nhất giúp đượcchính là tùy ngươi tìm kiếm ở nơi này.”

Tể Tướng gật đầu thở dài rời đi, nhưng ngay lúc hắn nghoảnh mặt, khóe miệng không khỏi mỉm cười.



Bởi vì hắn biết, Cửu Lý đã giúp rồi. Lời nói của Cửu Lý không phủ nhận tồn tại của sức mạnh kì dị kia, như vậy là có.

Có thì có thể tìm được, đối với Tể Tướng chuyến này không uổng công !

. . .

Thiên Ma Lĩnh.

Còn 19 ngày nữa hết tác dụng phụ, Trương Thượng có thể lại thành hình người. Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ, đại danh đỉnh đỉnh Tể Tướng lại ghé thăm Cửu U tộc.

Thuận theo chiều ký ức ủa Mạnh Nại Hà, hắn biết đối với Cửu U tộc thì Tể Tướng đáng kính ra sao. Hắn sợ nhất chính là Tể Tướng sẽ ghé qua nơi này, dù sao Tể Tướng là một vị Vương Gia tồn tại, nếu như để Tể Tướng thấy hình hài hầu tử của hắn bây giờ, tính mạng hắn sẽ khó giữ.

Nhân Yêu vốn không dung nhập, một tộc Tể Tướng càng ghét chi !

Tiểu Lân nghe kể lại liền khó tin, nói: “Ngươi làm sao biết được chuyện này ?”

Trương Thượng từ khi có thể Thuấn Di ra ngoài kết giới, hắn thường xuyên chăm chỉ đi săn, tìm các loại quái vật lấy nội đan để hấp thụ gia tăng tu vi. Nhưng quả thật tòa hoang lâm này sớm đều bị săn bắt đến sạch, trường hợp như con Thanh Độc Xà kia đã là hiếm có, tầm cỡ hắc hùng quái Yêu Quái như vậy càng khó gặp.

Nhưng mài mò cỡ nào, hắn cũng kéo lên Yêu Thú hậu kỳ, cao hơn so với lúc kí khế ước.

Tại hắn đang trầm tư, một thanh âm già nua đánh gãy suy nghĩ hắn: “Ở đây vậy mà có kết giới che đậy ! Một tòa sơn phong to lớn nhất nhì nhưng có kết giới, hẳn là bên trong có chủ nhân của nó đi ?”

Trương Thượng không biết lão đầu tử thoạt nhìn bình phàm cực kỳ này là ai, nhưng ngoại hình hắn tương đương n·hạy c·ảm liền lập tức tránh mặt. Tiểu Lân hiểu chuyện, vội đi ra đón tiếp: “Lão giả ngài là ai ?”

Kinh hỉ nhưng cũng cảnh giác, đã gần nửa năm hắn thế nhưng chưa thấy qua ngoại nhân, vậy mà có một lão đầu tử đi đến trước nhà, cái này sao không kì quặc ?

“Hóa ra có người sao, thiếu niên ngươi là chủ nhân ở đây ?”

Tiểu Lân lắc đầu: “Chủ nhân tòa sơn phong này là nhị thiếu gia, hắn đã sớm mất, ta chỉ là thuộc hạ của y, hiện tại phụ trách chăm nôm nơi này.”

“Ừm, có thể để lão phu đi vào một chút sao ?”



Tiểu Lân ngại ngùng: “Thứ lỗi ta chỉ là phàm nhân, ta không mở kết giới được.”

Lão giả nhướn mày: “Hóa ra ngươi bị giam lỏng ? Tại sao Cửu U tộc phải làm vậy a ? Làm sao giam giữ một phàm nhân đây… Ừm ngươi là dược đồng a.”

Tiểu Lân khó được cơ hội trút nước, đem chuyện tranh đoạt quyền kế thừa kể lại, hắn cũng không nghĩ đến lão đầu này chính là Tể Tướng, mà đem lão đầu chỉ là một người qua đường.

Tể Tướng gật đầu, nhẹ nhàng đi vào kết giới, cái này khiến cho Tiểu Lân kinh hãi. Lão nói: “Chuyện nhà ai nấy quản, ta không tiện xen vào. Nhưng một cái kết giới thôi, ngươi như muốn phá bỏ ta sẽ giúp.”

Tiểu Lân mím chặt môi, hắn rất muốn như vậy, không muốn bị giam giữ một đời. Nhưng nghĩ lại Trương Thượng câu nói kia, lửa giận đối với Cửu U tộc lại lần nữa dấy lên tròng lòng, hắn muốn tự giải quyết.

Tể Tướng mỉm cười, tựa như ngầm hiểu, đi vào bên trong sân tược thăm quan. Đãi hắn nhìn thấy Trương Thượng, ánh mắt co rụt lại: “Yêu tộc !”

Tiểu Lân vội vàng chạy lên che chở phía trước Trương Thượng, biết lão giả này không đơn giản nên ra sức giải thích: “Lão tiền bối bình tĩnh, đây là huynh đệ của ta, hắn vô hại !”

Tể Tướng lần đầu thấy được một người một yêu ở chung, mà người này lại đối với yêu rất quý mến. Lão trầm giọng: “Tiểu hầu tử này, tại sao lại ở đây ?”

[Hệ thống thông báo: Ngươi đang bị sát ý Tể Tướng Nhân tộc khóa chặt, nếu như có thể sống sót sẽ được nhận một phần Ngũ Hành Thổ Nhưỡng.]

Trương Thượng không kịp để ý hệ thống, chỉ gặp cảnh quang trước mắt biến đổi, trời đất hôn ám đầy rẫy sát cơ như muốn đem hắn nuốt chửng, chưa bao giờ hắn thấy ngột ngạt như vậy, chỉ có thể gắng gượng cắn chặt răng nói: “Ta là hầu tử, truyền nhân cách đời của Sát Tẫn Vương.”

Tại một thời đại mà tam tộc phân tranh gắt gao như vậy, mặc dù không căng thẳng như Nhân Vu nhưng Nhân Yêu hai tộc cũng vốn khó dung nhập. Có lẽ, chỉ có một tồn tại là đi ngang được tam tộc lúc này, là Sát Tẫn Vương.

Mà lại, Trương Thượng cũng đích thị mang danh hiệu Đệ Tử Thân Truyền Sát Tẫn Vương Đời Cuối, đây là vốn luyến để hắn dám nói mà không sợ gặp Vương phạt.

“Một sinh linh bất kỳ, như dám mang danh nghĩa của Vương giả ra làm trò đùa, sẽ bị thiên khiển, đưa Vương phạt hạ thân c·hết bất đắc kỳ tử dù cho ngươi có ẩn nấp nơi nào.”

“Ngươi vậy mà dám mang Sát Tẫn Vương nhân vật được thiên địa chiếu cố ra để nhận người quen, xem ra hầu tử ngươi không nói dối a.”

Trương Thượng đương nhiên biết điểm này, từ xưa đến nay không một ai dám đem Vương giả trở lên làm trò đùa, là vì sợ thiên khiển.

Có lẽ, đây là một sự chiếu cố của thượng thiên dành cho những tu sĩ đạt tới Vương cảnh ?



Lúc này, sát cơ mới biến mất, Trương Thượng càng tự tin nói ra: “Không giấu gì tiền bối, ta đi theo lão nhân gia ông ta đến đây, nhưng giữa đường bị hắn bỏ rơi a.”

Tể Tướng gật đầu, hắn nhận định tiểu hầu tử này là thiên kiêu chi tử trong Hầu tộc, còn bị Sát Tẫn Vương mang theo thì có ý nghĩa gì, hắn không khỏi sinh ra lòng tò mò.

“Ngươi gọi là gì ? Có muốn hay không bái ta làm sư ?”

Trương Thượng nhướn mày: “Trương Thượng, ta sớm đem Sát Tẫn Vương là sư, không muốn bái thêm mong tiền bối chớ trách.”

Tể Tướng gật đầu: “Muốn hay không đi Đại Đế Đô một chuyến, nếu như ngươi là đệ tử của Sát Tẫn Vương, Nhân tộc với ngươi chính là bằng hữu, ngươi sẽ luôn an toàn. Điểm này có Hoàng Đế bệ hạ cùng ta đảm bảo !”

Trương Thượng cười nói: “Ta cảm tạ ý tứ của ngài, nhưng hiện tại a, ta chỉ muốn tọa hạ tại nơi này để củng cố tu vi. Có một tên bằng hữu là Nhân tộc là đủ a.”

Nói, hắn nhìn Tiểu Lân cười cười, đem Tiểu Lân vui mừng trong lòng.

Tể Tướng nhìn hai người, lòng tự hỏi: “Như vậy nguồn sức mạnh kia hẳn là nên đến từ tiểu hầu tử này đi ? Nhưng Sát Tẫn Vương có nói đó là Bán Yêu, con hầu tử này là thuần Yêu a. Rốt cuộc sức mạnh đó ở đâu ?”

Nhiệm vụ của hắn lần này chính là đem sức mạnh đó về Đại Đế Đô, trọng điểm bồi dưỡng làm con át chủ bài của Nhân tộc. Nhưng bằng tu vi của hắn, đã dồn hết sức lực quét ngang Cửu U thành từng hạt cát cọng cây đều không thể tìm ra.

Cái này buộc hắn chỉ có thể quay về bẩm báo lại Hoàng Đế.

“Nếu như có đến Đại Đế Đô, nhớ ghé qua phủ Tể Tướng a, ta ngươi coi như người quen đi. Bởi vì Sát Tẫn Vương là anh hùng trong lòng ta, ngươi với hắn có quan hệ cũng tương tự ta ngươi quen biết.”

Để lại một câu, Tể Tướng sớm biến mất tăm hơi.

Cái này để Trương Thượng thở dài trong lòng, nếu thật sự bị dí tới cùng hắn cũng không biết ứng đối ra sao. Hắn còn cảm thấy may mắn vì đang dính hiệu ứng phụ của Hầu Vương Bá Khí, nếu không hắn sợ đã bị phát hiện là Bán Yêu, lúc kia lại thêm phần nguy hiểm.

[Hệ thống thông báo: Ngươi thoát khỏi sát cơ của Tể Tướng Nhân tộc, ban thưởng một phần Ngũ Hành Thổ Nhưỡng.]

[Ngũ Hành Thổ Nhưỡng: Là phân loại đất trồng cây cao nhất trong ngũ hành, có thể trồng được Thần Thụ.]

. . .

_________________

17 đáng ra nên ra chương, nhưng ta có việc nên lại ra trễ, hic ~

Thông cảm a, sẽ bù đắp đủ chương theo lịch.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây