• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Thây ma.
Đôi lúc người ta sẽ tự hỏi: đằng sau cái chết là gì? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái chết chưa phải là kết thúc? Và khi bạn đã có câu trả lời, tôi dám chắc bạn sẽ ước mình chưa bao giờ biết nó...

Những ngày này, gió vẫn e ấp bên tôi, nhưng lá đã không còn cuốn quanh, không còn tung bay trong điệu múa cuồng say của ánh sáng nữa. Bóng tối đã đến, bóng tối đã cướp đi tất cả, bóng tối để lại tôi đơn độc trong suy nghĩ của chính mình. Dưới gốc cây cổ thụ Myrana, tôi chết lặng trong một giấc mơ về đôi cánh đen sải rộng trên bầu trời, tôi run rẩy khi bắt gặp ánh mắt trắng dã, nơi hai con rắn ngoe nguẩy, trườn ra, tiến về phía tôi. Đó phải chăng đã là kết thúc...

Con dao rựa vàng lóe lên tia sáng, cắm trên gốc cây ứa tràn nhựa đỏ, run rẩy, vẫy gọi. Tôi sẽ trở thành anh, được chứ?

Iberian, thành phố Harvint, vài năm trước đó...

...Chúng không chết, chúng vẫn vật vờ những bước di chuyển chệch choạng sau phát súng của tôi. Nhưng chúng không nhận ra tôi. Ánh sáng mặt trời đã làm chúng rơi vào tình trạng dở mù mà chỉ cho tới khi màn đêm buông xuống, chúng mới trở thành những con quái vật thực sự, lùng sục khắp nơi, săn tìm những con người trước đây từng là đồng loại của chúng...

Tôi không biết chúng từ đâu ra, tôi không biết tại sao chúng lại xuất hiện. Tôi chỉ còn nhớ đó là ngày ba mươi mốt tháng mười của hai năm trước, ngày Halloween chết chóc…

Đó là một ngày rạo rực niềm vui và sự phấn khích, hứng khởi hiện rõ trên gần như toàn bộ các đôi mắt mà tôi bắt gặp. Những dòng người hối hả trên phố, bất chấp dịch cúm nhẹ bí ẩn đang hoành hành suốt mấy ngày qua, vẫn mong muốn chuẩn bị cho đầy đủ đồ hóa trang cho ngày lễ ma thêm phần kinh dị... Nhưng ở một góc khác của thành phố, hay chính xác nữa là cái góc dân cư bị đánh giá thấp hơn trong xã hội, nơi một đứa con gái xuất thân từ trại trẻ mồ côi như tôi sẽ gần như không thể biết đến điều đó. Những giấc mơ để vươn tới một tầng lớp khác cũng chỉ như đứng dưới mặt đất này mà ngước lên trên bầu trời xanh trong, sâu thẳm rồi tự hỏi: liệu mình có thể bay lên đến đó... Nhưng xét cho cùng, tôi vẫn là một người may mắn. May mắn được nhận vào đại học Hamster, may mắn được thuê một căn phòng gác mái với giá khá rẻ, và may mắn khi người quản lý tốt bụng của cửa hàng tạp vụ Thánh Michael cho tôi một cơ hội làm việc...

Tối hôm đó, khi tôi đang thu dọn những “tàn tích” trong ngày trước khi đóng cửa quầy hàng tạp vụ thì chị Staley, một nhân viên khác của cửa hàng lại thích thú ngó qua tấm cửa kính, gõ “coong coong” mấy ngón tay trên đó, chăm chú dõi theo đoàn “thây ma” lang thang dạo phố.

- Giống thật đấy, Annie! – Chị Staley nói – Họ hóa trang càng ngày càng giống... Mà năm nay là chủ đề “thây ma” à? Sao nãy giờ chỉ ăn mặc theo kiểu đó thôi nhỉ? – Chị Staley chống tay lên cằm, tò mò nói.

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại. Đống bừa bãi lộn xộn trong góc phòng mà tôi dám chắc là của thằng nhóc với cái mặt xanh mét lúc chiều đã mửa ra làm tôi bận rộn giải quyết đến mức chẳng còn hứng mà ngó ra bên ngoài nữa.

“Cạch”.

- Á! – Chị Staley bất chợt hét lên.

Tôi giật mình, ngó vội qua những kệ hàng và suýt chút nữa thì cũng hét ầm lên nếu như chị Staley không bật cười khanh khách... Một ai đó đang dọa chị ở ngay trước cửa hàng.

- Ồ, đúng là giống thật! – Tôi cũng thầm nhủ.

Đó là một người đàn ông lạ mặt, có lẽ tầm ba mươi, ba mốt tuổi. Anh ta có cách hóa trang thực sự rất đáng ghê sợ: áo rách bươm, cái mặt xanh lét trên cơ thể nhợt nhạt thiếu sức sống và hàm răng nhọn hoắt chĩa ra hăm dọa. Khắp người anh ta lỗ chỗ những vết loang lở như hậu quả của một vụ cào cấu, cắn xé... Rồi chị Staley chỉ gần như cười ngất. Có lẽ, đấy lại là một anh chàng nào đó muốn gây ấn tượng với chị...

Nhưng rồi nhanh chóng sau đó là thái độ thay đổi đột ngột của chị làm tôi cũng phải chú ý dõi theo.

- Đùa thế đủ rồi đấy! Tôi yêu cầu anh không bôi... cái chất gì đó lên kính nữa! – Chị Staley nói.
— QUẢNG CÁO —


Chống cây chổi lau vào góc phòng, tôi cởi chiếc tạp dề của mình, tiến lại về chỗ chị. Và giật mình, tôi nhận ra người đàn ông kia đang vờn lên, cào cấu, tìm mọi cách để vào trong cửa hàng. Bằng những hành động đó, anh ta vô tình làm cho cửa kính bị bôi nhầy nhụa bởi một thứ gì đó nhớp nháp, đỏ thẫm như cánh hoa hồng, đỏ thẫm như... máu.

- Đủ rồi đấy! – Chị Staley bắt đầu bực dọc.

Chị luôn vậy, có thể dễ dàng bật cười mọi lúc nhưng lại dễ dàng trở nên cáu gắt khi người ta làm chị phật ý... Chị tiến lại gần và vặn khóa để mở cánh cửa kính... Như có linh tính mách bảo, tôi chỉ kịp vội hét lên:

- Đừng!!!

“Keeeeng...” – chiếc chuông gió ngân dài trong một khoảnh khắc ngưng đọng. Quá muộn cho sự hối hận, cánh cửa đã bật mở...

Gã đàn ông quái dị nhanh chóng lao vào, đè chị ngã xuống sàn nhà. Và gã... ăn chị. Phải, gã đã ăn chị ngay trước mắt tôi... Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ những tiếng gào thét đau đớn của Staley lúc ấy khi gã cắn xé từng mảng thịt của chị...

Tôi đã quá kinh hãi, quá hoảng loạn và không thể kêu lên nổi tiếng nào. Từ bên ngoài, theo tiếng rú ghê rợn của một kẻ quái đản đầy máu trong bộ pijama, bầy người khác, hay chính xác hơn là một bầy thây ma khác, chen chúc kéo tới, túa vào cửa hàng, tranh nhau phần xác của chị... Tôi đứng chết trân, ngây ra như trời trồng. Chỉ cho tới khi cái nhìn khát máu của một trong số những kẻ ghê tởm kia chiếu lên tôi, tôi mới chợt nhận ra mình cần phải làm gì...

Hất tung đống đồ trên kệ hàng ngay bên cạnh, tôi ném vào cái gã đang lao tới mình tất cả những gì có thể vờ tới được. Nhưng hắn chẳng bị chùn chân bởi những thứ đó. Hắn nhảy chồm lên, vồ lấy hai vai tôi, làm tôi ngã nhào về phía một cái kệ khác.

“Grào! Grà!!!” – Hắn ngẩng đầu, rít lên những hồi điên dại.

Tôi cố cựa quậy nhưng không sao thoát ra được sự kìm kẹp của hắn. Hắn dùng cả thân mình mà tì chặt lên tôi, tóm chặt đầu tôi bằng đôi bàn tay ghê tởm, bẩn thỉu, tróc vẩy lớp da trên vùng thịt bốc mùi thối rữa. Rồi hắn nhìn tôi, nhe ra những nanh dài sắc lạnh, vàng ởn lớp lợi sứt sát và nhỏ một dòng dài thứ chất lỏng hôi hám, đen quánh đổ xuống qua khe miệng. Thứ chất lỏng đó nhỏ lên trán tôi, chảy xuống bờ mi tôi, cợt nhả con mắt đã nhắm nghiền lại của tôi. Và với con mắt còn lại, tôi nhìn thấy hắn đang dòm vào cổ tôi.

“GRÀ!!!” – Hắn tru lên, cúi gập xuống, cố... ăn thịt tôi.

Theo bản năng tự vệ, tôi vội giơ tay tóm lấy đầu hắn, ngăn không cho hắn thực hiện cái ý đồ quái gở của mình. Nhưng hắn mạnh hơn và có một quyết tâm giết chóc lớn hơn! Cứ tiếp tục thế này tôi tự biết mình sẽ không thể chịu đựng thêm lâu hơn nữa.

Nhưng trong lúc vật lộn, tôi đã thoáng thấy một cái hộp lăn xuống từ kệ hàng mình vừa ngã vào. Với lớp phấn trắng tràn ra từ cái hộp bật nắp ấy, tôi chợt nhận ra đó là thứ bột màu sẽ cứu mạng mình trong lúc này đây!

Dồn hết sức, tôi hất hắn lệch sang một bên, khiến hắn cắn lệch xuống lớp thảm trải sàn. Trong khoảnh khắc hắn quay lại đầy tức giận, tôi đã kịp với tới cái hộp bột đó.

“Bụp!” – Tôi hất toàn bộ số phấn trắng còn lại lên mặt gã thây ma. Hắn rú lên, loạng choạng, quờ quạng đôi tay để mò tìm tôi. Nhưng tôi đã nhanh hơn hắn một bước! Lùi người lại phía sau bằng những bước đẩy chân vồn vã, tôi quay người, nhổm dậy chạy thẳng về phía sau cửa hàng...

“Rầm!” – Cánh cửa hậu bị tôi đóng sầm trở lại khi đã thoát ra được con hẻm nhỏ, phía sau tiệm tạp hóa.
— QUẢNG CÁO —


Tôi sợ hãi, run lẩy bẩy, ngồi gục xuống bờ tường, chẳng cần quan tâm xem nó bẩn, thỉu nhơ nhuốc hay sạch sẽ. Rút vội di động, tôi bấm tới số khẩn cấp của cảnh sát. Nhưng gọi gì đây? Gọi để thông báo rằng: “a, tôi vừa mới thấy vài kẻ ăn thịt người, các anh nếu rảnh có thể đến xem thế nào” chăng? Không... Tôi phát điên với những thứ đang ập đến trong đầu mình. Đành bấm tới số một vài người bạn, tôi cố tìm kiếm một sự trấn an, nhưng chẳng điện thoại của ai là có tín hiệu trả lời, chiếc đèn báo sóng cũng chỉ nhấp nháy có một lúc nữa rồi chợt tắt lịm. Tôi siết chặt lấy cái di động, bật khóc một cách kì cục.

Vài phút sau, tôi cũng tĩnh tâm trở lại. Hít thật sâu cho bầu không khí tươi mới căng tràn lồng ngực, tôi vén mớ tóc đỏ của mình, buộc gọn ghẽ lại phía sau gáy, rồi bước những bước dài ra khỏi con hẻm để về phía phố Tromlirg... Nhưng khi đến đó, tôi đã sững sờ, bàng hoàng trước cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trước mắt. Cả rừng người chạy tán loạn, hò hét, gào rú. Những “con ma thật” săn đuổi những “con ma giả”, những kẻ chẳng hề trong đồ lễ Halloween đang... ăn thịt những kẻ mặc đồ lễ Halloween... Tất cả tạo ra một tổng thể hỗn loạn, khởi điểm cho chuỗi ngày hoang mang, lạc lối sau đó.

- Chúng nó đến đấy! Chạy mau đi! – Ai đó hét lên, lao vụt qua tôi trước khi bị một kẻ trong bộ dạng thây ma nhảy bổ tới, vồ ngã vào tấm kính trước cửa một cửa hàng gần đó...

Kêu “choang” một tiếng, người đó đã bị xé xác trên lớp kính vỡ vụn.

Tôi hét lên và... tôi chạy, chạy rất xa, chạy rất lâu bằng tất cả tốc độ và sức lực, chạy trong tiếng kêu cứu và la hét xung quanh. Tôi đã chạy cho đến khi những tiếng ồn ã đó kết thúc, chạy cho đến khi đôi bàn chân tét ra dòng máu nhuốm màu rượu mận. Và khi ấy, chỉ còn lại tiếng gầm gừ, rên rỉ từ những bóng đen lẩn khuất đâu đó trong những ngóc ngách tối tăm, đáng sợ…

Tôi đã từng nghĩ và cố nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, đó chỉ là một thứ gì đó mà sau giấc ngủ tỉnh lại, mọi thứ sẽ biến mất... Nhưng tôi đã nhầm, sau mỗi lần thức dậy, mọi việc chỉ có thể trở nên tệ hại hơn.

Ba tuần sau sự kiện đó, không chính phủ, không quân đội, không có bất cứ tổ chức nào còn tồn tại... Chỉ còn cái chết mà người ta đã cố gắng trong tuyệt vọng hòng ngăn cản. Nhưng cái chết... luôn tìm được đường đi của nó…

Tôi là một trong số ít những người may mắn thoát khỏi đại dịch này để tập hợp lại với nhau thành nhóm... Sau một năm vật vã trong những lều tạm, di chuyển từ nơi này sang nơi khác, tìm kiếm những người còn sống thì số ít trở thành một số còn ít hơn. Và sau hai năm, tại thời điểm này, chỉ còn tôi và một anh chàng còn tồn tại.

Anh ta là một người hết sức kiệm lời và gần như lặng lẽ thực hiện mọi công việc. Điểm duy nhất để có thể phân biệt anh ta với bọn thây ma ngoài kia chính là anh sẽ không ngại ngần mà cho chúng một phát đạn vào giữa đầu ngay khi giáp mặt... Người ta gọi anh ấy là “kẻ săn thây ma”.

Vì tính cách đó của anh mà tôi đã từng rất sợ, sợ một ngày anh sẽ bỏ lại tôi một mình, đơn độc giữa bầy thây ma, sợ một ngày anh sẽ tìm con đường khác của riêng anh mà để tôi ở lại. Nhưng không khó khăn để nhận ra, bên trong vẻ mạnh mẽ đó cũng tồn tại một nỗi sợ hãi lớn lao, không phải cái chết, mà là cạn đi tiếng người. Anh ít lời nhưng lại không thể chịu được nếu thiếu đi tiếng nói của tôi. Anh đã từng lùng sục, đảo tung cả một bầy thây ma giữa đêm tối trên chiếc xe Cadilac cũ để tìm tôi, khi ấy đang phải lẩn trốn trong một cửa hàng nhỏ, hậu quả của việc đi tìm kiếm đồ ăn về muộn… Và người đó là Kael, người duy nhất tôi có thể tin tưởng...

Hai năm, một quãng thời gian đủ dài để mọi việc thay đổi. Hai năm, một quãng thời gian đủ lâu để tạo ra những con phố im lặng, chết chóc, chạy dọc ngang bao lấy các tòa nhà cao tầng lạnh lẽo, cô đơn, đáng sợ...

Và trên một con đường như thế, nơi những chiếc ô tô không còn mảnh kính nguyên vẹn nằm nối đuôi nhau khi bầy thây ma lượn lờ canh giữ, chúng tôi đã phải ra ngoài. Áo trùm phủ kín từ đầu tới chân, Kael và tôi lặng lẽ bám sát nhau đi lách qua bầy thây ma giữa lòng đường lớn. Bọn thây ma mù vào buổi sáng bởi ánh mặt trời, nhưng chúng không điếc và cái mũi thì vẫn rất tinh tường khi đánh hơi người sống. Đó là lí do chùm tỏi treo quanh cổ này của tôi còn tồn tại. Nó làm tôi liên tục nhảy mũi và vô cùng khó chịu nhưng lại rất hữu ích khi át đi mùi “người”.

Lăm lăm khẩu súng trong tay, tôi vừa giật mình mà bắn vào một thây ma đã vô tình chạm vào lưng tôi. Kael hơi nhíu mày vì điều đó, tiếng súng đã làm bọn thây ma chú ý. Chúng bắt đầu tụ tập lại, bu lấy phía tiếng động phát ra, chỗ chúng tôi...

Rút con dao rựa từ trong chiếc áo, Kael nhanh chóng chém gục hai thây ma đang đứng chặn đường rồi tóm lấy tay tôi kéo vội đi. Bầy thây ma bu lại hai cái xác, nhưng chúng không ăn, chúng chê cái mùi thịt hôi thối từ chính những kẻ nhiễm bệnh như chúng...

- Chúng ta không còn nhiều thời gian cho đến khi trời tối, vì thế hãy mau chóng tìm ra cửa hàng thực phẩm nào còn đồ ăn và đừng có bắn một viên đạn nào khi không cần thiết như thế nữa! – Kael “răn đe” tôi khi cả hai đã đi một đoạn khá xa khỏi chỗ bọn thây ma.

- Em biết rồi – Tôi chỉ dám ngoan ngoãn đáp lại, vì tôi biết, mình thật có lỗi trong tình huống vừa rồi, nếu ở đó có nhiều thây ma hơn thì hẳn tôi đã đưa cả hai vào chỗ nguy hiểm.
— QUẢNG CÁO —


Rồi chợt nghĩ tới súng, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng:

- Anh nghĩ sao nếu chúng ta tới doanh trại quân đội ở phía bắc thành phố, cách chỗ này không xa lắm - Tôi nói - ...tuần trước, những người sống sót từ khu đó chạy ra đã nói về việc doanh trại ấy bị bọn thây ma tấn công. Em nghĩ là giờ chúng cũng đã tản mát đi gần hết rồi, trong đó ắt hẳn còn nhiều lương khô và vũ khí.

Kael nhìn tôi, suy nghĩ. Và rồi cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn hơn, anh gật đầu đồng ý với kế hoạch của tôi. Mặt trời cũng đã ngả sắc chiều, chúng tôi phải vội vã di chuyển liên tục trước khi đám thây ma lấy lại sức mạnh kinh sợ của chúng trong màn đêm đáng sợ...

……………………………………..

Ánh trời chiều những ngày này làm tôi mệt mỏi dữ dội. Có lẽ vì những tiếng rên rỉ, gào rú của bóng đêm đã in đậm trong tôi, làm tôi mắc một hội chứng mà người ta gọi là sợ bóng tối. Ở đó, ánh trời chiều kia chính là thứ chuông báo hiệu rõ ràng nhất cho mọi chuyện. Nhưng cái ánh sáng hồng hồng đo đỏ ấy vẫn còn có thể làm cho chúng tôi được an toàn, ít nhất là cho tới hai hay ba tiếng nữa. Và thế là quá đủ để chúng tôi kiếm được một căn phòng để nghỉ lại cho tới sáng mai.

- Đến nơi rồi! – Kael chợt nói.

Trước mắt chúng tôi là một cánh cổng sắt đã đổ ngửa, đè lên lớp rào chắn đang cuốn lấy một thây ma vẫn còn giãy dụa yếu ớt. Có lẽ nó đã mắc kẹt trong đó khi tấn công vào doanh trại này tuần trước... Tôi nhăn mặt nhìn cái vẻ đờ đẫn, ghê tởm của nó. Kael không chần chừ, giáng cho nó một nhát chém tận óc trước khi chúng tôi tiến vào bên trong. Giơ cây súng săn lên ngang người, tôi lầm lũi bám theo Kael trong khi vẫn ngó nghiêng dè chừng bầy thây ma háu đói.

Doanh trại khá rộng, nhưng cũng không khó khăn lắm để tìm ra những nơi nổi trội của nó, nhất là khi không có kẻ nào ngăn cản đường mình. Kael chậm rãi tiến vào một căn nhà khá lớn màu xanh mà anh nói có lẽ đó là nơi chứa quân lương...

Tối tăm và bụi bặm, chỉ mới một tuần thôi mà thiên nhiên đã đòi lại vị trí của nó trong căn nhà này. Kael gạt đi mấy cái thùng gỗ nằm lăn lóc trên hành lang để bước vào bên trong. Càng vào sâu, nơi này càng tối hơn. Cho đến khi đi ngang cửa một căn phòng, Kael mới hất cằm chỉ sang phía đối diện. Phía bên kia căn phòng ấy là một cánh cửa dẫn tới hành lang khác không một chút ánh sáng, chỉ có màu đen cô đặc.

Tôi bất thần chợt nghĩ nếu như có con thây ma nào trong này thì chắc mẩm nó cũng phải đầy đủ sức mạnh như khi trời tối. Ý nghĩ ấy nhanh chóng biến thành sự sợ hãi ăn vào tận sống lưng đương run lên lạnh buốt của tôi. Kael dường như nhận ra điều đó, anh bóp nhẹ bờ vai tôi, làm tôi yên lòng trở lại. Phải, có anh, tôi không sợ.

“Cạch” – Có tiếng gì đó vang lên từ góc phòng, phá vỡ không gian yên tĩnh này và một lần nữa làm dấy lên trong tôi sự hoang mang sợ hãi. Bàn tay tôi siết chặt khẩu súng và mồ hôi túa ra nhễ nhại. Tôi chĩa mũi súng về nơi tiếng động phát ra trong khi người tôi không ngừng run lên.

“Lít chít... lít chít.” – một con chuột chạy vụt ra từ đó, xuyên qua làn ánh sáng mờ mờ chiếu từ trên nóc nhà xuống...

“Phù” – Tôi thở phào nhẹ nhõm – Cũng may là...

Nhưng ngay lập tức, Kael giơ ngón tay ra hiệu cho tôi im lặng. Có thứ gì đó, to hơn rất nhiều so với một con chuột, đang cựa quậy ở góc cửa phía trong, nơi dẫn tới một hành lang dài tăm tối. Và sau ánh sáng nhập nhoạng , tôi chợt nhận ra ánh mắt xanh lét, sóc lên những sợi đỏ ngầu, xoáy tròn trong hai cái hốc sâu hoắm trên khuôn mặt nhợt nhạt, gân guốc nhô ra từ một thân hình mảnh khảnh, đói ăn, đầy máu. Và chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi...


Tay cầm thiên địa càn khôn, chân đạp nhật nguyệt tinh thần Cửu Tinh Bá Thể Quyết