"Keng! Sự kiện khu vực [Tối Tăm Màn Đêm], diễn ra!"
Nghe được cơ giới âm thanh vang lên trong đầu.
Đừng nói là hai cái nhóc con, ngay cả Nguyễn Thái đang nằm tiêu thực cũng không kịp phản ứng trở lại.
Nguyên bản sáng sủa tầm nhìn vụt một cái, liền tối đen xuống.
Đừng nói là giơ tay không thấy năm ngón, ngay cả mở to mắt nhìn xem cũng là một vấn đề, giống như tiến vào tối thui, không có ánh sáng phòng tối vậy.
Laa~! (A!)
"A!"
Tầm nhìn đột ngột tối thui đen như mực khiến cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không khỏi giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nghe được hai cái nhóc con thất thanh, kinh hoảng âm thanh, Nguyễn Thái mới hồi thần trở lại.
Cũng không lo được nhìn xem giao diện thông tin.
Vội vàng dựa theo vị trí trong trí nhớ, nhẹ nhàng đưa tay đem hai người ôm vào trong ngực, trấn an:
"Yên nào, yên nào, chỉ là sự kiện thế giới mà thôi, không có vấn đề gì lớn, bình tĩnh một chút, không cần kinh hoảng, nghe ta chỉ huy là được."
Ngoài miệng ôn nhu an ủi, nhưng trong lòng Nguyễn Thái lúc này đã chậc lưỡi không ngừng:
"Chậc chậc~ Chỉ là đột ngột mất đi tầm nhìn vậy mà thất thố như vậy, xem ra cường độ rèn luyện vẫn quá nhỏ, phải tăng thêm mới được."
Bất quá nghĩ về nghĩ, hắn cũng không trách hai người, đừng nói là hai cái nhóc con, chỉ cần là sinh vật dùng mắt để quan sát thế đột ngột liền mất đi tầm nhìn cũng sẽ hoảng sợ nhảy lên a.
Đây cũng không đơn thuần là ý chí mạnh hay không mạnh, mà là một loại bản năng.
Nguyên bản tươi sáng tầm nhìn đột ngột liền bị tước đi, cơ thể sẽ mất đi khống chế, hoảng loạn truyền thông tin tới đại não.
Nếu như không phải hắn từng chú tâm, có ý định nhằm vào loại tình huống này rèn luyện nhiều lần, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhịn được mà giật mình một cái.
Không nói nữa, trở lại mạch truyện.
Cảm nhận được Nguyễn Thái kiên cố, to lớn lồng ngực truyền đến từng đợt ấm áp cùng cảm giác an toàn.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cuối cùng cũng từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần.
Vội vàng nhu thuận gật gật đầu nhỏ, kêu lên:
Laa~! (Ân!)
"Ân!"
Nghe được hai người nhẹ nhàng ứng thanh, khoé miệng Nguyễn Thái nhàn nhạt giương lên, cười cười:
"Tốt, các ngươi đừng di chuyển, trước tiên để ta làm rõ tình hình cái đã lại tính."
Vuốt vuốt trong tay mềm mại thân thể vài cái, Nguyễn Thái mới đem lực chú ý dời đến trong mắt giao diện thông tin.
Nhìn xem hệ thống truyền đến thông tin, lại nhìn thấy mới lạ sự kiện, Nguyễn Thái nhíu nhíu mày một chút, nhếch mép:
"A? [Sự Kiện Khu Vực]? [Tối Tăm Màn Đêm]? Có ý tứ."
Đối với [Sự Kiện], ngay từ lần đầu diễn ra, hắn liền biết cũng sẽ không đơn thuần chỉ có mỗi một [Sự Kiện Thế Giới], có lẽ còn có sự kiện bất ngờ, sự kiện gì đó bla bla...
Cho nên Nguyễn Thái chỉ hơi kinh ngạc một chút liền đem ánh mắt dời tới sự kiện lần này.
[Tối Tăm Màn Đêm].
---
[Tối Tăm Màn Đêm]
Thể loại: Sự kiện khu vực
Giới thiệu: Khi bóng tối nuốt chửng ánh mắt, màn đêm sẽ bao trùm ánh sáng, sẽ không có ánh sáng gì sẽ xuất hiện ở trong màn đêm bao trùm khu vực.
Thời gian: 3: 59: 32
---
Đơn giản liếc mắt vài cái, Nguyễn Thái liền tinh tường sự kiện lần này.
Ân, ánh sáng hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, như vậy thì giải thích rõ tại sao thị lực của hắn tốt như vậy, nhưng cũng không thể nhìn thấy trong ngực hai cái mềm mại thân thể.
Sự kiện lần này, có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi chờ mong một chút.
Không biết lúc này thả câu, có thể hay không câu được một chút đặc thù loài cá đây?
Bất quá hắn cũng không có vội vã hành động, ngược lại nén xuống kích động, hướng hai cái nhóc con giảng giải một chút.
Sau khi đem sự tình một chính một mười hiểu rõ.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng yên lòng thờ phào một hơi:
Laa~ (Hô~ Làm ta sợ muốn chết, kém chút liền tưởng rằng sự kiện bắt đầu liền khiến người ta trở thành mù loà.)
"Ân đâu, ân đâu, vừa nghe được âm thanh hệ thống một cái, tầm nhìn liền tối đen như mực, nhìn cũng không thể thấy, loại kia tối tăm tầm nhìn thật đáng sợ."
Nghe được hai cái nhóc con bắt đầu líu ríu thảo luận, Nguyễn Thái không khỏi cắt đứt hai người trò chuyện:
"Tốt, tốt, kế tiếp ta liền dùng dây thừng kết nối chúng ta lại với nhau, đề phòng có người không cẩn thận sơ ý thất lạc, đồng thời đề phòng nguy hiểm a."
"Ân." (x2)
Lấy được hai người đồng ý, Nguyễn Thái cũng không nói nhiều nữa, từ trong balo lấy ra một cuộn dây thừng.
Đưa tay phân biệt một chút, hắn liền bắt đầu cẩn thận quấn quanh, đem ba người kết nối lại với nhau.
Chỉ có điều bởi vì tầm nhìn mất đi, khiến cho Nguyễn Thái loay hoay tốn gần mưới phút mới hoàn mỹ kết thúc công việc.
"Xong."
Sopia lúc này đang đậu trên vai hắn, đung đưa đuôi nhỏ chọc chọc mặt hắn vài cái, hỏi:
Laa~? (Như vậy kế tiếp chúng ta làm gì a, Ala?)
Nguyễn Thái cũng không để trên mặt ngứa ngáy, nhíu mày suy tư một chút, trả lời:
"Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là, chờ đợi [Sự Kiện] kết thúc, thời gian cũng không bao lâu, chỉ bốn tiếng a."
Khả Lỵ ngoẹo ngoẹo đầu nhỏ, nghi hoặc hỏi:
"Như vậy lựa chọn thứ hai đâu?"
Laa~ (Đúng đó, đúng đó, lựa chọn một này, chả khác nào kêu chúng ra ngủ một giấc, tỉnh dậy liền kết thúc vậy.)
Nghe được hai người thúc dục, Nguyễn Thái xoa cằm vài cái, chậm rãi nói tiếp:
"Lựa chọn thứ hai a~ [Sự Kiện] lần này đặc thù, chắc hẳn các ngươi cũng biết rồi a? Ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy, chúng ta cái gì cũng không được, đừng nói là nhìn xem xung quanh, ngay cả điều khiển thuyền nhỏ di chuyển, tìm kiếm tài nguyên cũng là một chuyện khó khăn."
Dừng một chút, Nguyễn Thái trêu đùa, cười nói:
"Bất quá muốn không ngồi yên một chút, đk khai phá một góc của [Tối Tăm Màn Đêm] cũng không phải không được, đến nỗi cách gì, ta liền không nói, để các ngươi đoán a."
Từ trong từ tính, ôn nhu âm thanh lấy lại tinh thần, rắn nhỏ không khỏi tức giận kêu lên:
Laa~! (Đáng giận!)
Khả Lỵ cũng nhỏ giọng lầu bầu, tán đồng rắn nhỏ:
"Ân đâu, Nguyễn Thái chủ cần nói ra là được rồi, dài dòng."
Bất quá các nàng chỉ phàn nàn vài câu liền nhanh chóng vắt óc thảo luận.
Laa~? (Nếu như chúng ta không thể nhìn thấy được như vậy liền không thể hành động được, mà không hành động được thì chỉ có đứng yên, đứng yên thì có thể làm gì a?)
"Đứng yên... Đứng yên..."
Dựa theo rắn nhỏ mạch suy nghĩ, Khả Lỵ không khổ cúi đầu xuống, miệng nhỏ không ngừng lập lại, suy nghĩ.
Cuối cùng, nàng giống như nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, hô to:
"A! Ta nghĩ ta biết nên làm như thế nào rồi!"
Nghe vậy, rắn nhỏ liền không kịp chờ đợi, nhanh chóng mở miệng hỏi thăm:
Laa~? (Là gì a Khả Lỵ?)
Mà Nguyễn Thái toàn trình đều nghe hết hai người thảo luận, nội tâm của hắn lúc này cũng không khỏi tò mò đáp án của Khả Lỵ một chút, cũng đi theo mở miệng dò hỏi:
"Đúng a, Khả Lỵ ngươi nghĩ tới cái gì a?"
Khả Lỵ cũng không giống như Nguyễn Thái đáng ghét như vậy, nói chuyện úp úp mở mở, miệng nhỏ chu một cái, hướng hắn hứ một cái, nhanh chóng nói ra đáp án của mình.
"Nếu như ta đoán không sai, thì lựa chọn thứ hai chính là câu cá phải không?"
Nghe được đáp án, rắn nhỏ không khỏi giương lên đầu nhỏ, kinh ngạc kêu lên:
Laa~! (A! Câu cá, đúng a, tại sao ta lại không nghĩ tới? Cho dù không coa tầm nhìn, nhưng nhắm mắt lại câu cá cũng được a?)
Đưa mềm mại đuôi đuôi nhỏ chà chà đầu mình vài cái, rắn nhỏ mới đung đưa Nguyễn Thái, chờ mong hỏi:
Laa~ (Lại nói, Khả Lỵ có đoán trúng hay không? Nếu như đoán trúng, có phần thưởng gì không a?)
Nguyễn Thái cẩn thận mò lầy hai người đầu nhỏ, nhẹ nhẹ xoa xoa, hề hề cười nói:
"Khả Lỵ đáp đúng a, đến nỗi phần thưởng thì sẽ có, bất quá phải buổi tối mới có, hắc hắc."
Đùa đùa hai cái nhóc con thêm một chút, nhìn xem thời gian [Sự Kiện ]lúc này cũng đã trôi qua gần nửa tiếng.
Nguyễn Thái lắc lắc đầu, nói:
"Được rồi, nên đi làm chính sự."
Đáp lại hắn chính là hai cái ngọt ngào, nhu nhu hoan hô âm thanh.
Laa~
A~
Từ kẻ mang căn bệnh quái ác, cho đến cầu thủ huyền thoại thế giới, tất cả nhờ có hệ thống Cristiano Ronalo. Kẻ sở hữu nghị lực bất tận, chưa bao giờ đầu hàng, Phạm Thành. Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu
Nghe được cơ giới âm thanh vang lên trong đầu.
Đừng nói là hai cái nhóc con, ngay cả Nguyễn Thái đang nằm tiêu thực cũng không kịp phản ứng trở lại.
Nguyên bản sáng sủa tầm nhìn vụt một cái, liền tối đen xuống.
Đừng nói là giơ tay không thấy năm ngón, ngay cả mở to mắt nhìn xem cũng là một vấn đề, giống như tiến vào tối thui, không có ánh sáng phòng tối vậy.
Laa~! (A!)
"A!"
Tầm nhìn đột ngột tối thui đen như mực khiến cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không khỏi giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nghe được hai cái nhóc con thất thanh, kinh hoảng âm thanh, Nguyễn Thái mới hồi thần trở lại.
Cũng không lo được nhìn xem giao diện thông tin.
Vội vàng dựa theo vị trí trong trí nhớ, nhẹ nhàng đưa tay đem hai người ôm vào trong ngực, trấn an:
"Yên nào, yên nào, chỉ là sự kiện thế giới mà thôi, không có vấn đề gì lớn, bình tĩnh một chút, không cần kinh hoảng, nghe ta chỉ huy là được."
Ngoài miệng ôn nhu an ủi, nhưng trong lòng Nguyễn Thái lúc này đã chậc lưỡi không ngừng:
"Chậc chậc~ Chỉ là đột ngột mất đi tầm nhìn vậy mà thất thố như vậy, xem ra cường độ rèn luyện vẫn quá nhỏ, phải tăng thêm mới được."
Bất quá nghĩ về nghĩ, hắn cũng không trách hai người, đừng nói là hai cái nhóc con, chỉ cần là sinh vật dùng mắt để quan sát thế đột ngột liền mất đi tầm nhìn cũng sẽ hoảng sợ nhảy lên a.
Đây cũng không đơn thuần là ý chí mạnh hay không mạnh, mà là một loại bản năng.
Nguyên bản tươi sáng tầm nhìn đột ngột liền bị tước đi, cơ thể sẽ mất đi khống chế, hoảng loạn truyền thông tin tới đại não.
Nếu như không phải hắn từng chú tâm, có ý định nhằm vào loại tình huống này rèn luyện nhiều lần, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhịn được mà giật mình một cái.
Không nói nữa, trở lại mạch truyện.
Cảm nhận được Nguyễn Thái kiên cố, to lớn lồng ngực truyền đến từng đợt ấm áp cùng cảm giác an toàn.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cuối cùng cũng từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần.
Vội vàng nhu thuận gật gật đầu nhỏ, kêu lên:
Laa~! (Ân!)
"Ân!"
Nghe được hai người nhẹ nhàng ứng thanh, khoé miệng Nguyễn Thái nhàn nhạt giương lên, cười cười:
— QUẢNG CÁO —
"Tốt, các ngươi đừng di chuyển, trước tiên để ta làm rõ tình hình cái đã lại tính."
Vuốt vuốt trong tay mềm mại thân thể vài cái, Nguyễn Thái mới đem lực chú ý dời đến trong mắt giao diện thông tin.
Nhìn xem hệ thống truyền đến thông tin, lại nhìn thấy mới lạ sự kiện, Nguyễn Thái nhíu nhíu mày một chút, nhếch mép:
"A? [Sự Kiện Khu Vực]? [Tối Tăm Màn Đêm]? Có ý tứ."
Đối với [Sự Kiện], ngay từ lần đầu diễn ra, hắn liền biết cũng sẽ không đơn thuần chỉ có mỗi một [Sự Kiện Thế Giới], có lẽ còn có sự kiện bất ngờ, sự kiện gì đó bla bla...
Cho nên Nguyễn Thái chỉ hơi kinh ngạc một chút liền đem ánh mắt dời tới sự kiện lần này.
[Tối Tăm Màn Đêm].
---
[Tối Tăm Màn Đêm]
Thể loại: Sự kiện khu vực
Giới thiệu: Khi bóng tối nuốt chửng ánh mắt, màn đêm sẽ bao trùm ánh sáng, sẽ không có ánh sáng gì sẽ xuất hiện ở trong màn đêm bao trùm khu vực.
Thời gian: 3: 59: 32
---
Đơn giản liếc mắt vài cái, Nguyễn Thái liền tinh tường sự kiện lần này.
Ân, ánh sáng hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, như vậy thì giải thích rõ tại sao thị lực của hắn tốt như vậy, nhưng cũng không thể nhìn thấy trong ngực hai cái mềm mại thân thể.
Sự kiện lần này, có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi chờ mong một chút.
Không biết lúc này thả câu, có thể hay không câu được một chút đặc thù loài cá đây?
Bất quá hắn cũng không có vội vã hành động, ngược lại nén xuống kích động, hướng hai cái nhóc con giảng giải một chút.
Sau khi đem sự tình một chính một mười hiểu rõ.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng yên lòng thờ phào một hơi:
Laa~ (Hô~ Làm ta sợ muốn chết, kém chút liền tưởng rằng sự kiện bắt đầu liền khiến người ta trở thành mù loà.)
"Ân đâu, ân đâu, vừa nghe được âm thanh hệ thống một cái, tầm nhìn liền tối đen như mực, nhìn cũng không thể thấy, loại kia tối tăm tầm nhìn thật đáng sợ."
— QUẢNG CÁO —
Nghe được hai cái nhóc con bắt đầu líu ríu thảo luận, Nguyễn Thái không khỏi cắt đứt hai người trò chuyện:
"Tốt, tốt, kế tiếp ta liền dùng dây thừng kết nối chúng ta lại với nhau, đề phòng có người không cẩn thận sơ ý thất lạc, đồng thời đề phòng nguy hiểm a."
"Ân." (x2)
Lấy được hai người đồng ý, Nguyễn Thái cũng không nói nhiều nữa, từ trong balo lấy ra một cuộn dây thừng.
Đưa tay phân biệt một chút, hắn liền bắt đầu cẩn thận quấn quanh, đem ba người kết nối lại với nhau.
Chỉ có điều bởi vì tầm nhìn mất đi, khiến cho Nguyễn Thái loay hoay tốn gần mưới phút mới hoàn mỹ kết thúc công việc.
"Xong."
Sopia lúc này đang đậu trên vai hắn, đung đưa đuôi nhỏ chọc chọc mặt hắn vài cái, hỏi:
Laa~? (Như vậy kế tiếp chúng ta làm gì a, Ala?)
Nguyễn Thái cũng không để trên mặt ngứa ngáy, nhíu mày suy tư một chút, trả lời:
"Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là, chờ đợi [Sự Kiện] kết thúc, thời gian cũng không bao lâu, chỉ bốn tiếng a."
Khả Lỵ ngoẹo ngoẹo đầu nhỏ, nghi hoặc hỏi:
"Như vậy lựa chọn thứ hai đâu?"
Laa~ (Đúng đó, đúng đó, lựa chọn một này, chả khác nào kêu chúng ra ngủ một giấc, tỉnh dậy liền kết thúc vậy.)
Nghe được hai người thúc dục, Nguyễn Thái xoa cằm vài cái, chậm rãi nói tiếp:
"Lựa chọn thứ hai a~ [Sự Kiện] lần này đặc thù, chắc hẳn các ngươi cũng biết rồi a? Ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy, chúng ta cái gì cũng không được, đừng nói là nhìn xem xung quanh, ngay cả điều khiển thuyền nhỏ di chuyển, tìm kiếm tài nguyên cũng là một chuyện khó khăn."
Dừng một chút, Nguyễn Thái trêu đùa, cười nói:
"Bất quá muốn không ngồi yên một chút, đk khai phá một góc của [Tối Tăm Màn Đêm] cũng không phải không được, đến nỗi cách gì, ta liền không nói, để các ngươi đoán a."
Từ trong từ tính, ôn nhu âm thanh lấy lại tinh thần, rắn nhỏ không khỏi tức giận kêu lên:
Laa~! (Đáng giận!)
Khả Lỵ cũng nhỏ giọng lầu bầu, tán đồng rắn nhỏ:
"Ân đâu, Nguyễn Thái chủ cần nói ra là được rồi, dài dòng."
Bất quá các nàng chỉ phàn nàn vài câu liền nhanh chóng vắt óc thảo luận.
Laa~? (Nếu như chúng ta không thể nhìn thấy được như vậy liền không thể hành động được, mà không hành động được thì chỉ có đứng yên, đứng yên thì có thể làm gì a?)
— QUẢNG CÁO —
"Đứng yên... Đứng yên..."
Dựa theo rắn nhỏ mạch suy nghĩ, Khả Lỵ không khổ cúi đầu xuống, miệng nhỏ không ngừng lập lại, suy nghĩ.
Cuối cùng, nàng giống như nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, hô to:
"A! Ta nghĩ ta biết nên làm như thế nào rồi!"
Nghe vậy, rắn nhỏ liền không kịp chờ đợi, nhanh chóng mở miệng hỏi thăm:
Laa~? (Là gì a Khả Lỵ?)
Mà Nguyễn Thái toàn trình đều nghe hết hai người thảo luận, nội tâm của hắn lúc này cũng không khỏi tò mò đáp án của Khả Lỵ một chút, cũng đi theo mở miệng dò hỏi:
"Đúng a, Khả Lỵ ngươi nghĩ tới cái gì a?"
Khả Lỵ cũng không giống như Nguyễn Thái đáng ghét như vậy, nói chuyện úp úp mở mở, miệng nhỏ chu một cái, hướng hắn hứ một cái, nhanh chóng nói ra đáp án của mình.
"Nếu như ta đoán không sai, thì lựa chọn thứ hai chính là câu cá phải không?"
Nghe được đáp án, rắn nhỏ không khỏi giương lên đầu nhỏ, kinh ngạc kêu lên:
Laa~! (A! Câu cá, đúng a, tại sao ta lại không nghĩ tới? Cho dù không coa tầm nhìn, nhưng nhắm mắt lại câu cá cũng được a?)
Đưa mềm mại đuôi đuôi nhỏ chà chà đầu mình vài cái, rắn nhỏ mới đung đưa Nguyễn Thái, chờ mong hỏi:
Laa~ (Lại nói, Khả Lỵ có đoán trúng hay không? Nếu như đoán trúng, có phần thưởng gì không a?)
Nguyễn Thái cẩn thận mò lầy hai người đầu nhỏ, nhẹ nhẹ xoa xoa, hề hề cười nói:
"Khả Lỵ đáp đúng a, đến nỗi phần thưởng thì sẽ có, bất quá phải buổi tối mới có, hắc hắc."
Đùa đùa hai cái nhóc con thêm một chút, nhìn xem thời gian [Sự Kiện ]lúc này cũng đã trôi qua gần nửa tiếng.
Nguyễn Thái lắc lắc đầu, nói:
"Được rồi, nên đi làm chính sự."
Đáp lại hắn chính là hai cái ngọt ngào, nhu nhu hoan hô âm thanh.
Laa~
A~
Từ kẻ mang căn bệnh quái ác, cho đến cầu thủ huyền thoại thế giới, tất cả nhờ có hệ thống Cristiano Ronalo. Kẻ sở hữu nghị lực bất tận, chưa bao giờ đầu hàng, Phạm Thành. Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu