• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 39: Lý Mộ Bạch
Hàn Thiên Vũ cũng lặng lẽ đi theo phía sau, ánh mắt quét qua bóng lưng của Hạ Văn Như, trong lòng vẫn còn một chút hiếu kì.

“sao mình có cảm giác đã gặp nàng ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra”

Hạ Văn Như đang đước xuống lầu thì có cảm giác có người nhìn mình từ phía sau, trong lòng có một chút khẩn trương, đoán rằng kẻ đeo mặt nạ quỷ đang nhìn mình,

Thở ra một cái, lấy lại tinh thần, bước chân của nàng càng lúc càng nhanh, đi xuống đại sảnh, chạy ngay đến quầy hàng để hỏi.

“ở đây có bán đồ ăn đêm sao”

Tên tiểu nhị nhìn thấy Hạ Văn Như hỏi thì nhẹ nhàng gật đầu, rồi tay của hắn chỉ về phía danh sách thực đơn treo ở quầy hàng.

Hạ Văn Như nhìn liếc qua thực đơn, nhìn ra rất nhiều loại món ăn, nhưng chủ yếu vẫn là hải sản, cũng đúng thôi, vì nàng vẫn đang ở trên tàu, hải sản vẫn là lương thực chủ yếu.

“cho ta ba phần cua, hai phần cái hấp” Hạ Văn Như nói

Sau khi trọn xong món ăn, tên tiểu nhị ra hiệu.

“Hiện tại khách quan xin ra sảnh ngồi đợi một chút nha, rất nhanh đồ ăn sẽ được mang ra”

Hạ Văn Như gật đầu, quay người đi đến đại sảnh, khi nàng quay về đại sảnh đã thấy Hàn Thiên Vũ ngồi ở một cái bàn gần đó,

“tên này, cũng muốn ăn đêm sao,” Hạ Văn Như tự hỏi.

kiếm cho mình một cái bàn, Hạ Văn Như cũng ngồi xuống chống cằm đợi đồ ăn đến,

Hàn Thiên Vũ đang ngồi ngẩn người suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng kéo ghế, nhìn thấy Hạ Văn Như ngồi ở bàn đối diện thì hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi tiếp tục ngẩn người ra, không biết là suy nghĩ cái gì.

“hắn gật đầu chào ta?, Hạ Văn Như ngẩn người, không ngờ một kẻ vừa miểu sát hai đám cao thủ lại lễ phép như vậy, cái này làm nàng cảm thấy hơi bối rồi.

Sau mấy phút đồng hồ vẫn chưa thấy có người mang đồ ăn đến, Hạ Văn Như cảm thấy nhàm chán, lại nhìn qua Hàn Thiên Vũ thấy hắn vẫn đang ngân người suy nghĩ mông lung, nàng liền đánh bạo gọi một cái.

“này, này, ngươi tên là a Cát sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hàn Thiên Vũ giật mình, quay qua Hạ Văn Như, thấy nàng đang nhìn mình thì quay lại hỏi

“cô nương gọi ta,”?

“không gọi ngươi thì gọi ai?, ngươi tên là a Cát sao?, ta thấy tên các chủ gọi ngươi như vậy,?” Hạ Văn Như bĩu môi hỏi.

“đúng vậy,” Hàn Thiên Vũ nhè nhè gật đầu trả lời.

“ngươi là thuộc hạ của hắn?”

“không hẳn, ta chỉ là nợ ông chủ của hắn” Hàn Thiên Vũ lắc đầu nói.

Hạ Văn Như giật mình, kẻ này đang mắc nợ, mạnh như hắn thì nợ cái gì, còn kẻ mệnh danh là ông chủ là gì, Hạ Văn Như không hiểu tại sao Hàn Thiên Vũ lại trả lời mình,? nàng vốn chỉ muốn hỏi vài câu cho vui miệng

“ngươi nói, kia sau các chủ vẫn còn ông chủ của hắn? vậy hắn thuộc tổ chức nào vậy?” Hạ Văn Như đánh bạo hỏi thăm Hàn Thiên Vũ, nhằm có được một chút thông tin.

“không biết, không quan tâm, ta ở đây chỉ là để trả nợ.” Hàn Thiên Vũ lắc đầu, nhàn nhạt nói.

“trả nợ sao?. Ngươi rốt cục nợ cái gì mà phải bán mạng?, ngươi có biết sau khi danh tiếng của nơi này vang xa, thì sẽ kéo đến rất nhiều phiền toái hay không” Hạ Văn Như nhíu mày trả lời.

Hàn Thiên Vũ nghe thấy vậy, quay đầu nhìn Hạ Văn Như.

“cô quan tâm ta sao?,” Hàn Thiên Vũ trêu ghẹo.

Nghe thấy vậy, Hạ Văn Như đỏ mặt quay đi chỗ khác, nói.

“ta chỉ hiếu kì, nếu ngươi không muốn trả lời thì thôi”

“ta chẳng sợ phiền toái. Còn câu hỏi nào nữa không?” Hàn Thiên Vũ thấy trêu ghẹo mỹ nữ cũng vậy vui, nên hắn gợi ý Hạ Văn Như hỏi lần nữa.

Nghe vậy Hạ Văn Như quay về phía Hàn Thiên Vũ hỏi một câu cuối cũng.
— QUẢNG CÁO —

“vậy ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì, hôm này nhìn qua ngươi giết đám người kia cũng thật là phô trương”

“cảnh giới?... cứ coi như là Tiêu Thiên đi,” Hàn Thiên Vũ đáp,

hắn từ lâu đã không còn luyện công, từ khi hắn hồi sinh ở nói Hắc Phong, hắn đã không còn có thể luyện võ, mặc dù cơ thể từng ngày hấp thụ thái dương để mạnh lên, nhưng hắn cũng chẳng biết mình mạnh bao nhiêu,

Dù sao trong chiến đấu, cảnh giới chỉ là thứ để đối phương dè chừng, kỹ năng và kinh nghiệm thực chiến mới là thứ quyết định chiến thắng.

Hàn Thiên Vũ cảm thấy cường độ thân thể của mình đã vượt xa hồi còn là Tiên Thiên Cảnh, nhưng vì trong người không có nội lực, dẫn đến việc hắn không thể dùng nhưng chiêu thức hoặc thân pháp như người luyện võ.

Đó là lý do tại sao khi hắn dùng khinh công lại gây động tĩnh lớn như vậy, thiếu đi sự uyển truyển trong kỹ năng

Nhưng trong cái rùi vẫn có cái may, càng làm quen với thân thể mới càng lâu, Hàn Thiên Vũ càng phát hiện ra những khả năng quái dị của mình, ví dụ như việc hắn phóng tia lửa từ mắt giết chết đám người sáng nay.

Sau khi nghe thấy câu trả lời chung chung của Hàn Thiên Vũ, Hạ Văn Như cũng thấy hắn không muốn tiết lộ, vì thế không hỏi gì nữa, lại chống tay lên cằm đợi đồ ăn xuất hiện.

Hàn Thiên Vũ thấy nàng không muốn nói chuyện nữa, cũng liền đứng đậy, dùng tốc độ cực nhanh đi lên nóc của Thiên Cơ Hải Các,

Hạ Văn Như đang chờ ăn thì giật mình nghe thấy tiếng nổ lớn, quay người lại thì chẳng thấy Hàn Thiên Vũ đâu, một lúc sau liền nghe thấy có động tĩnh trên mái của Thiên Cơ Hải Các, liền bỏ bàn ăn, phóng ra phía đầu thuyền nhìn lên.

Gió biển lạnh lẽo, thổi về kia nàng, mang theo mùi muối biển, làm cho mái tóc của nàng bay bay.

Trên mái của Thiên Cơ Hải Các, Hàn Thiên Vũ nhìn về phía xa xa, xuất hiện một thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía hắn,

Hôm nay trời đêm không trăng, trên trời cao đều tỏa ra những vì sao sáng, thân ảnh kia cứ một một nhịp, rồi lại một nhịp, đạp lên từng tòa lầu cao vút ở Hải Thành, tiến về phía Thiên Cơ Hải Các.

“nhanh thật, ngang ngửa lúc ta đã vào Tiên Thiên.” Hàn Thiên Vũ tấm tắc khen..

Thân ảnh di chuyển đến gần Hàn Thiên Vũ thì vận lực dừng lại, thân hình của hắn đình chỉ giữa không chung, rồi lộn nhào một cái, đáp lên mái hiên.

Hàn Thiên Vũ nhìn ra kẻ tiến đến là một thiếu niên anh tuấn, trên trên tay đeo một thanh kiếm màu bạc, trạm trổ tinh vi, cả người phiêu miểu ra một khí tức tiêu sái,
— QUẢNG CÁO —

“các hạ là kẻ đeo mặt nạ quỷ ở mà đám người kia vẫn đồn ở Thiên Cơ Hải Các?”

Hàn Thiên Vũ Đang đánh giá đối phương, thì bóng nhiên đối phương đã liên lên tiếng.

Hàn Thiên Vũ cũng đáp lễ.

“là tại hạ, tên gọi a Cát, thiếu hiệp đây là?”

“Tại Hạ Lý Trường Nham, cha của ta là Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch, không biết các hạ có nghe qua”

“Lý Mộ Bạch…Lý Mộ Bạch?”

Hàn Thiên Vũ giật mình nhớ lại, hắn nhớ khi mình mới tốt nghiệp thiên ma nhân, từng du lịch giang hồ, trong lúc đang giết quái thú kiếm tiền, đã từng gặp một kẻ tên là Lý Mộ Bạch cũng chạc tuổi hắn, kiếm pháp của kẻ này cực kỳ kinh người,

Hàn Thiên Vũ từng giao thủ qua với hắn cảm thấy tên này mặc dù không có gì mạnh mẽ, nhưng trình độ kiếm pháp của Lý Mộ Bạch lại xuất thần nhập hóa, trong lúc giao thủ nhiều lúc hắn còn rơi vào hạ phong,

Về sau nhờ đặc thù Hàn Thiên Vũ là thiên ma nhân, cộng với cảnh giới lúc đó của hắn là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, Hơn hẳn Lý Mộ Bạch chỉ là Chiến Tông Cạnh Sơ Cấp. nên đã thắng hiểm.

Hàn Thiên Vũ còn nhớ lúc đó sau khi đánh bại Lý Mộ Bạch.

“ngươi tên là gì?,”

“Hàn Thiên Vũ”

“Hàn Thiên Vũ, ngươi là kẻ đầu tiên trong cùng một cảnh giới thắng qua ta, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi”

Lúc đó Hàn Thiên Vũ còn là thiên ma nhân cũng chẳng có cảm xúc gì lắm, nên hắn thầm nghĩ

“thắng thua là chuyện thường tình, ngươi nhớ tên ta làm gì?,”

Truyện hay siêu hot: Ngươi Quản Cái Này Gọi Cấp D Năng Lực?