• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Thượng Cổ thần khí
Đại lục Hắc Cổ, Bắc Minh vương triều.

Vũ gia quảng trường.

Chúng nhân chen lấn quây quanh hỗn loạn, ánh mắt hứng thú, chu vi tranh luận, ngón tay không ngừng chỉ trỏ.

"Vũ Thế Kiệt, đáng tiếc cho danh thiên tài, chỉ vì mất thiên phú khiến sống không bằng gia nô, quá thảm rồi."

"Đáng tiếc đáng tiếc, cha mẹ hắn cũng chỉ là Vũ gia ngoại viên, đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ, vạn vạn không thể can thiệp."

"Nhờ vậy, chúng ra mới có thêm thú vui, nên tận hưởng."

Hỗn tạp giọng nói, khinh bỉ rơi vào trong tai Vũ Thế Kiệt.

Chỉ thấy.

Thiếu niên Vũ Thế Kiệt bọn chúng nhắc đến, giờ đây thương tích đầy mình, mặt mũi bầm dập, trạng thái rất thê thảm. Khó ai nghĩ được, đã từng phong mang bất tận, thiên tài danh xưng, thế hệ ngưỡng mộ lại trở thành bộ dạng này.

Vũ Thế Kiệt càng chật vật, xung quang cười nhạo càng nhiều, thời khắc mấu chốt còn ném cho vài cái ánh mắt chế diễu.

Đối diện Vũ Thế Kiệt, một nữ tử dung mạo như hoa, băng cơ ngọc cốt, thanh y diễm lệ. Nàng khẽ cau mày, dáng người tùy lúc lộ ra đường cong mê người.

Chân nhỏ tinh xảo đá ra một cước trúng bụng Vũ Thế Kiệt. Hắn lập tức phun ngụm tiên huyết bay xa vài mét.

Vừa mới mệt nhọc ngồi dậy bây giờ trực tiếp nằm luôn tại chỗ.

Nhìn tràng cảnh, đệ tử Vũ gia càng thêm cảm khái.

Mỹ nhân tức giận không ai có thể chống đỡ được. Khó tưởng tượng đến một vị tuyệt sắc thiếu nữ, ra tay lại tàn độc như vậy.

Vị nữ tử này tên Vũ Y Tiên, con gái duy nhất của vũ gia gia chủ, Vũ Minh Hằng, bên cạnh là hôn thê của Vũ Thế Kiệt.

Có điều hiện tại bất đồng.

Vũ Thế Kiệt giờ đây trở thành phế vật, đương nhiên Vũ Y Tiên chướng mắt hôn ước này, thiên phú nàng không kém, tương lai vô cùng rộng mở, không nhất thiết quấn lấy một chỗ cùng phế vật.

Trăm phương ngàn kế nghĩ cách.

Về cơ bản, hôn ước do gia chủ đặt ra, muốn hủy bỏ đương nhiên phải bắt đầu từ hắn, hết thảy gia chủ đều đồng ý chỉ còn chính miệng Vũ Thế Kiệt thừa nhận. Ngang nhiên hủy bỏ không khó, nhưng trên danh tiếng tổn hại không ít.

Có điều, Vũ Y Tiên không muốn chấp nhận vết nhơ, nàng theo đuổi hoàn mĩ.

Bởi vậy.
— QUẢNG CÁO —


Năm lần bảy lượt ép Vũ Thế Kiệt chấp nhận hủy hôn ước, thậm trí tàn nhẫn ra tay hành hạ thể xác hắn, không tiếc sức lực giày vò.

Chỉ là.

Vũ Y Tiên không ngờ đến, tên này lại cứng đầu như vây, kiên quyết không chấp nhận dù cho trước mắt tiền tài dang vọng chất đống, bất đắc dĩ chỉ có thể lôi hắn ra đánh, mỗi ngày nhục mạ trước đông đảo đệ tử, mong muốn lung lay ý chí đối phương.

Nghe đến muôn vàn cười nhạo mỉa mai bốn phương tám hướng chảy vào lỗ tai, Vũ Thế Kiệt cắn chặt răng lại, nội tâm cố gắng trấn tĩnh, hai mắt tưởng như buông bỏ vậy mà ngập tràn nộ hỏa.

Bất quá hắn vẫn ngoan ngoãn đứng lên, thân thể run run lết từng bước rời khỏi.

Vũ Y Tiên không còn can thiệp, nàng thầm nghĩ đây mới qua hai tháng, không tin trải qua năm tháng dài dằng dặc ý nghĩ vẫn như vậy, ít nhất cực hình chỉ mới bắt đầu, đằng sau vẫn còn rất nhiều chưa tung ra.

"Hi vọng ngươi vẫn giữ quan điểm của mình."

Tùy ý buông một câu lạnh nhạt, nữ tử dứt khoát quay người ly khai, mất đi nhân tố hỗn loạn đám người tiếc nuối rời đi, chẳng mấy chốc không khí khu vực lắng đọng về nguyên trạng.

Một đường hướng thẳng về nhà, Vũ Thế Kiệt nhanh chóng vọt vào trong phòng, động tác thập phần dứt khoát đóng chặt cửa lại, hô hấp đều dồn dập nhất thời quên đi thương tích trên người.

Hắn nói ra một cách gấp rút không kém phần kích động:

"Tạo hóa thiên thư hiện."

Ngay lập tức, giữa hư không biểu hiện từng đợt gợn sóng, không gian phẳng lặng nháy mắt biến đổi, trước mắt vốn trống không giờ đây lộ ra một quyển trục, bề mặt hoàng kim không ngừng thả ra chói mắt quang mang.

Bất quá, dị biến như thể chỉ Vũ Thế Kiệt nhận ra, đối với xung quanh hoàn toàn coi như vô hình không hề tồn tại.

Quang mang trong mắt Vũ Thế Kiệt phản chiếu ngày một lớn, cường độ theo thời gian càng mạnh đến một mức độ rồi điên cuồng dịu xuống. Rốt cuộc khi Vũ Thế Kiệt mở mắt thời điểm cảm khái vô cùng.

Chói mắt cỡ nào mới khiến tâm trạng hắn như vậy.

Hoàng kim quyển trục như tái hiện thiên thư, bên trong quang mang ẩn chứa đại lượng khí tức thần minh. Nếu Vũ Thế Kiệt không phải đã quen, hắn thật cũng triều bái cả đời.

Ý niệm vừa động.

Hoàng kim quyển trục lập tức mở, bên trong linh văn hiện ra rõ ràng.

[Trải qua cảm giác nhục nhã đến cự điểm trong hai năm hoàn thành.]

Nhìn đến hai chữ hoàn thành hiện ra sau cùng, Vũ Thế Kiệt không dấu được sung sướng, nội tâm phấn khích tột cùng. Hắn cảm giác phong mang bất tận ngày nào như muốn quay lại, bất lực lâu nay chậm rãi giải tỏa.
— QUẢNG CÁO —

Hai năm trước.

Vũ Thế Kiệt mới mười năm tuổi, một thân sở hữu thiên phú kinh người, trong thời gian ngắn đạt đến hóa phàm, hóa thiên, hóa địa chi đỉnh, chỉ cách thiên nguyên cảnh một bước chân, uy danh lúc đó lan rộng khắp Hoắc Vũ thành, một ít nhen nhóm ra khu vực lân cận.

Thậm chí.

Nếu không phải cha mẹ Vũ Thế Kiệt chỉ là Vũ gia ngoại viên, có lẽ chức gia chủ Vũ gia đã là vật trong tay.

Tuy nhiên tạo hóa trêu ngươi, trong lần lịch luyện tại Hắc Ám sâm lâm bất ngờ Vũ Thế Kiệt tạo ngộ ác địch, bị phế bỏ thiên phú, tu vi mất hết trở thành người phàm, chú định cả đời không thể tu luyện.

Địa vị ngày càng sụt giảm, từ đỉnh núi rơi xuống hố sâu vạn trượng, cho đến trở thành bộ dạng như hôm nay.

Cảm giác bất công vô cùng.

Chỉ là không ai ngờ tới, tại Hắc Ám sâm lâm, Vũ Thế Kiệt tạo ngộ chính là Tạo Hóa thiên thư, thượng cổ thần khí đại danh đỉnh đỉnh.

Món thần khí này được vang danh như vậy, một phần cũng nhờ công dụng của nó, nghịch thiên quá mức tưởng tượng.

Chỉ cần thực hiện xong nhiệm vụ bên trên Tạo Hóa thiên thư, bất kể thiên đạo vận khí, thần thể, công pháp, hay tuổi thọ bất tận đều có thể đạt được.

Không sợ người tham vọng quá lớn, chỉ sợ ngươi không đủ lực làm nhiệm vụ.

Chính hắn tự tay phế bỏ thiên phú, đoạn tuyệt tu vi, chỉ mong một ngày kết thúc nhiệm vụ trong Tạo Hóa thiên thư, giờ đây nhiệm vụ đã hoàn thành, nói không kích động là vô căn cứ.

Chỉ thấy.

Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười gằn một cái thật rõ, giọng nói cất lên ngập tràn mong đợi:

"Cho ta xem thượng cổ thần khí, đại danh đỉnh đỉnh năng lực có thể bá đạo đến mức nào."

Hết thảy đánh đổi, trong hôm nay đều đòi về.

Đối diện.

Dòng chữ bên trên thiên thư mờ dần, theo đó chậm rãi biến mất. Để rồi, bất thình lình hiện ra dòng chữ mới, nhàn nhạt kim quang văn tự quán chú đến hải não.

[Thượng cổ thần thể: Thanh Mộc Tử Diệp Hóa.]

Đây là...

Hai mắt Vũ Thế Kiệt trừng lớn, vẻ mặt biểu hiện kinh ngạc tột độ, nhưng để nội tâm bình tĩnh thời điểm, hắn nhận ra bên ngoài Tạo Hóa thiên thư nhiều ra một luồng linh quang, không chút do dự thuận ý linh quang tiến thẳng đến lồng ngực, tại bên trong cơ thể không ngừng biến hóa cải tạo.
— QUẢNG CÁO —

Linh quang lúc đầu như dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, trạng thái thoải mái, nhưng theo thời gian ngày một khác biệt. Từ dòng nước ấm chuyển biến vô số bạo phong, phá diệt thuộc tính tàn bạo thôn phệ một đống tế bào, kết cấu cơ thể chậm rãi thay đổi.

Không ngờ tới, Vũ Thế Kiệt đau nhức mãnh liệt.

Có thể.

Hai năm nhẫn nhịn bị đánh đập, cơ thể thương thế tích lũy một đống, Vũ Thế Kiệt vẫn chịu đựng được, nhưng không khác ly nước chứa đầy, giờ phút này đột ngột nhiều lên một cái biến đổi.

Nước triệt để tràn ly.

Vũ Thế Kiệt điên cuồng gào rống, thân thể đau nhức như muốn tróc xương lột da, lục phủ ngũ tạng rơi vào thiêu đốt.

May mắn năm xưa hắn bị đuổi đến đây, bốn phía rừng cây không bóng người, muốn nghe thấy thanh âm sẽ chỉ có thú hoang qua lại.

Đối với ngoại giới rất ngăn cách.

Nhất thời cả khu vực thú hoang bị la hét kinh động, hoảng sợ rút vào trong hang ổ, ánh mắt oán hận thi thoảng hướng về nguồn gốc thanh âm. Bọn nó ban ngày ngủ dài ban đêm mới đi ra săn mồi, vạn không nghĩ tới bị dị biến kinh động chỉ có thể nhịn đói.

Rất nhanh nhật nguyệt luân phiên, màn đêm bao phủ.

Gió núi từ xa thổi tới, nền nhà giá lạnh xuyên qua thanh y đánh thức Vũ Thế Kiệt.

Tại hắn từ cải tạo thân thể xong thức dậy ánh mắt đã biến đổi nghiêng trời, sắc lẹm như dao cạo muốn xuyên thấu tường gỗ nhìn ra bên ngoài. Thân thể thương tích mất tăm, thay vào đó cơ bắp càng thêm tinh xảo chắc chắn.

Vũ Thế Kiệt nâng lên bàn tay âm thầm cảm nhận.

Mật độ linh lực trong kinh mạch nay vận chuyển nhiều lên gấp ba, vốn đối với linh khí không chút cảm nhận giờ có thể tùy khí nắm bắt.

Hắn cảm giác chỉ cần mình nguyện ý, không cần thiết tu luyện linh khí cũng tự nguyện tiến nhập tăng cường tu vi.

Bực nào thể chất mới có thể gây ra linh khí tương thích lớn như vậy.



Bị lũ côn đồ vô học xem là bao cát mà trắng trợn “bắt nạt”.

— Main của nhà người ta: ôm chí biến cường đại, lao đầu vào rèn luyện để trả thù.

— Main lúc 5 tuổi của chúng tôi: gây ra sự cố ngộ độc hơi Chloramine, tiễn bọn chúng đến cảnh cổng đầu thai.
Máu Của Bầu Trời