• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Thường thường không có gì lạ Ninh Kỳ.

Leng keng ~ leng keng ~

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, không ngưng tiến vào lỗ tại của Ninh Kỳ, hắn lẩm nhẩm một tiếng, dụi dụi con mắt rồi đập bay cái đồng hồ báo thức, nghiêng người sang một bên ngủ tiếp.

Chiếc đồng hồ nhỏ lượn một vòng tròn trong khoảng không gian eo hẹp, đập vào một bên thành tường, bật ngược trở về chỗ của Ninh Kỳ, vẫn không ngừng hò reo như thể muốn nói “chủ nhân, ngươi là không thoát được ta đâu!!!”

Ninh Kỳ bị chiếc đồng hồ phản chủ này làm cho sợ rồi, không có cách nào khác là buộc phải tỉnh giấc.

Có lẽ tư thế rời giường của hắn sai tiêu chuẩn, lúc vùng người bật dậy, đầu hắn còn cùng với thành giường làm một cái tiếp xúc thân mật, đau điếng khiến Ninh Kỳ nổ cả đom đóm mắt.

Xuýt xoa a ui một hồi, lúc nhìn lại đồng hồ thấy báo hiện thị lúc này đã là 8h45, Ninh Kỳ liền giật mình hoảng hốt, cả người hắn như thể có lò xo, ngay lập tức bắn ra khỏi giường.

“Con mẹ nó, muộn học rồi!!!”

Ách!

Từ từ

Khoan đã nào.

Đang lúc vội vã đánh răng, Ninh Kỳ liền sực nhớ ra bản thân đã nghỉ hè.

Gõ gõ lên đầu mình một cái, hắn cảm thấy đầu óc mình là không đủ dùng, thật là chưa già đã lẫn, làm hắn sợ muốn chết.

Ninh Kỳ hắn năm mang vừa tròn 17, đầu óc tinh mẫn, tự nhiên không có tiền sử bệnh alzheimer.

Đây cũng là kì nghỉ hè cuối cùng của hắn trước khi bước vào năm học cuối cấp 3, liều mạng chuẩn bị cho cuộc thi đại học đầy khốc liệt.

Không phải đi học, cha mẹ đi du lịch chưa về, tiệm cơm nhà hắn cũng đóng cửa, Ninh Kỳ vuốt mấy cái sợi lông tơ trên cằm, tỏ vẻ đăm chiêu, nghĩ không ra lý do để cho mình phải dậy sớm như này cả.

Đã vậy liền ngủ.

Bài tập hè sao? Học tập chủ ấm vào thân thôi.

Ngủ thì tự khắc sẽ ấm từ chân lên đầu...

Nghĩ là liền làm, xúc miệng nhổ toẹt ra bọt kem, Ninh Kỳ lại nhảy lên trên giường, đắp chăn bật quạt, quần áo lúc nãy còn chưa kịp mặc nên cũng chẳng mất công cởi ra.

Hắn cảm giác mình giống như có dị năng của Nobita, rất nhanh có thể một lần nữa chìm vào giấc mộng.

Mộng về nhiều năm trước của mình, mộng về thế giới cũ của mình trước khi xuyên qua.

Không sai, Ninh Kỳ hắn là một tên “bình bình không có gì lạ” người xuyên việt.

Xuyên đến một hành tinh tương tự như Địa Cầu, trở thành một phiên bản trẻ tuổi hơn của mình tại cái thế giới này.

Hai đoạn đời người vừa giống lại vừa khác nhau nảy sinh giao hòa, xung đột, tạo thành những dòng hỗn loạn ký ức mà phải mất rất nhiều thời gian Ninh Kỳ mới có thể tiêu hoá hết được.
— QUẢNG CÁO —


Thời điểm đó nội tâm hắn vô cùng sợ hãi, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Đủ mọi suy nghĩ tạp nham diễn ra trong đầu hắn tựa như nước sôi trực chờ phun trào.

Chỉ là dù sao ở thế giới cũ hắn cũng đã trưởng thành, đã chịu qua xã hội chà đạp nên cũng không phải loại người mong manh dễ vỡ gì cho cam.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian liền bình thường trở lại, rồi Ninh Kỳ từng bước, từng bước đánh giá cái thế giới này một lượt.

Ở nơi này quỹ đạo lịch sử đối với hắn là hoàn toàn lệch nhịp, khác xa với những gì hắn từng biết.

Theo lịch sử phát triển từ cổ đại phong kiến đến nay, từ Lý triều bành chướng lãnh thổ, Trần Triều 3 lần xâm chiếm đất Nguyên Mông, Hồ gia vác đại pháo đuôi giết quân Minh, Lê triều các đời vua cùng họ Chu phương Bắc lúc vui vẻ thì xưng huynh gọi đệ, lúc cọc lên rồi thì xưng bố gọi con, ở nơi đó họ Mạc thắng họ Trịnh, Quang Trung giết Nguyễn Ánh lập ra triều Nguyễn...

Việt Quốc diện tích lớn gấp 3, phía Tây chiếm phân nửa Đông Dương, phía Bắc còn có cả Lưỡng Quảng, thậm chí còn đang cùng gã hàng xóm phía bắc tranh chấp Đài Loan.

Ha ha, thật không biết đây là cái thế giới quỷ quái gì nữa!

Suy đi tính lại thì điều này gần như cũng chẳng can hệ gì đến hắn.

Cha mẹ vẫn vậy, gia cảnh vẫn vậy, chỉ là có thêm một vài thứ khác lạ, một số mối quan hệ được tăng thêm, còn lại đa phần đều không có đổi.

Nên bảo Ninh Kỳ xuyên việt thuần tuý đối với hắn là trọng sinh.

Theo một khoảng thời gian trôi qua, hắn cũng dần dần hoà hợp với cái thế giới này, tựa như bị chính nó đồng hoá trở thành một công dân bình thường ở đây vậy.

Lâu dần hắn thi thoảng cũng là quên mất bản thân mình là người xuyên việt.

Cứ vậy an an ổn ổn sống lại một đời kì thật cũng không quá tệ.

Nghiêm túc mà nói, Ninh Kỳ nhiều lúc cảm thấy thân mình là may mắn chán, chỉ là xuyên việt trở về thời kì hơn 10 năm về trước mà thôi, chứ không đen đủi như các bậc tiền bối trước đó, một mạch tiến thẳng về thời Napoleon cởi chuồng, thời cổ đại giang tay chào đón thành viên mới.

Mẹ kiếp!

Ninh Kỳ hắn là kẻ tự biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, nếu thật con mẹ nó là xuyên trở lại thời cổ đại, thiên đạo đại ca không ném cho hắn cái hệ thống dằn túi thì xác định cụ đi chân lạnh toát, kiếp này coi như bỏ!

Tranh hùng tránh bá? Sáng ngự triều đình, tối tọa mĩ nhân?

Đừng đùa, với cái chỉ số IQ miễn cưỡng trên 50 dưới 120 như hắn không bị các đại lão xoay vòng đùa chết mới là lạ!

Gặp nhân vật chính tự hàng IQ chỉ có trong tiểu thuyết, Ninh Kỳ là không tin tà.

Niên đại hoà bình, có thân phận tốt hắn còn may mắn vật lộn để có một cuộc sống bình an.

Trời không thương, ném hắn về thời chiến loạn thì với bản lĩnh của mình, Ninh Kỳ tin chắc hắn là không sống quá hai chương.

Vậy nên mặc dù cũng là xuyên nhưng kết cục này xem như tốt lành rồi, không việc gì phải sầu mi khổ kiểm cả.
— QUẢNG CÁO —


Mặc dù thế giới này cũng đã khác, nhưng ít nhất vẫn là thời hiện đại phải không?!

Ở thời kì này ít nhất là không phải suy nghĩ đến việc mình cần tìm cái gì để chùi đít phải không?!!!

Chẳng biết ngủ đến bao lâu, đầu giường hắn chiếng chuông điện thoại liền ngân vang.

( I’m so lucky lucky I’m so lucky lucky...)

Ninh Kỳ lại giật mình tỉnh giác, nheo nheo mắt nhìn chiếc nokia tại góc giường đang không ngừng đổ chuông reo hò, kêu gọi chủ nhân mau tới nhấn ta thì bực mình cực kỳ.

Sờ lên cái cục gạch nhỏ kiên cường, nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ “anh họ” đang gọi, Ninh Kỳ đột nhiên có xúc cảm muốn lao tới đánh người.

Tên khốn này thật rất biết cách làm phiền người khác.

Ninh Kỳ trầm tư một hồi thật lâu, hít sâu một chút để lấy lại bình tĩnh, ngăn không cho bản thân mắng chửi người, tay bấm nghe, đặt điện thoại lên tai, Ninh Kỳ chậm rãi nói:

“Alo... có chuyện gì mau nói...”

“Kỳ! Giang hồ cấp cứu! Lần này chú mày phải cứu anh...”

Giọng nói khẩn thiết từ bên đầu dây bên kia truyền vào trong não bộ của hắn, giống như có một dòng điện chạy lướt qua, kích thích bộ phận cảnh báo ở não bộ Ninh Kỳ, khiến hắn có thể mơ hồ cảm nhận ra đây là phiền phức.

Không suy nghĩ lúc này tắt điện thoại liệu còn có kịp không.

“Alo... alo... nghe rõ trả lời alo, Kỳ, không cần phải chơi cái bài này, anh biết chú mày vẫn đang nghe, anh là nghe thấy tiếng thở của chú mày, anh mày gấp lắm rồi, nhanh trả lời đi!!!” Đầu dây bên kia liên tục thúc ép dồn dập.

Thở dài một tiếng, là phúc không phải là hoặc mà là họa thì tránh không được.

Ninh Kỳ bộ dạng chán trường, nhàn nhạt đáp lại:

“Nghe rồi nghe rồi, nhanh nói đi!!”

Ninh Chính thấy có đáp lời, giọng từ gấp gáp chuyển sang vui mừng như vớ được vàng, cười nói:

“Nhanh gọn thế này nhé, chú mày biết trường đại học của anh rồi đúng không? Khoa Điện Ảnh, Học Viện Văn Nghệ Điện Ảnh Hà Nội, dãy nhà B, phòng 207, nhanh chóng tới đấy cho anh trước 2 giờ chiều nhé, khẩn trương!!!”

“Chotto matte!!” Ninh Kỳ có chút nghi hoặc, nheo mắt gọi vọng lại :” Đợi đã! Là sao? Anh nói rõ ràng xem nào?”

“À! à... ừm... à mà này, sao giọng chú mày hôm nay có vẻ lại khác thế, trầm khàn hơn thường ngày, sao thế, bị ốm à?”

“Đứng có à ừm! Đừng có đánh trống lảng nữa! Tập trung vào chuyên môn! Cụ thể chuyện gì anh nói cho rõ ràng ra, không là em cúp máy này?” Ninh Kỳ bực mình gắt lên.

“Ấy! Từ từ! Bình tĩnh đã nào! Làm gì nóng như kem vậy...”

“Haizz...”
— QUẢNG CÁO —

Đầu dây bên kia phát sinh ra tiếng thở dài, trở nên trầm buồn nói:

“Chuyện cụ thể là thế này....”

“...”

Sau một hồi nghe rõ tiền căn hậu quả, Ninh Kỳ đối phó vài câu sau thì cúp máy.

Chuyện kể thì dài dòng nhưng có thể tóm gọn lại như thế này...

Ninh Chính nhờ hắn đi điểm danh hộ....

Hết!

“Con mẹ nó! Sao không nói rõ từ đầu đi, lý do lý trấu làm gì, làm như ta không có tình người, không giúp ngươi không bằng ý.”

Ninh Kỳ nhìn thấy thông báo tài khoản mới được gia tăng 10000 vnd hiển thị trên điện thoại, một mặt chính nghĩa, ngôn từ khẳng khái tuôn ra như suối.

Hắn là vì tiền mới chịu giúp người sao?

Đừng đùa!!

Hắn là vị lòng chắc ẩn!

Điểm danh hộ cái chuyện này hắn cũng chẳng có lạ gì, ngày xưa học đại học có ai mà không làm cơ chứ?

Ninh Kỳ tại thế giới cũ năm đó cũng chuyên nhận kèo đi điểm danh hộ kiếm chút tiền cà phê ăn sáng.

Thậm chí từng có lúc hắn trong một ngày điểm danh hộ 4 lần, trong đấy có 2 lần cho hai người ở trong cùng một tiết học.

Thế nên đối với hắn chuyện này quá mức đơn giản.

Năm đó theo giá thị trường, hắn chỉ lấy giá 50k cho một lần điểm danh tương đương với 500d ở thế giới mới này.

Nay Ninh Chính trả cho hắn 10000d cho 10 lần điểm danh liên tiếp.

Tình anh em mà, nhất định phải gấp đôi...

Hắc hắc!!!

...

Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.