• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 14: Hòm quà hệ thống.

“Keng!”

“Hòm quà Tân Thủ đã mở.”

“Hòm quà nhiệm vụ đã mở.”

Hai dòng thông báo từ hệ thống xoẹt qua não bộ Ninh Kỳ, hắn bắt đầu chăm chú nhìn vào 3 ô biểu tượng hiện lên trong hòm quà, không suy nghĩ nhiều, đưa tay click vào ô đầu tiên, một dòng thông tin lập tức hiện ra.

Đạo cụ : Kính mắt ẩn sĩ.

Cấp bậc yêu cầu: Lv 1.

Giới hạn sử dụng: Vĩnh viễn.

Cấp độ : E

Hiện trạng: Hữu hình.

Tác dụng: ngụy trang, che giấu sự tồn tại của bản thân, che đi danh tính...

“Cái này là... đạo cụ” Ninh Kỳ vuốt ve cằm, thầm đánh giá cái đạo cụ đầu tiên mà hệ thống cho mình.

Giới thiệu rất sơ lược, cụ thể khả năng ra sao thì Ninh Kỳ không rõ, ngẫm nghĩ một chút, hắn click vào ô lấy ra vật phẩm.

Giữa khoảng không trong phòng ngủ, một mô hình 3d của chiếc kính mắt xuất hiện rồi từ từ tổ hợp lại, dần trở nên thật chân thực.

Ninh Kỳ trợn mắt há mồm nhìn chiếc kính thần kỳ từ không hoá có, đến lúc hắn thử dùng tay chạm vào chiếc kính mắt đang lơ lửng giữa không trung thì một cảm giác lạnh lẽo truyền vào tay Ninh Kỳ, chiếc kính mắt thoát khỏi trạng thái không trọng lực, rơi xuống tay hắn.

Đến lúc này Ninh Kỳ mới tin cái kính này là thật.

Con mẹ nó, cái này rõ ràng là khoa học đen, không thể lý giải!!

Nắm lấy chiếc chính gọng đen thường thường không có gì lạ trên tay, Ninh Kỳ nội tâm kinh đào hải lãng.

Dù là người xuyên hiện nhưng khi đứng trước hiện tượng không thể lý giải thì hắn vẫn có chút sợ hãi, không biết có nên đeo nó lên hay không?

Sau một hồi đắn đó, Ninh Kỳ vẫn không thắng nổi sự tò mò, liều đeo thử.

Uhm...

Khá vừa vặn, Ninh Kỳ có chút cận nhẹ, đeo lên cảnh vật cũng rõ ràng hơn nhiều.

Chỉ có nhiêu đó, còn lại không có cảm giác gì đặc biệt.

Thí nghiệm kính mắt mới tạm thời chưa thấy mang lại hiệu quả gì, Ninh Kỳ cũng quẳng chuyện này sang một bên, chú tâm đến đến hai phần quà còn lại của mình, hắn lập tức từ hệ thống ấn mở ra.

Phần quà thứ hai cùng thứ ba biểu tượng cùng màu sắc hơi khác một chút, nếu chiếc chính mắt có ô
biểu tượng là mà trắng thì hai phần quà này có ô biểu tưởng màu xanh lá, Ninh Kỳ tại chỗ mở ra phần quà thứ hai, hệ thống lập tức cho ra thông báo.

Đạo cụ: Mặt nạ phản diện.
— QUẢNG CÁO —

Cấp độ yêu cầu: Lv 1.

Giới hạn sự dụng: 3 lần.

Cấp độ: D.

Hiện trạng: Vô hình.

Tác dụng: ngụy trang thành kẻ phản diện, đóng một vai phản diện diễn kỹ thể hiện gia tăng 200%.

Lưu ý: Trang bị bằng cách gắn lên biểu tượng nhân vật, chỉ duy nhất ký chủ có thể sử dụng, một lần sử dụng chỉ có tác dụng trong một vai diễn, khi trang bị mặt nạ phản diễn sẽ không thể trang bị được loại mặt nạ khác...

Ninh chớp mắt liên tục, ngây người ra một lúc.

Con mẹ nó, nếu là thật thì cái món này chính thần kì bổ trợ diễn xuất, khuyết điểm duy nhất hẳn đó là chỉ dùng được trong các vai phản diện mà thôi.

Cụ thể loại hình phản diện nào thì không thấy nói rõ ràng.

“Đáng tiếc hiện tại ta không có hứng thú cũng như cơ hội sử dụng nó.” Ninh Kỹ nghĩ thầm trong đầu.

Thần khí thì còn phải xem người dùng, nếu chủ nhân không có cơ hội cũng như không có nhu cầu thì cũng chỉ là thứ vô dụng.

So sánh thì cái kính mắt còn có tác dụng với Ninh Kỳ nhiều hơn, ít nhất hắn có thể sử dụng thay cho mắt kình cận thông thường.

Cảm thấy đầu bắt đầu có biểu hiện đau nhói, Ninh Kỳ lập tức click vào biểu tượng phần quà thứ ba, dòng thông báo tiếp tục hiện ra.

Đạo cụ: Bảo hiểm đầu tư.

Cấp độ yêu cầu: Lv 1.

Giới hạn sử dụng: 1 lần.

Cấp độ : D.

Hiện trạng: Vô hình.

Tác dụng : Đầu từ vào 1 dự án, một hạng mục với số tiền dưới 10.000.000d sẽ được bảo hiểm. Bất cứ lý do ngoại cảnh gì khiến dự án, hạng mục này thất bại ký chủ sẽ được đền bù 200%.

Lưu ý: Ký chủ không thể cố tình khiến cho hạng mục này thất bại, cũng không thể là nguyên nhân chính dẫn đến thất bại, nếu không sẽ không được hệ thống hoàn trả tiền.

Ách.

Ninh Kỳ giờ phút này cảm giác bản thân như sắp nổ tung rồi.

Cái này đơn giản chính là thần còn mẹ nó kỳ, là nằm thắng, chỉ cần không có nghịch ngu tìm chết thì làm kiểu gì cũng thắng.

200% của 10.000.000d chính là 20.000.000d, lãi xuất chính là gấp đôi, chỉ sợ đi buôn lậu cũng không thể kiếm được số tiền lớn như thế này trong một phi vụ

Hắc hắc.

Đơn giản chỉ cần tìm một cái hạng mục nào thật ngu xuẩn, ném tiền vào đó rồi chờ nó thất bại là đủ.
— QUẢNG CÁO —


Cuối cùng chính là hưởng thụ cảm giác Kim tiền loá mắt chó.

Ninh Kỳ lấy tay xoa xoa nước miếng trên mép, tự chấn an bản thân phải thật phong độ, sắp tới mình chính là triệu phú rồi, không thể để một chút vấn đề này ảnh hưởng đến phẩm giá được.

Khi bình tĩnh trở lại, đột nhiên Ninh Kỳ lại cảm thấy không thật. Dù sao thì bánh gatô từ trên trời rơi xuống khiến người ta nghi hoặc cũng là chuyện thường.

Mười triệu không phải là một con số nhỏ, hiện tại tổng tài sản của hắn có khoảng gần 9 triệu, nếu quăng hết vào nhỡ cái hệ thống hàng dỏm này nó lừa thì sao.

Trầm ngầm một lúc, Ninh Kỳ nghĩ nghĩ rồi tự động bật cười.

Số tiền này là Ninh Chính để lại cho hắn, vốn dĩ cũng không phải bản thân Ninh Kỳ làm ra, đã không phải của mình thì việc gì phải lăn tăn nhiều như vậy, cùng lắm thì của thiên trả địa thôi.

“Chúng ta là nên cho số mệnh một cơ hội chứ.

Biết đâu số mệnh chính là đã sớm an bài, chờ một cái gật đầu của bản thân mình thì sao?”

Quyết định.

Liều!!!

Quyết tâm đã đủ, Ninh Kỳ hiện tại chỉ còn tìm ra một cái dự án đủ ngu xuẩn, cầm chắc thất bại là được.

Ấy chết, quên mất một việc quan trọng, mẹ kiếp bản thân hiện mới chỉ 17 tuổi, tuổi vị thành niên à.

Ninh Kỳ đột ra nhớ ra cái vấn đề quan trọng này,

Luật pháp kì thật cũng không có cấm thiếu niên đầu đầu tư tài chính, nhưng số tiền lớn như vậy khi ký hợp đồng thì cần có người giám hộ, hơn nữa trên đời này ngoài trừ lừa đảo ra thì ai lại muốn đối tác của mình là một thằng nhóc cơ chứ.

Ách... kỳ thật lừa đảo không tệ, lừa đảo rất tốt, Ninh Kỳ chính là muốn tìm loại người này, chỉ là nhất thời không biết tìm đâu ra thôi.

Suy đi tính lại, Ninh Kỳ cảm thấy một là chờ đợi vài năm nữa rồi xài, hai chính là tự bản thân mình lên ý tưởng rồi làm.

Ninh Kỳ thật lòng không muốn chờ, nhưng phương án 2 thì...

Con mẹ nó, như thế cũng không được, vì nếu thất bại như thế thì nó thuộc về việc tự mình làm thất bại, sẽ không được hoàn tiền.

Quả nhiên có muốn ăn tiền từ hệ thống là không dễ chút nào.

Hiện tại Ninh Kỳ muốn thành công sử dụng cái bảo hiểm này cần thỏa mãn 3 điều:

Thứ nhất, người chịu trách nhiệm chính cho thất bại không phải là bản thân.

Thứ hai, người đó chấp nhận hợp tác mới mình.

Thứ ba, cần làm một loại hợp đồng không cần chữ ký của người giám hộ.

Càng nghĩ, Ninh Kỳ càng thấy đau đầu, đương lúc chuẩn bị buông tha, chấp nhận chờ đợi vài năm nữa thì đột nhiên hắn nhớ tới một việc.

Sờ sờ vào vào túi áo, rút ra chiếc card visit mà lão Kim đưa cho hắn, Ninh Kỳ ánh mắt sáng bừng lên như vừa giấc ngộ được điều gì đó.
— QUẢNG CÁO —

Không sai, “nó” chính là giải pháp!

...

Trong lúc Ninh Kỳ đang y y tự thẩm nghĩ về một tương lại tươi sang thì tại Học Viện Điện Ảnh đang có người điên đầu.

“Đây không phải, cái này cũng không phải... rốt cuộc là đâu rồi nhỉ?”

Tại trong văn phòng, một người trung niên đang tập trung chăm chú lục tìm các bộ hồ sơ, miệng liên lục lẩm nhẩm.

Cách đó không xa, tại bộ ghế sa lông da màu đen đặt tại giữa phòng, một nữ nhân nửa ngồi nửa tựa lên ghế, khuôn mặt có chút nhợt nhạt vì mỏi mệt nhưng chẳng làm suy giảm đi nét ôn nhu quyến rũ của nàng, đưa mắt nhìn lên chỗ bàn làm việc, thấy người trung niên đã lục tìm lâu như vậy mà không có kết quả, nàng kiều mị cười một tiếng, nói:

“Thầy hiệu trưởng, nếu không tìm thấy được thì thôi vậy, coi như tôi không có duyên...”

“Không được.” Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị nói, hơi liếc mắt nhìn về người phụ nữ kiều diễm thướt tha trước mặt, hắn chính nghĩa ngôn từ nói: “Cô Lâm chịu về trường làm giáo sư danh dự đã là nể mặt tôi lắm rồi, chút chuyện nhỏ này, tôi tất nhiên là phải giúp đỡ hết sức chứ.”

Nữ nhân nghe thấy vậy cũng khẽ cười, không lên tiếng nữa, khoé miệng lẩm nhẩm: “chủ nghĩa nam nhân thật là...”

“Thấy rồi.” Sau một lúc tìm kiếm, thầy hiệu trưởng cũng tìm được thứ mà mình muốn, vui vẻ hô lên một tiếng.

Cô Lâm thấy thế đôi mắt cũng sáng lên, vội vã tiến lên một bước.

Thầy hiệu trưởng liền mở bộ hồ sơ ra, đó là học bạ của một nam sinh, ảnh 3x4 hơi mờ nhưng cũng có thể thấy chàng trai này tương đối sáng sủa.

Hướng về phía nữ nhân trước mắt, hắn cười nói:

“Học trò này chính là người mà cô Lâm muốn tìm, gọi Ninh Chính, sinh viên năm nhất, gia cảnh.... ách!”

Đang nói nửa chừng thì đột nhiên ông thầy kinh hô lên một tiếng rồi khựng lại, cô Lâm thấy thế cũng ngạc nhiên, thấy thầy hiệu trưởng rùng mình run lên cầm cập thì lên tiếng hỏi thăm:

“Thầy hiệu trưởng, thầy là sao vậy?”

“Không thể nào, thật là không thể nào?” Thầy hiệu trưởng ánh mắt lộ vẻ kinh dị khi nhìn vào bộ hồ sơ trước mặt, sau thì nuốt lấy một ngụm nước bọt, nói:

“Trên bộ hồ sơ có ghi chép... nam sinh này, cậu ta đã chết rồi!!”

Cô Lâm ánh mắt to tròn cũng trợn lên, hơi rùng mình một cái, nàng gặng hỏi:

“Chết, chết từ khi nào?”

Hiệu trưởng đáp: “Từ gần nửa tháng trước rồi?”

Ách.

Cô Lâm toàn thân cảm thấy lạnh toát, nếu... nếu nam sinh này chết từ nửa tháng trước, vậy thì người đã hát ở trong buổi lễ trướng tuần trước là hồn ma hay sao?

...

Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .