• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 344: Đẩy Nhanh Tiến Độ
Trên thành cao, Ngũ trưởng lão của Hoàng Dược Cốc lặng lẽ đứng nhìn. Cả một vùng hoàng thành rộng lớn bao quát trong tầm mắt của ông ta. Không. Không chỉ có tầm mắt mà còn cả trong thần thức nữa.

Bức tường cũ vẫn còn đó, tuy nhiên bao bọc nó là một dãy tường mới còn cao hơn, rộng hơn và hùng vĩ hơn rất nhiều.

“Chỉ vài ngày ngắn ngủi vậy mà đãy xây được phân nữa rồi.”

Khóe miệng của Ngũ trưởng lão khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng. Ông ta vốn cho rằng việc kiến thiến hoàng thành sẽ mất nhiều thời gian hơn thế nữa.

“Điều này cho thấy số lượng nạn dân nương náu hoàng thành rất nhiều.”

Nghe một vị chấp sự nói thế, Ngũ trưởng lão không khỏi gật đầu: “Xem như trong họa mà có phúc đi. Cũng may là trong những nạn dân có không ít tu giả, nhờ vậy mà thời gian được rút ngắn đi rất nhiều.”

Đang lúc quan sát, Ngũ trưởng lão chợt nhìn thấy một vệt sáng màu vàng từ xa bay tới liền thuận tay chụp lấy. Đó là một tấm ngọc giản màu vàng bắt mắt, còn có một ít hoa văn và ấn kí tinh thần đặc thù.

“Là của Đại trưởng lão gửi đến.”

Ngũ trưởng lão nhíu mày. Thông thường mà nói, việc đưa thư không cần đích thân Đại trưởng lão gửi tới ngoại trừ có việc quan trọng gì đó.

Không chút suy nghĩ, Ngũ trưởng lão liền đem thần thức dung nhập. Sau khi đọc được nội dung bên trong, gương mặt của ông không khỏi mừng rỡ.

“Ngũ trưởng lão, có chuyện gì sao?”
— QUẢNG CÁO —


“Tông chủ Hồng Quân cùng các vị trưởng lão của Thiên Khôi Tông và Thánh Hỏa Sơn đều đang trên được tới đây. Ước chừng ba ngày nữa sẽ tới nơi.”
“Thật ư?”

Ngũ trưởng lão gật đầu: “Có bọn họ đến thì thú triều chắc chắn sẽ được giải quyết triệt để. Chúng ta cũng có thể sớm ngày trở về rồi. Đi thôi. Báo cho Nhị hoàng tử.”

Không lâu sau, tại cung điện xa hoa lần nữa xuất hiện những bóng người quen thuộc. Nhị hoàng tử đứng dậy kích động nói: “Các vị tiền bối nói, ba ngày tới các vị trưởng lão còn cả tông chủ của Thiên Khôi Tông đều sẽ đến đây sao?”

Thấy Ngũ trưởng lão gật đầu, Nhị hoàng tử không che giấu được xúc động mà vỗ tay một cái: “Thật tốt quá. Lương dân Diêm Quốc cuối cùng cũng được cứu rồi.”

Sau đó, Nhị hoàng tử vội vàng phất tay gọi: “Người đâu. Mau truyền lệnh xuống, toàn thể mọi người tích cực làm việc ngày đêm. Nội trong ba ngày nhất định phải đem trường thành xây xong.”

“Nhị hoàng tử. Như vậy không phải có chút quá sức hay sao?” Ngũ trưởng lão vội nói.

“Ngũ trưởng lão nói đùa. Thời gian qua chúng ta chỉ chia ra làm ba đội thay phiên nhau làm việc. Phần việc khó khăn nhất đều đã xong, hiện tại bỏ thêm chút sức lực để hoàn thành sớm hơn thì cũng là chuyện tốt cơ mà. Ta cũng không muốn khi tông chủ và các trưởng lão đến đây lại nghĩ rằng ta đang bốc lột nạn dân đâu.”

“Vả lại ngài nghĩ xem, hiện tại công việc còn dang dở, khi các vị tiền bối kia tới giải quyết xong thú triều, những nạn dân còn phải ở lại xây xong tường thành rồi mới đi sao? Họ phải trở về nơi cũ để an cư lập nghiệp chứ, không phải sao?”

Ngũ trưởng lão và các vị chấp sự nhìn nhau sau đó khẽ gật đầu: “Nhị hoàng tử nói cũng có lý. Vậy thì cứ theo như ngươi sắp xếp đi.”
— QUẢNG CÁO —

“Đa tạ các vị.”

Nhị hoàng tử cung kính cúi đầu sau đó nói tiếp: “Trời không còn sớm, các vị cũng hãy trở về nghỉ ngơi. Ba ngày tới có lẽ sẽ là những ngày vô cùng mệt mỏi.”

“Vậy chúng ta không làm phiền nữa. Cáo từ.”
Đám người Ngũ trưởng lão đứng dậy sau đó ly khai khỏi cung điện.

Cho đến khi bọn họ hoàn toàn rời khỏi, Nhị hoàng tử vẫn ngóng nhìn theo sau đó dời ánh mắt về phía bức tường còn đang dang dở, khóe miệng không tự chủ cong lên một nụ cười rạng rỡ.
Ở một phương diện khác, trên chiếc phi chu được bố trí hoa lệ, tông chủ Hồng Quân đứng ở đầu thuyền nhìn những đám mây đang trôi qua gương mặt. Những trưởng lão khác đều không ở trong phòng mà đứng phía sau ông ta.

“Tông chủ. Chúng ta thật sự không cần phải bảo hộ thiếu tông chủ sao? Tuy nói thiếu tông chủ có không ít bảo vật phòng thân nhưng biên cương diêm quốc nguy hiểm chập trùng…” Một trưởng lão bước lên một bước nhỏ tiếng nói.
Hồng Quân nghe thấy nhưng gương mặt vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh: “Ngọc không mài không thành đồ vật. Hoa trong lồng kính một khi đối diện với gió bão đều sẽ gãy ngã. Thiên Sinh cũng đã lớn rồi, không thể cứ ở mãi trong sự bảo hộ của ta được. Ngay cả những đệ tử khác cũng vậy.”

Hồng Quân khẽ thở dài: “Tam Tông Chi Hội chỉ là một màn giao lưu. Trận đấu sinh tử chân chính còn ở Hợp Hoan Tông. Nếu đám trẻ không có chút kích thích thì nhất định sẽ ăn thiệt thòi trước đám người ma đạo kia.”
“Nhưng mà… Lỡ như chúng có chuyện gì thì…”
“Thì làm sao?”

Hồng Quân quay đầu lại nhìn người vừa phát ngôn khiến đối phương vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Gương mặt điềm tĩnh của Hồng Quân dần trở nên lạnh lẽo: “Sinh tử chính là chuyện thường tình. Bọn chúng sống sót sau trận lịch luyện này thì tốt. Còn nếu không được thì chỉ có thể trách số mạng đã tận mà thôi. Ngay cả những linh thú chưa mở linh trí, đầu óc đơn thuần còn để vong mạng thì sao có thể đối đầu với đám đệ tử ma đạo nham hiểm kia.”
— QUẢNG CÁO —

Trong lúc nhất thời, những người ở đây chợt cảm nhận được một áp lực nặng nề đè ở trước ngực đến mức khó thở. Ngay cả những trưởng lão của Thánh Hỏa Sơn đều không dám lên tiếng tranh cãi.
Ai có thể phản bác được cơ chứ? Những lần trước đây, số lượng đệ tử mất mạng tại trận tỉ đấu ở Hợp Hoan Tông không đếm xuể. Lần nào bọn họ cũng nhận không ít thương vong. Bọn chúng ra tay tàn nhẫn đến mức giữ được tính mạng thì cũng trở thành phế nhân vì vậy mà bọn họ có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của Hồng Quân.

Nhưng mà, liệu chết trong miệng của linh thú sẽ tốt hơn bị giết hại bởi những đệ tử ma đạo kia sao? Thật buồn cười nếu ai đó nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, chính đạo chẳng phải là hi sinh vì nghĩa sao? Linh thú hại lương dân, đệ tử của bọn họ ra tay dẹp yên, dù có chết thì vẫn được khen ngợi là có công với tông môn được khắc nên đời đời.
Vậy nhưng chết là hết, những điều họ làm sau đó có nghĩa lý gì đâu. Hồng Quân hiểu điều ấy. Có điều cũng chính vì hiểu rõ nó nên mới khiến ông ta trở nên mềm lòng.

“Phải thay đổi những suy nghĩ ấy.”
Không ai nhìn thấy cánh tay giấu bên trong ống tay áo đang nắm chặt của Hồng Quân.
Chiếc phi chu cứ như xé không lao đi với vận tốc cực kì cao. So với phi chu mà đám người Hoàng Nam sử dụng vẫn thua kém nhiều nhưng xét tổng thể thì lại rất nhanh.
Còn ở Hoàng Dược Cốc, sau khi Tam Tông Chi Hội kết thúc, mọi thứ dần trở về trạng thái vốn có của nó. Các vị trưởng lão ngồi lại với nhau bắt đầu bàn bạc.

“Đại trưởng lão. Chúng ta thật sự không cần đến Diêm Quốc sao? Dù gì hai tông kia cũng đã đi.” Lục trưởng lão hỏi.
“Không cần thiết. Nơi đó đã có Ngũ đệ lo liệu, chúng ta xem như đã tận chức rồi. Việc còn lại là dẹp yên thú triều mà thôi, so về chiến lực thì chi bằng chúng ta ở đây chỉ đạo các đệ tử luyện đan rồi gửi tới vẫn tốt hơn.”
“Đại trưởng lão nói rất có lý. Ta sẽ mau chóng cho các đệ tử tiến hành luyện chế đan dược.” Lục trưởng lão chấp tay sau đó biến mất khỏi đại điện. Những người khác tương tự cũng đứng dậy rời đi.


Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế
Cầu Hoa! Cầu Đánh Giá >.