Thần Sư

Thương Lãng

Chương 273. Những vị khách không mời

Trần Hoài Nam và Lily cứ thế ngồi trong quán rượu được một lúc thì ngoại hình dễ thương của Lily đã bắt đầu gây sự chú ý.

Hơn nữa, việc bọn họ không có đuôi, sừng hay cánh càng làm cho các Ác Ma để ý hơn, đến mức Lily phải dùng đến phép ảo ảnh thì mọi chuyện mới coi như êm xuôi ở một mức độ nào đó.

Nếu được thì Trần Hoài Nam muốn Lily dùng phép xoá bỏ sự hiện diện luôn cho nhanh gọn, nhưng làm như thế thì có khả năng Jonas sẽ quên mất họ luôn nên họ đành phải chịu ánh mắt soi mói của các Ác Ma mà thôi.

Mà thật ra thì chỉ có mỗi Lily mới bị như vậy, chứ Trần Hoài Nam thì không đủ đẹp mắt để thu hút ánh nhìn của các Ác Ma.

Lại ngồi yên ở đó thêm được một lúc nữa, dường như đã có vài Ác Ma không kìm lòng được trước sắc đẹp mà ve vãn đến chỗ Lily: "Cô gái, có muốn ra chỗ kia nhảy với anh đây một điệu không? Tất nhiên là mọi chi phí ăn uống em đều không cần phải lo"

Lily cười tít mắt: "Thật vinh hạnh cho em quá... Nhưng tiếc là em phải từ chối rồi. Em chỉ ở đây đợi người thôi chứ không có ý định vui chơi hưởng lạc"

"Em nói đùa đúng không? Làm gì có cô gái nào lại đi vào quán rượu đợi người ta chứ? Hay là em vẫn còn nhỏ tuổi nên ngại?"

"A ha ha, ngại thì không có đâu" Lily vẫn cười tít mắt: "Hay là như vầy đi, nếu anh uống được cốc rượu này mà không say thì em sẽ nhảy với anh một điệu"

Nam Ác Ma kia nghe vậy, trong lòng liền mở hội: "Thế thì anh đây cầm chắc chiến thắng rồi! Mau chuẩn bị sẵn một bộ đồ thật nóng bỏng để nhảy với anh đi!"

Lily vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mà lấy ra một chai rượu từ không gian riêng, một thứ mà Trần Hoài Nam đang ngồi đối diện chỉ cần vừa nhìn thấy thôi đã tối tăm mặt mày: "Nói trước luôn nha, rượu này mạnh lắm đó, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì em sẽ không chịu trách nhiệm đâu á"

"Lằng nhằng quá! Mau rót cho anh đi, nữ Ác Ma xinh đẹp"

Lily nghe vậy, khẽ thở dài: "Đành phải vậy thôi nhỉ...?"

Óc~ óc~ óc~

Rót đầy cốc bằng loại rượu hảo hạng trong suốt và sóng sánh, Lily tự tay dâng cốc rượu cho nam Ác Ma đã tiếp cận mình cùng một nụ cười rạng rỡ: "Thử chứng minh xem anh đàn ông đến mức nào xem nào?"

"Được rồi, xem anh này!"

Ực~ ực~

Bằng tất cả sự nam tính, Ác Ma kia chỉ ực ực vài cái liền đã uống cạn cả cốc rượu... Rồi cũng chỉ vài giây sau đó, hắn ta ngã xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất với một tràng nước mắt: "A!!! Cổ họng! Cổ họng của mình đang b·ốc c·háy! Em đã cho anh uống cái quái gì vậy hả!?"

"Rượu tươi tinh cất Spirytus 96% chuyên trị mấy tên đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới như anh đó~" Lily áp chai rượu lên mặt rồi cười khúc khích.

Nụ cười đó vẫn dễ thương, dễ nhìn và hút hồn, hệt như nụ cười của một thiên thần thánh thiện và thuần khiết.

Chỉ có điều...

Với tư cách là n·ạn n·hân của chính cô thiên thần đó, nam Ác Ma kia có nhìn thế nào cũng thấy Lily giống như một Tiểu Ác Ma xấu tính cố tình đùa bỡn mình: "Con nhỏ... Khốn..."

Còn chưa kịp nói hết câu, nam Ác Ma kia đã chính thức lăn quay ra sàn vì n·gộ đ·ộc rượu.

"Chủ quán, ở đây có n·gười c·hết rồi nè, mau khiêng xác hắn đi, đừng để hắn làm ảnh hưởng đến các vị khách khác nha~☆"

Chủ quán: "Đã hiểu"

Cả quán rượu: "..."

Từ đó về sau, không một Ác Ma nào dám bén mảng đến chỗ hai người họ nữa.



"Em hành xử giống "Ác Ma" lắm rồi đấy" Trần Hoài Nam thở dài.

"Vừa rồi anh không ra mặt bảo vệ em luôn nhỉ?" Lily bĩu môi.

"Em mạnh hơn anh mà, anh lấy cái quyền gì đòi bảo vệ em? Với lại trông em cũng khá vui vẻ khi bày trò chơi khăm người khác, nên anh cũng chẳng có ý định can thiệp làm gì cho nhọc công" Trần Hoài Nam nhún vai.

"Hừm, anh là cái đồ lạnh lùng" Lily phồng má: "Mặc dù đúng là vừa rồi vui thật..."

"Đó, em xấu tính có khác gì anh đâu mà mắng"

Lily phồng má, lườm Trần Hoài Nam một cách khá là gay gắt.

Để rồi lại chỉ không lâu sau đó, cả hai bọn họ tiếp tục gặp chuyện chẳng ngờ... Bởi vì trong quán rượu này vừa xuất hiện một bóng hình quen thuộc, đó là nàng Succubus Sylvie Gremory!

"..."

Nhìn thấy Trần Hoài Nam và Lily đang chăm chú nhìn mình, Sylvie đầu tiên là tỏ ra ngạc nhiên, tiếp theo đó là bối rối... Rồi cuối cùng là xấu hổ muốn p·hát n·ổ.

"Thật ra thì... Đúng như hai người đang nghĩ đó..." Sylvie hai tay che kín mặt, tỏ ra hết sức ngượng ngùng.

"Không, thật ra bọn này đang chẳng nghĩ gì cả" Trần Hoài Nam lên tiếng phủ nhận...

Nhưng có ma mới thèm tin!

Sylvie thở dài, dường như đã đưa ra quyết định sau một hồi rối tinh rối mù: "Đừng nói cho mấy bạn trong lớp... Nhất là lão Ratios về công việc của tôi nhé"

"Công việc?"

"Ừm, vì đặc tính chủng loài nên tôi buộc phải làm thế này để có thể kiếm sống"

Sylvie thành thật trả lời... Thậm chí là câu trả lời đó còn có phần thô tục: "Tôi thuộc chủng loài Succubus. Và chắc cậu cũng biết rồi đó, thức ăn của tôi là dịch cơ thể của sinh vật giống đực. Máu, nước bọt, mồ hôi, hay phổ biến nhất là tinh dịch"

Trần Hoài Nam: "..."

Lily: "..."

"Nói sao nhỉ? Cũng giống như cái cách con người ăn cơm thôi, tôi sẽ cố gắng thấu hiểu cách ăn uống của loài Succubus" Trần Hoài Nam vẫn tỏ ra thật nghiêm chỉnh đáp lời: "Vậy là cô dùng cơ thể để kiếm ăn thật à?"

"Cũng tùy. Còn xem xem hôm đó có hứng hay không nữa... Nếu có hứng thì buông thả vui chơi một tí cũng được, còn không thì cứ g·iết ai đó để uống máu thôi"

Sylvie thành thật một cách vô cùng đáng sợ: "Xin lỗi, chắc cậu không thích mấy cô gái hành xử hoang dại như tôi đâu nhỉ?"

"Chính xác"

Trần Hoài Nam cũng thành thật đáp lại: "Cách kiếm sống hoang dã như vậy đúng là không phù hợp với góc nhìn của một con người như tôi. Chỉ có điều nơi đây là sân nhà của cô, Ma Giới, nên là cô đừng để tâm đến cảm nghĩ của tôi làm gì"

"Thế thì may quá. Nếu như tôi nói cho cậu biết rằng tôi đã sống như vậy từ năm ba tuổi thì cậu sẽ ghét tôi luôn mất"

Lily: "!?"



Trần Hoài Nam há hốc mồm: "Ba... tuổi?"

"Ừm. Succubus sinh trưởng rất nhanh, cộng thêm khả năng biến đổi cơ thể trời sinh nên tầm ba bốn tuổi đã có thể tự mình đi kiếm ăn được rồi" Sylvie đáp.

"..."

Trần Hoài Nam và Lily nhìn nhau một hồi lâu, tựa hồ đã âm thầm đồng thuận cái gì đó cùng nhau rồi mới tiếp tục nói chuyện: "Khụ, biết là thất lễ nhưng Sylvie này... Xin hỏi cô năm nay cô đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"13"

"A ha ha" Trần Hoài Nam và Lily đồng loạt bật cười.

Đúng vậy, nơi đây chính là Ma Giới. Vậy nên họ không thể dùng góc nhìn của một con người để nhìn nhận mọi thứ được.

Succubus ba tuổi đã phải dùng cơ thể để kiếm ăn... Đây là thường thức ở Ma Giới. Bất kể nó có khó tin tới đâu thì họ vẫn phải cố gắng tiếp thu!

Hai bên trầm mặc được một lúc thì Sylvie đột nhiên nói: "À, nói mới nhớ... Hình như tôi chưa từng nếm thử hương vị của nhân loại bao giờ thì phải?"

Sau đó, cô ấy nhìn xuống nửa thân dưới của Trần Hoài Nam rồi khẽ liếm môi, hoàn toàn không chút che giấu sự thèm ăn đầy thất lễ của chính mình.

Lily theo bản năng đứng ra chặn chốt ánh mắt của Sylvie, thậm chí còn to miệng tuyên bố chủ quyền giữa nơi đông người: "Cút đi chỗ khác đi! Dịch cơ thể của anh ấy là của tôi! Cô đừng hòng vét được gọt nào của anh ấy miễn là tôi vẫn còn ở đây!"

Trần Hoài Nam mặt mũi tối sầm: "Ê ê cái con kia, lại nói nhăng nói cuội cái gì đấy?"

Sylvie thì đưa tay che miệng, hai mắt cười tít lại trông cực kì quyến rũ: "Úi chà, một tình yêu thật mãnh liệt"

Lily, người vừa phát ngôn gây sốc phải mất một lúc mới nhận ra bản thân vừa làm gì.

Ánh mắt dò xét của cả quán rượu, nụ cười đầy thưởng thức của con quỷ sếch Sylvie, và cả ánh mắt đầy tuyệt vọng của Trần Hoài Nam nữa... Tất cả đều là hậu quả đến từ cái miệng bộp chộp của chính cô ấy.

Biết sao được, cô ấy phải đứng ra phản kháng khi niềm hạnh phúc của mình bị người phụ nữ khác nhắm tới chứ!

Huống hồ đây còn là một loài Ác Ma cực kì thiếu đứng đắn nữa!

"Nam, cô ấy hoàn toàn thật lòng với cậu đó. Hãy cố gắng đáp lại tình yêu của cô ấy nhé" Sylvie lại cười một tiếng đầy ủy mị rồi lặng lẽ rời đi: "Nhớ là đừng có nói cho bọn họ biết, nếu không thì tối nay tôi sẽ trèo lên giường cậu"

"Biến!"

"Hì hì hì~"

Trần Hoài Nam thở dài, đôi mắt nặng nề nhìn về phía Lily đang đỏ ửng mặt: "Em còn biết ngại luôn hả? Anh không ngờ đấy"

"Em vẫn là thiếu nữ chứ bộ!"

"Coi ai đó luôn tự đắc gọi mình là phụ nữ đang nói gì kìa. Thế rốt cục là em muốn làm cái gì?"

Lily mím môi, lại nhìn thẳng vào mắt Trần Hoài Nam bằng cặp mắt của loài cún: "Em... Muốn làm vợ của anh"

Trần Hoài Nam: "N..."



Thôi được rồi.

Con bé này thật sự biết cách làm cậu rung động... Dù là đang ở trong chu kỳ ác.

Cái nhan sắc và biểu cảm đó đúng là một thứ g·ian l·ận!

"Chủ quán, mang cho tôi một chai Ma Cốc 666"

Vì một lí do gì đó, Trần Hoài Nam đột nhiên gọi rượu trong khi cậu ta nãy giờ không hề có dấu hiệu gì là muốn uống rượu.

"Rồi, đợi một tí"

Lily thấy Trần Hoài Nam trở nên trầm lặng, tự khắc biết lỗi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, the thé nói nhỏ: "Xin lỗi... Vừa rồi em đúng là có hơi quá khích"

"Biết lỗi thì liệu hồn mà vác xác anh về đi"

"...Dạ"

...

...

Cùng lúc đó.

Sâu bên trong ngục tối của Sở Ma Quan.

Nhận được tin cấp báo từ Tổng Bộ, Jonas đã nhanh chóng quay trở về xem thử xem kẻ vừa nhập cảnh trái phép là ai.

Hiện tại đang là thời điểm cực kì n·hạy c·ảm, mỗi cá nhân từ thế giới bên ngoài nếu muốn tiến vào Ma Giới đều phải có sự bảo lãnh giữa các bên liên quan. Tóm lại, việc xuất nhập cảnh trái phép sẽ bị xử lí nghiêm tùy vào mức độ cũng như quy mô.

Chỉ có điều...

Quy mô của lần phạm tội này tuy không lớn, nhưng mức độ thì lại không hề nhỏ.

Theo như bản báo cáo ngắn gọn, có vẻ như một cá nhân nào đó rất đáng gờm đã bị Sở Ma Quan kịp thời bắt giữ. Thế nên Jonas mới bị triệu tập khẩn cấp để tiến thành thẩm vấn.

Bước vào bên trong buồng giam biệt lập của kẻ xâm nhập trái phép, Jonas nhìn thấy một nhân viên quản ngục Sở Ma Quan đang ngồi đánh cờ với một ông già trông giống như nhân loại.

Ông ta ăn mặc theo phong cách thời trang của thế hệ cũ, đầu đội một chiếc mũ lông ngỗng hết sức lịch sự và thanh nhã, chiếc kính đơn tròng một bên mắt thi thoảng lại chiết xạ những tia sáng đầy sắc bén và trí tuệ.

Tóm lại, ngoại hình của lão hoàn toàn không hề phù hợp với một tên t·ội p·hạm thông thường.

Như nhận thức được sự hiện diện của Jonas, lão già kia khẽ mỉm cười: "Ôi chà, có vẻ như tôi rất được Sở Ma Quan các vị xem trọng nhỉ?"

Jonas cau mày.

Dù mới chỉ tiếp xúc bằng một ánh mắt ngắn ngủi, bản năng của một Ác Ma dày dặn kinh nghiệm chiến đấu đang điên cuồng gào thét bên trong Jonas rằng lão già này là một kẻ cực kì nguy hiểm...

Thậm chí là còn nguy hiểm hơn bất kì tên t·ội p·hạm nào hắn từng gặp trong quá khứ!

"Chiếu hết, cậu thua tôi rồi, viên quản ngục"

Lão già nói rồi lại nhìn về phía Jonas: "Có hứng thú đánh cùng tôi một ván cờ không? Tôi dám hứa rằng tôi sẽ hợp tác với anh đấy, viên Sĩ Quan trẻ tuổi"
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây