• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Khởi Nguồn
Thành Phố XXX.

Trong một căn phòng tối tăm cũ nát, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, một bóng người gầy gò ngồi bật dậy giữa đêm tối, hắn ôm đầu đau đớn, lưng còng xuống, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống chăn giường nhàu nát dưới chân.

Đầu đau đớn như muốn vỡ thành từng mảnh, tựa như có vô số con kiến đang bò bên trong, chúng đang dùng những cặp hàm sắt bén cắn xé những mô não mềm yếu không chút thường tiếc.

"AAAA" Tiếng hét kiếm nén như tiếng dã thú bị thương đang tru gào, một cặp mắt đỏ ngòe lóe lên trong bóng tối, theo sau đó là từng trận tiếng va chạm không ngừng vang lên, tựa như chủ nhân của cặp mắt kia đã không thể khống chế cảm xức, bắt đầu phát tiết vào mọi đồ vật xung quanh mình.

Tựa như làm như vậy có thể khiến hắn giảm bớt phần nào đau đớn đang hành hạ bản thân.

Khi con người lâm vào khổ sở cùng cực họ thường dùng nhiểu cách để giải tỏa căng thẳng của bản thân, có người tìm đến với các chất kích thích như rượu chè, ma túy, có người lại vùi đầu vào các trò chơi, nhưng phần lớn mọi người đều dùng cách trực tiếp nhất là trút giận, đẩy hết mọi cảm xúc tiêu cực vào xung quanh.

Rò ràng người thanh niên trong phòng lúc này đây đang cố gắng quên đi cơn đau đang hành hạ bản thân bằng cách đập phá mọi đồ vật trong nhà.

Đáng tiếc cho dù như thế cơn đau vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, sau một hồi vận động mệt mỏi, bóng đen ngồi bệch xuống đất, lưng tựa chiếc giường, để ga giường tán loạn bao phủ lên cơ thể, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

Không biết qua bao lâu, cơn đau dần trôi đi, như thủy triều đến nhanh rút đi cũng rất nhanh.

"Phù ..." Thiên Hải thở phào nhẹ nhõm, cặp mắt xuất hiện chút ánh sáng, hắn đưa mắt nhìn quanh, lắc đầu khi trông thấy đống hỗn loạn mình gây ra.

Căn bệnh đau đầu mãn tính này đã hành hạ bản thân suốt một thời gian dài, từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ.

Nghỉ ngơi một lát, hắn chống người đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc tan hoang.

Khi mặt trời ló dạng ở phương xa, và khi những tia nắng ban mai đầu tiên báo hiệu một ngày mới xuyên qua khe hở trên khung cửa sổ nứt mẻ, rọi xuống một mảng sáng trên sàn gỗ bong tróc, tạo thành một hình chiếu tuyệt đẹp, cũng là lúc Thiên Hải vừa hoàn thành việc dọn dẹp của mình.

Hắn đưa mắt nhìn bức tranh bằng ánh sáng trên sàn kéo dài đến một góc bừng tường tróc sơn ố màu, bất giác nở nụ cười.

"Vẫn đẹp như vậy, chỉ có lúc bình minh bức tranh này mới mỹ miều như vậy"

"Reng reng reng".

Tiếng chuông điện thoại inh ỏi kéo Thiên Hải về lại thực tại, hắn cầm lên chiếc nokia cũ kỹ không biết từ kiếp nào, loay hoay một lúc, nhấn vào phím gọi cao su hơn mười lần, tín hiệu mới được kết nối.

Còn chưa đưa điện thoại lại gần, từ đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng la giận dữ.
— QUẢNG CÁO —


"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, sao còn chưa có mặt"

Thiên Hải cũng không vội trả lời, để điện thoại ra xa rồi đợi đối phương phát tác hết tức giận trong lòng mới từ tốn nói.

"Anh Nam, em biết rồi, đang trên đường rồi đây"

"Nhanh lên đấy"

Thiên Hải cười khổ cất điện thoại lại trong túi quần, nhìn đồng hồ trên tường vừa lúc 6 giờ 20 phút sáng, rõ ràng đã vào giờ làm việc nhưng hắn vẫn còn ở đây.

"Thật tình, sao lại quên mất thời gian rồi"

Nói xong hắn cũng không thu dọn nốt bãi rác dưới chân, nhanh chóng mặc lên bộ đồ bảo hộ lao động màu cam, chân đá cửa còn tay đang bận cầm theo hai chiếc giày sandal bám bụi trong góc, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Trên con hẻm nhấp nhoáng ánh sáng vàng xen lẫn màn đêm vẫn còn vương vấn, người qua lại rất ít ỏi, chỉ lác đác vài bác gái đứng tuổi đang chạy bộ dưỡng sinh, thấy Thiên Hải còn rất nhiệt tình chào hỏi.

Thiên Hải tuy vội nhưng cũng gật đầu đáp lại, chân cũng không dừng, hấp tấp chạy về hướng đầu hẻm.

"Chết tiệt" Một bóng hình máu vàng lướt qua trước mắt, Thiên Hải buồn bực dừng chân, lúc ra khỏi hẻm nhỏ, bóng dáng chiếc xe buýt đã thấp thoáng giữa hàng dài xe cộ nối đuôi nhau.

Chống tay thở hồng hộc một lúc, hắn đành yểu xìu đi về hướng nhà chờ xe buýt.

"Chuyện gì !" Thiên Hải giật mình nhìn xuống dưới chân, ở đó những viên đã cuội nhỏ đang rung lắc nhảy nhót trên con đường xi măng như những sinh vật sống, nhưng chúng còn chưa múa máy được bao lâu, một khe nứt nhỏ xuất hiện nuốt chửng tất cả.

"Động đất !" Chỉ vừa thốt ra được một câu, mặt đất dưới chân Thiên Hải chấn động kích liệt, theo sau đó là cảnh trời đất quay cuồng, hắn nhìn thấy những tòa nhà vỡ vụn, sụp đổ như những tòa lâu đài cát hắn từng dựng lên hồi nhỏ, bên dưới mọi người trông thật bé nhỏ, tựa lũ kiến hoảng loạn khi dòng nước tràn tới, hoang mang bất lực tột cùng.

Hắn trông thấy một người đàn ông tuyệt vọng chết lặng ngồi dưới đất, hai tay chắp lại tựa như cầu nguyện đáng tối cao nào đó cứu rỗi.

Hắn lại nhìn thấy một chàng trai đưa thân mình che chắn cho bạn gái dưới chân một tòa cao ốc đang vỡ vụn.

Hắn bất giác đau đớn khi đón lấy ánh mắt sợ hãi hồn nhiên của bé gái trước mặt mình, bản thân cố gắng lại vô lực vươn tay khi một tấm tôn khổng lồ cuốn phăng cô bé.

Hắn muốn la lên nhắc nhở một gia đình đang hốt hoảng bỏ chạy mà không đê ý từ đằng sau một chiếc xe tải mất lái đang lao lên vẻ hè, cảnh người cha cố gắng đẩy vợ con sang bên cũng không thoát khỏi bóng ma tử vong.
— QUẢNG CÁO —


Và hắn tận mắt thấy một cặp me con đang sống sờ sờ bị một tảng bê tông từ dưới đất trồi lên nuốt sống ngay tại chỗ.

Chỉ trong phút chốc, khung cảnh bình an buổi sáng đã biến thành địa ngục trần gian.

"Kẹt kẹt".

Thiên Hải choàng tỉnh khi tiếng động lớn như muốn xuyên thủng màn nhỉ, hắn hốt hoảng nhìn sang.

Con đường cùng với xe cộ trước mắt như biến thành sinh vật sống, một con rắn dài uốn lượn giữa không trung, và trên mình những chiếc xe như những chiếc vảy đang hô hấp nhấp nhỏm trên thân con rắn khổng lồ này, nó tiến tới dùng thân người khổng lồ của mình nghiền nát mọi thứ trên đường đi.

Thời gian như ngừng trôi, Thiên Hải cảm giác cơ thể vô lực, nhắm mắt tựa như chấp nhận số phận của mình.

Bỗng chốc, mặt đất dưới chân tựa hồ biến mất, hắn như đang đứng giữa vũ trụ bao la, cảm giác vô trọng lực phút chốc biến thành tiếng kêu gào tự phát từ miệng mình.

Tia sáng trên đỉnh đầu vừa xuất hiện đã tan biến, chỉ có rất nhiều đất đá rơi xuống theo hắn.

Tầm mắt tối dần khi bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, kèm theo đó là những tiếng la hét thảm thiết ngày một nhỏ dần, mãi cho đến khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tâm thức.

***

"Tí Tách".

Bên tai vang lên tiếng nước nhỏ giọt, tựa như tiếng chuông báo thức quen thuộc kéo Thiên Hải ra khỏi cơn mê.

"Mình còn sống sao ?"

Một câu hỏi bất chợt xuất hiện trong đầu hắn, cảnh vật xung quanh tối đen không nhìn ra chút ánh sáng nào, mắt đất lạnh băng bên dưới xung kích vào các dây thần kinh, đấu óc tê dại dần dần tỉnh táo.

Tuy vậy cả người Thiên Hải vẫn ê ẩm vô cùng, cả người đau nhứt khiến hắn chỉ vừa cử động đã nhíu mày.

chân vừa động liền có cảm giác đau đớn dữ dội, sắc mặt thiên Hải bỗng chốc đen thui, một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu hắn.

"Gãy chân rồi"
— QUẢNG CÁO —


Dù không biết vì sao mình có thể sống sót sau khi rơi xuống khe nứt nhưng ở một nơi không biết này mà lại không thể di chuyển coi như cầm chắc chiếc vé lên thiên đàng.

Về phần đợi đội cứu hộ sao ? Chỉ từ những ký ức trước khi rơi xuống, khung cảnh hỗn loạn bên dưới đủ để thấy công tác cứu hộ có thể mất rất nhiều thời gian.

Còn bản thân hắn có thể cầm cự đước đến đó hay không vẫn là một dấu hỏi lớn ?

Hắn nằm lại trên nền đất gồ ghề lạnh giá, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy yếu ớt như xa như gần.

Đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển muốn tìm cách thoát ra khỏi đây, dù sao con người luôn có bản năng sinh tồn, càng trong hoàn cảnh sinh tử bản năng càng phát huy triệt để, đầu óc linh hoạt có thể nảy ra các sáng kiến không ngờ tới.

Mặc cho hoàn cảnh xa lạ, ở một nơi không biết, cả cơ thể đau đớn bất lực nằm một chỗ, Thiên Hải ngạc nhiên nhận ra sau giây phút hoảng loạn ban đầu, hắn đã dần trở nên tỉnh táo, ngay cả hoang man sợ hãi cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.

Có lẽ khi đã ở vào hoàn cảnh tuyệt vọng chính bản thân cũng nhận ra sợ hãi chỉ là một phản ứng bản năng để tránh né những nguy hiểm tiềm ẩn đối với bản thân, còn khi đã rơi vào trong đó bản năng sống sót sẽ lấn át tất cả, bỏ qua cả sự sợ hãi thuần túy, thứ sẽ ngăn cản đầu óc con người tìm và đưa ra các quyết định đúng đắn.

Thời gian trôi qua trong không gian đen đặc không còn phân biêt được không thời gian này, đầu óc nhân loại bé nhỏ đã vận dụng hết mọi cách, liên tưởng, phân tích, đưa ra hàng ngàn phương án, tuy thế tất cả đều chìm trong vô vọng.

Thiên Hải nhìn lên đỉnh đầu, ở đó vẫn là một màu đen u ám, nhưng hắn lại thấy, ở đó, xuyên qua bóng tối vô tận kia chính là thế giới của hắn, dù vất vả, dù cô đơn nhưng là nơi hắn sống, nơi hắn lớn lên, nơi nhìn thấy những điều tốt đẹp diễn ra mọi ngày.

Thật buồn cười khi một kẻ như hắn lại luyến tiếc cuộc sống như thế, đến tận khi cận kề cái chết, khi cái bụng đang móp méo vì đói, bờ môi khô nứt rạn ra vì thèm khát dòng nước tinh khiết, hắn mới nhận ra mình chưa bao giờ thật sự muốn chết, đó phải chăng chỉ là cái cớ trốn tránh cho thực tại của bản thân.

Thứ thực tại trước đây hắn chưa bao giờ dám một lần đối mặt với nó, hai hàng nước mắt bỗng rơi xuống, hắn như nhìn thấy quá khứ cuộc đời của chính bản thân, những tiếc nuối mình đã bỏ lỡ, những thứ quý giá đã không trân trọng, những người thân yêu đến khi mất đi mới tiếc nuối và cả lòng tốt mình đã chối bỏ chỉ vì lòng tự tôn của một kẻ thất bại thảm hại.

"Buồn cười thật, ta chẳng phải luôn muốn kết thúc mạng sống của mình sao ?"

Giọng nói yếu ớt phảng phất như tự hỏi, lại không có một ai trả lời, cứ thế văng vẳng giữa không gian tối đen, vọng lại giữa nhưng vách đá hai bên, trong bóng tối tựa như có vô số bóng ma đang nhại lại lời hắn, thì thào bên tai hắn, câu hỏi sẽ không bao giờ có câu trả lời.

"Xùy xùy" Trong lúc Thiên Hải chìm trong tuyệt vọng, từ bên cạnh có thanh âm đột ngột xuất hiện, hắn giật mình vội quay người lại, vừa nhìn hai mắt bất giác mở lớn.

Ánh sáng xanh âm u hắt lên gương mặt lấm lem bụi đất của thanh niên, trước mặt hắn là những đốm sáng tỏa ánh sáng xanh lấp lánh yếu ớt, nhưng trong hoàn cảnh xung quanh lại đặc biệt trở nên rõ ràng, là ánh sáng xinh đẹp cũng là ánh sáng hi vọng thắp lên ngọn lửa niềm tin trong lòng con người tưởng chừng như muốn buông xuôi tất cả.


Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.