• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 233: Sương Độc Thuật
Nhật nguyệt thay phiên luân chuyển, biển mây cuồn cuồn uyển lượn thiên khung, thế gian vạn sự vạn vật không ngừng xoay vần chuyển biến.

Chớp mắt một cái, lại là một tháng thời gian nhanh chóng trôi qua.

Một ngày mới lại đến.

Hôm nay chính là ngày nghỉ của Vương Huyền theo lịch làm việc của Arron Y Quán.

Sáng sớm, trời xanh mây trắng, thanh phong khẽ thổi phất phơ, lung lay từng giọt sương sớm rơi rụng trên từng phiến lá.

Mặc dù hôm nay là một ngày nghỉ, nhưng Vương Huyền vẫn luôn giữ vững thói quen thức dậy từ rất sớm.

Mặt trời chỉ vừa mới nhú, hắn đã tranh thủ thức dậy thực hiện một vài những cái nghi thức đón chào ngày mới đơn giản.

Ăn một thoáng đồ ăn đặc sản của Amyth Tộc, tập thể dục duy trì sức khoẻ hằng ngày, sau đó lại tắm một cái cho sạch sẽ thơm tho con người.

Làm xong những thứ này, hắn nhanh chân bước ra khỏi nhà của mình, đi đến một cái chỗ đã được giao hẹn từ trước, rồi đứng đó chờ đợi một thoáng.

Chờ đợi chẳng được bao lâu, phía xa có một người đàn ông vác lấy một cái bọc nhỏ vội vàng đi tới.

Vừa nhìn thấy Vương Huyền đứng chờ, người đàn ông này cầm bọc lớn tiến lên hỏi: " Là ngài đặt mua dược liệu sao ? "

" Đúng vậy! " Vương Huyền nhẹ gật đầu đáp.

Nghe thế, người đàn ông đem bọc lớn đưa qua cho Vương Huyền rồi nói: " Dược liệu của ngài đều ở trong này, mời ngài kiểm hàng. "

Tiếp nhận bọc lớn từ trên tay của người đàn ông, Vương Huyền thoáng nhìn sơ đánh giá hàng hoá một chút, phát hiện hàng hoá bên trong đầy đủ, chất lượng tươi mới tốt đẹp, rất đúng với yêu cầu của mình.

Thế là hắn nhìn về phía người đàn ông, nhẹ gật đầu một cái tỏ ý hài lòng, rồi nói: " Báo giá đi. "

" Nhóm dược liệu này của ngày có giá là 68 đồng bạc! " Người đàn ông mỉm cười, báo ra một cái giá.

Cầm lấy bọc lớn trên tay, Vương Huyền lần mò một thoáng tiền thừa từ trong ngực của mình, sau đó hắn móc ra chẵn 70 đồng bạc, ném về phía người đàn ông.

" Giao dịch hoàn thành, ngươi có thể đi rồi, nếu như có Thiên Sứ Chi Lệ nhớ thông báo cho ta một tiếng. "

Chộp lấy 70 đồng bạc sáng bóng mà Vương Huyền ném tới, cầm trên tay khẽ đếm qua đếm lại mấy lượt, nét cười trên mặt người đàn ông càng thêm sâu hơn, ánh mắt híp lại thành một đường thẳng, vội vàng gật đầu lia lịa: " Vâng! "

" Nếu Thiên Sứ Chi Lệ xuất hiện, ta chắc chắn sẽ thông báo cho ngài. "
— QUẢNG CÁO —

" Tại hạ xin phép được cáo từ trước! "

Nói xong câu đó, người đàn ông cũng không có ý định tiếp tục chờ đợi thêm, vui vẻ thu lấy tiền hàng vào trong người, sau đó dứt khoát quay lưng rời đi.

Thanh toán xong một nhóm tiền hàng, nhận lấy một bọc dược liệu cực kỳ tươi mới, Vương Huyền cũng chưa có ý định quay trở về nhà.

Thay vào đó, hắn nhanh chóng thu cất bọc dược liệu vào trong nhẫn trữ vật, rồi chọn lựa một con đường nào đấy, bắt đầu dung nhập vào trong dòng người đông đúc buổi sáng, cứ thế biến mất ở bên trong.

Một đoạn thời gian sau.

Vương Huyền đi theo dòng người đông đúc vượt qua mấy chục cái đường phố, cuối cùng hắn dừng chân trước cửa của một ngôi nhà trông khá là vắng vẻ đơn sơ.

Ngôi nhà được xây dựng theo phong cách cổ đại, xung quanh bốn phương tám hướng được bao bọc bởi sân vườn, diện tích của cả ngôi nhà cũng khá rộng, đầy đủ cho một hộ gia đình mười mấy người vào ở cũng chẳng hề cảm thấy chật chội.

Quan sát kỹ càng một vòng, phát hiện người qua đường xung quanh không có bao nhiêu, hoặc có thể nói là rất vắng, Vương Huyền liền nhanh chân tiếp cận ngôi nhà.

Theo tường nhà lén lút nhìn vào sâu bên trong, hắn nhìn thấy một người đàn ông đơn độc, lúc này đang mải mê làm vườn chăm cây.

Cả cái ngôi nhà rộng lớn như thế kia, bây giờ cũng chỉ có một người đàn ông kia lẻ loi một mình, chăm bón cho khu vườn rộng lớn quanh nhà. . .

Đối phương tay trái xách lấy một cái xô nước to, tay phải là một cái gáo nước nhỏ, bản thân vừa đi dạo trong vườn vừa múc nước tưới cây, thỉnh thoảng còn dừng lại nhổ cỏ, chăm tỉa cho một vài cái khu vực nhất định.

Khung cảnh này. . . thoạt nhìn còn cực kỳ nên thơ hữu tình!

Nhìn thấy người đàn ông này trong thoáng chốc, Vương Huyền liền theo bản năng nheo lại cặp mắt của mình, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

Người đàn ông này Vương Huyền cũng nhận biết, hắn tên là Avilat, một người đã sớm bị lũ ác ma Lacus Tộc giết hại, xác chết của hắn cũng được người ta tìm thấy ở một nơi cách tộc địa Amyth Tộc khá xa.

Đúng vậy, Avilat hiện tại đang chăm chỉ làm vườn nhổ cỏ ở trong kia, chính là một tên nằm vùng của Lacus Tộc!

Có điều, thông tin này hiện tại cũng rất hiếm người biết được. . .

Ngày hôm nay Vương Huyền bỏ công lặn lội tới đây một chuyến, cũng chính là vì tên Lacus Tộc nằm vùng này.

Nhưng mà cũng không phải là để vạch trần bộ mặt thật của tên Avilat kia cho người ta xem, mà là hắn có mục đích khác sâu xa hơn rất nhiều.

Ngày hôm nay hắn đến đây là vì chuyện tư, mà không phải là vì lập công cho Amyth Tộc!

Chăm chú quan sát Avilat một thoáng, Vương Huyền liền gọi ra từ trong nhẫn trữ vật của mình bọc dược liệu vừa mua kia.
— QUẢNG CÁO —


Lại chú ý nhìn ngó xung quanh ngôi nhà một chút, đảm bảo không có người qua lại quấy nhiễu tới chính mình, lúc này hắn mới mang bao tay vào, gỡ ra từng gốc dược liệu riêng biệt từ trong bọc lớn.

" Làm việc! "

Đánh giá một thoáng địa thế của ngôi nhà, sau đó hắn nhanh chóng bắt tay vào công việc trồng trọt dược liệu.

Cầm lấy một nhánh Hắc Minh Hoa trên tay, Vương Huyền đi tới sát gần bờ tường phía đông của ngôi nhà, nhanh tay đào ra một cái hố đất nhỏ, đổ vào trong hố đất một bao phân bón, rồi sau đó mới trồng Hắc Minh Hoa vào.

Làm xong những thứ này, hắn nhanh chân đi đến những vị trí khác của ngôi nhà, trồng thêm những loại dược liệu khác vào trong đất, nào là Xích Vân Kim, Hủ Cốt Thảo, Dạ Lan Tâm, . . . đại đa số đều là bổ dược, chỉ có một số ít mới là độc dược.

Một đoạn thời gian sau.

Một gốc dược liệu cuối cùng được trồng xuống đất.

Ong ~

Ngay lập tức, từng hạt bụi phấn bé li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy xuất hiện ở bên trong không khí, rồi nhanh chóng biến mất không còn một chút tăm hơi nào.

Vương Huyền nhạy bén khẽ hút vào một ngụm không khí mới mẻ, sau đó bản thân lại cầm ra một góc Minh Linh Thảo, chóp mũi lại khẽ nhúc nhích hít vào hương thơm của Minh Linh Thảo.

Ngay lập tức, một loại cảm giác hơi hơi nhói tim xuất hiện, khiến cho hắn phải vội vàng thu lại Minh Linh Thảo vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Hô! Hô! Hô!

Tiếp đó, bản thân hắn liền đứng ở một chỗ điên cuồng thở dốc không thôi.

Cảm nhận được những thứ này, Vương Huyền có chút hài lòng khẽ gật đầu.

" Thuật pháp thành! "

Thuật pháp này của hắn có tên là Sương Độc Thuật!

Nó có tác dụng là khuếch tán ra một lượng độc tố nhất định vào trong không khí, người nào hút phải sẽ ngay lập tức trúng độc, nhưng độc này cũng không phải là có hiệu quả ngay tức thì, mà là cần phải có thuốc dẫn để kích hoạt độc tố.

Sau khi bày ra thuật pháp này xong, những loại dược liệu đã được trồng xuống kia sẽ ngay lập tức phản ứng với nhau, lấy bổ dược làm chủ, kết hợp với một vài độc dược đơn giản, rồi nhanh chóng khuếch tán từng cái hạt nhỏ li ti ra bên ngoài không khí, tạo thành một loại độc khá là đặc biệt.

Loại độc này không thể dùng thuốc giải bình thường để giải trừ, bởi vì nó lấy bổ dược làm chủ, cho nên trên thực tế thứ này càng giống với thuốc bổ hơn là thuốc độc.
— QUẢNG CÁO —

Cơ chế hoạt động của loại độc này là, người nào hút phải những hạt li ti kia vào trong cơ thể, chúng nó sẽ ngay lập tức tích tụ ở bên trong thân thể, hạt li ti tích tụ càng nhiều, độc tố càng mạnh mẽ, chỉ cần chờ đợi một mồi thuốc dẫn là sẽ ngay lập tức độc phát thân vong.

Độc này có ưu điểm là khó phòng, khó phát giác, thích hợp giết người trong vô hình.

Nhược điểm là cần thời gian tích tụ khá lâu, thì độc tính mới có thể phát triển mạnh mẽ tới mức dùng để sát nhân.

Thời gian đầu trúng độc, chính là biểu hiện giống như Vương Huyền mới vừa nãy, có thể nói là chẳng thấm được vào đâu.

" Trở về thôi. "

Chôn xong dược liệu, thuật pháp cũng đã thành công được kích hoạt, Vương Huyền hiện tại không có ý định dừng lại ở chỗ này lâu.

Bộp ~ Bộp ~ Bộp ~

Phủi phủi tay vài cái.

Hắn thoáng thu xếp lại một chút vật dụng của mình, rồi nhanh chóng quay lưng biến mất khỏi nơi này, từ đầu đến cuối không hề có ý định giao lưu hay là tiếp xúc gì với Avilat cả.

Từ đầu đến cuối, Avilat cũng không hề biết được, có người đã ở phía ngoài tường rào của nhà mình trồng xuống một mớ dược liệu kỳ dị.

Bản thân hắn lúc này vẫn còn đang mải mê làm vườn chăm cỏ ở trong nhà, hoàn toàn không ý thức được chính mình đã vô tình dính độc của một tên bá dơ nào đấy.

Trong suốt thời gian qua, ngoại trừ Avilat ra, Vương Huyền còn dựa theo tư liệu đã được ghi chép sẵn của màn khiêu chiến này, tự thân ghé thăm qua từng nhà của rất nhiều thành phần nằm vùng khác trong Amyth Tộc để trồng thuốc.

Bởi vì dựa vào sức mạnh hiện tại của bản thân, chính hắn cũng không có tự tin để mà chạy đi đánh nhau với mấy tên nằm vùng kia, nên bất đắc dĩ bản thân mới đành phải sử dụng ra chiến thuật như thế này.

Với cả đánh đánh giết giết, cũng chưa chắc đã hiệu quả bằng chiến thuật hiện tại của hắn.

Trừ phi nắm vững ưu thế nghiền ép, Vương Huyền mới trực tiếp đi kiếm chuyện với mấy tên nằm vùng kia.

Nếu không hai bên thực lực sàn sàn nhau, đánh nhau sẽ dễ dàng tạo ra động tĩnh rất lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện không hay xảy ra.

Đôi khi sẽ còn có nguy cơ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn tiến hành, cho nên an toàn cẩn thận vẫn là trên hết.

Thời đại tu tiên sụp đổ, mạt pháp thế giới xảy ra, Tu Tiên Giả trốn khỏi thế giới này hoặc chết.
Ngàn năm sau, thời đại Ma Pháp xuất hiện, thay thế thời đại cũ. Nhưng mấy trăm năm sau đó, linh khí khôi phục, Tu Tiên Giả xuất hiện trở lại. Liệu hai bên có xảy ra va chạm?
Một gã thô lỗ bất đắc dĩ xuyên không đến thế giới loạn lạc. Không ma lực, không ma pháp, không linh lực, hắn chỉ có thể luyện thể để đánh nhau với thế giới đầy phép Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Trí Giả - Quan Thiên Lương