• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 15: Đóng phim? Không, ta đến là để đầu tư!!

Sáng sớm, vẫn theo thông tục thường lệ, Ninh Kỳ vác theo tấm thân còn đang ngái ngủ của mình xỏ giày chạy bộ, người ta nói làm việc gì liên tục sau 21 ngày thì nó sẽ trở thành thói quen, Ninh Kỳ hắn không có cần phải chờ lâu đến như vậy, chỉ cần nghĩ đến cái hệ thống trong đầu liền tự giác phi thân ra khỏi nhà.

Năng nhặt thì chặt bị, chạy bộ cũng có thể kiếm tiền tội gì không làm, tựa như chơi game điểm danh hằng ngày vậy đó, hắn là dân cày chay, phải chắt chiu từng đồng.

Ninh Kỳ thể chất không phải quá tốt, việc ngủ đủ giấc, tập luyện thể dục đúng giờ mấy ngày nay cũng mơ hồ khiến cho hắn cảm giác được cơ thể có chút thay đổi.

Dù rất nhỏ nhưng vẫn là có.

Quả nhiên chỉ cần thật sự cố gắng tự khắc sẽ có hồi báo.

Một đường chạy bộ lướt qua những dãy nhà, qua những con phố quen thuộc rồi chạy đến công viên, lần này hắn chỉ chạy vòng quanh hồ chứ không có cố tình lượn qua khu của mấy lão nhân như trước nữa, mẹ kiếp, tiểu thuyết chính là lừa người, mấy ngày lượn lờ qua khu đó thì lão đại về hưu đâu chẳng thấy, chỉ có một lão lưu manh là xuất hiện...

Haizz!

Ý tưởng ôm đùi đại lão của hắn chưa xuất sinh đã chết non rồi, Ninh Kỳ chỉ có thể từ bỏ con đường tắt này, thành thành thật thật dựa vào bản thân cố gắng...

“Cần quái gì đại lão khi bản thân có hệ thống cơ chứ?” Hắn vẫn thường tự an ủi bản thân mình như thế.

Hệ thống chính là thứ Ninh Kỳ dựa vào, hắn là kẻ tương đối biết thân biết phận, tại kiếp trước cũng chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật, cũng không biết tại sao trời cao chiếu cố lại chọn hắn là người xuyên việt nữa, có lẽ chỉ đơn giản quay sổ xố mà hắn chính là dãy số ngẫu nhiên được chọn...

Hi vọng đáp án chỉ đơn giản là vậy.

Một tiểu nhân vật như Ninh Kỳ tự nhiên không hi vọng bản thân bị cuốn vào một đại âm mưu nào đó, hắn là gánh không có nổi.

Sống lại một đời là cơ hội tốt đẹp, cái gì mà nắm bắt xu thế, đi đầu trào lưu bla bla... Ninh Kỳ không có làm được!

Hắn không có khả năng và cũng không nghĩ đến việc trở thành đại nhân vật nào hết cả.

Ninh Kỳ chỉ nghĩ đến những thứ thực tế trước mắt chính là có thể thi vào một trường đại học nào đó tốt hơn, kiếm được một công việc ngon lành hơn, quan tâm đến người nhà nhiều hơn, tận hưởng cái cuộc sống này hơn, vậy là đủ.

Dự định ban đầu chính là vậy, kết cục Ninh Chính bất ngờ hẻo, ném cho hắn một cục tiền cùng một cái hệ thống, điều này vô tình nhen nhóm lên cái dã tâm “người xuyên việt” tưởng như đã nguội lạnh từ lâu của hắn.

Hắn là thật không muốn hơn người sao? Không!

Chỉ là thân biết phận, biết mình không đủ khả năng mà thôi...

Thế nhưng thiếu khả năng đã có hệ thống bù đắp, vậy còn lo cái gì?

Liều mạng thôi!!

Ninh Kỳ kiếp trước hắn là trùm nhảy việc, đủ mọi ngành nghề, đủ một loại hình hắn đều đã từng thử làm qua, lâu nhất là một năm, nhanh chỉ chỉ có vài ngày, có thể xem như kinh nghiệm phong phú cái mẹ gì cũng biết một hai, thế nhưng chuyên nghiệp chỉ chẳng có cái nào ra hồn.

Hiện tại chọn đi theo con đường nào thì Ninh Kỳ vẫn chưa có nghĩ ra, mà kinh nghiệm đã từng dạy cho hắn rằng khi chưa biết làm cái gì thì nên kiếm tiền, trước mắt hắn đang có một cơ hội kiếm một khoản tiền lớn, Ninh Kỳ là muốn thử nắm bắt lấy.

“Cậu cười cái gì vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Đang âm thầm hoạch định cho tương lại thì bên tai hắn có một giọng nữ nhân trầm khàn phát ra khiến hắn giật nảy cả mình, hốt hoảng nhìn sang thì thấy Thư Kỳ một thân quần áo thể thao, tóc đuôi ngựa búi cao đang chạy song song với mình.

Thấy Ninh Kỳ chằm chằm nhìn bản thân, nữ nhân không ngượng không ngại, hướng về hắn gật đầu nói:

“Ninh Kỳ, chào buổi sáng.”

“Ách, chị Tuệ, chào buổi sáng, chị cũng ra đây tập thể dục sao?” Ninh Kỳ gãi đầu, cười ngượng ngùng hỏi thăm.

Thư Kỳ có chút buồn bực, liếc mắt nhìn sang chỗ hắn, lạnh nhạt đáp:

“Không, tôi ra đây đi ngủ!”

Dứt câu, nàng liền tách ra, chạy trước, bỏ lại Ninh Kỳ mộng bức phía sau.

Nhìn theo mông của người đẹp chạy mất, Ninh Kỳ cảm thấy cô nàng này có chút thẳng tuột, thái độ rất rõ ràng, không nể mặt mũi...

Hoặc có thể đối với nàng Ninh Kỳ chẳng phải là cái gì để khiến nàng phải nể nang cả.

Mang theo tâm lý tự ti của tiểu nhân vật, Ninh Kỳ lại lững thững chạy theo nàng ta, ánh mắt thì đảo qua đảo lại, nhìn trái nhìn phải một hồi như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

“Đâu rồi nhỉ?” Hắn vừa chạy vừa nghĩ.

Cho đến khi nhìn thấy một lão gia quần đùi áo hoa đang cùng với mấy cô nàng tại công viên tán nhảm thì ánh mắt liền sáng lên, thầm hô “thì ra là ở đây.”

Kim Quý lúc này cũng cùng mấy thiếu nữ nói chuyện, chèo kéo các nàng đóng phim, nhưng với bộ dạng của lão có thể lôi kéo người ta mới là lạ.

Đa cấp ít ra người ta còn mặc vest, đằng này lão ta một bộ dạng lão lưu manh không đứng đắn, trên hàm răng vàng dưới một đôi tông lào, thật sự mang hình tượng thầy ông nội khiến người ta chỉ muốn tránh xa ngàn dặm.

Lúc Ninh Kỳ đi tới chỗ lão thì mấy thiếu nữ cũng đã chạy chối chết lướt qua chỗ hắn, trong đó có một người mà bộ dạng nàng ta khá quen thuộc, Ninh Kỳ không nhớ đã gặp nàng ở đâu rồi.

Nhưng thôi mặc kệ, quảng chuyện này ra sau đầu, hắn là tập trung chú ý đến cái lão nhân trước mắt.

Lão hiện tại vẫn dõi theo con mồi vừa để xổng mất, bộ dạng ngẩn ngơ luyến tiếc, thầm nhổ nước bọt nói “ đám người này đúng là không có mắt”.

Quay sang thấy Ninh Kỳ đang cười như không cười nhìn mình, Kim Quý có chút chột dạ, cười nói:

“Ây da, ai thế này, thế nào, muốn kí hợp đồng rồi phải không?”

Nhìn lão cười toe toét, hoàn toàn không thấy dấu hiệu thất bại của một giây trước đó, Ninh Kỳ trong lòng không khỏi thầm khen...

Quả nhiên là lão diễn viên, sắc thái khuôn mặt thay đổi trong tích tắc.

Hắn nhìn lão nhân, nhàn nhạt nói:

“Ký hợp đồng không phải không được, nhưng tôi là có một điều kiện nho nhỏ.”
— QUẢNG CÁO —


“Dễ nói, dễ nói, hắc hắc, chúng ta trở về bàn chuyện luôn.” Lão nhân xoa xoa tay, cười có phần gian xảo, điệu bộ sốt sắng như thể không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Lúc này Thư Kỳ cũng vừa với hoàn thành vòng chạy, chạy về chỗ của Kim Quý, nhìn thấy Ninh Kỳ cũng ở, nàng chỉ thoáng gật đầu rồi quay sang chỗ lão Kim nói:

“Ông chủ Kim, xong việc rồi sao?”

Kim Quý cười đáp:

“Chưa xong nhưng có việc quan trọng hơn, ha ha, chúng ta trở về văn phòng.”

Dứt câu, lão liền hớn hở đi đầu, mang theo hai người trở lại.

Ở phía đằng, Thư Kỳ liếc mắt nhìn sang chỗ Ninh Kỳ, thấy hắn cũng đang dùng một bộ dạng hồn nhiên ngây thơ nhìn mình thì khẽ cau mày.

Ninh Kỳ mỉm cười lên tiếng trước:

“Chị Tuệ, sau này là cùng một đoàn làm phim, mong chị giúp đỡ nhiều hơn ha ha.”

“Cậu thật sự muốn đóng bộ phim này.” Thư Kỳ thấp giọng đáp.

Ninh Kỳ khẽ gật đầu, nói: “Không sai, tôi là đang có ý định này...”

Thư Kỳ thoáng thở dài, thầm nghĩ Ninh Kỳ ngây thơ không hiểu sự đời, nhàn nhạt nói:

“Về sau cậu không hối hận là được.”

Dứt lời, nàng lại một lần nữa để lại cho Ninh Kỳ bóng mông của mình, đi trước một bước.

...

Xưởng phim Kim Quý cách công viên chỉ vài phút đi bộ, rất nhanh cả ba người đều về đến nơi.

Việc ký hợp động như thế này bình thường sẽ phải rất nghiêm túc, Ninh Kỳ với cái bộ dạng vừa tập thể dục, mồ hồi còn nhễ nhại kì thật không phù hợp cho lắm nhưng hắn không quan tâm, mục tiêu của hắn là thứ khác vậy nên cũng chẳng có ý muốn lấy lòng lão Kim.

Kim Quý cũng chẳng ngại ngùng, vừa về đến văn phòng là lấy ngay ra một bộ hợp đồng chuẩn bị từ trước đó, đặt lên trên bàn, bản thân lão rút ra một điếu thuốc, châm hút như thật, cười khà khà nhìn Ninh Kỳ, lão nói:

“Thế nào chàng trai, đọc kĩ hợp đồng rồi kí vào góc trái là được.”

Ninh Kỳ hiện tại chưa đủ 18 tuổi, vậy nên hợp đồng này thuộc loại dành cho cộng tác viên trên 16 tuổi, Ninh Kỳ chỉ loáng thoáng nhìn qua, trên đó có một vài lỗ hổng hẳn là để hố người, lừa trẻ con thì được, muốn qua mắt một kẻ kinh nghiệm nhảy việc như Ninh Kỳ thì không có cửa.

Thế nhưng đây là thứ hắn quan tâm sao?

Không!

Ninh Kỳ mỉm cười nhìn lão Kim, nói:
— QUẢNG CÁO —


“Ông chủ Kim, vấn đề hợp động tạm thời không nói, tôi có nói với ngài là tôi có một yêu cầu nho nhỏ... hắc hắc.”

Vừa nói, Ninh Kỳ cũng vừa châm cho mình điếu thuốc, bộ dạng cười nham hiểm giống lão Kim y xì đúc.

Thư Kỳ vừa tập thể dục trở về liền phi vào phòng tắm tắm rửa, xong thì mang thân thể thơm ngát đi ra ngoài phòng khách, thấy hai tên già trẻ này lại biến gian phòng thành cái phòng xông khói liền khẽ nhíu mày, chạy vội ra mở cửa sổ.

Ở trên sô pha, sau một hồi đấu mắt quyết liệt, lão Kim khẽ cười nhẹ, nhún vai nói:

“Có chuyện gì, mời nói thẳng!”

“Được.” Nhả ra một đám khói, Ninh Kỳ nhếch miệng nói: “Bộ phim này, tôi muốn đầu tư!!!”

Ách.

Kim Quý nghe xong có phần kinh ngạc, trợn mắt há mồm đến rơi cả điếu thuốc trên môi, có chút không tin vào tai mình, lão hỏi lại:

“Cậu... cậu vừa nói cái gì tôi nghe không rõ, cậu nói... muốn đầu tư?!”

Ninh Kỳ toàn thân dựa vào chiếc ghế sô pha, bày ra một bộ dạng thoải mái hết sức, hào khí vung tay nói:

“Ông không nghe nhầm đâu, tôi nói tôi muốn đầu tư vào bộ phim của ông.”

Kim Quý thầm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Ninh Kỳ từ trên xuống dưới một vòng, nhìn đâu cũng không thấy giống con nhà giàu à.

Mẹ kiếp, không lẽ là loại hình phú hào ẩn danh, chủ tịch ẩn hình?

Bản thân Thư Kỳ cũng kinh ngạc mà bật thốt:

“Cậu thật sự muốn đầu tư vào bộ phim cấp 3 này sao?!”

Ách!

Phim cấp 3?!

Là có ý gì thế?!

Ninh Kỳ ngoái đầu trợn to mắt chó nhìn Thư Kỳ, nàng lúc này cũng nhận ra bản thân nói hớ, lảng tránh đi ánh mắt của hắn.

Hiện tại đến lượt Ninh Kỳ chịu “kinh hỷ” mà chấn động tâm can.

Con mẹ nó, sao lại là phim cấp 3?

Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế