Thất Sơn Đạo Sĩ

Nhất Điếu Tàn Canh

Chương 1: Thảm Án Ba Chúc

Bầu trời hoàng hôn bị khói lửa che mờ, mùi máu tươi bốc lên không khí nồng nặc, ánh sáng chói của đạn lạc phủ kín cả trời cao.

Một đứa nhóc ba tuổi mở to hai mắt tròn xoe cố nhìn về phía trước, mồ hôi của mẹ nó rơi đầy khuôn mặt nó.

Trong ánh mắt của đứa trẻ, thế giới này đang rung lắc dữ dội, hoá ra đứa trẻ được mẹ mình bế chạy nhanh trong làn mưa đạn, bà ấy vừa thở dốc vừa cố sức trốn thoát.

Tiếng đạn lạc vẫn đều đặn xẹt qua tai kèm theo vô vàn tiếng kêu gào thảm khốc.

Được mẹ mình ôm đi, đứa trẻ dõi mắt nhìn về phía xa, nơi đó có hai gã mặc quân phục tả tơi đang dùng dùi cui đập đầu một đứa trẻ khác, chúng hả hê cười lớn.

Mỗi lần chúng đập xuống, đứa trẻ ấy đau đớn vùng vẫy tay chân trong vô thức.

Thấy đứa trẻ ấy máu me chảy đầy đầu, ngất lịm đi, một kẻ trong số chúng liền nắm lấy cơ thể của nó tung lên cao, kẻ còn lại dùng lưỡi lê hung hăng chém đứa bé đó thành hai nửa, nội tạng đứa bé rơi ra giữa không trung, máu chảy ra như thác.

Sau đó, hai gã quân nhân cười to thích thú, chúng tiếp tục vây bắt những đứa trẻ còn lại.

Lại thấy một nhóm quân nhân khác c·ướp đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay người phụ nữ đang khóc nấc, mặc cho cô ta thảm thiết van nài, một gã nắm tóc người phụ nữ lôi đi, kẻ ở lại cầm hai chân đứa trẻ rồi đập nó thật mạnh vào gốc cây, một lần rồi lại một lần, cho đến khi đứa trẻ ngừng khóc, cơ thể xụi lơ, gã ta mới tàn nhẫn vứt xác đi.

“Mấy thằng chó Pol Pot! Tao có c·hết cũng biến thành quỷ g·iết bọn mày!”

“Pol Pot bà con ơi chạy đi!”

“Lũ ác quỷ!”

Tiếng người lớn thét gào thảm khốc từ bốn phương tám hướng truyền tới, kèm theo đó là giọng cười man rợ của lũ Pol Pot trong miệng họ, cuối cùng là tiếng súng điếc tai liên tục nổ vang, khiến cho đứa trẻ còn chưa biết nói như nó phải sợ hãi im bặt, một tiếng khóc cũng không dám ré lên.

Họ vì sao còn hét to hơn nó? Họ đau lắm sao?

Đó là tất cả suy nghĩ trong đầu một đứa trẻ mới lên ba.

Đột nhiên, mẹ nó ngồi mọp xuống đất, nấp sau một gốc cây, để cho nó trông thấy ở đằng xa tầm mắt là một người đàn ông bị gã Pol Pot đè xuống đất, mặc kệ người đàn ông đó vùng vẫy chống cự, tên Pol Pot nắm c·hặt đ·ầu ông ta, hắn dùng lưỡi lê khứa liên tiếp vào cổ, máu tươi nương theo đó chảy ra nườm nượp, cho đến khi người đàn ông hai mắt trợn trừng, ngừng giãy giụa trong đống máu đỏ thẫm, gã Pol Pot mới chịu dừng tay.

Lại thấy ở nơi xa kia, một ông lão tuổi chừng bảy mươi bị chúng ấn mình xuống đất, ông lão yếu ớt không đủ sức chống trả, bị Pol Pot dùng dao mác cắt lìa cánh tay, máu tươi bắn ra như mưa. Ông lão thét gào khản cổ, nước mắt chảy dài, thấy vậy gã Pol Pot phấn khích cười gằn, hắn cắt tiếp cánh tay còn lại của ông, cuối cùng là cắt phăng cái đầu của lão ra khỏi cổ.

Cho đến c·hết, ông lão chỉ biết kêu gào và khóc thét, một câu cũng không nói thành lời.

Một bên khác, mấy cô phụ nữ bị chúng cởi sạch quần áo hãm h·iếp liên tục, có cô bị chúng h·iếp xong thì dùng gậy gộc đâm thẳng vào hạ bộ, khiến cho cô ta đau điếng lên rồi nằm vật ra, một tiếng thét cũng không kịp thốt lên.

Đùng một tiếng, một gã Pol Pot ngã ngang bên cạnh hai mẹ con đứa trẻ, bà ấy giật bắn mình, rất may, gã Pol Pot này đang bị một nam thanh niên ghì chặt xuống đất, cậu ta dùng dao mác đâm mạnh vào tim gã Pol Pot.

Trông thấy hai mẹ con đứa trẻ, cậu thanh niên vội vàng kêu:

"Cô ba, chạy đến Phi Lai Tự nhanh lên! Bà con đang tụ họp ở đó!"

Người mẹ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp lời: "Được, đi nhanh!"

Nói rồi, cô ôm đứa trẻ chạy theo người thanh niên. Cả hai nhanh chóng chạy đến một ngôi chùa ở giữa làng, trên đoạn đường đi, đếm không hết lũ Pol Pot đang tàn sát bà con, chúng ra tay tàn nhẫn, g·iết người như ngóe, khiến cho thây phơi đầy đồng, chúng xem mạng người như cỏ rác.

Rất may là thanh niên này trong tay có khẩu súng ngắn, lại thêm thân thủ rất linh hoạt, cho nên bảo hộ được hai mẹ con an toàn đi đến Phi Lai Tự.

Tại đây, người mẹ chần chừ không bước vào trong chùa, bản năng của một người mẹ, hoặc là linh cảm nào đó đang mách cho cô rằng, vào chùa lúc này chỉ có c·hết!

Cô cắn răng, quyết tâm ôm đứa trẻ chạy một mạch ra sau chùa, nơi đó là một khu vực cây cối um tùm, cô vội vàng tìm nơi ẩn náu sau một thân cây to.

Đứa trẻ từ đầu tới cuối không hề khóc, nó mở to mắt nhìn mẹ mình, gương mặt hiền hòa của người mẹ khiến cho nó cảm thấy ấm áp và yên tâm mỗi khi nhìn vào.

"Nam Mô A Di Đà Phật! Mong người hãy cứu khổ cứu nạn chúng con!" Người mẹ rướm nước mắt, lầm bầm cầu nguyện.

Tại thời điểm này, ngoài việc cầu xin Đức Phật, cô chẳng còn niềm tin nào cho tương lai phía trước nữa!

Lũ Pol Pot đã tràn vào làng của cô tàn sát hơn mười ngày nay, bà con trong xã chạy hết lên rừng cũng bị chúng đuổi g·iết không chừa một ai, Phi Lai Tự là nơi trốn cuối cùng của cả xã, chỉ mong có Đức Phật hiện diện, bọn Pol Pot sẽ nhúng nhường đôi chút.

“Nam Mô A Di Đà Phật.”

Tiếng niệm Phật không ngừng phát ra khỏi miệng của hơn hai trăm người dân trong Phi Lai Tự, tượng Đức Phật với đôi mắt hiền từ ở trên cao nhìn xuống bọn họ. Thế nhưng, chẳng bao lâu, tiếng x·ả s·úng lại rền vang.

Mẹ của đứa trẻ ở phía sau chùa mở to hai mắt sợ hãi, chúng lại đến rồi!

Đùng!

Tiếng xả đạn vừa dứt, lại là tiếng bom nổ vang lên, bà con trong chùa thảm thiết kêu gào, thấu tận trời xanh.

"Phật ơi!! Tại sao người lại không cứu chúng con?!" Một người đàn ông bi thống thét lên.

Đáp lại lời nói của người đàn ông này, lũ Pol Pot tràn vào trong chùa, một gã nắm lấy đầu người đàn ông giật ngược ra sau rồi khứa cổ ông ta liên hồi, người đàn ông giãy giụa, trước khi c·hết hắn đưa ánh mắt thấu hận nhìn tượng Phật.

Phi Lai Tự chìm trong biển lửa, cảnh quan đổ nát, n·gười c·hết trong chùa xếp chồng lên nhau, máu của họ thấm ướt cả sàn, tượng Phật ở giữa trung tâm cũng dính đầy máu đỏ, ánh mắt của ngài vẫn hiền từ nhìn xuống tất cả.

Người mẹ ở phía sau chùa nước mắt rơi đầy mặt, cô nhắm mắt không dám nhìn cảnh phía trong.

"Ông trời ơi, làm sao để tui cứu con tui đây trời ơi?!"

C·hết hết rồi, c·hết cả rồi, tất cả chỉ còn lại tiếng cười đùa phấn khích của lũ Pol Pot.

Người mẹ mở mắt ra, cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống đeo cho đứa con, đứa nhóc này hai mắt thông linh, cực kỳ thông minh, nó hiểu tất cả nhưng ngộ thay nó lại không biết nói chuyện.

Người mẹ đặt đứa trẻ qua một bên, rồi cô nhanh tay đào một hố đất, mặc cho tay bị đá vụn cắt chảy máu, cô vẫn điên cuồng đào, tiếng cười man rợ của lũ Pol Pot phía sau khiến cho cô càng thêm điên dại, rất nhanh một cái hố nhỏ được vạch ra.

Người mẹ ôm đứa trẻ lên, hai mắt tràn lệ, cô run rẩy dặn dò: "Mẹ xin lỗi con, mẹ đẻ con ra lại để cho con cực khổ thế này, nhưng con đừng sợ, cho dù có c·hết, mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho con!"

Dứt lời, bà nhẹ nhàng hôn lên trán đứa trẻ rồi đặt nó xuống hố, tuy ngàn lần không nỡ, nhưng thần thái của cô ấy rất kiên quyết, cô nhanh tay lấp đất lại, chỉ chừa lại đôi mắt cùng chiếc mũi nhỏ của nó lên trên, rồi cô dùng lá cây che lấp đi dấu vết.

Đứa nhóc vẫn không khóc! Dù nó không hiểu vì sao mẹ nó lại lấp đất chôn nó, nhưng nó biết rằng mẹ nó muốn tốt cho nó. Vì thế, ánh mắt đáng thương của nó nhìn bà lom lom, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ dặn:

“Đừng khóc nghe con!”

Trong đôi mắt lưng tròng nước của đứa trẻ, đằng sau người mẹ đang quỳ gối khóc lóc nhìn nó, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt tàn bạo với nụ cười điên dại.

Là Pol Pot, nó đã phát hiện!

Gã ta túm lấy tóc mẹ nó, bà hoảng sợ hét thất thanh, bà ném ánh mắt thống khổ nhìn nó rồi bị gã Pol Pot kéo đi.

Đứa trẻ nằm yên trong đất nhìn theo, chỉ thấy tên Pol Pot kéo bà ra đất trống, hai gã khác liền tụ lại, lột hết quần áo bà ra.

Bà giãy giụa chống trả thì bị chúng đá vào người không thương tiếc.

Sau một hồi chống cự, người phụ nữ đó kiệt quệ nằm nhoài, gã Pol Pot thỏa mãn đứng ngắm nghía thân thể bà, rồi hắn nhướng mày, một tên khác đem một cây gậy gộc tới.

Đó là một cây gỗ dài tựa như cây côn, sớm đã dính bê bết máu.

“Không! Lạy mày, bắn tao đi. Đừng g·iết tao kiểu đó! Không, tao xin mày!”

Mẹ nó tuyệt vọng cầu xin, nước mắt rơi cạn.

Nhưng gã Pol Pot bỏ ngoài tai, dưới sự ra hiệu của hắn, hai tên lính khác banh chân mẹ nó ra. Còn gã, gã cười rằn lên man rợ rồi tra gậy gộc vào v·ùng k·ín mẹ nó, sau đó dùng hết sức thọc thật mạnh!

Mẹ nó hét lên thất thanh, tiếng thét thê lương như xé nát trái tim bé nhỏ của nó.

Gã Pol Pot cười to, tiếp tục rút gậy ra rồi đâm thật mạnh vào trong, một lần rồi lại một lần, nương theo tiếng thét bé dần, người phụ nữ ngừng giãy giụa. Máu từ v·ùng k·ín của cô chảy ra đặc quánh cả một vùng, gã Pol Pot thích thú đưa tay chấm máu rồi bỏ vào miệng nhấm nháp, vẻ mặt gã hưởng thụ mỉm cười.

Đứa trẻ nhìn chằm chằm t·hi t·hể mẹ nó, nó sợ hãi và bàng hoàng, nó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi có trí khôn hơn người để đủ hiểu rằng mẹ nó đang b·ị đ·au.

Nhưng nó vẫn nghe lời mẹ, nằm yên dưới đất và chẳng hề hó hé một tiếng nào, nó chỉ nằm đó và nhìn người mẹ đang lõa lồ nằm bất động của nó thôi.



Không biết trôi qua bao lâu, mọi thứ trước mắt đứa trẻ giống như một thước phim chiếu vội.

Phi Lai Tự chìm vào biển lửa, tượng Phật giữa đại điện bị bom nổ bật gốc, ngài ngã xuống đất, vỡ thành hai mảnh, đầu ngài hướng về đứa trẻ.

Tiếng la hét thảm thiết của người lớn xung quanh như hoà vào tâm khảm của nó, bức tượng Phật dường như đang nhìn nó mỉm cười hiền hòa.

Trong tầm mắt của nó chỉ còn hình ảnh thân thể người phụ nữ nằm yên trên mặt đất đỏ thẫm.

Rồi sau đó, một cái xác khác bị ném tới, một cái nữa rồi lại một cái nữa…

Cho đến khi trời trở tối, không gian mới yên tĩnh trở lại, thây người lúc này đã chất thành đống.

Vô số t·hi t·hể không toàn thây được chất thành vài ngọn núi cao hơn mười mét, kẻ thì mắt trợn trừng, kẻ thì mặt dữ tợn, hình ảnh c·hết chóc này phát ra mùi vị tận cùng của tàn bạo, khắc sâu vào tiềm thức đứa trẻ.

Những gã Pol Pot tàn độc đứng cạnh đó cười đùa nói chuyện với nhau, thái độ chúng hả hê, dường như chúng chẳng hề đoái hoài đến tội ác mà mình gây ra.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Một tiếng chuông lục lạc đều đặn đánh thức đứa trẻ khỏi cơn mê.

Từ phương xa, một ông già vóc người gầy yếu bước đến, với mái tóc trắng muối tiêu xõa dài, mặt lão ta đầy vết sẹo, hai mắt đục ngầu, tay chống quải trượng, mặc áo bào đen. Trên thân ông ta tản ra thứ hàn khí như n·gười c·hết, âm hiểm và ngoan độc đến lạnh người.

Đáng sợ hơn nữa, dìu tay lão già này là một thiếu niên người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Một thứ rễ cây mọc ra từ ngực thiếu niên đó, hai cánh tay và cả lỗ tai của cậu ta cũng trổ ra đám rễ cây ấy, râm rỉ trên chúng là máu tươi của cậu.

Nương theo ông lão này bước đến, cây quải trượng treo lục lạc kêu vang lên từng nhịp, giống như hồi chuông báo của c·ái c·hết, đám Pol Pot hoảng sợ tái mặt, chúng vội vàng đứng ngay hàng thẳng lối, thái độ ngông nghênh ban nãy hoàn toàn biến mất.

Ông già đi một mạch tới trước đống xác rồi dừng lại.

Lão nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi máu tanh nồng trong khóe mũi, lão thỏa mãn gật đầu, khàn đặc lên tiếng:

“Số lượng oán hồn vừa đủ. Khi trở về, đại uý sẽ thưởng cho bọn mày.”

Nói rồi, ông lão buông quải trượng ra, cây trượng thế mà đứng yên không ngã. Sau đó, từ trong tay áo lấy ra một xâu tiền đồng xu thất đế (*1) và một xấp vải trắng.

Đột nhiên, ông lão nhướng mày, lão ném đôi mắt đục ngầu nhìn về phía gốc cây, hai mắt nhìn lom lom, mà lúc này, miếng ngọc bội đeo trên ngực đứa trẻ lại phát ra ánh sáng mờ nhạt rồi biến mất.

Đám Pol Pot cũng đồng loạt quay đầu nhìn theo, sắc mặt chúng âm trầm, chẳng lẽ ông già này cảm nhận thấy còn người sống?

Lão già thì thào: "Vì sao lại đột ngột thiếu một oan hồn?"

Nhìn mãi không thấy động tĩnh gì, lão đưa mắt nhìn thiếu niên mọc đầy rễ cây bên cạnh, thiếu niên này liền hiểu ý gật đầu, cậu dũi tay thành trảo, nhanh như chớp vung mạnh lên ngực tên Pol Pot đứng cạnh mình.

Phình!

Ngực của gã Pol Pot chớp mắt bị thiếu niên xuyên thủng, cánh tay của cậu ta trổ ra sau, trong lòng bàn tay còn nắm chặt quả tim đang đập thoi thóp của tên Pol Pol.

Gã Pol Pot mở to mắt, mở miệng ọc ra máu, nói không ra lời.

Người thiếu niên bóp chặt nắm đấm, đem trái tim của gã ta bóp vỡ, gã Pol Pot liền c·hết không nhắm mắt. Thiếu niên này liền tiện tay ném t·hi t·hể của gã ta vào núi xác.

Lão già gật đầu vừa lòng, nói: "Lần này, oán hồn lại vừa đủ!"

Một đám Pol Pot đứng kế bên sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, ngạc nhiên thay dù có súng trong tay nhưng chúng vẫn không dám hó hé lời nào lúc này, mặt chúng cắm xuống đất không dám nhìn thẳng lão già.

Sau đó, ông lão ném chuỗi đồng xu thất đế cùng sắp vải lụa lên núi xác, hai tay ông ta huy động pháp quyết, sắc mặt lão theo đó biến thành đỏ ngầu, tà áo không gió mà bay.

Sau một loạt ấn chú, ông ta chỉ tay vào đống núi xác, hô to:

“Trên trời có Tiên gia, dưới đất có Địa tạng.

Âm dương lưỡng cực, đảo lộn tất sinh ma.

Quỷ bí nghe lệnh ta, đoạt đầu tam thiên nhân.

Huyết luyện Bất Tán Vải, cốt luyện Thất Tử Đồng.”

“Cấp cấp như luật lệnh!”

Nương theo lời niệm chú, chỉ thấy đống núi xác bỗng nhiên phát ra tiếng kêu xì xèo như xương cốt đang tan chảy, mùi máu tươi xộc lên không trung, bằng mắt thường có thể chứng kiến vũng máu tươi dưới chân núi xác chậm rãi rút lại vào trong, trực tiếp truyền vào xấp vải.

Nhất thời xấp vải trắng bị nhuộm đỏ một màu của máu vô cùng hoa lệ!

Bầu trời đêm vốn yên tĩnh đột nhiên giông gió nổi lên, gió lạnh từ trong rừng sâu thổi qua làng mạc, tạo thành tiếng rít gào như lời oán thán của vong hồn.

Ông lão lúc này thất khiếu đổ huyết, máu tươi từ miệng và mắt ông ta chảy ra ròng ròng, nhưng lão ta vẫn cắn răng kiên trì. Đoạn, lão trở tay làm một loạt các ấn pháp mới, sau đó ông ta chỉ tay sang hai bên núi xác, gương mặt vặn vẹo quát to:

“Vạn vật hữu linh, tru thần sát quỷ.

Điệu quỷ vi tiên, hoá quỷ thành thần.

Thất tử đồng, bất tán vải, thành!”

Phừng!

Lão vừa dứt lời, hai bên đống xác nơi ông ta chỉ tay đột nhiên bùng cháy lên hai cỗ lửa trắng lạnh lẽo.

Tay lão già huy động, hai ngọn lửa lập tức bay quanh núi thi, tạo thành một vòng lửa hoa lệ, ước chừng bay bảy bảy bốn mươi chín vòng sau đó.

Ông lão hô vang: “Luyện!”

Đùng!

Nương theo khẩu quyết, lửa trắng chợt bùng cháy to, bao phủ núi xác bên trong.

Những cái xác c·hết tựa hồ cảm nhận được đau khổ, cơ mặt họ đồng loạt nhăn nhúm biến dạng, cực kỳ đáng sợ.

Chỉ vài hơi thở sau đó, da thịt của những xác c·hết bỗng teo tóp lại, tựa như xương cốt bị rút ra vậy, thân thể họ rủ rượi xuống như miếng vải da người.

Xâu tiền đồng thất đế chậm rãi đổi sang màu đen tuyền.

Ông lão há miệng thổ huyết, lão thu tay lại, chùi đi máu trên khóe miệng.

Ánh mắt ông ta ngoan độc, nhếch môi cười lạnh:

“Thất tử đồng và bất tán vải đều đã luyện thành, Việt Nam sẽ sớm đến ngày tàn mà thôi! Và Chey Sok tao sẽ trường sinh bất tử…khà khà khà!”

Nói rồi lão ngẩng đầu cười to, thanh âm chói tai vô cùng.

Được một lúc, Chey Sok vỗ vai thiếu niên bên cạnh, từ tốn dặn dò:

“Đệ tử ngoan, hai chí âm tà vật này sư phụ đã luyện thành rồi, nếu con muốn cha mẹ con sống đời đời bên con và yêu thương con, thì hãy giúp sư phụ kế hoạch cuối cùng này!”

“Hãy nghe theo con tim con chỉ dẫn, đi tìm một nửa còn lại số mệnh của con, chỉ cần con nhắm mắt, thiên mệnh ắt sẽ dẫn lối!”

Chey Sok hé môi cười lạnh lùng nhìn thiếu niên.

Thiếu niên rễ cây không đáp lời lão mà chỉ gật đầu, cậu xoay người rời đi, lũ Pol Pot nhanh chân tách ra một con đường cho cậu.

Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên cho đến khi khuất bóng, Chey Sok tiếp tục hé môi cười lạnh, lão ra lệnh:



“Rút thôi, trước khi q·uân đ·ội của Việt Nam đến!”

Chey Sok khập khiễng bước đi, dẫn theo lũ Pol Pot rời khỏi nơi này, bỏ lại phía sau một đống núi da người.

Lão vẫn điên cuồng cười thỏa mãn.

Hình ảnh đó rơi vào cái nhìn không chớp mắt của đứa trẻ, khắc tạc vào tâm trí nó, nó không hề khóc cũng không hề sợ hãi, cho đến khi tiếng cười của Chey Sok dần biến mất, tiềm thức của nó mờ dần, có lẽ đứa trẻ đã quá mệt mỏi, tầm nhìn của nó dần khép lại.

Đứa trẻ mê man nằm đó, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nó dường như đ·ã c·hết đi vì đói, chỉ có bức tượng Phật vẫn nhìn nó chằm chằm.

Bên tai đứa nhóc chưa bao giờ được yên tĩnh, tiếng súng đạn và la hét vẫn vang vọng, cho đến khi một giọng nói ôn đồn vang lên rõ ràng:

“Tìm thấy con rồi.”

Giọng nói ấm áp đó vực đứa trẻ dậy từ trong mơ màng.

Nó lờ đờ mở mắt, hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là gương mặt một người đàn ông trung niên nhân hậu, ngũ quan cương nghị với ánh mắt hiền hòa đang nhìn nó.

Người đàn ông đánh giá nó một hồi, kinh ngạc lên tiếng:

“Đứa trẻ này trời sinh thông tuệ, thiên phú học đạo hơn người, ngũ hành linh căn đều có đủ, đặc biệt là hỏa linh căn lại mạnh mẽ hơn hết thảy, xứng đáng kế nhiệm cương vị Thất Sơn Hỏa Thần đời tiếp theo của ta.”

“Trần Vân Tử ta may mắn nhờ sự chỉ dẫn của thiên ý mới tìm được con.”

Dừng lại một chút, Trần Vân Tử một tay bấm quyết, sau một lúc đo lường, ông nhíu mày nghi vấn:

“Vì sao mệnh cách đứa trẻ này là mệnh phù dung?!”

Mệnh phù dung, sớm nở tối tàn! Định trước là đoản mệnh!

“Con là người sống sót cuối cùng trong v·ụ t·hảm s·át Ba Chúc, âu cũng do trời cao sắp đặt, cho dù con đoản mệnh, Thất Sơn phái ta vẫn coi con là người kế nghiệp, kể từ hôm nay con tên là Trần Cảnh Phổ.”

Trần Vân Tử lắc đầu thở dài.

Trần Cảnh Phổ…

Trần Cảnh Phổ…

Đứa trẻ hai mắt mở to nhìn mặt người đàn ông, ông ta vừa gọi nó sao? Mẹ của nó đâu?

Hình ảnh trước mặt đứa trẻ bỗng nhiên thay đổi, tựa chiếu ngược một thước phim.

Người đàn ông trước mặt bỗng hóa thành ông lão Chey Sok, miệng lão ta hô vang:

“Trên trời có Tiên gia, dưới đất có Địa tạng.

Âm dương lưỡng cực, đảo lộn tất sinh ma.

Quỷ bí nghe lệnh ta, đoạt đầu tam thiên nhân.

Huyết luyện Bất Tán Vải, cốt luyện Thất Tử Đồng.”

Tiếp theo đó, lửa trắng cháy phừng phừng, mẹ nó bị rút hết xương và máu, hóa thành bộ thây khô.

“Cấp cấp như luật lệnh!”

“Cấp cấp như luật lệnh…”

Trần Cảnh Phổ giật mình mở to mắt, mồ hôi trên trán đầm đìa, miệng thở hì hục.

Ánh nắng hoàng hôn từ chân trời chiếu rọi lên người hắn, sưởi ấm cơ thể đang lạnh run lên vì cảnh tượng hắn thấy vừa rồi.

Cảnh Phổ định thần nhìn lại bàn tay mình, đôi bàn tay trưởng thành đầy vết chai sạn.

Gã bật cười, hoá ra là ác mộng, cơn ác mộng của quá khứ đã đeo bám hắn ba mươi bảy năm nay.

“Sư phụ!!”

Đột nhiên một tiếng kêu của nam thanh niên gần bên lỗ tai truyền tới, dọa cho gã giật bắn người nhìn sang.

Đứng bên cạnh Cảnh Phổ là một tên thanh niên trai tráng, đây là đệ tử của hắn - Huỳnh Thời Khâm, với vóc dáng của một chàng trai tuổi chừng 20, ngũ quan cậu ta sáng sủa, đang cầm trong tay một cây chổi chà.

“Có khách kiếm sư phụ kìa! Ông cứ ngủ tối ngày như vậy thì thầy trò mình c·hết đói mất.”

Thời Khâm bất lực nói.

Tiền điện nước tháng này còn chưa đóng mà? Ôi trời, đau hết cả đầu.

“Ồ? Có khách sao? Được rồi, để tôi ra làm việc, cậu quét cái sân đình xong chưa?” Phổ hỏi.

Đồng thời, gã đứng dậy lấy áo bào mặc vào.

“Còn chuông đình nữa là xong rồi thưa sư phụ.” Khâm đáp.

Cậu định đi quét nốt cái chuông đình, nhưng mà trông thấy Cảnh Phổ bước ra tiền đường, cậu liền vứt cây chổi sang một bên rồi chạy theo.

“Sư phụ đợi con với, con muốn học bói tình duyên!”

“Ra đây.” Phổ từ tốn đáp.

Cả hai thầy trò bước ra đại sảnh, nơi này đang có một quý phu nhân hơn năm mươi tuổi ngồi đợi, cả người bà ta đeo vàng vòng lấp lánh.

Cảnh Phổ và Thời Khâm liền nheo mắt lại, Thời Khâm nhỏ giọng khuyên: “Sư phụ, nhớ nói tốt một chút, tổ sư trên trời sắp không có tiền mua nhang hít rồi.”

“Cái này sư phụ mày rành, yên tâm, tối nay có thịt nhậu.” Cảnh Phổ nghiêm túc gật đầu.

“Ây da, Trần sư phụ, nghe danh của ông đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp, quý hóa quá!”

Quý phu nhân niềm nở đứng dậy chào, bà một mạch giới thiệu: “Tôi họ Võ, nay tới đây để thỉnh sư phụ xem tình duyên.”

“Bà nghĩ sao về tôi?” Cảnh Phổ mỉm cười.

Võ phu nhân ngớ người một lúc rồi cười gượng đáp: “À... tôi xem cho con gái.”

Thời Khâm đứng một bên sắc mặt cứng lại, hắn cố gắng mỉm cười để quý phu nhân không bị phản cảm.

“Tôi đùa thôi, bà ngồi xuống đi, bà có đem theo vật tùy thân của con gái bà không?”

Cảnh Phổ và Võ phu nhân ngồi xuống ghế, bà vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, nói: “Đây sư phụ, cái khăn này con bé dùng lau mồ hôi khi chơi thể thao, nó luôn mang theo bên người.”

“Dạo gần đây tôi thấy con bé có biểu hiện lạ lắm, không muốn gần gũi bất kỳ cậu trai nào, không biết nó có phải là đ·ồng t·ính hay không, cả ngày nó không chơi với ai, lại không chịu chia sẻ với vợ chồng tôi.”

“Bà đang lo lắng cái gì?” Phổ nắm khăn tay lên hỏi.

“Tôi chỉ muốn xem con bé có lận đận trong chuyện tình cảm hay không, khi nào thì duyên của nó mới đến, sang tết này nó gần 30 tuổi rồi, để lâu nữa tôi sợ nó ế tới già.” Võ phu nhân phiền muộn trả lời.

Nghe vậy, Cảnh Phổ nhìn chiếc khăn tay một hồi, gã ồ lên, mở miệng nói:

“Con gái của bà đang có một duyên lớn đó phu nhân! Duyên phận cực kỳ lớn, do vợ chồng bà không thấy mà thôi.”

“Duyên gì vậy thầy?” Võ phu nhân mừng gỡ hỏi vội.



“Duyên âm!” Cảnh Phổ nghiêm túc đáp.

“...”

Cả ba rơi vào một im lặng một lúc, Thời Khâm đứng kế bên mở to mắt mà nhìn.

....

Hai thầy trò đứng trước cửa Thất Sơn Quán tiễn Võ phu nhân xuống núi, gió đông hiu hắt thổi qua cửa đình, tỏ ra vô cùng cô độc.

“Sư phụ, ông lại đá chén cơm của mình rồi.”

Thời Khâm thở dài hỏi, “Tại sao sư phụ không nói tốt một chút cho người ta vui đi?”

Cảnh Phổ nhún vai, thản nhiên giải thích:

“Bói thì nói chuyện xấu cho người ta tránh, nếu hoàn cảnh họ tốt, cuộc sống họ tốt thì họ cảm nhận được rồi, đi xem bói làm cái gì nữa?”

Nghe vậy, Thời Khâm muốn nói lại thôi, sư phụ nói vậy cũng có lý đó chứ.

“Nhưng mà tối nay cơm đâu ăn?” Khâm hỏi.

“Con đi quét chuông đình đi, sư phụ ra sau núi bắt mấy con gà về ăn.”

Cảnh Phổ mỉm cười phất tay, không cho rằng đây là việc gì lớn.

Khâm thở dài, ôm theo cây chổi chà đi theo Trần Cảnh Phổ. Bởi vì chuông đình đặt phía sau hè, chung một đường với con đường ra sau núi, cho nên hai thầy trò mới đi cùng một hướng.

“Lại nói, khi nào chúng ta mới xuống núi hành nghề đây sư phụ? Phải chờ cái chuông đó tự gõ thật sao?”

Trên đường đi, Khâm nghi hoặc hỏi.

Thất Sơn Quán có đạo sĩ, Thời Khâm không nhận mình là đạo sĩ, Thất Sơn Quán chỉ có một đạo sĩ duy nhất là Trần Cảnh Phổ.

Nhưng lời sấm truyền từ đời sư tổ Trần Vân Tử đã khiến Cảnh Phổ không xuống núi.

“Chúng ta là phòng tuyến cuối cùng của giới đạo sĩ chánh đạo, trừ khi con quỷ đáng sợ nhất xuất hiện, khi ấy chuông đình Thất Sơn sẽ tự gõ vang, nếu không chúng ta không được tự ý xuống núi.”

Cảnh Phổ thuật lại lời nói đó.

“Quỷ có linh, một khi chúng cảm nhận thấy chúng ta, chúng sẽ lẩn trốn và mưu hại dân lành, rất khó bắt lại, ảnh hưởng đến các đạo sĩ khác hành nghề.”

“Thứ hai, trước khi thọ mệnh cạn kiệt, chúng ta có thể đi theo thiên ý để tìm kiếm người kế tục Thất Sơn đạo thuật đời tiếp theo.”

Thời Khâm thở dài một hơi, ưu sầu nói: “Nếu không thể xuống núi, biết bao giờ con mới có thể kết thúc ân oán này đây.”

Cảnh Phổ mỉm cười: “Con cứ bình tĩnh chờ đợi, nhân đã gieo, quả dù muộn vẫn sẽ đến.”

Cảnh Phổ vỗ vai người đệ tử, từ tốn nói:

“Mấy năm nay vất vả cho con, thuốc thang của thầy trò ta đều do con tự mình đến sơn trang lấy.”

“Chuyện vặt, sư phụ đừng để trong lòng.” Thời Khâm xua tay đáp.

Hai thầy trò vừa nói xong, trước mặt họ đã là mái hiên nhỏ nơi treo chiếc chuông đồng đen to lớn, chuông đã hoen rỉ do năm tháng, không biết nó đã tồn tại nơi đây bao mùa tuế nguyệt.

Ngộ thay, bầu trời hoàng hôn đột ngột chuyển đen, kéo đến vô số mây mưa, gió lạnh nổi lên.

“Trời chuyển mưa rồi sao? Hôm nay vừa qua quỷ tiết, có trăng gầm tháng bảy, là ngày cô hồn lang thang tìm kiếm cơ hội siêu sinh, nếu không có trăng sáng chỉ sợ nhiều người gặp chuyện không may.”

Vốn dĩ tâm tình vui vẻ, Cảnh Phổ nhìn trời chuyển mưa thì có chút cảm khái, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng gì.

Cô hồn vốn là một dạng tái sinh của con người khi c·hết yểu, sau bảy ngày họ phải quay về địa phủ để siêu sinh.

Những cô hồn được thả ra vào ngày gầm tháng bảy là những vong hồn tội ác bị đày ở Địa Ngục, thần thánh vốn từ bi vô lượng, Diêm Vương mở cửa Quỷ Môn Quan vào ngày 2/7 âm lịch hàng năm, để cho những cô hồn được quay về dương thế.

Nếu làm nhiều việc tốt thì sẽ được luân hồi và đầu thai làm người. Còn nếu làm việc xấu, hoặc đang còn công việc dở dang, vấn vương trần thế thì sẽ trở thành lệ quỷ, mãi mãi không siêu thoát và đầu thai được.

Chính vì thế Cảnh Phổ không hề lo lắng ma quỷ hại người, điều đáng quan ngại là khi trăng bị che mất, âm khí dâng cao, ảnh hưởng đến vận rủi và sức khỏe một số người yếu vía.

Nhưng mà… vì sao hắn chợt có cảm giác bất an?

Cảnh Phổ khẽ nheo mắt, gió lạnh lúc này đã thổi mạnh hơn, bầu trời như tấm sương đen che lắp cảnh vật xung quanh.

Cảnh Phổ bấm tay tính toán.

Hắn cau mày, hai mắt như điện nhìn về phương xa, quả quyết nói:

“Điềm đại hung, có người dẫn quỷ!”

Ai cả gan làm điều đó?!

Chắc chắn kẻ dẫn quỷ oán hận rất lớn, vừa qua quỷ tiết, lệ quỷ rất nhiều, dẫn quỷ chắc chắn sẽ mất kiểm soát, g·iết người vô tội.

Chỉ sợ người dẫn quỷ cũng không khống chế được.

Cảnh Phổ chắc lưỡi, mặc dù như thế, hắn vẫn không thể xuống núi được!

Thời Khâm bỗng nhiên hét lên:

“Sư phụ mau nhìn!”

Cảnh Phổ xoay đầu nhìn chiếc chuông, chỉ thấy cây gỗ đánh chuông được treo dây tựa như bị thế lực vô hình kéo ra xa, sau đó mạnh mẽ gõ thân chuông.

BOONGG!

BOONGGG…

BOONGGGG…

Ba hồi chuông vang vọng như đánh thẳng vào tim Cảnh Phổ và Thời Khâm, hắn mở to kinh ngạc.

Hồi chuông dai dẳng như tiếng ai than khóc vang vọng Thiên Cấm Sơn, báo hiệu cho một tràng gió tanh mưa máu sắp tới.

......

Hoàng hôn buông xuống chân núi, không gian trở nên mù mịt.

Có một người phụ nữ ngồi cạnh dòng suối nhỏ giặt đồ, cô đột nhiên chú ý đến một mảnh vải đỏ trôi theo dòng nước.

Giữa một sắc trời mù mịt như này, mảnh vải đỏ rực ấy nổi bậc vô cùng, cô gái không kiềm lòng được mà chạy ra vớt nó lên.

Nắm miếng vải trong tay, cô gái yêu thích không buông, cô dường như bị cuốn hết tâm trí vào màu đỏ như máu của nó, nắm trong tay có cảm giác mềm mại hơn cả da người!

Đột nhiên, một thân ảnh gầy gò nhợt nhạt xuất hiện sau lưng cô gái, mái tóc nó dài chạm đất.

Cô gái hoảng hốt quay lại nhìn, phía sau cô nào có ai khác.

Cô gái có phần sợ hãi, bèn nhanh chân lấy miếng vải đỏ cùng sấp đồ đang giặt chạy về nhà.

Cô nào biết rằng phía sau lưng mình có một thân ảnh gầy gò đang ôm chặt lấy lưng cô.

Hơn nữa, có vài ba thân ảnh tay chân dài thòng bò dưới đất, đuổi sát phía sau cô gái, chúng bò theo cô về nhà.

(*1): Xu thất đế là một xâu bảy đồng tiền cổ.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây