• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 30 : Hủy Diệt Giả
" Chúng ta tới muộn rồi " Diệp lầm bầm, khuôn mặt hiện lên vẻ chán nản.

H nhìn xung quang, trước mắt hắn, một khối tinh cầu đang không ngừng thu nhỏ lại.

" Đây là .." H ngạc nhiên

" Lại là sản phẩm của tên Đen đáng ghét kia, nó đã ăn hết thế giới mà chúng ta nuôi ở đây rồi, Đen đáng chết " Diệp giân dữ nói.

Nói, Diệp vung tay

Một tia sáng bắn vào khối tinh cầu kia

" Nào nào, các ngươi không thể phá hủy đồ người khác vậy chứ "

Không gian tĩnh mịch, có một giọng nói âm trầm vang lên

"Đen", Diệp tức đến nỗi đầu bốc khói.

" Diệp, ngươi vẫn dễ tức giận như vậy, sao không học hỏi chúng ta, đè bớt cảm xúc của mình đi " Giọng Đen vẫn

truyền tới .

" Câm, ra đây "

Diệp cả người tỏa ra ánh sáng, bắn ra xung quanh.

" Rắc " Một tiếng giòn vang nghe thấy rõ.

Một vùng vị trí, hiện lên một khối cầu Đen lơ lửng.

" Vẫn bạo lực như vậy " Đen lẩm bẩm.

" Ồ, các ngươi đây là hình dạng gì ?? Thú vị " Đen nói, thân hình hắn biến hóa.

Hiện ra là một thân hình bao quanh kín với bộ áo cánh màu đen, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn tú với nụ cười ma mãnh, hai con mắt vàng kìm.

" Ngươi không thể an phận một chút sao ? " Diệp lên giọng nói

Đen nhìn 2 người, cười nói : " Ta chán a,các ngươi lại không bồi ta chơi, ta biết làm thế nào ? "

" Ngươi .." Diệp bực mình không nói lên lời.

" Một tên khác không phải sắp sinh ra rồi sao ? Sau này hãy cố làm thân với tên đó đấy "

Diệp vung tay múa chân, nghĩ đến việc Đen phá hỏng tác phẩm của mình, cô lại không thể kìm nén được.

" Tên đó sao ? " Đen nghĩ ngợi

" Nhưng mà ta không biết hắn lúc nào mới sinh ra ? Nếu như rất lâu rất lâu thì sao đây, vậy nên các ngươi bồi ta chơi đi "

Diệp tâm tình không chịu nồi, nhất quyết tay lao vào đánh Đen.

H đứng một bên, suy nghĩ :

" Chuyện gì xảy ra? "

Bangggg....

Một tiếng nổ lớn xuyên qua đầu H

Như nhận ra điều gì, H nhìn về một phương hướng.

Con mắt của hắn xuyên thấu qua tất cả, tất cả, cuối cùng dừng tại một nơi.

Nơi đấy, một cái túi hình quả trứng bao bọc lấy một đám khói màu tím, lớn chừng nắm đấm.

Nhìn vào đám khói tím kia, không biết vì sao, H không nhịn được muốn hủy diệt nó.

Căm ghét và phẫn nộ.

Một sự không kiềm chế được bộc phát, H vươn tay, tụ một lực mạnh mà điểm đến là bọc trứng đấy.

Nhận ra sự khác thường của H, Diệp bỏ qua Đen, nghi hoặc nhìn về phía H.

Nàng chưa bao giờ thấy H bộc lộ cảm xúc kinh khủng đến như vậy.

Và Đen, cũng để ý đến, tầm mắt hắn nhìn phía ánh mắt H hướng đến, khi nhìn thấy mục tiêu của H , Đen như có điều suy nghĩ.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng đến khi tụ lực mạnh sắp hủy diệt bộc thời điểm, ánh mắt H tối sầm đi, hình ảnh cuối hắn nhìn thấy được là khuôn mặt Diệp và Đen hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tách....

------------------------------------

" Cuối cùng, cũng đã tiếp xúc đến kí ức nguồn rồi sao "

Phương xa, trên một pháo đài trôi nổi Đại Thiên Thế Giới, một người lẩm bẩm nói ra.

" Một lần này, cũng chính là cơ hội cuối cùng, chỉ hi vọng, ta đánh cược chính xác "

Trung tâm cuộc chiến, Vương Hoàng dần dần mở mắt ra.

Khi hắn mở mắt, một nguồn dữ liệu khổng lồ ào ào chảy vào tâm trí của hắn.

Tầm 3s, Vương Hoàng tiếp nhận xong nguồn dữ liệu, dần dần, khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ trầm mặc.

" Điên rồ "

Vương Hoàng lẩm bẩm.

Hai tầm mắt nhìn về bốn phía xung quanh, đánh giá mọi người.

" Pháp Tắc Chủ, Hợp Đạo Chủ? "

Theo hắn nhìn về phía những cường giả, trong đầu hắn bỗng nhiên biết được thông tin của những người kia.

Dù cho có vẻ hiện tại, hắn ta cỏ vẻ rất là yếu nhược.

" Cho dù là bọn họ mạnh mẽ hơn, thế nhưng ta lại có thể thông qua pháp tắc đến thay đổi bọn hắn.
Khiến cho bọn hắn làm tay sai cho mình, thập chí bảo bọn hắn tự bạo cũng có thể

Thế nhưng, chuyện này là sao? Ta rốt cuộc là ai ? Có thân phận như thế nào ? “

Vương Hoàng mờ mịt, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, khiến cho đầu hắn đau đớn khủng bố.

" Bang "

“ Tiểu Miêu “ Vương Hoàng ôm đầu, đau đơn thốt lên .

Một làn sóng ý chí chi lực phát tán ra xung quanh, khiến cho những cường giả đó lộ ra vẻ mặt ngốc trệ.

Bọn hắn cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ, căm giận, muốn hủy diệt mọi thứ của Vương Hoàng.

Điều làm bọn hắn sợ hãi chính là cảm xúc của bọn hắn như muốn đồng hóa với cảm xúc Vương Hoàng, tựa như Vương Hoàng với bọn hắn chính là một thể.

Đối với những bước 5, bước 6, những điều này chỉ ảnh hưởng nhỏ nhoi, rất nhanh bị bọn hắn tiêu trừ .

Còn đối với bước 4 trở xuống, cảm xúc bọn hắn điên cuồng như cảm xúc Vương Hoàng.

Hàng loạt tiếng hét lớn lan truyền khắp Thiên Không.

Bọn hắn như zombie một dạng, điên cuồng dùng mọi cách lao tới tên trung niên.

" Vạn vật vì ngươi "

Trong lòng những tên cường giả bước 5, bước 6 âm thầm nghĩ tới.

" Phục Hưng, coi bộ hôm nay mạng sống ngươi khó đảm bảo "

Tiên lão bất đắc dĩ, mới thoáng chốc, hắn đã có ý định một phát đè chết đồ đệ của hắn.

Thở dài, hắn biết đồ đệ hắn hôm nay khó giữ lại.

Phục Hưng vè mặt đắng chát, mới ban nãy , chính hắn cũng đang nghĩ tự phanh thây bản thân mình, cũng may có sư phụ hắn trợ giúp kéo dài một mạng.

Hôm nay hắn một lần lựa chọn sai lầm, sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.

" Sư phụ, cám ơn ngài " Phục hưng nói.

Nói rồi, Phục Hưng mặt mày cay đắng lăng không tới gần Vương Hoàng.

Vương Hoàng cảm nhận được Phục Hưng tiến tới, nhận ra được khí tức quen thuộc.
— QUẢNG CÁO —


" Là ngươi giết Tiểu Miêu "

Vương Hoàng hét ầm lên, chấn động khắp Thiên Không.

Hắn trứng mắt, Phục Hưng bị đông cứng lại, hàng loạt pháp tắc chi lực tiến vào cơ thể Phục Hưng.

Giờ phút này, Vương hoàng đang phân giải Phục Hưng, hắn muốn chia Phục Hưng ra thành nhiều mảnh nhỏ linh hồn, những mảnh linh hồn khác nhau sẽ gánh chịu những sự trừng phạt khác nhau, đến khi linh hồn hắn trống rỗng.

Đúng lúc này, một luồng sáng chiếu qua, Phục Hưng trong nháy mắt biến mất trước mắt Vương Hoàng.

Vương Hoàng sửng sốt, phút chốc tức giận, thét gào :

" Kẻ nào ? "

Giờ khắc này, tòa pháo đài to lớn khổng lồ, một bức thạch điêu, có chút nhúc nhích thân thể.

Rất nhanh, bức thạch điêu hóa thành nhân hình, lơ lửng ở trong không gian.

Nhìn một chút Thiên Không. . . Nhìn nhìn lại Vương Hoàng, nghĩ nghĩ, cười một tiếng.

Chính là ngươi? Đúng không! Ta cảm thấy ngươi có thể! Gánh chịu chúng ta trách nhiệm, ngươi không có vấn đề.

Nhưng là. . . Ta cũng không cam lòng a!

Nhân hình nghĩ đến, hắn trong nháy mắt hóa một vị trung niên anh tuấn mặc kim sắc trường bào.

Đúng vậy, dù là lần cuối, Văn Lai ta đây cũng phải ra đi đẹp đẽ!

Giờ phút này, Văn Lai lộ ra tiếu dung.

Hư không xé rách, Văn Lai trong nháy mắt đi ra.

-------

"Phốc!"

Vương Hoàng bỗng nhiên thổ huyết, não hải giống như muốn nổ tung!

Toàn bộ ý chí , phảng phất bị thứ gì công kích, may mắn hắn khả năng khôi phục nhanh cực kỳ, mới có thể chống đỡ được !

Nơi xa trong hư không, một tôn cực kỳ cường hãn tồn tại, giờ phút này hiển lộ thân ảnh. Toàn thân cao thấp, bao phủ trong bóng đêm!

Cực Sát Chi Chủ!

Vị này Chi chủ cường giả, lẩm bẩm nói:

"quả nhiên có đại hung!"

Văn Lai biến mất sát na, vị này chi chủ xuất một kích đánh lén, dồn tất cả sức mạnh hắn có, thế nhưng không thể nào làm gì Vương hoàng!

Hắn rất cường đại!

Hắn là một trong những cường giả rất ít ở đây đạt đến cấp bậc cao nhất Thiên Không.

KHAI THIÊN

Cũng là cường giả bước 8 tồn tại.

Mà hắn vừa mới kích sát một đòn chí mạng vào tinh thần hải Vương Hoàng, thế nhưng gần như không có ích gì!

Quá làm cho người ta bất khả tư nghị!

Mà giờ khắc này, những cái kia đứng ngoài quan sát, tham chiến, đều rung động.

Lần này , thế mà đã xuất hiện Khai Thiên cảnh cường giả !

Qua sớm .

Ngay tại Cực Sát Chi Chủ muốn công kích lần thứ hai thời điểm.

Hắn nhìn về phía hư không.

Mà trong hư không, truyền đến kẽo kẹt kẽo kẹt cắn xé không gian.
— QUẢNG CÁO —

Giờ khắc này, Văn Lai xuất hiện, chỉ vào Vương Hoàng cười nói:

"Cực Âm, hắn ta, không thể giết!"

" Khai Thiên cảnh "

Cực Âm tâm thần chấn động!

Khai Thiên cảnh đều không có mấy vị, hắn đều biết, bởi vì tồn tại một món tạo vật có thể dò ra lai lịch cường giả trong Thiên Không nằm ở trung tâm Thiên Không.

Cái này một người lạ, bỗng nhiên xuất hiện, vì cái gì?

Cực Âm nhịn không được nói: " Ngươi không tồn tại, Thiên Không không có ngươi vị này người Khai Thiên!"

Văn Lai cười, âm trầm nói: " Bởi vì. . . ta không phải Thiên Không người Khai Thiên!"

Nơi xa, Vương Hoàng như phát điên, hắn ta tản mát sóng ý chí pháp tắc chi lực, khiến cho những cường giả gần Vương Hoàng không chịu nổi, dồn dập thổ huyết.


“ Ánh Xạ, kích phát phù đi “

Lão già bảo vệ ánh xạ, hắn ta khuyên Ánh Xạ nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Ánh Xạ điên cuồng gật đầu!

Ngọa tào! Khủng bố a! Ta tuyệt đối nhận, ngươi trâu, vị này đại lão xuất thủ, hàng loạt cường giả đều đổ máu đâu!

Ánh Xạ nhanh chóng sử dụng phù, cả người dần dần tan biến khỏi nơi đây.

“ Lão già ngươi cố mà sống sót “

Hắn ta cố hết sức hét lớn .

Lão già mỉm cười.

Lão già nhìn về phía trung tâm, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên quyết.

Lão lấy một viên ngọc bóp nát, hàng loạt khí tức hỗn độn được lão hấp thụ vào trong người.

“ Triệu gọi ngươi, hỗn độn phủ “

“ Oanh “

Từ trong người lão già dần dần tiến ra một cây cự phủ sứt mẻ, giống như bị tàn phá hư hại nặng nề sau một trận chiến .

Có người nhận ra cự phủ này, lẩm bẩm nói:

“ Hỗn độn phủ, bài danh top 6, không ngờ hắn ta chính là Đấu Chi La “

Lúc này Đấu Chi La không còn trong hình dạng lão già nữa, mà hắn càng ngày trẻ hơn, thanh cự phủ cũng càng ngày rực rỡ, đẹp đẽ với những hoa văn dường như đã bị phai mờ .

Lúc này, có người cảm khải :

“ Lấy huyết nuôi chiến, nghịch chuyển mệnh , liều mạng a “

Đấu Chi La không quan tâm, hắn ta cầm cự phủ, nhìn nó với ánh mắt như nhìn người bạn lâu lắm gặp lại .

“ Cự Phủ, lần này có thể là lần cuối cũng chúng ta sát cánh, sau này ngươi có tìm chủ nhân mới cũng nên tìm người có đầu óc, đừng tìm mãng phu như ta “

Cự Phủ ong ong, như đáp lại lời nói của Đấu Chi La .

Đấu Chi La cười lớn :

“ Chiến “

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt