• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 182: Ta Là Mạc Thiên Sinh
Trấn An Lạc nằm ở cách Hoàng Liên Sơn không quá xa, đi bộ chỉ khoảng hai ngày đường. Đây là một nơi dân cư tập trung đông đúc nhất đại lục Chu Thiên này.

Khác với trấn nhỏ dưới chân Hoàng Liên Sơn, trấn An Lạc có rất nhiều tu giả tề tựu. Và dĩ nhiên, cả những thương nhân lui tới cũng vô cùng thường xuyên.

Ngày thường đông đúc là thế, vậy nhưng thời gian này người tới kẻ lui lại càng thêm tấp nập. Khắp phố phường hoa mai đua thắm, nhà nhà giăng đèn, trẻ nhỏ chạy nhảy cười đùa càng thêm sôi động đúng với cái tên vốn có của trấn.

Ngay tại trung tâm trấn An Lạc là một cái dược phường to lớn, phía trên bảng hiệu thiếp vàng ba chữ “Hoàng Dược Phường”. Ở một vị trí đắc địa như vậy thì hiển nhiên nơi này không phải tầm thường.

Mà quả thật là thế, nếu như bước vào trong sẽ thấy khắp nơi đều có linh dược từ thấp đến cao phẩm được đặt trên kệ gỗ, phía trên khắc trận pháp ngăn cách với ngoại giới. Tất nhiên, đấy chỉ là một biện pháp để bảo quản linh dược nên trận pháp không quá cao siêu. Nhưng dù vậy thì để bày trí bao nhiêu đó cũng đủ thấy tiềm lực của Hoàng Dược Phường cao đến mức nào.

Tầng một là linh dược, trên tầng hai lại bày biện rất nhiều hộp nhỏ, bên trong cẩn thận đặt những viên đan dược tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Còn như lại lên thêm một tầng nữa thì là các luyện đan sư tối ngày vùi đầu vào dược đỉnh đốt lửa không ngừng.

Càng đặc biệt hơn, phóng nhãn toàn bộ trấn An Lạc cũng chỉ có mỗi Hoàng Dược Phường là nơi buôn bán linh thảo và đan dược mà thôi. Sở dĩ như vậy là tại vì dù có chỗ khác mở ra cũng chẳng cách nào cạnh tranh lại cả.

Nếu như những môn phái khác có đạo quán, nơi đệ tử tục gia làm ăn thì Hoàng Dược Cốc cũng tương tự như vậy. Hoàng Dược Phường này cũng có thể xem là một đạo quán.

Thông thường, Hoàng Dược Phường không mở cửa trước giờ Thìn. Vậy nhưng hôm nay ngay từ giờ Sửu đã có rất nhiều người tụ tập. Tất cả bên trong đều là tu giả, không có lấy một phàm nhân.

Chen lấn, xô đẩy, hỗn loạn là tất cả những từ có thể hình dung trong hoàn cảnh này. Bọn họ không tiếc dẫm đạp lên nhau chỉ để chen hàng hòng chiếm vị trí thuận lợi nhất.

Bởi lẽ, những ngày này là thời điểm Hoàng Dược Cốc bắt đầu tuyển chọn đệ tử.

Những năm gần đây bùng phát rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ. Đặc biệt là trận chiến của bốn năm trước khiến cho Hoàng Dược Cốc dần dần thay đổi quan điểm.

Tiêu chí tuyển sinh bây giờ không phải “mầm chòi” nữa mà là “búp măng”.
— QUẢNG CÁO —

Trước kia Hoàng Dược Cốc tuyển chọn dựa trên kiến thức về thảo mộc là chủ yếu, lại dựa vào số tuổi để loại trừ. Vì vậy mà lớp tân đệ tử ngày xưa đều chỉ mới Tụ Khí, khá lắm thì được vài người Trúc Cơ nhưng chỉ chiếm thiểu số, chủ yếu là công tử trong các đại thế gia được bồi dưỡng từ trước.

Còn bây giờ, tiêu chí ấy đã dần dần bị loại bỏ. Chỉ cần ngươi có thực lực, tuổi tác không quá ba mươi vẫn có thể gia nhập Hoàng Dược Cốc thay vì hai mươi như trước đây. Mà lại, nếu có kiến thức về luyện đan thì càng tuyệt.

Tất nhiên, tuyển chọn như vậy nhưng vẫn phải đi đôi với nhân phẩm. Tại thế giới gà chó hỗn loạn, ai biết sẽ xuất hiện một vài “con sâu” làm rầu nồi canh đâu. Vậy nên dù giảm tiêu chí là thế nhưng những đệ tử được tuyển chọn cũng phải cạnh tranh rất khốc liệt.

“Tránh đường tránh đường. Đừng có chen lấn xô đẩy như thế. Các ngươi làm vậy chỉ tổ khiến bản thân mau chóng bị loại hơn mà thôi.” Một giọng nói tựa như sấm sét vang vọng.

Tất cả mọi người vừa quay lại, chỉ thấy đó là một nam tử trên tay cầm một chiếc quạt phe phẩy che đi một phần gương mặt. Hắn dùng ánh mắt chế giễu liếc nhìn hết thảy từ trái sang phải.

“Ngươi… Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người phụ trách báo danh sao?”

“Ta á?”

Nam tử cười khẩy một tiếng rồi xếp quạt lại. Hắn từ trên bức tường nhảy xuống, trên khóe miệng còn lộ ra một đường cong rõ ràng: “Ta đương nhiên không phải người phụ trách báo danh. Ta cũng đi ghi danh như các ngươi… Ấy ấy. Bỏ binh khí xuống đi, quân tử động khẩu không động thủ.”

Chỉ trong khoảnh khắc, một nhóm người vừa rồi đang dẫm đạp lên nhau như tìm ra mục đích chung điên cuồng lao tới nam tử kia. Kẻ cào, người cấu thay phiên nhau.

Cho tới khi tiếng “kẽo kẹt” của cánh cửa Hoàng Dược Cốc từ từ mở ra, bọn họ mới thu tay đứng nghiêm chỉnh trở lại. Còn như nam tử kia thì mình mẩy bầm tím, có thể dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung.

Mà ngay khi phiến môn mở rộng, từ bên trong có thân ảnh bước ra. Đó là một nữ tử thân mặc thanh y phổ thông, nét mặt thanh tú, đặc biệt là đôi môi mỏng được tô son vừa phải không quá màu mè. Có trang điểm nhưng rất nhạt tạo cho người ta cảm giác tao nhã.

Nàng từ trong bước ra, đôi mắt cong thành nguyệt nha nhìn mọi người, nét cười hiện rõ. Theo đó, một mùi hương dịu nhẹ thoải mái lập tức phả vào mũi. Đó không phải nước hoa gì mà chỉ đơn giản là đan hương. Hiển nhiên, chỉ những luyện đan sư tối ngày thổi lửa mới xuất hiện tình huống này.
Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu hành lễ.
— QUẢNG CÁO —

Đa số bọn họ có lẽ đều lớn tuổi hơn nàng, vậy nhưng nếu luận về bối phận thì chưa chắc. Rất có thể, sau này trong số đó sẽ phải gọi nàng một tiếng “sư thúc” cũng không biết chừng.

Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh cũng ở trong ấy. Bọn họ đứng khá xa, cũng không có hành lễ mà chỉ im lặng quan sát. Giữa đám đông đang cúi đầu bỗng nhiên có hai thân ảnh thẳng người liền nổi bật hẳn.

Những kẻ vừa mới thấy cảnh này lập tức nhếch môi. Hiển nhiên đứng như vậy thì ấn tượng quá xấu, khó có thể được tuyển chọn vào trong.

Trác Phàm không quá để ý, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào nữ tử kia: “Là cô ta.”

“Sư phụ quen sao?”

Trác Phàm quay lại nhìn Mạc Thiên Sinh với ánh mắt khó hiểu: “Chẳng phải ngươi cũng gặp rồi sao?”

“Con á?”
“Đúng vậy. Khi mới tới Hoàng Dược Cốc, nàng ta chẳng phải đi cùng với đồng môn lịch luyện hay sao?”

Mạc Thiên Sinh nhíu mày như hồi tưởng lại, sau cùng vỗ đầu một cái: “Đúng rồi. Hình như gọi là Tiểu Thúy thì phải.”

Lời của Mạc Thiên Sinh trong lúc kích động rất lớn rơi vào tai của Tiểu Thúy. Nàng ta hơi kinh ngạc nhìn kĩ.

Mạc Thiên Sinh vẫn như trước không có quá nhiều biến đổi, chỉ là làn da ngâm hơn một chút mà thôi nên Tiểu Thúy vừa nhìn đã nhận ra ngay. Còn như Trác Phàm thì lại khác.

Lúc này gương mặt Trác Phàm đã có phần biến đổi. Sau khi thu hoạch Địa Tâm, hắn liền dùng một phần nguyên lực để chữa trị vết sẹo trên mặt. Tất nhiên, đó chỉ là vấn đề ngoài da, trên thực tế thì bên trong vẫn đang bị Kim Lôi tàn phá ngày ngày.

“Là ngươi nha.”
— QUẢNG CÁO —

Tiểu Thúy nhận ra Mạc Thiên Sinh bèn kêu lên một tiếng kinh ngạc. Ấn tượng năm xưa của nàng không phải Mạc Thiên Sinh mà là Trác Phàm. Một tên gương mặt đầy sẹo la ó om sòm với quản sự Khương Kha rồi còn tiện nghi được một viên đan dược tứ phẩm. Cũng chính vì thế mà Mạc Thiên Sinh cũng vô tình được nàng nhớ lại.

Mà nàng mới vừa kinh hô thì trong mắt lại bất giác co rụt. Bởi lẽ giờ đây tu vi của Mạc Thiên Sinh đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Đoán Cốt cảnh á?”

Tiểu Thúy còn nhớ năm xưa Mạc Thiên Sinh chỉ mới vừa đột phá trở thành tu giả Tụ Khí mà thôi. Thế mà sau vài năm ngắn ngủi, một kẻ được quản sự Khương Kha cho rằng trở thành tu giả đã là một kì tích thì bây giờ đã sắp đuổi kịp nàng.

Như thể quá tò mò, Tiểu Thúy nhún người một cái. Thân thể nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt Mạc Thiên Sinh ở một khoảng cách khá xa: “Sao có thể chứ? Chỉ mới mấy năm thôi mà.”

Mạc Thiên Sinh cười cười: “Chắc là do vận khí ta tốt đi.”

Nói rồi Mạc Thiên Sinh lấy trong chỉ giới ra một tấm lệnh bài đưa cho Tiểu Thúy: “Ta là Mạc Thiên Sinh. Đến tuyển chọn theo lời giới thiệu của Trương quản sự của quý cốc.”


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt
Cầu Hoa! Cầu Đánh Giá >.