Thất Sơn Đạo Sĩ

Nhất Điếu Tàn Canh

Chương 18: Ai Mua Quan Tài Lúc Nửa Đêm? (1)

ĐÂY LÀ TRUYỆN NGẮN LẺ, CHỈ CÓ 2 PHẦN. KHÔNG LIÊN QUAN TRUYỆN CHÍNH.

“Vì không có bằng chứng, nhân chứng thuyết phục để đưa ra kết án cuối cùng, toà tuyên bố ba bị cáo Đinh Lực, Dương Hữu Phước, Tô Hoàng vô tội!”

Cốc!

Thẩm phán lạnh lùng cất tiếng, tay đập mạnh búa gỗ. Lời tuyên bố này của ông ta khiến cho ba gã thiếu niên đứng trong vành móng ngựa hé miệng cười gằn, thái độ hả hê.

Mà đối diện bọn hắn, một người đàn ông trung niên hai mắt đỏ hoe nhất thời á khẩu, trăm lời cay đắng bị nén lại không thốt thành câu, cuối cùng ông giận dữ hét toáng lên: "Không công bằng!"

"Con gái tao bị ba thằng súc sinh này hãm h·iếp tới c·hết, tại sao tụi nó lại vô tội?!"

Càng hét người đàn ông càng mất kiểm soát, nước mắt giàn giụa, ông ta chỉ mặt thẩm phán mà quát to: "Tụi mày đã ăn bao nhiêu tiền của bọn nó hả? Công lý của tụi mày ở đâu?! Con gái tao chỉ mới 20 tuổi thôi, nó bị mấy thằng nghiệt súc này c·ưỡng h·iếp tới c·hết, tại sao tụi nó lại vô tội?!"

“Mày phải g·iết bọn nó! Băm thây bọn nghiệt súc này ra!”

"Công tố Trần Khôn! Anh nên chú ý lời nói của mình." Thẩm phán lớn giọng quát.

"Tất cả chứng cứ mà anh đưa ra đều không có giá trị hữu hiệu chứng minh hành vi phạm tội của ba bị cáo Tô Hoàng có thật. Nếu anh tiếp tục nói những lời thô thiển, nhạo báng hội đồng xét xử thì cẩn thận anh mới là người có tội!"

"Kết thúc phiên toà!" Thẩm phán quát.

Sau đó lão đứng dậy, cùng với tất cả thành viên hội đồng xét xử lạnh lùng rời đi.

Nhìn bóng lưng ông ta, Trần Khôn há to miệng, nổi uất ức nghẹn tại cuống họng, nắm đấm ông xiết chặt lại thể hiện ngọn lửa hận hừng hực trong lòng.

Trần Khôn xoay mặt nhìn ba gã thiếu niên đang được công an giải ra ngoài, vừa lúc trông thấy bọn hắn cười trêu tức nhìn ông, dường như chúng rất hả hê trước sự giận dữ của ông ta.

Cứ thế, ba người bọn hắn được hộ tống rời khỏi toà án trong ánh mắt nhìn chằm chằm của ông Khôn. Theo sau đó, những người theo dõi vụ k·iện t·ụng có mặt tại phiên toà cũng đứng dậy rời đi.

Lúc này Trần Khôn mới kịp nhận ra, toàn bộ người theo dõi vụ k·iện t·ụng từ sớm đến giờ đều chung một giuộc với ba gã thiếu niên đó.

Bọn hắn ngang nhiên mặc áo ngắn tay khoe những hình xăm trổ trên người, lại ung dung ngồi xem xử án như xem kịch. Sở dĩ ông nhận ra bọn chúng bởi chính lũ khốn nạn này đã có mặt tại nơi con gái ông mất!

Nhìn lấy hết thảy những chuyện đang diễn ra trước mắt, Trần Khôn đột nhiên bật cười, giọng cười trêu ngươi, có nửa phần giận dữ lại có nửa phần bất lực.

"Ha ha ha... ha ha... con gái ngoan của ba, con gái của ba. Con c·hết quá oan rồi!" Trần Khôn cười to, hai mắt đỏ rực.

Con gái ông - Trần Diệu Linh, năm nay mới 20 tuổi đầu, cái tuổi đáng lẽ phải tận hưởng nhựa sống của tuổi trẻ, cùng bạn bè trang lứa trải qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ.

Để rồi giờ đây ông đột nhiên nhận được tin dữ con gái ông mất tại chỗ làm. Người quản lí hộp đêm nói rằng do Trần Diệu Linh dùng ma tuý quá liều dẫn đến sốc thuốc mà đột tử.

Khi nghe tin dữ đó, Trần Khôn đang làm việc tại công trường giống như bị sét đánh giữa trời quang. Ông buông hết công việc hớt ha hớt hải chạy tới hộp đêm mà Diệu Linh làm thì phát hiện cô đ·ã c·hết trong phòng kín, trên người không một mảnh vải che thân, da thịt bầm dập tím tái, mặt mũi thì máu me bê bết.

Trong căn phòng này còn có ba tên thanh niên quần áo xộc xệch, thậm chí quần nhỏ còn chưa kéo lên, chúng nằm phè phỡn trong phòng với gương mặt phê pha, tận hưởng. Chính là ba người Tô Hoàng, Đinh Lực và Dương Hữu Phước đó.

Vừa nhìn thấy cảnh này Trần Khôn đã đoán được chuyện gì xảy ra, ông nhất thời đánh mất lí trí, muốn xông lên g·iết c·hết ba thiếu niên đó. Nhưng kết quả bị đám côn đồ xăm trổ có mặt tại hộp đêm mạnh mẽ ngăn ông lại, chúng còn tẫn ông một trận nhừ tử, mất đi ý thức.

Đợi đến khi ông Khôn tỉnh lại thì nhận ra mình và t·hi t·hể con gái đã bị bọn chúng chở về nhà, ném ở trước cửa. Bà con hàng xóm thì đứng xung quanh chỉ trỏ bàn tán như được mùa, không một ai có ý định tiếp tay.

Chẳng lẽ con gái cứ thế oan ức c·hết sao?

Thời điểm đó, ông Khôn giận quá hoá điên, ông vét hết tài sản để nhờ bên công an vào cuộc, gửi đơn tố tụng h·ình s·ự lên toà án tỉnh, gần như tài sản trong nhà ông đều bán sạch. Nhưng kết quả cuối cùng chính là lời tuyên bố lạnh lùng của thẩm phán vừa rồi!

Tất cả chứng cứ mà ông tìm được dường như bốc hơi khỏi thế gian, toàn bộ hộp đêm không ai đứng ra làm chứng cho con gái ông. Bà con hàng xóm thì thay nhau cười nhạo con gái ông Khôn, họ luôn cho rằng Diệu Linh đi làm gái cho quán bar, cả người không có chỗ nào sạch sẻ. Họ không quan tâm Diệu Linh bị c·ưỡng h·iếp c·hết hay chơi đá mà c·hết, chỉ cho rằng cô xứng đáng bị như vậy.

Trần Khôn có tin con gái mình trong sạch không? Ông đương nhiên tin chứ!

Mặc cho bà con hàng xóm dùng miệng đời mạt sát Diệu Linh, mắng chửi cô là g·ái đ·iếm hộp đêm. Thế nhưng ông Khôn luôn tin tưởng và yêu thương cô hết mực, nó nói với ông rằng nó làm vũ công nhảy trong quán bar, tiền kiếm là tiền sạch, nó không làm chuyện gì xấu hổ với gia tiên.

Ông đương nhiên tin chứ!

Con gái một thân một mình kiếm tiền đã đủ vất vả, ông vì sao lại trách con bé làm nghề đó chứ? Có trách chỉ trách Trần Khôn ông bất tài vô dụng!

Mẹ Diệu Linh bất hạnh q·ua đ·ời vì bệnh u·ng t·hư khi cô còn rất nhỏ. Kể từ đó Trần Khôn gà trống nuôi con, ông chứng kiến Diệu Linh lớn lên trong vòng tay mình từng ngày. Nhưng do gia cảnh nghèo khổ khi ông đã dốc hết tiền bạc chữa trị cho vợ bất thành, lại vay thêm nợ ở ngoài, cho nên ông đã không thể nuôi Diệu Linh ăn học tới nơi tới chốn. Khiến cho cô phải tự thân bươn chải với đời khi còn rất nhỏ.

Chưa lần nào mà Diệu Linh ngửa tay xin tiền ông, chưa lần nào mà con bé mở miệng than vãn ba ơi hôm nay con mệt quá, ba ơi con bệnh rồi hay ba ơi tại sao nhà mình nghèo thế!

Có cô con gái hiếu thuận thế kia mà, Trần Khôn xót thương con bé còn không đủ, hà cớ gì ông trách nó được chứ. Đáng lẽ ông phải cho con gái cuộc sống tốt hơn, con gái ông xứng đáng có một gia đình, một người thương yêu nó hết mực chứ không phải cực khổ lo cho gia đình với ông. Diệu Linh thậm chí gác lại tình cảm cá nhân để tập trung đi làm kiếm tiền trả nợ cho gia đình cùng với ông. Nó đã cực khổ như thế, sao mà ông tin con gái mình làm g·ái đ·iếm, vì đập đá mà sốc thuốc c·hết kia chứ?!

“Linh con ơi...”

Trần Khôn cười một lúc thì ngừng, sắc mặt ông trở nên đờ đẫn, lại có phần lạnh lùng, hai mắt thì thẫn thờ, nhìn không ra ông đang buồn bã hay giận dữ. Ông Khôn xoay người rời khỏi toà án với những bước chân nặng nề.

Lúc này ở bên ngoài toà án, nhóm người xăm trổ vẫn đứng đợi ông Khôn, ba gã thanh niên Đinh Lực cũng đứng trong đó. Trông thấy ông Khôn xuất hiện, Dương Hữu Phước dẫn đầu bước tới, đứng trước mặt ông và lạnh giọng nói khẽ:

“Ông tốt nhất đừng làm phiền bọn này thêm lần nào nữa, nếu không ong sẽ đoàn tụ với con gái mình sớm đó, thằng già!”

Tô Hoàng đứng bên cạnh khinh thường cười: “Bọn tui không có thời gian rãnh rỗi đi theo ông hầu toà đâu. Đồ nghèo kiết xác!”

“Phiền phức thật, có đứa con gái thôi làm gì căng? Lấy vợ đẻ thêm đứa nữa đi.” Đinh Lực tỏ vẻ chán ghét ra mặt. “Nó chơi đá c·hết liên quan đéo gì bọn này mà kiện? Đã già còn khùng.”

Trần Khôn không đáp lời bọn hắn, ông chỉ lạnh nhạt nhìn thật kỹ gương mặt ba gã thiếu niên này. Bọn hắn nói rồi thì ung dung kéo nhau rời đi, nhóm người côn đồ khi đi ngang Trần Khôn cũng không quên vố lên đầu ông mấy bạt tai rồi cười ngông nghênh bước đi.

Trần Khôn từ đầu tới cuối không có phản ứng lại, ông chỉ đứng yên tại chỗ nhìn bọn hắn, sau đó ông lê từng bước chân nặng nề rời khỏi toà án, mặc cho trời trưa nắng gắt mà cuốc bộ về nhà.

Tuy bây giờ nắng nóng như lò thiêu, nhưng nó dường như không nóng bằng ngọn lửa hận trong lòng ông lúc này.

Đợi đến khi Trần Khôn về tới căn nhà xập xệ thì trời đã ngã sang chiều tối, ánh hoàng hôn nặng trĩu khuất bóng sau hàng tre. Lúc này, trước căn nhà tối tăm có một ông lão già khụ ngồi đợi, hai mắt ông ta đục ngầu, gương mặt ngờ nghệch, trông thấy Trần Khôn trở về, ông lão yếu ớt cất tiếng: “Về rồi đó hả Khôn ơi? Cháu của tao đâu rồi?”

Nhìn ông lão một hồi, Trần Khôn khó khăn lên tiếng: “Cái Linh nó đi làm xa rồi ba, có lẽ sau này không về thăm ba được nữa.”

Ông lão ngẩn ngơ, cái đầu lúc lắc, lại nói:

“Sao kì vậy mậy? Nó đi sao không nói cho ông nội nó tiếng nào hết vậy?”

“Hay là chê ông nội này già lẩm cẩm rồi.” Ông lão lầm bầm.

Trần Khôn hít sâu một hơi kiềm nén nước mắt, người đàn ông với gương mặt khắc khoải phải cố gắng lựa lời gạt cha già của mình.

“Dạ, cái Linh nó bận việc gấp nên đi vội không kịp báo cho ba. Chắc ít bữa nó rãnh việc nó về chơi với ba liền ấy mà.”

“Vậy à.” Ông lão ậm ừ, rồi lại ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt nhìn xa xăm. Thấy vậy, Trần Khôn lại dìu tay ông vào nhà, nhẹ giọng nói: “Tối rồi, vô nhà ngồi đi ba.”

“Trời còn sáng trưng mà tối gì mậy?” Ông lão khó hiểu.

Trần Khôn biết người cha già của mình lại dở bệnh lú lẫn, cho nên mặc kệ ông ấy phản đối, Trần Khôn dắt ông ấy vào nhà đặt lên chõng tre ngồi.

Sau đó Trần Khôn mới đi đến bàn thờ giữa nhà. Bên trên ngoài đặt di ảnh của các cụ xưa, còn có hai người anh quá cố của ông, nay lại có thêm di ảnh của Trần Diệu Linh, nhìn gương mặt hồn nhiên của con gái trên bàn thờ, ông Khôn đã không thể tiếp tục kiềm được nước mắt, hai dòng lệ nóng cứ thế chảy dài.

Người ta nói rằng, nếu một đứa trẻ mất đi cha mẹ thì gọi đứa trẻ đó là mồ côi, đàn ông mất vợ thì gọi là goá, phụ nữ mất chồng thì gọi là quả phụ. Nhưng tại sao không có tên gọi nào dành cho những người cha, người mẹ mất con? Đó là vì không có một từ ngữ nào để miêu tả về nỗi đau đó cả, không một từ nào...

Ngày hôm nay ông Khôn đã hiểu được nỗi đau ấy nó nghiệt ngã đến thế nào!

“Sao lại để cha mày đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vậy con ơi.” Ông Khôn thều thào, ông cắn chặt hàm răng để ngăn mình thút thít. “Mười mấy năm trước mẹ mày bỏ tao mà đi, nay mày lại bỏ ba đi. Ba làm sao sống tiếp đây con ơi!”

“Tại sao ông trời bất công với mày vậy hả cái Linh!” Ông Khôn đục ngầu mắt nhìn di ảnh con.

Phải mất một lúc lâu, Trần Khôn mới lấy lại bình tĩnh, dường như ông đã hạ quyết tâm, cho nên kiên định nói với di ảnh con gái: “Kiếp này con sinh ra ở gia đình này đã đủ thiệt thòi rồi, đã đủ uất ức rồi, nếu pháp luật không đòi lại công đạo cho mày, thì ba đòi.”

“Thằng Khôn này cả đời bị người ta khi dễ đủ rồi. Nếu ngay cả thù của con gái mà không trả được, tao còn sống làm gì nữa!” Trần Khôn hét to.

Ầm!

Dứt lời ông đập mạnh tay lên bàn thờ trút giận.

Lúc này, người cha già ngồi trên chõng tre vốn đang thẫn thờ nhìn xa xăm đột nhiên ngoảnh mặt nhìn Trần Khôn, đôi mắt vô hồn của ông ấy bỗng dưng có thần trở lại.

Chỉ thấy Trần Khôn đặt di ảnh con gái lên bàn thờ rồi bước ra sau bếp lấy con dao quắm, sau đó trở về gian nhà trước, dưới bàn thờ lấy ra một hộp đồ gỗ, ông mở hộp đồ này ra, ở bên trong có rất nhiều dao găm nhỏ cùng một quả lựu đạn. Nhìn kiểu cách thì những con dao găm này rõ ràng là tàn vật từ thời c·hiến t·ranh còn sót lại, cùng với quả lựu đạn kia.

Trần Khôn lấy mấy thanh dao găm cho vào túi quần và túi áo, quả lựu đạn thì cẩn thận bỏ vào trong người. Cuối cùng, ông lại bước ra sau hè lấy một chai thuốc sâu, đem nó tới trước mặt người cha già. Ông Khôn đắng đo một hồi lâu, hai mắt đẫm nước nhìn người cha già lú lẫn của mình, rồi khó khăn cất tiếng.

“Ba.”

“Cá kho con để trong tủ, ngày mai con có việc không về, ba có đói thì lấy cá kho đó ăn.”

“Ba nghe không?”

Ông lão gật đầu.

Trần Khôn mếu máo nói tiếp: “Còn cái chai này. Nếu mà hai ba bữa sau mà ba không thấy con về á. Ba uống nó nghe ba. Ba uống nó rồi con với cái Linh đón ba.”

“Mày đi làm với cái Linh à?” Ông lão bập bẹ hỏi.

“Dà. Con đi ít hôm.” Trần Khôn lại cẩn thận dặn dò: “Ba nhớ kỹ nghe ba. Cái chai này ba đừng có uống liền. Chừng nào mà hai ba bữa không thấy con về hả uống nghe ba.”

Ông lão không đáp lời Trần Khôn, mà dùng ánh mắt sáng tỏ nhìn ông. Trần Khôn lập tức nhận ra ba mình khác thường, ông liền hỏi: “Ba tỉnh táo lại chút rồi hả, ba nhớ con nói gì nãy giờ chưa?”

Ba của ông đã bị lú lẫn hơn nửa đời người, đôi khi tỉnh táo lại đôi chút, giống như lúc này.

Đối với câu hỏi của Trần Khôn, ông lão đột nhiên khàn đặc hỏi lại: “Cái Linh nó c·hết rồi phải không?”

Trần Khôn như bị sét đánh ngang tai, ông giật mình nhìn ông lão: “Sao ba biết?”

“Có ai còn sống mà để ảnh trên bàn thờ hả Khôn?” Ông lão ôm đồm đáp.

Trần Khôn nhất thời không biết trả lời thế nào, thấy ông lão đột nhiên minh mẫn trở lại sau từng ấy năm, Trần Khôn ngũ vị tạp trần, trong lòng phức tạp không biết nói cái gì.

“Con...”

“Nhìn con xem, điên khùng rất giống ba ngày xưa. Định đi trả thù cho con gái mà mạng cũng không cần hả, rồi cho ba mày t·ự t·ử c·hết theo phải không?” Ông lão khàn khàn nói.

“Con... con không biết làm cái gì nữa, để cái Linh c·hết oan như vậy con không cam tâm.” Trần Khôn thổn thức.

“Ba biết, mày sợ lỡ như mày c·hết rồi, còn một mình tao không ai chăm sóc, cho nên mới định tiễn tao đi cùng... Ba không trách mày.”

Ông lão nói tiếp: “Ba hiểu cảm giác của mày. Ngày xưa tao cũng thế. Mẹ mày bị lũ c·ướp trên rừng g·iết c·hết trước mặt tao, tao không phản kháng được tụi nó. Chỉ biết nhìn bã c·hết tức tưởi.”

Trần Khôn giật mình nhìn ông lão, đây là lần đầu tiên ông biết được sự thật về c·ái c·hết của mẹ mình, hồi đó tới giờ ông chỉ nghe người ta nói do bà ấy lên máu đột quỵ mà c·hết, ai mà dè nguyên nhân phía sau lại tàn ác đến thế.

Ông lão nói tiếp: “Trần Can tao tay trắng lập nghiệp, thân cô thế cô, không ai chịu giúp tao bắt bọn chó đó lại.”

Nói đến đây, ông lão Trần Can đột nhiên hỏi:

“Mày có biết vì sao ba mày lại trở thành ngu ngu dại dại hơn nửa đời người không Khôn?”



“Bác sĩ nói não ba bị lão hoá, mắc bệnh mất trí nhớ hiếm gặp. Không phải sao?“” Trần Khôn nghi hoặc.

Ông lão lắc đầu, gương mặt già nua nở nụ cười cằn cỗi, đáp: “Đây là cái giá mà tao phải trả để g·iết lũ c·ướp đó!”

Nghe thế, Trần Khôn kinh ngạc há to mồm.

....

Nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực, tiếng dế kêu ngoài đồng đều đặn vang lên, dẫn đường cho những cơn gió lạnh len lỏi qua hàng tre, tạo ra tiếng kêu kẻo kẹt thê lương.

Đang lúc người ta còn đang say giấc, có một người đàn ông tay cầm ngọn đèn dầu đi băng băng ra sau hè, tay còn lại nắm chặt cây xẻng. Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, gương mặt căng thẳng của Trần Khôn hiện ra, ông ta đi một mạch đến chốn mồ mả lạnh lẽo, rồi dừng lại nơi nấm mồ của Trần Diệu Linh mới chôn không lâu, đất vẫn còn tơi xốp, xung quanh tối đen như mực.

Trần Khôn đặt ngọn đèn dầu cùng cây xẻng xuống đất, nhìn di ảnh con gái trên bia mộ, ông cắn răng hạ quyết tâm, lấy ra bó nhang, đốt nó lên rồi thành khẩn khấn vái.

“Con gái, ba đến thăm con đây.”

“Mày đ·ã c·hết quá oan ức rồi Linh ơi. Ba muốn trả thù cho mày nhưng ba tài hèn sức mọn, một mình ba không làm gì được mấy thằng nghiệt súc đó.”

“Nay ông nội mày chỉ cho ba cách để trả thù bọn nó, không biết có được hay không nhưng ba sẽ thử, bằng mọi giá ba sẽ g·iết sạch mấy thằng nghiệp chướng đó để chôn cùng mày.” Nói đến lời cuối cùng, giọng Trần Khôn gằn mạnh, ông khấn: “Hôm nay ba xin đào xác con lên, mong con gái đồng ý.”

Dứt lời, ông đem bó nhang cắm mạnh xuống đất rồi dập đầu lạy ba cái.

ẦM!

Hành động của ông vừa dứt, một tiếng sấm rền vang vọng giữa trời đêm, tia sét chói loá chiếu rọi cả cánh đồng, để lộ thân ảnh cô độc của Trần Khôn đang khấn lạy bên nấm mồ. Trần Khôn hít sâu một hơi, nắm lấy xẻng bắt đầu đào mộ. Mà nương theo đó, giông gió từ bốn phương tám hướng kịch liệt nổi lên, báo hiệu một cơn mưa lớn đang kéo đến.

Cùng lúc đó, ông lão Trần Can ngồi trong nhà ngẩng đầu nhìn trời giông, một chút tỉnh táo cuối cùng của ông ta biến mất bằng tiếng thở dài não nề: “Nghiệp chướng a nghiệp chướng, cuối cùng thì tui cũng không thoát khỏi số phận bị nghiệp quật mà ông nói rồi đạo sĩ di quan a!”

Xộc!

Trần Khôn sắn mạnh xẻng xuống, đào lên từng lớp đất. Ban đầu ông còn sợ hãi, nhưng theo từng xẻng đất được đào lên, những kí ức về đứa con gái ngây ngô mà ông chăm sóc từ bé đến lớn lại hiện ra.

Diệu Linh với nụ cười hiếu thuận lấn át tâm trí Trần Khôn, mới ngày nào gia đình ba người con vây quần bên nhau, cười đùa vui vẻ cùng với người cha già. Thế nhưng hôm nay con gái bị người hãm h·iếp mà c·hết, thây chôn dưới đất lạnh, lửa hận trong lòng Trần Khôn thiêu đốt kịch liệt, sắc mặt ông ngày càng dữ tợn mà vung mạnh tay đào đất.

Xộc! Xộc!

Trần Khôn nào biết rằng, mỗi một xẻng mà ông đào xuống, người cha già Trần Can ngồi trong nhà đều đau đớn ôm ngực. Chỉ một lúc sau đó, lão đã không kiềm được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng do thần trí của lão Can không được tỉnh táo nữa, lão không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình, chỉ biết cười ngây ngô nhìn máu từ miệng mình chảy xuống đất.

Xộc!

Ngoài đồng xa, Trần Khôn với mồ hôi đầm đìa trên mặt không ngừng vun xẻng đào đất. Cho đến khi lớp đất cuối cùng được đào lên, chiếc quan tài mộc mạc của Diệu Linh xuất hiện dưới ánh đèn dầu mờ ảo. Đến tận lúc này Trần Khôn mới dừng tay lại, ông ngồi thở hổn hển nhìn nó, trong đầu ông nhớ lại lời người cha già Trần Can nói lúc chiều.

“Năm xưa, lúc tao không biết nên trả thù cho mẹ mày thế nào thì tao vô tình phát hiện một nơi, ở đó người ta chấp nhận giúp tao g·iết sạch lũ ác bá kia!”

“Ba gặp được tổ chức sát thủ?” Trần Khôn hồ nghi.

Trần Khôn dùng xẻng cạy đinh nắp quan tài lên, một mùi ô uế lập tức xộc ra ngoài.

“Họ là đạo sĩ!” Trần Can run giọng đáp.

Trần Khôn vừa ra sức cạy đinh, lời của cha già Trần Can vừa vang vọng trong đầu ông.

“Trong làng ta có một trại hòm tên Hồng Trần, buổi sáng bán hòm cho n·gười c·hết, nửa đêm lại bán hòm cho người sống.”

Giọng già nua của Trần Can run rẩy: “Chỉ cần con chấp nhận cái giá mà họ đưa ra... thì ai họ cũng chôn cho mày!”

“Yaaa!” Trần Khôn hét to. Ông dùng hết sức bật nắp quan tài lên.

Ngay lập tức, t·hi t·hể Trần Diệu Linh trắng bệch lộ ra dưới ánh đèn dầu. Trần Khôn dù đã chuẩn bị tâm lí vẫn sợ điếng hồn. Bởi vì đã qua ba ngày c·hết, tử thi của Diệu Linh đang rơi vào quá trình phân huỷ nặng, giòi bọ lúc nhúc trên khắp t·hi t·hể cô. Các phần da thịt bong tróc khỏi cơ thể, hai con mắt bị trương to, lồi ra khỏi hộc sọ, không những vậy, lưỡi cũng bị sưng phình, đẩy mở khoang miệng và lộ ra ngoài.

Trần Khôn sau một thoáng sợ hãi, rất nhanh lấy lại tinh thần. Nhìn t·hi t·hể con gái thê thảm đến mức này, ông lại nổi cơn điên hận, đau lòng đến mức không kiềm được nước mắt rơi xuống.

Những lời nói cuối cùng của Trần Can lại hiện lên trong đầu ông, giọng lão run rẩy: “Điều kiện đầu tiên là mày phải đào mồ cái Linh lên, đem xác nó tới chỗ bọn họ. Chấp nhận cái giá mà họ đưa ra, chuyện còn lại bọn họ sẽ lo hết cho mày!”

Trần Can run lẩy bẩy nói tiếp: “Bọn họ được gọi là đạo sĩ di quan!”

Ngay lập tức, Trần Khôn trải ra một miếng mủ lớn trên đất, sau đó đưa tay hốt t·hi t·hể Diệu Linh lên. Những phần t·hi t·hể cô rụng rời khiến ông không thể một lần bế cô lên được, chỉ có thể nhẹ nhàng nhấc phần thân trên kéo lên, cả quá trình có mùi h·ôi t·hối nồng nặc làm ông muốn ói mấy lần. Đang lúc ông kéo lên, phần bắp thịt ở chân cô rơi xuống, sau đó là hai con mắt nằm ngoài hộc sọ cũng rơi ra, Trần Khôn nhanh tay tóm lại được. Ông kéo t·hi t·hể Diệu Linh đặt lên đệm mủ, rồi nhét hai con mắt trở về hộc sọ cho cô, sau đó lại bước xuống mộ địa lượm miếng thịt bắp chân lên.

Trần Khôn cẩn thận kiểm tra bên trong quan tài, sau khi xác nhận tử thi của Diệu Linh đã gom đầy đủ, ông mới chậm rãi quấn miếng mủ lại, cột chặt t·hi t·hể cô bên trong.

Lách tách...

Lách tách...

Trần Khôn vừa quấn xác con gái xong, ông trời cuối cùng cũng không ngăn nổi cơn mưa, từng hạt mưa lạnh giá rơi xuống lưng Trần Khôn. Ông ra sức vác t·hi t·hể con gái lên vai, sau đó lê từng bước nặng nề đi trên đồng khuya. Chiếc đèn dầu có ống che gió nhưng không thể tránh khỏi cơn mưa như thác đổ này, Trần Khôn chỉ có thể khó khăn mò mẩm trong bóng tối.

Ông không dám đi ra đường lộ, dù bây giờ là nửa đêm nhưng nếu có người phát hiện thì hỏng chuyện. Trần Khôn men theo đường đi mà người cha già Trần Can chỉ dẫn, ngửi lấy mùi hôi thôi của t·hi t·hể con gái, ông không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn ra sức không biết mệt.

Khoảng nửa giờ sau đó, khoảng không tối đen như mực trước mặt Trần Khôn được xua tan bởi ánh đèn lồng dưới hiên nhà gần đó. Lúc này, cả người Trần Khôn ướt đẫm, miệng thở hào hển, ông dùng tay lau mặt mình để cố nhìn rõ bảng hiệu của căn nhà này.

Trại hòm Hồng Trần.

“Tới rồi.” Trần Khôn mừng rỡ.

Ông vác t·hi t·hể con gái tiếp cận trại hòm, từ bên ngoài nhìn vào thì trại hòm này rất cổ xưa, vách tường bên ngoài thập phần mục nát, cửa trại cũng loang lổ dấu tích năm tháng, trên cửa còn dán hình hai vị thần mặt bặm mày trợn mà ông Khôn không biết đó là ai. Trần Khôn không chút do dự gõ cửa, đồng thời hô to lời mà người cha già Trần Can dạy:

“Có lão tửu quỷ ở trong không? Tui muốn mua quan tài.”

Chủ nhân của trại hòm Hồng Trần này được bà con gọi bằng cái tên thân thương là chú chín, người ta cũng chỉ biết ông gọi là chú chín thôi, tên thật thì không rõ. Từ khi ngôi làng này thành lập thì chú chín với mấy ông đồng nghiệp đã đến đây mở trại hòm, hòm ông bán rất rẻ, gặp nhà có gia cảnh nghèo khó có khi lại cho không.

Đó là ban ngày, có ít người biết được ban đêm chú chín còn bán hòm cho người sống!

Để mua quan tài cho người sống thì câu đầu tiên gọi ông ta phải là lão tửu quỷ.

Trần Khôn hô rồi thì đứng đợi, rất nhanh cửa trại hòm kẻo kẹt mở ra. Đập vào mắt Trần Khôn là một người không biết là nam hay nữ, tóc tai rủ rượi xuống tới hông, đeo mặt nạ vô diện bằng gốm, quần áo trên người lam lủ rách rưới, lưng hơi còng xuống.

Khiến Trần Khôn kinh ngạc nhất chính là trên lưng người này đang vác một thứ rất giống xác ướp trẻ con, nó được quắn chặt trong băng gạt cũ kỹ, cái xác này to như một đứa trẻ mười tuổi. Ông Khôn lại chú ý tới tay chân kẻ này, y ta đi chân trần, tay chân khô cằn đầy gân guốc, cả tay và chân đều có móng đen dài ngoằng như vuốt hổ.

Vừa gặp đối phương, trong đầu Trần Khôn bất giác xuất hiện một câu hỏi: “Kẻ này là người sao?”

Ông lấy lại tinh thần hỏi: “Có phải lão tửu quỷ không?”

Kẻ này không đáp lời ông Khôn mà hỏi ngược lại bằng chất giọng khàn đặc của người đàn bà: “Mua quan tài?”

Trần Khôn đật đầu.

Nghe vậy, người đàn bà mới nhìn tử thi Diệu Linh sau lưng Trần Khôn qua kẽ hở trên mặt nạ, sau đó bà ta xoay người quay trở vào trong và nói: “Vào đi.”

Trần Khôn vội vàng bước theo người đàn bà, cánh cửa trại hòm phía sau tự động đóng lại. Vừa mới bước vào trong, Trần Khôn lại phát hiện nơi này còn có ba người khác, ngoại trừ ông lão có gương mặt say men ngồi giữa chính điện thì hai kẻ còn lại đều có ngoại hình dị hợm như người đàn bà trước mặt.

Một kẻ thân cao ba mét với đầu gần chạm tới nóc nhà, hình thể của hắn thô cuồng, thân mang chiến giáp nứt nẻ từ thời phong kiến, đầu chùm vải bố nhìn không thấy dung mạo. Trần Khôn nhất thời choáng ngợp trước sự to lớn của đối phương. Kẻ còn lại là một người thấp bé, thân cao chỉ tầm một thước, nhưng đầu to như cái thúng, trên người khoác áo mưa lá dừa, cũng đeo mặt nạ vô diện tương tự như người đàn bà nhưng có khăn chùm đầu che hết tóc, không rõ nam nữ. Điểm khiến Trần Khôn chú ý nhất trên người kẻ thấp lùn này chính là thanh rìu có ngoại hình đáng sợ trong tay đối phương, thanh rìu này to gần bằng y ta, lưỡi rìu vẫn còn hằn lên vô số máu khô.

Trần Khôn không tự chủ được nuốt nước bọt. Ông nhận ra điểm chung của mấy kẻ này là có phong cách ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, thậm chí là bẩn thỉu, từ trên người họ ông Khôn ngửi thấy mùi của c·ái c·hết, dường như bọn họ từ trong núi thây biển máu bước ra vậy.

Trại hòm Hồng Trần không có điện, toàn bộ đều dùng đèn cầy và đèn dầu thắp sáng. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, những kẻ này càng tỏ ra quỷ dị vô cùng. Trần Khôn hít sâu một hơ lấy lại bình tĩnh, ông nhìn lão già ngồi giữa chính điện, lão ta mặc áo như ăn mày, da dẻ nhăn nheo, nhưng mắt sáng như đuốc, lão đang ngồi nốc ngụm rượu ngon lành từ bình hồ lô.

“Ông là lão tửu quỷ?” Trần Khôn nghiêm giọng hỏi.

“Lão hủ là tửu quỷ, sống để uống rượu, c·hết cũng thành quỷ rượu.” Ông lão cười lất cất, rồi lấy giọng ngà ngà say hỏi: “Là ai chỉ cậu đến đây mua quan tài?”

“Ba của tui, Trần Can.”

Lão tửu quỷ nghe vậy gật gù đầu, đồng thời vạch cuốn sổ cũ kỹ trên bàn đưa đến dưới đèn dầu để xem. Mắt lão lờ đờ tìm tòi từ trang này sang trang khác, qua một lúc lâu thì lão cũng tìm thấy cái tên Trần Can, tửu quỷ nhìn cái tên này một chút rồi đưa mắt lên nhìn kỹ Trần Khôn. Lão chợt dở giọng trêu tức:

“Thấy ta nói có sai không, thằng con trai út của gã tiều phu trên rừng năm xưa tìm tới rồi.”

Nghe vậy, người đàn bà trước mặt Trần Khôn lạnh nhạt đáp: “Công đức của kẻ đó không đủ chung chi cho cuộc giao dịch, sớm muộn có ngày tuyệt tử tuyệt tôn, cả nhà toàn diệt. Không có gì bất ngờ.”

Nghe hai người đối thoại, Trần Khôn nheo mày khó hiểu: “Hai người đang nói cái gì vậy?”

“Ồ? Cha của cậu không nói cho cậu biết à?” Lão tửu quỷ khá ngạc nhiên, lão lại nốc một ngụm rượu rồi giải thích: “Năm xưa cha của cậu dùng hai phần hồn phách của mình để đổi lấy một lần giao dịch với bọn ta, hòng chôn kẻ g·iết vợ hắn. Chỉ chừa lại hồn Thai Quang để sống, còn lại thì thần trí, ý thức đều ngu muội.”

“Chỉ có điều bọn c·ướp đó quá đông người, cái giá đó không đủ, cho nên cần phải trả thêm.” Lão tửu quỷ lắc đầu.

“Vậy nên ông lấy hết tài sản của nhà tui à?” Trần Khôn hồ nghi.

Nhớ ngày xưa, gia cảnh nhà ông cũng thuộc dạng khá giả do cha ông rất giỏi làm ăn buôn bán, nhưng kể từ khi mẹ ông mất thì cả nhà đột nhiên đi xuống đột ngột, còn người cha đổ bệnh điên điên khùng khùng, e rằng đó là cái giá mà cha ông phải trả cho cuộc giao dịch này. Ai ngờ lão tửu quỷ bật cười, đáp:

“Tiền bạc đối với bọn ta chỉ là giấy chùi đít, lấy làm gì?”

Nhưng lão tửu quỷ chỉ vừa nói xong, người đàn bà liền hừ lạnh tiếp lời: “Bớt ba hoa, ông không cần tiền thì bọn ta cần, cao thượng cái gì?”

Đối với lời chế giễu của bà ta, lão tửu quỷ ho khan mấy tiếng, hạ giọng xuống: “Kệ ả ta, chuyện cái giá của cha cậu, bọn ta muốn chính là tuổi thọ của hắn.”

“Chôn 15 người thì đổi 150 năm thọ mệnh.”

“150 năm?!” Trần Khôn cả kinh, ông nhẹ nhàng đặt tử thi con gái xuống đất, rồi nghi hoặc hỏi lại: “Nếu lấy của ba tui 150 năm tuổi, tại sao ông ấy lại sống tới bây giờ?”

Tửu quỷ bật cười khằng khặc, lão nâng bầu hồ lô nốc ngụm rượu dài rồi mới đáp lời: “Cậu nghĩ hai thằng anh của cậu tại sao lại c·hết vậy?”

Lời của lão tửu quỷ khiến cho Trần Khôn đứng ngây ra như trời trồng, ông sực nhớ lại di ảnh hai người anh trai trên bàn thờ. Ông chỉ biết họ gặp t·ai n·ạn trên rừng mà c·hết, chưa từng nghe qua người cha già Trần Can giải thích cặn kẽ chuyện đó, dù nhiều lần ông cố hỏi.

“Không thể nào.” Trần Khôn không tin nổi lời của lão tửu quỷ, ông thì thào: “Chẳng lẽ ba tui bán mạng hai ông anh của tui chỉ để trả thù thôi ư? Ổng mất trí rồi sao?”

“Bán mạng con để trả thù cho vợ ư?”

“Không thể nào!” Trần Can kích động hô to, ông chỉ mặt lão tửu quỷ mà quát: “Mấy thằng khùng, mua thần bán quỷ, tui không tin mấy ông, thứ l·ừa đ·ảo!”

“Nếu mấy ông là đạo sĩ thì chẳng phải nên hành thiện tích cứu người sao? Mở miệng ra là lấy mạng người khác, đồ lang băm!”

Trần Khôn vừa dứt lời, một thanh kiếm ngắn bay v·út qua mặt ông, trong khi Trần Khôn chưa kịp giật mình, nó đã để lại một vết cắt ngang má ông rồi bay v·út ra sau. Nhờ đó mà Trần Khôn hoảng hồn, chỉ thấy vệt máu tươi trên má chảy xuống, ông mới nuốt nước bọt nhìn người đàn bà trước mặt, tay ả ta vừa lúc hạ xuống, rõ ràng là ả phi kiếm nhanh đến mức ông Khôn không kịp nhìn.

Gã to con cùng tên lùn cũng đang dùng ánh mắt lạnh nhạt khóa chặt Trần Khôn.

Người đàn bà lạnh giọng răn đe: “Chú ý cái miệng của ông, lần tới là bà đây cắt lưỡi ông ra đấy!”

Lão tửu quỷ bật cười, ôm đồm bảo: “Tẩu Tử, bớt giận, cẩn thận dọa sợ khách hàng của chúng ta đấy.”

Người đàn bà tên Tẩu Tử hừ lạnh, không để ý đến Trần Khôn nữa. Lúc này, lão tửu quỷ mới từ tốn nói: “Mấy lão già này không cần thiết lừa gạt cậu làm gì, nếu không tin thì có thể vác xác con gái này về, ở đây không ai ép buộc. Mà lại... ai nói với cậu là đạo sĩ thì phải hành thiện tích đức cứu người?”

Tửu quỷ nhếch miệng cười chế giễu nhìn Trần Khôn, lão tiếp tục nói qua men say: “Lão phu bán quan tài, cậu mua thì phải trả cái giá tương xứng, đúng không? Trên đời này ngoài phân chim với nước mưa ra thì làm gì có bữa cơm miễn phí?” Lão tu ngụm rượu, nói tiếp: “Đạo sĩ bọn ta làm việc đều coi trọng nhân quả, cha của cậu muốn chôn 15 mạng người, dựa theo nhân quả thì g·iết người phải đền mạng, 150 năm tuổi thọ là còn ít.”

“Nhưng để ông ta một mình trả thù thì có khi hai người cũng không chôn nổi. Bọn ta giúp cha cậu chôn trọn 15 người là thỏa nguyện vọng của ông ta rồi, nhưng nghiệp chướng thì cha cậu phải tự gánh, tăng thêm tội bán mạng con, nghiệp lực mà ông ta phải gánh là quá sức một người bình thường.”



“Đổi đi thần trí của mình, mạng của hai người con là còn ít đó, lão phu có chút thiệt thòi đây.” Lão tửu quỷ tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu, rồi nhấn mạnh lời: “Ta không ép buộc, do cha cậu tự chọn.”

“Giờ thì xem nghiệp lực nó quật nhà cậu thế nào? Cậu chắc là người rõ ràng nhất.” Lão tửu quỷ mỉm cười uống rượu.

Nghe hết lời của lão tửu quỷ, Trần Khôn không tự chủ được thẫn thờ ra một lúc, có lẽ ông bị sốc đến mức không thể cất lời. Nếu đúng như lời lão tửu quỷ nói thì sau tất cả mọi chuyện, người cha già Trần Can chính là người khiến cho cả gia đình nhà họ Trần nhà tan cửa nát, nghèo khó khôn cùng. Lão bán mạng cả hai người con để trả thù cho vợ, cuối cùng thì nghiệp quật khiến cho đời con cháu như Diệu Linh cũng không thoát khỏi số mệnh.

Nhưng suy cho cùng, Trần Khôn có thể trách Trần Can được không? Có lẽ trách, nhưng có lẽ lại không thể trách. Chính vì thế mà Trần Khôn nhất thời không biết phản ứng thế nào, trong lòng ngũ vị tạp trần, chua xót không nói nên lời.

Cuối cùng, Trần Khôn hai hốc mắt đỏ hoe, ông khuỵu người xuống nhìn t·hi t·hể thối rữa của con gái mà bất lực kêu than: “Ông trời ơi!”

Lão tửu quỷ nhóm người không ngăn cản Trần Khôn, để mặc cho ông ấy khóc nức nở như đứa trẻ. Bốn đạo sĩ lam lũ giống như một người qua đường, họ đứng yên bất động, mặt không hề đổi sắc trước cảnh sinh li tử biệt của hai cha con ông Khôn. Qua một lúc sau đó, Trần Khôn mới lấy lại tinh thần, ông ngẩng đầu nhìn lão tửu quỷ, giọng tàn nhẫn nói: “Tôi muốn các ông chôn ba người!”

Lão tửu quỷ nhoẻn miệng cười, đưa tay ra hiệu: “Mời.”

Trần Khôn đứng dậy, đi đến bàn lão tửu quỷ ngồi xuống đối diện ông ta. Lão tửu quỷ mới giải thích: “Lão phu chôn người không bàn kẻ tốt người xấu, chỉ cần trả giá đủ là được.”

“Nhưng nếu chôn người vô tội thì cái giá đắt hơn, 40 năm tuổi thọ cho một mạng, hoặc mạng đổi mạng. Còn nếu kẻ kia là người mang nghiệp lực nặng nề thì giá rẻ hơn một chút, chôn một người, giá là mười lăm năm tuổi thọ.”

“Chẳng phải vừa nói mười năm sao?” Trần Khôn nhíu mày.

Lão tửu quỷ lắc đầu, quả quyết đáp: “Riêng cậu phải gánh nghiệp quá lớn, mười năm không đủ, bọn ta phải gánh thay cậu một phần nên cái giá đắt hơn. Nếu trả giá thì về đi.”

Tẩu Tử đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Nghiệp ông lớn là do cha ông truyền lại, nghiệp báo vô hình nhưng nó luôn tồn tại và công bằng.”

Nghe vậy Trần Khôn ngẩn ra, ông đang tự hỏi nếu một mạng người đánh đổi bằng 15 năm, vậy ba người là bốn mươi năm tuổi thọ, ông có đủ thọ mệnh để trả không? Ông năm nay đã hơn năm mươi rồi, Trần Khôn không chắc mình có thể thọ đến bách niên!

Suy nghĩ một lúc, Trần Khôn thở dài bất lực, thừa nhận: “Xin mấy vị thứ lỗi, có lẽ tui không đủ thọ mệnh để trả cho cuộc giao dịch này.”

Dường như biết trước câu trả lời của ông, lão tửu quỷ bật cười khằng khặc, lão nhẹ giọng dụ hoặc: “Cậu sợ mình không đủ thọ mệnh để trả cho bọn ta đúng chứ? Vậy sao cậu không thử liều mạng đánh cược đi.”

“Bọn ta có rất nhiều cái giá để cậu trả, chỉ cần cậu quyết tâm muốn chôn ba người kia thôi.”

Lão vừa dứt lời, gã lùn bên cạnh đột nhiên cất tiếng, giọng nói của gã ta chói tai như thái giám: “Lão tửu quỷ nói không sai, ông nên cược cái mạng của mình đi, dù sao cũng phải c·hết thôi, nhưng ông có chắc một mình ông g·iết được ba người kia không?”

Vừa nói, gã lùn vừa lau máu trên thanh rìu của mình, giọng the thé kết lời: “Việc chôn người này, là nghề của bọn ta... ngươi muốn chôn ai, sáng mai đi viếng là được.”

Được gã lùn nhắc nhở, Trần Khôn mới nhớ lại ba người Đinh Lực. Kể từ khi ông tiếp xúc với bọn chúng thì bên cạnh bọn chúng luôn có một nhóm người hung thần ác sát thay phiên bảo vệ, cả phiên tòa hôm nay đều là người của chúng, không khó để đoán bọn này có gia thế khủng và địa vị cao trong xã hội. Nếu để ông một mình báo thù cho con gái thì nói thật, Trần Khôn cũng không chắc mình làm được.

“Nhưng... thật sự thì tui không chắc mình có đủ thọ mệnh trả cho mấy ông.” Trần Khôn vô lực lắc đầu.

Lão tửu quỷ đột nhiên nhoẻn miệng cười, gương mặt già nua tỏ ra bí hiểm vô cùng, lão thấp giọng hỏi: “Cậu nghĩ c·hết là hết sao? C·hết rồi vẫn phải trải qua muôn kiếp luân hồi, trải qua Âm giới Địa Phủ luận tội khảo hình.”

“Thọ mệnh không đủ... thì tăng nghiệp ở Địa phủ lên một chút...” Lão tửu quỷ cười nhạt: “Là đủ thôi.”

Trần Khôn giật nảy mình, đây là lần đầu tiên ông nghe qua chuyện Địa Phủ mà sợ hãi như thế, có lẽ do từ miệng đạo sĩ nói ra nên ông cho rằng Địa phủ thật sự tồn tại. Kết hợp với bốn gương mặt dị hợm của mấy người lão tửu quỷ nhìn ông, Trần Khôn càng thêm căng thẳng.

“Tăng nghiệp sao?” Trần Khôn lầm bầm.

Ông đưa mắt nhìn t·hi t·hể thối rữa của con gái trong túi mủ một hồi, nhớ lại cảnh con gái lõa lồ c·hết trên bàn cùng gương mặt phè phỡn của ba gã khốn kiếp kia, cuối cùng ông đứng bật dậy quát: “Được! Chỉ cần trả được thù cho con gái, thì dù cho có tắm trong chảo dầu trăm năm, Trần Khôn tui cũng cam tâm!”

Ông gằn giọng lên bằng sự hận thù vô biên: “Chỉ cần mấy ông phanh thây mấy thằng khốn đó ra, cái giá nào tui cũng chấp nhận!”

Nghe vậy, lão tửu quỷ nhếch môi cười, lão nâng bầu hồ lô rót cho Trần Khôn một chung rượu, rồi từ tốn nói: “Tốt, nếu cậu đã quyết định như vậy thì ngồi xuống đi, chúng ta cần kí tên xác nhận hợp đồng mua quan tài.”

Trần Khôn hít sâu một hơi lấy lại điềm tĩnh, ông ngồi xuống nốc hết chung rượu, rượu cay rát cổ, xé ruột xé gan, nhưng mặt Trần Khôn không hề đổi sắc.

Lúc này, trên bàn của lão tửu quỷ có một xấp giấy tờ xưa cũ, lão liền rút ra một tờ giấy trống, sau đó dưới hộc bàn lại lấy ra một ngón tay người khô quắp, da dẻ đen thui, có móng dài như vuốt. Trần Khôn âm thầm giật mình, chỉ biết im lặng nhìn lão ta.

Lão tửu quỷ bỗng nhiên nói: “Chịu đau chút nhé.”

“Hả?” Trần Khôn còn chưa kịp bất ngờ, một con dao bén nhọn lập tức cắt qua bàn tay ông. Chỉ thấy Tẩu Tử chụp lấy bàn tay ông đưa ra giữa bàn, lão tửu quỷ đẩy tới một chén nhỏ đợi sẵn, Tẩu Tử liền bóp chặt tay Trần Khôn để vắt máu ra chén. Trần Khôn lúc này mới nhận thức kịp, ông để yên cho cho người đàn bà Tẩu Tử vắt máu.

Trong lòng Trần Khôn trêu tức: “Mấy người này nhìn giống sát thủ hơn là đạo sĩ, ra tay nhanh thật.”

Tẩu Tử vắt máu Trần Khôn đến nửa chén thì ngưng, để ông thu tay lại. Phía đối diện lão tửu quỷ thở dài than vãn: “Cái thân già này của ta quá yếu rồi, máu huyết không hồi phục nhanh như tuổi trẻ nữa, không biết còn được hành nghề mấy lần nữa đây.”

Lão rút ra một con dao phổ ba, m·ũi d·ao có bốn cạnh, tựa như một mũi khoan, rồi liếc nhìn sang gã lùn, hỏi: “Thư Giảo, trong này ngươi tuổi thọ còn dài nhất, hay lần này ngươi đứng ra đại diện ha?”

Thư Giảo hừ lạnh, mắng: “Đồ cáo già, sống lâu quá thành tinh rồi phải không? Ông nên c·hết đi là vừa, công đức của ông đủ để đầu thai tốt rồi đó, để tụi trẻ bọn ta quản lí cái trại hòm Hồng Trần này cho.”

Lão tửu quỷ bật cười không đáp.

Tuy mắng vậy nhưng Thư Giảo vẫn xắn tay áo lên để cho lão tửu quỷ cắt bàn tay mình, nhờ vậy mà Trần Khôn mới thấy được bàn tay chai sạn với bộ vuốt đen ngòm khác thường của gã. Trần Khôn lần nữa giật mình, ông nhìn một lượt bốn người lão tửu quỷ, để chắc chắn rằng bọn họ là con người. Khiến Trần Khôn chú ý nhất chính là cái gã người khổng lồ đầu chùm vải bố trong gốc kia, nếu không phải nhìn thấy đôi mắt hắn ta di chuyển thì ông còn cho rằng đó là cái xác c·hết của người khổng lồ.

Rất nhanh, chén máu được đổ đầy, Thư Giảo liền thu tay lại, để cho lão tửu quỷ hành động. Chỉ thấy lão tửu quỷ đem ngón tay chậm rãi thả vào chén máu tươi, miệng lão vừa niệm thứ chú ngữ khó hiểu nào đó. Đợi đến khi ngón tay nằm gọn trong chén máu, lão liền nốc một ngụm rượu phun vào chén này, sau đó trở tay rút ra một lá bùa, lão đưa nó vào ngọn đèn dầu để đốt cháy rồi ném vào chén máu.

Bằng mắt thường có thể chứng kiến, nương theo lá bùa cháy rực, toàn bộ máu trong chén bị ngón tay hấp thu, chẳng mấy chốc mà cả chén bị rút cạn. Để lại một ngón tay với da dẻ hồng hào như của người sống vừa chặt xuống, riêng phần móng vẫn duy trì màu đen như than.

Lúc này, tửu quỷ mới nhắc ngón tay lên, lão dùng nó như một cây viết, bắt đầu điền từng chữ lên tờ giấy da dê.

Đầu móng tay viết tới đâu, máu từ trong ngón tay chảy ra thành mực.

Vừa viết, lão tửu vừa mở miệng hỏi: “Họ tên, ngày tháng năm sinh.”

“Trần Khôn, sinh ngày 6, tháng 9, năm 61.”

“61 à?” Lão tửu quỷ nheo mắt, bắt lấy bàn tay của Trần Khôn đưa tới ánh đèn dầu xem xét. Lão trầm ngâm một hồi rồi ngà ngà nói: “Tuổi Tân Sửu, mệnh Bích Thượng Thổ, là đất trên tường thành, lại thuộc cung Chấn hành Mộc.”

“Cậu đây là một người vô cùng tốt bụng, luôn che chở bảo vệ người khác, tính cách rất mạnh mẽ và quyết đoán. Tuy nhiên, hay vội vã và bộp chộp.”

Lão tửu quỷ nhìn Trần Khôn trêu chọc: “Chắc nghe thằng cha già Trần Can chỉ tới chỗ này là đào mộ con gái lên liền chứ gì?”

Trần Khôn bị nói trúng tính mình, chỉ biết liếm mép môi im lặng, không phản bác. Tửu quỷ bật cười: “Người à, lòng hận thù chính là con quỷ trong mỗi con người, cái gì cũng có thể làm để báo thù mà.”

Lão tửu quỷ xoay mặt nhìn gã đô con ra lệnh: “Phụng Tá, đi lấy một cái quan tài bằng gỗ Ngọc Am, bảy cây đinh gỗ cổ thụ cho cậu Khôn đây.”

Nghe lệnh, gã khổng lồ Phụng Tá lập tức đi vào nhà sau, mỗi bước đi của hắn đều gây ra chấn động nhẹ. Đợi đến khi Phụng Tá trở ra thì tay gã đang kéo theo một chiếc quan tài đơn sơ giản lược, đặt bên cạnh lão tửu quỷ. Mùi hôi chua từ cơ thể gã xộc thẳng vô mũi Trần Khôn, nhưng nó không khiến ông chấn động bằng việc tên to con này kéo chiếc quan tài hàng trăm kí chỉ bằng một tay.

Trần Khôn chần chừ một chút hỏi: “Ông... ông nói cái quan tài này cho tui hả?”

Lão tửu quỷ vừa viết chữ vừa gật đầu. Tẩu Tử bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng: “Ông nghĩ sau vụ giao dịch này ông còn sống à? Bọn ta bán quan tài cho người sống, người ta vào đây mua quan tài để chôn kẻ khác, cũng là mua cho bản thân mình, nghiệp báo luôn công bằng.”

Tẩu Tử nói tiếp: “Chuyện dùng quan tài hợp mạng để chôn, cốt là để ông có thể ra đi thanh thản một chút, đó là tâm ý của ông già tửu quỷ đó. Cũng là cái gọi là hành thiện tích đức mà ông nói.”

Trần Khôn nhìn bà ta, không phản biện. Nhưng vẻ mặt Trần Khôn thì không dấu được vẻ ê chề, ông không kiềm được mà bật cười trớ trêu.

Cái Linh bị kẻ thủ ác hãm h·iếp tới c·hết, c·hết trong tủi hận nhục nhã, thứ gọi là công lý bị chúng dùng đồng tiền bịt miệng, khiến cho cái Linh không thể gỡ oan, tử thi ngậm ngùi phân rã trong đất lạnh. Còn nơi mà muốn dùng mạng ông để trả giá thì có ý cho ông chút an ủi, họ không nói công lý, cái giá rất hung ác, nhưng việc những đạo sĩ này làm thật công bằng!

Qua một lúc sau, ngón tay được lão tửu quỷ viết cho bằng hết máu, nó trở nên khô quắp và tím ngắt như ban đầu. Lão vừa lòng gật gù, đem tờ giấy thỏa thuận đến trước mặt Trần Khôn rồi nói: “Đọc kỹ đi, quyết định rồi thì đóng dấu tay vào.”

“Bút sa là gà c·hết đó nha.” Lão cười giễu cợt, rồi nâng bầu rượu hồ lô uống một ngụm dài, chờ đợi Trần Khôn.

Trần Khôn căng mắt mà nhìn tờ giấy, nắm nó trong tay ông mới biết tờ giấy này được làm bằng da... cảm giác rất giống da người.

Trần Khôn đọc không sót chữ nào, nào là một mạng người đổi bằng mười lăm năm thọ mệnh, tổng ba người là bốn mươi lăm năm, nào là nghiệp lực tự mang, ông có chút khó tin hỏi: “Trường hợp ngoài ý muốn chôn nhiều hơn ba mạng người, nghiệp lực ở Địa phủ phải gánh thêm một ngày?”

Lão tửu gật đầu.

“Chỉ một ngày thôi sao?” Trần Khôn tưởng rằng ông ta mở lòng từ bi. Ai ngờ Thư Giảo bật cười the thé: “Ông đang vui cái gì thế? Một ngày ở Địa phủ là 2.700 năm ở dương gian đấy! Gắng cười nhiều vô.”

Nghe vậy Trần Khôn sững người lại, nhưng ông cũng không sợ hãi, chỉ thở ra một hơi rồi nói: “Được, tui chấp nhận cái giá này.”

Tẩu Tử liền bắt lấy tay ông cắt một vết ở ngón tay cái, Trần Khôn hiểu ý, ông dùng máu ấn mạnh một dấu lên tờ giấy da. Thư Giảo cũng nhanh chóng cắt tay mình để đóng dấu, hoàn thành bản thỏa thuận.

Lão tửu quỷ thu hồi tờ giấy này, lão vừa lòng gật đầu, đem nó cất dưới hộc tủ. Rồi lại lấy ra một tờ giấy khác, nói: “Có di chúc gì thì viết vô đây, nếu cậu không may hẹo sớm thì bọn ta có thể giúp được thì giúp.”

“Còn có phúc lợi này sao?” Trần Khôn ngạc nhiên, nhưng ông lại lắc đầu, đáp: “Trần gia bây giờ còn mỗi mình tui, viết di chúc làm cái gì chứ, nhà lại nghèo, không có ai hưởng. Nhưng nếu được thì... tui muốn hiến miếng đất nhà mình cho người nghèo khổ nào đó vô ở.”

Lão tửu quỷ cười xuề xòa: “Hiến cho bọn ta cũng được, bọn ta cũng nghèo kiết xác đây.”

Tẩu Tử nhếch môi khinh thường.

Lão tửu quỷ không thèm để tâm, thong thả nói: “Được rồi, bước cuối cùng.”

Dứt lời, lão lấy dưới hộc tủ ra một lưỡi dao nhỏ, nó chỉ dài bằng một ngón tay. Lão lại đứng dậy đi tới trước bàn thờ giữa điện, Trần Khôn tò mò nhìn theo, trên bàn thờ đó chưng bày rất nhiều tượng thần mặt hung mắt trợn, ở giữa đặt một sấp lá bùa cũ kỹ. Tửu quỷ lấy một lá bùa trên đó quay trở lại bàn, ông cắn ngón tay mình, dùng máu vẽ một loạt chú hình lên lá bùa, miệng thì niệm thì thầm gì đó. Cuối cùng, lão lấy lá bùa cuộn lưỡi dao lại, lên tiếng: “Há miệng ra.”

Trần Khôn giật mình, ông vẫn nghe lời há miệng ra. Lão tửu quỷ liền nhanh tay nhét nó vào trong miệng Trần Khôn. Ông Khôn cả kinh, theo bản năng muốn nhả nó ra, nhưng lá bùa dao này giống như được bôi trơn tru, nó tự động chui tọt vào cuốn họng ông rồi biến mất không còn cảm giác gì nữa.

Trần Khôn nhíu mày hỏi: “Ông vừa cho tui nuốt cái gì vậy?”

Lão tửu quỷ nhoẻn miệng cười: “Lỗ Ban Sát Thoại.”

“Chuyện bọn ta bán quan tài cho người sống là chuyện tuyệt mật, chỉ có người đủ duyên mới gặp. Còn nếu cậu cố tình kể chuyện này cho người khác biết, cho dù là cha mẹ, vợ con thì lá bùa Lỗ Ban Sát Thoại này sẽ hiệu nghiệm. Nó sẽ cắt cuốn họng cậu ngay!”

“Sống im lặng, c·hết mang theo, nhớ đấy.” Lão tửu quỷ nốc ngụm rượu cay.

Trần Khôn nghe mà giật mình, trong đầu ông bỗng nhớ tới người cha già Trần Can ở nhà, ông hoảng hốt hỏi: “Vậy ba tui, ổng có phải cũng nuốt lá bùa này không?”

Lão tửu quỷ không trả lời vấn đề này của ông, chỉ nói: “Xong việc ở đây cậu có thể về lo hậu sự cho cha cậu rồi.”

Trần Khôn há hốc miệng, nhớ lại hình ảnh người cha già ngồi đợi trước cửa nhà mỗi tối, ông phải chớp mắt liên tục để ngăn đôi mắt đỏ hoe rơi lệ. Ông khàn đặc hỏi: “Mấy ông có thể bắt đầu chưa?”

Lão tửu quỷ gật đầu, nghiêm giọng ra lệnh: “Cậu có thể đứng bên cạnh để xem. Tẩu Tử, Thư Giảo chuẩn bị nghi thức dẫn quỷ đi.”

Rốt cục thì cuộc mua bán quan tài này cũng bắt đầu, Trần Khôn đứng dậy đi đến gốc nhà, yên lặng nhìn nhóm người lão tửu quỷ hành động.

Chỉ thấy gã lùn Thư Giảo vào kho lấy ra một đống đèn cầy lớn, hắn cắm nó thành một vòng tròn giữa trại hòm. Phụng Tá thì bưng ra một cái trống to đặt kế bên Trần Khôn, còn Tẩu Tử thì xé bộc mủ ra, bà hất tử thi của Diệu Linh vào giữa vòng tròn, tử thi của cô đã sớm rệu rã, bị hất mạnh như thế thì thịt trên người rụng xuống liên tục, cơ thể nằm vặn vẹo như một đống bùn nhão.

Phần đầu trương sình rơi xuống hai con mắt, tóc tai rũ rượi rối bời. Trần Khôn chỉ biết nhíu mày mà nhìn.

Lão tửu quỷ thắp bó nhang cắm lên bàn thờ, đứng lạy những di ảnh bên trên. Sau đó đi đến tử thi của Diệu Linh ngồi xuống, quan sát thảm trạng của cô.

Lão đưa tay bấm đốt tính toán, miệng lầm bầm: “Con gái ông sinh năm 93?”

“Nó 93.” Trần Khôn gật đầu.

Lão tửu quỷ lại thì thầm: “Cô gái này tuổi Dậu, mệnh Kiếm phong kim, cung Cấn Thổ thuộc Tây Tứ mệnh.”

“Tốt nhất là gọi hồn Phù Hề!”

“Phù Hề? Con quỷ gà mặt người đó à?” Tẩu Tử lạnh rên, bà hỏi: “Bây giờ đã cuối canh Ba, ông gọi con quỷ Phù Hề đó lên, nhắm khống chế nổi không?”

“Không nổi thì g·iết nó thôi.” Thư Giảo cười nhạt, xoa thanh rìu của mình.



Lão tửu quỷ không để tâm, ra lệnh: “Làm đi, để trời sáng thì hỏng chuyện.”

Nghe lệnh lão, Tẩu Tử cũng không phản bác nữa, bà đi tới bàn thờ lấy một cái gương đồng nhỏ cùng một lá cờ đen. Thư Giảo thì đi ra sau bếp, ở trong đó bỗng vang lên tiếng gà kêu khản cổ, sau đó gã xuất hiện với chén máu gà trong tay, đặt nó lên bàn thờ.

“Bắt đầu.”

Lão tửu quỷ nói rồi liền tránh sang một bên, Thư Giảo thì đi đến bên cạnh Phụng Tá, Tẩu Tử hô: “Khởi trận.”

Đùng đùng!

Đùng!

Phụng Tá nổi trống lên, nhiệt độ trong trại hòm bất giác hạ xuống, ông Khôn cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Tẩu Tử đứng trước bàn thờ, bắt đầu nhảy múa, một tay cầm gương đồng, tay còn lại cầm lá cờ đen, bà liên tục vung vẩy theo một điệu nhảy không có quy luật. Chân bà đạp mạnh, tay bà phất cờ, chân bà nhún nhảy, tay kìa quơ gương đồng.

Tiếng trống đều đặn như một hồi chuông báo tử, Thư Giảo ngúc ngắc cái đầu, bỗng dưng hát vang một điệu khúc: “Hum ba lan he lan he... Humm ba lan he lan he!”

Theo điệu khúc hùng hồn trong miệng Thư Giảo, Tẩu Tử nhảy càng nhập tâm, nhìn không rõ diện mạo bà ta qua mặt nạ, nhưng khóe mắt rõ ràng hung tợn hơn. Tẩu Tử bắt đầu di chuyển rộng, bà nhảy xung quanh vòng tròn đèn cầy, lá cờ trong tay phất mạnh liên tục, chân bà nhảy như ếch, cái đầu nghiêng nghiêng.

Đùng đùng!

Phụng Tá miệt mài gõ trống, tiếng trống ngày càng dồn dập, Thư Giảo càng gằn giọng lên hát: “Hừm ba le hừm ba le...hừm ba le hừm ba lè aaa!”

Cả ba phối hợp tạo nên một màn nhảy múa điên dại giữa trại hòm, qua một lúc sau đó.

Phừng!

Đột nhiên, toàn bộ vòng tròn đèn cầy phực lửa, không ai đốt mà cháy bừng bừng. Thấy vậy, lão tửu quỷ mới bắt đầu hành động.

Lão bỗng lại bàn thờ lấy chén máu gà, rồi đi đến sau lưng Tẩu Tử, cùng bà ta đi quanh vòng tròn. Tẩu Tử phía trước nhảy múa, lão theo sau vẩy máu vào đèn cầy. Vừa vung máu, lão vừa niệm: “Thiên linh linh địa linh linh, Sơn Hải kinh, Tây Kinh nhị thức, phụng ta di quan, cấp cấp như luật lệnh!”

Theo lời niệm của lão, số máu vừa vung vẩy xuống đèn cầy tựa như sống dậy, chúng không ngừng chảy về tử thi của Diệu Linh, bám sâu vào t·hi t·hể của cô.

Đùng! Đùng! Đùng!

Đứng bên cạnh, Phụng Tá và Thư Giảo ra sức đánh trống và hét hò: “Hừm ba le hum le hum! Hum ba le hum le hum!”

Tẩu Tử hóa điên vung cờ, bà nhảy chân sáo, hai tay xoay tròn. Lão tửu quỷ đi sát phía sau tiếp tục vung máu và niệm to:

“Lộc Đài sơn hữu tước, thân kê diện nhân trung, danh xưng là Phù Hề, Phù Hề ơi Phù Hề, có nghe ta hiệu triệu?”

Nương theo lời của lão tửu quỷ, số máu gà càng chảy vào tử thi của Diệu Linh nhanh hơn. Đột nhiên, cái đầu trương sình của cô cử động!

Theo sau đó, các khối thịt vốn rơi ra cũng bắt đầu di chuyển, chúng bò như sâu, bám vào xương trắng của Diệu Linh, khôi phục lại diện mạo tay chân ban đầu. Vốn đang nằm vặn vẹo như đống bùn nhão, hai chân quay lên trời, ngực thì úp xuống đất, bỗng dưng phần trên của cô xoay phắt tay, cái đầu trương sình nhìn thẳng trần nhà.

Trần Khôn nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi muôn phần, không tự chủ được đưa tay bưng kín miệng. Ba người Tẩu Tử càng ra sức hú hét và nhảy múa, lão tửu quỷ thì niệm to: “Phù Hề ơi Phù Hề, có nghe ta hiệu triệu?”

Chỉ thấy tử thi của Diệu Linh sau khi hồi phục trạng thái nhân dạng, nó bỗng dưng đưa tay mò hai con mắt trên sàn, sau khi tóm được nó thì há to miệng thối đem hai con mắt nhai ngấu nghiến. Thấy vậy, lão tửu quỷ quát to: “Kết trận, Phù Hề đã hiển!”

Nghe lệnh lão, Tẩu Tử ba người dừng động tác, tiếng trống im bặt. Trần Khôn căng thẳng mà nhìn, sau lưng lạnh buốt. Nhìn con gái bỗng nhiên hồi phục, ông Khôn định chạy qua ôm nó vào lòng, nào ngờ Phụng Tá dùng bàn tay khổng lồ nắm ông lại.

Ông Khôn vội vàng nhìn về phía t·hi t·hể con gái, chẳng biết cô đứng dậy từ lúc nào, da thịt vẫn trương sình như cũ, tay chân trắng toát, móng vuốt đen dài, tóc rũ tới eo. Tửu quỷ nốc ngụm rượu cay, lão ôm đồm hỏi: “Còn nhớ kẻ g·iết mình không?”

Tử thi Diệu Linh chậm rãi gật đầu. Lão tửu liền nhếch môi cười: “Thế thì đỡ phiền phức rồi. Dẫn đường đi, ta cần chôn bọn chúng trước khi bình minh ló dạng.”

Lão dứt lời, tử thi Diệu Linh cất bước hướng ra cửa, lúc đi ngang Trần Khôn, cái đầu nó ngúc ngắc xoay về phía ông, dùng đôi hốc mắt đen ngòm nhìn ông.

Trần Khôn nhất thời bặm môi, có trăm lời muốn nói, nhưng sợ rằng con gái không nghe được, chỉ đành cất tiếng an ủi: “Đừng sợ, ba đi với con.”

Lúc này, lão tửu quỷ ra lệnh cho Phụng Tá: “Chôn ba người, lấy theo ba cái hòm đi.”

Phụng Tá gật đầu, gã bước vào kho rồi vác ra hai cái hòm lớn sau lưng, gã dùng dây xích to lớn cột chặt vô thân mình, còn một cái thì ôm bên hông. Trần Khôn kinh ngạc khôn cùng, hóa ra cái gã khổng lồ này có vai trò khiêng quan tài, sức lớn không thể tin được.

Chỉ nghe lão tửu quỷ ra lệnh: “Phù Hề, đi.”

Đột nhiên tử thi Diệu Linh biến mất vô thanh vô thức, ông Khôn ngỡ ngàng, lão tửu quỷ ngà ngà say nói: “Đừng đứng ngây ra đó, chuyện báo thù từ giờ bọn ta lo, cậu về nhà lo hậu sự cho cha đi, sáng mai nhận tin tốt từ bọn ta.”

Lão lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Cũng đừng quên chuẩn bị cho mình. Biết đâu được bọn ta quá tay, lại chôn thêm mấy người, lúc đó... cậu đi đầu thai không kịp đấy.”

Trần Khôn im lặng không đáp, ông đứng nhìn mấy người lão tửu quỷ rời khỏi trại hòm Hồng Trần cho đến khi khuất bóng. Toàn bộ ánh đèn trong trại hòm bỗng dưng dập tắt, nhấn chìm Trần Khôn vào bóng tối. Ông lặng nhìn bàn tay mình, nghĩ đến người cha già Trần Can ở nhà, Trần Khôn không biết nói gì, ông thẫn thờ bước ra khỏi cửa, lững thững hướng về nhà.

....

Đêm khuya thanh vắng, sao trời giăng kín màn đêm, ánh trăng nhu hòa chíu rọi xuống dương gian, đưa người ta vào giấc ngủ êm đêm.

Đâu đó tiếng dế kêu đều đặn, tiếng gió hùa từ đồng xa. Khắp con đường nhà nhà đóng cửa cài then, không một bóng người qua lại. Bỗng dưng có bốn thân ảnh cao thấp không đều xuất hiện trên đường vắng, dẫn đầu là một ông lão đội mũ tre, tay cầm bầu hồ lô rượu. Không ai khác chính là nhóm người lão tửu quỷ, bọn hắn không nói lời nào, chỉ im lặng cuốc bộ, đi theo mũi kim chỉ dẫn trên la bàn bát quái mà gã lùn Thư Giảo cầm.

Một lúc sau đó, mũi kim ngừng cử động, nhóm người lão tửu quỷ liền dừng bước lại. Trước mặt bọn hắn là một căn dinh thự sa hoa rộng lớn, bên trong vẫn còn sáng đèn.

Đứng từ nơi xa nhìn tới, lão tửu quỷ trông thấy có một nhóm người mặc com-lê đen chỉnh tề đang tuần tra bên ngoài, chắc là bảo vệ. Và không khó để nhìn thấy còn một nhóm khác túc trực tại cửa dinh thự, bọn chúng ăn mặc xộc xệch, kẻ thì ở trần, trên người đầy hình xăm, lại còn đang nhậu nhẹt vui vẻ, gái gú đuề huề.

“Gia thế không nhỏ ha?” Tửu quỷ nhếch miệng cười, lão trêu tức: “Người làm cả đời không đủ trả nợ, người sinh ra đã ở ngay vạch đích, sống không lo toang. Nếu nhà ta giàu như thế thì ta làm đạo sĩ làm gì nhỉ?”

“Số phận trớ trêu mà.” Lão nốc ngụm cay than vãn.

Tẩu Tử hừ lạnh: “Chính vì số phận trớ trêu nên ông mới làm đạo sĩ đó, bớt già mồm đi. Trong cái hội này ông là giàu nhất đấy, cáo già.”

Lão tửu quỷ cười khằng khặc, lão hỏi: “Cả ba người cần chôn đều ở trong sao?”

Thư Giảo nhìn la bàn, gật đầu: “Ừm, cả ba thằng luôn, Phù Hề đã vào trong kiếm chúng rồi.”

Tẩu Tử liền đáp: “Căn dinh thự này là của tập đoàn Đinh Tôm, chủ vựa tôm nổi tiếng nhất cái sứ này rồi. Nếu bà đoán không lầm thì ba thằng kia chắc là quý tử nhà họ Đinh, với hai thằng con ông cháu cha khác, họ Tô, họ Dương.”

“Ba thằng đó ăn chơi có tiếng, hành xử vô pháp vô thiên. Nếu là ba thằng đó thì chuyện con gái Trần Khôn c·hết cũng không có gì bất ngờ.”

Lão tửu quỷ gật đầu, lấy giọng nghiêm túc nói: “Phù Hề chỉ mới gọi hồn, còn chưa đủ lực g·iết người, cùng lắm là dọa ba thằng kia hồn phi phách tán thôi. Lão phu thấy, chúng ta phải đích thân ra tay rồi.”

Đồng thời, lão nhắc nhở bằng giọng chế giễu: “Có thể không sát sinh thì đừng g·iết, nhà họ Trần nghiệp lực quá lớn rồi. Trần Khôn gánh không nổi kẻo vạ lây sang chúng ta đấy.”

“Tiếc vậy trời?” Thư Giảo chán ghét nói: “Rìu của ta khát máu lắm rồi đó ông già.”

“Bớt nói nhảm.” Lão tửu quỷ nâng bầu rượu uống một hơi, rồi ra lệnh: “Như cũ, ai cản ta chôn ba thằng kia thì cho chúng thấy máu, đừng g·iết chúng là được, hành động đi, kẻo trời sáng.”

Tẩu Tử nhóm người gật đầu hiểu ý, cả bốn người trong bóng tối chia ra di chuyển, phân tán đến phương hướng khác nhau. Thân ảnh lam lũ của bọn hắn tựa như trộn lẫn với đêm tối, nhóm người bảo vệ dinh thự không hề biết rằng có gì đáng sợ đang tiếp cận mình. Lúc này, cái thứ giống xác ướp đứa trẻ sau lưng Tẩu Tử được bà cởi băng quấn, từ bên trong có vô số con bọ cánh cứng nhỏ bay ra, chúng đông nghìn nghịt. Đợi đến khi lũ bọ bay đi hết, t·hi t·hể khô quắp của một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống, Tẩu Tử nhanh tay ôm nó vào lòng, bỏ vào trong áo.

Sau đó, bà rút ra hai thanh gỗ dài, ghép nó lại thành một cây cung lớn.

Đằng kia, lũ bọ bay một mạch đến những cây đèn đường và đèn điện trên cổng dinh thự, chúng lấy tốc độ dũng mãnh đâm vào như những con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Beng! Beng! Beng!

Tiếng đèn bể bóng vang lên khắp nơi, khiến cho đám thủ vệ giật nảy mình. Chẳng mấy chốc mà toàn bộ đèn điện bên ngoài dinh thự bị dập tắt, bóng đêm như mực lấn tới. Còn chưa hết, lũ bọ sau khi đâm bể những cây đèn này thì chúng lũ lượt bay vào trong dinh thự thông qua cửa sổ, rồi nhắm đến những đèn trần sa hoa và đèn điện trong dinh thự mà đâm vào, chúng dường như điên loạn khi gặp ánh sáng cho nên cố sức phá hủy nó.

Beng! Beng! Loảng xoảng!

Tiếng đèn chùm bể nát vang vọng trong đêm, dọa cho nhóm bảo vệ giật bắn mình, chúng ngơ ngác đứng dậy, cố tìm ra nguyên nhân.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ dinh thự bị bóng tối nhấm chìm, không khí hoảng loạn xuất hiện khắp nơi.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đèn bể hết rồi?!” Một gã xăm trổ hét to.

Kẻ khác lại mắng: “Mẹ nó chứ, nửa đêm rồi gặp chuyện tào lao gì không! Tụi mày đi kiểm tra tụ điện sau dinh thự coi có bị hư gì không.”

“Má nó xui thiệt, ngày mai thế nào cũng bị cậu Đinh Lực chửi thục mạng cho coi.” Có kẻ tức giận mắng.

Đám hộ vệ xăm trổ túm tụm lại với nhau trước cửa dinh thự, nhóm mặc com-lê bên ngoài thì giữ yên vị trí, chúng mở đèn điện thoại để soi sáng, bọn chúng đều cho rằng điện có vấn đề nên mới nổ hết đèn như thế. Cho nên, một gã chuyên phụ trách về bảo trì dinh thự được cử ra sau hè, gã ta muốn lại gần tụ điện để kiểm tra thực hư.

Gã nào biết rằng cách gã hàng trăm thước, Tẩu Tử ngồi trên đọt cây đang nhìn về phía gã, bà ta ẩn mình trong bóng tối không một kẻ hở. Tẩu Tử chậm rãi cởi bỏ mặc nạ vô diện, để lộ một gương mặt bị biến dạng vì phỏng nặng, khuôn miệng mốp méo không thành hình. Bà cắn máu tay, rồi nhắm mắt lại quẹt máu qua mi, trong miệng niệm chú ngữ liên hồi. Đợi đến khi Tẩu Tử mở mắt ra lần nữa, mắt bà sáng như đuốc, bà nhìn về phía gã bảo trì trong đêm tối mà tỏ như ban ngày.

Từ nơi bà nhìn tới, gã bảo trì đó nhỏ bé vô cùng, rõ ràng phải xa hơn ba trăm thước.

Tẩu Tử rút từ trong bộ quần áo lam lũ ra một mũi tên dài, tra nó vào cung rồi chậm rãi kéo căng. Mũi tên nhắm thẳng vào đầu gã áo đen đó, dây cung kêu kẻo kẹt, đôi mắt bà ta lạnh nhạt, nhưng khi nhớ tới gương mặt hốc hác của Trần Khôn, bà đổi hướng tiễn sang tụ điện trước mặt gã ta, rồi thả dây.

Phù!

Mũi tên lao đi như sét đánh, xuyên qua hàng tá cành cây, bay thẳng về đối phương.

Đang lúc người áo đen này kiểm tra ổ điện, một mũi tên bất khả tư nghị đâm tới, xuyên qua bàn tay của gã!

ẦM!

Tụ điện nổ tung, bắn toe ra vô số tia lửa, vô tình giật mạnh vô người gã áo đen, khiến cho gã b·ất t·ỉnh nhân sự, té lăn ra đất.

Mà t·iếng n·ổ đó cũng thu hút sự chú ý của nhóm người ngồi trước cửa dinh thự, bọn chúng nhíu mày hỏi nhau: “Á đù, nghe như nổ ổ điện vậy tụi mày?”

“Chứ còn mẹ gì nữa, như không sao bể hết bóng đèn được.” Gã khác khẳng định.

“Ra sau kiểm tra đi, coi chừng cháy.” Tên cầm đầu ra lệnh.

Bọn hắn đồng ý với nhau rồi chuẩn bị kéo nhau ra hè kiểm tra. Nào ngờ chỉ mới xoay người lại đã thấy một ông già lụm khụm tiếp cận cửa dinh thự. Ông ta đầu đội mũ tre, tay cầm bầu hồ lô rượu, đi đến cửa thì dừng lại.

“Ê, nửa đêm nửa hôm đi đâu vậy ông già? Tới đây làm gì?” Gã cầm đầu khó chịu hỏi.

“À ừm... cho ông già này hỏi cái, có phải a... nhà của cậu Đinh không?” Lão tửu quỷ nâng mũ tre lên, để lộ gương mặt say xỉn của mình.

Gã cầm đầu mắng: “Mẹ nó xỉn thì cút về nhà ngủ đi ông già, lại đây làm cái đéo gì? Muốn c·hết hả?”

“Ai da, tui xỉn chứ tui đâu có điên đâu cậu, tui không muốn c·hết à nghe. Nếu là nhà cậu Đinh thì tui tới đây để giao hàng cho cậu ấy, có người đặt.”

Nghe vậy, gã cầm đầu nhíu mày khó hiểu: “Đây đúng là dinh thự của thiếu gia Đinh Lực. Mà ông giao cái gì nửa đêm vậy? Giỡn mặt với bọn này là tui đập què cẳng ông đó.”

“Ơ, vậy đúng chỗ rồi à.” Lão tửu quỷ giật mình, lại mỉm cười hỏi: “Thế... có cậu Tô với cậu Dương ở trong không? Họ đều có hàng để nhận đó nghe.”

“Cái ông già này phiền thật, chỗ bọn tao đang lu bu nghe.” Gã cầm đầu gầm lên: “Giao con mẹ gì đưa đây nhanh lên rồi cút, tao đập c·hết mẹ mày giờ!”

Bị mắng chửi như thế, lão tửu cũng không mảy may tức giận, chỉ đơn thuần lắc đầu nói: “Cái này cậu nhận giùm không được rồi.”

“Cái gì mà không được?” Gã ta cáu gắt.

“Quan tài.” Tửu quỷ nhếch miệng cười.

Dứt lời, nhóm người bảo vệ còn chưa kịp nổi giận, lão liền nốc một ngụm rượu dài rồi phun ra ngoài, rượu văng mạnh như n·úi l·ửa p·hun t·rào, lập tức phủ kín toàn bộ nhóm người có mặt. Bọn hắn vốn định nổi trận lôi đình với lão, nào ngờ hoa mắt ù tai, tựa như vừa uống xong hai cân rượu đế, tất cả mất hết thăng bằng, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Lão tửu quỷ lúc này mới ngang nhiên cầm bầu hồ lô rượu bước vào trong, miệng không quên than vãn: “Côn đồ bây giờ nha, quá mất dạy rồi, gặp người già cơ nhỡ là mắng nhiết. Cỡ Năm Cam gặp lão phu cũng phải cúi đầu ba tấc, tao mà c·hết tao nguyền rửa tụi mày à.”

...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây