• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 01: Một giấc mộng (1)
. . .

An Nam lịch, năm 120 ngày mùng 3 tháng giêng - An Nam Quốc cử hành thập niên đại hội Đầu Xuân Khai Ngọc, trận chung kết.

An Nam Quốc Đô, Thăng Long Thành quảng trường một ngày này chật kín người, ngay cả quốc vương và hoàng hậu cũng xuất hiện trên lễ đài xem hội, các quan lại quý nhân, cùng với thương gia phú hào, hay đại tộc gia chủ, tất cả cũng đều hiện diện, cười cười nói nói.

An Nam Quốc lập quốc 120 năm, khai quốc hoàng đế Trần Khương vừa mới đăng cơ đã cho tổ chức Khai Ngọc để ngưng tụ quốc vận, mười năm sau đó khi từ Dị Giới chiến trường trở về, Khai Ngọc đại hội lần nữa được mở ra, lần này là để cho toàn dân chung vui chiến thắng, hội mở ra đúng ngay đầu xuân, từ đó gọi là Đầu Xuân Khai Ngọc.

Đầu Xuân Khai Ngọc lần đầu tiên tổ chức thành công mỹ mãn, dân tâm nô nức, quân thần tung hô, quốc khố bổ sung tràn đầy, nhận thấy đây là tốt một cái lễ hội để quy tụ dân tâm và gia tăng quốc lực, khai quốc hoàng đế ra lệnh cứ mỗi mười năm tổ chức một lần, đúng theo lịch giao hoán Ngọc Thạch từ Dị Giới.

Nhờ có Dị Giới Ngọc Thạch, An Nam Quốc quốc vận hưng thịnh, dân tâm sở hướng, ba đời hoàng đế quốc vương đều một lòng vì dân chăm lo, tổ chức Đầu Xuân Khai Ngọc đại hội ngày càng hoành tráng, thương nhân nhìn thấy tiềm năng to lớn của Dị Giới Ngọc Thạch, sau đó các loại cửa hàng bảo thạch cũng mở ra kinh doanh để thỏa mãn sự yêu thích của dân chúng, từ đó phổ biến đến tất cả thành trì.

Trận này chung kết, một trăm vị tranh tài đại biểu đã có 36 vị đại diện các thành trì địa phương, 12 vị đại biểu thương nhân thương hội, 12 vị đại biểu danh gia đại tộc, còn lại 40 suất là phân cho đại biểu quan lại các bộ trong triều 10 suất, đại biểu quân doanh các nơi 10 suất, vương hầu cùng với hoàng gia đại biểu chiếm 20 suất sau cùng.

Tất nhiên, một lễ hội quy mô lớn như vậy, giải thưởng cuối cùng làm sao nhỏ đâu, trận này chung kết ai đầu bảng chiến thắng sẽ nhận được hoàng kim vạn lượng, ngươi gia hoặc thế lực nhận được miễn thuế 5 năm, một suất gia nhập hoàng gia cấm vệ quân hoặc là hoàng gia quốc tử giám học cung, vị thứ hai xếp sau cũng nhận được hoàng kim ngàn lượng, một suất đi đến Dị Giới An Nam Thành để kinh doanh, có được 10 năm miễn thuế, phải biết này một cơ hội rất khó được, vị thứ ba xếp hạng nhận được giải thưởng bạch ngân vạn lượng, một suất trở thành địa phương thành vệ quân hoặc là văn miếu học sinh, bảy vị xếp hạng top 10 phía sau cũng nhận được ban thưởng tùy từng vị trí, nhưng giá trị xa xa không bằng ba vị trí đầu.

Đúng lúc này!

Tiếng của vị quan giám khảo vang lên, oang oang như tiếng chuông đồng, oanh động khắp quảng trường, lấn át tiếng người xôn xao.

< < Kính thưa các vị quý khách,

Đầu Xuân Khai Ngọc đại hội lần thứ mười hai trận chung kết, quy tắc tranh tài, mỗi người lựa chọn một khối bảo thạch bất kỳ, ai mở ra giá trị cao nhất người đó sẽ chiến thắng.

Xin lưu ý, mỗi người chỉ có duy nhất một cơ hội, thời gian một canh giờ.

Bảo thạch giá trị không có giới hạn cao nhất, các vị đại biểu có thể tự do lựa chọn.

Xin tuyên bố, trận chung kết so tài Đầu Xuân Khai Ngọc BẮT ĐẦU !!! > >

Quảng trường nổ tung trong tiếng reo hò, đài cao bên trên, khách quý đài cũng xôn xao tiếng la cổ vũ.

An Nam quốc vương là một trung niên nhân uy phong lẫm lẫm, mài kiếm mắt sáng, dáng người uy nghi, ngồi trên ngai cao nhìn xuống toàn cảnh, khóe miệng giãn ra tươi cười, ngài hỏi Thục Linh hoàng hậu bên cạnh: "Ta hoàng hậu, nàng không phải rất thích mở thạch sao, làm sao không muốn tham gia rồi?"

Thục Linh hoàng hậu nguyên bản họ Dương, là một mỹ nhân bại hoại, dáng người yểu điệu thướt tha, nàng khuôn mặt đẹp tuyệt trần, vận bộ hoàng phục lộng lẫy cánh phượng thêu hoa, càng làm cho vẻ đẹp kiêu sa rất khó tìm ra được tỳ vết, nhưng nàng vừa nghe hỏi liền có chút u oán: "Thần thiếp đã sớm chơi chán rồi, hoàng thượng nhường cho các hoàng tử công chúa chơi đi."

Vị quốc vương mỉm cười, ánh mắt âu yếm nhìn hoàng hậu, cười ha ha nói: "trẫm thấy hoàng hậu là đang giận thì phải, để trẫm đoán xem, có phải nàng là đang phiền muộn vì việc đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử tranh đấu, làm náo loạn hoàng thành gần đây?"

Đại hoàng tử Trần Quân cùng nhị hoàng tử Trần Hưng vì ngôi vị Thái tử mấy năm này tranh đấu nảy lửa, làm cho hoàng thành dậy sóng, không biết bao nhiêu thương gia quý tộc quan lại đều bị liên lụy, sứt đầu mẻ trán, chuyện này cũng không có gì bí mật, ngay cả thái giám và cung nữ đều biết, quốc vương và hoàng hậu làm sao không hay.
— QUẢNG CÁO —

"Ai nói không phải đâu !" Hoàng hậu có chút đau đầu, thở dài u oán.

Đại hoàng tử Trần Quân, 19 tuổi, chính là hoàng hậu thân sinh nhi tử, nhị hoàng tử Trần Hưng 18 tuổi, chính là Tây Cung Thục Phi sở sinh, hoàng hậu và thục phi đều là những người được quốc vương sủng ái, hai người tính tình không hợp, từ đó dẫn đến hai vị hoàng tử từ nhỏ đã đối lập, tranh đấu gay gắt, bây giờ vương vị chi tranh mở ra càng làm cho tranh đấu bùng nổ, ai cũng không muốn lấy thất bại hạ đài.

"Chuyện này giải quyết rất đơn giản, trẫm đã có chủ ý." Quốc vương mỉm cười, quay sang vị thái giám hầu cận nói: "Khương công công, tuyên trẫm ý chỉ, nói cho các hoàng tử, ai lần này chiến thắng đại hội Khai Ngọc, trẫm phong người đó vì Thái tử, ngược lại, trong bảy vị hoàng tử ai mở ra bảo thạch giá trị thấp nhất, trẫm phong vì Đại Tướng Quân, xuất chinh Dị Giới."

Lập tức, vị thái giám hầu cận Khương công công khom người lĩnh mệnh, sau đó bước ra cất cao giọng oang oang tuyên bố, âm vang hữu lực lấn át mọi tiếng ồn ào.

< < Hoàng thượng tuyên chỉ,

Đầu Xuân Khai Ngọc năm nay, ai trong các vị hoàng tử có thể mở ra bảo vật quý nhất, giành được chiến thắng đầu bảng quán quân, hoàng thượng sắc phong vì Thái tử, ai mở ra bảo thạch thấp nhất giá trị, hoàng thượng sắc phong vì Đại tướng quân, xuất chinh Dị Giới,

Khâm thử! > >

Vừa nghe được ý chỉ, toàn trường nổ tung trong tiếng xôn xao, các hoàng tử thì cười lên mừng rỡ, ai cũng bóp chặt nắm đấm, cung tay cung tay, một bộ hăng hái như gà trống sắp ra sàn đấu.

Đại hoàng tử Trần Quân 19 tuổi, nhị hoàng tử Trần Hưng 18 tuổi, tứ hoàng tử Trần Minh 17 tuổi, lực hoàng tử Trần Khiêm 17 tuổi, thất hoàng tử Trần Dương 16 tuổi, cửu hoàng tử Trần Phong 14 tuổi, cùng thập hoàng tử Trần Cung 12 tuổi, các ánh mắt nảy lửa nhìn nhau, đôi tay bắt đầu chà sát chà sát, một bộ tư thế hiên ngang bước xuống thạch viên, trong lòng phấn khởi tự tin "ta sẽ chiến thắng".

Hoàng hậu nghe được có chút sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra dụng ý của quốc vương, "đây chính là không muốn hai vị hoàng tử tiếp tục tranh đấu",

Hoàng hậu trong lòng rõ ràng, nếu để hai người tiếp tục tranh đấu đi xuống, tất sẽ dẫn đến kết quả huynh đệ tương tàn, nội bộ triều ca quan lại đấu đá giết nhau, các tầng lớp dân tộc mất đoàn kết, làm suy yếu quốc vận. Ngoài ra, nàng hiểu quốc vương đây là cho các hoàng tử khác cơ hội, công bằng cạnh tranh ngôi vị Thái tử, bất kể tuổi tác hay tài lực.

"Trẫm đây chính là muốn xem ai vận khí và con mắt tốt nhất," Quốc vương cười ha ha nói với hoàng hậu.

Thục Linh hoàng hậu cũng đành im lặng, nàng có thể nói lời gì, quốc vương đã cho các nàng nhi tử cơ hội công bằng tranh đấu, thắng bại phải xem ở chính bọn họ bản thân, các nàng không thể nhúng tay, làm sao dám ý kiến?

Nàng ánh mắt có bao nhiêu u oán nhìn quốc vương, này một chiêu quá cao tay, từ đó cũng không ai lại dám nhắc đến việc lập Thái tử trước mặt quốc vương, vị này quốc vương từ đó cũng không cần đau đầu nghe các quân thần và phi tần lải nhải, tiện thể còn giải quyết vấn đề xuất chinh Dị Giới, một công đôi việc, có thể nói là nhất tiễn hạ ba bốn điêu.

Bỗng dưng!

Xôn xao ~. . .

Bên dưới quảng trường, khu trưng bày bảo thạch lúc này xảy ra tranh cãi xôn xao.

Đại hoàng tử Trần Quân và nhị hoàng tử Trần Hưng đang tranh nhau một khối bảo thạch.

"Ta đại ca, ngươi có hay không nói lý," Nhị hoàng tử Trần Hưng vẻ mặt tức giận, giọng nói cất cao: "này khối bảo thạch là ta đã thanh toán, ta chỉ để đó chưa có lấy đi, ngươi làm sao đến cướp của ta rồi, muốn không ta mang ra phụ vương phân xử."

Nói xong, nhị hoàng tử vẻ mặt trêu tức nhìn đại hoàng tử, ra vẻ thách thức.
— QUẢNG CÁO —


Nhị hoàng tử mặc dù nhỏ hơn đại hoàng tử một tuổi nhưng so sánh hãy cao hơn một tấc cái đầu, ánh mắt có phần sắc bén, đôi kia chân mày rậm càng là nổi bật, rất có bá khí, kia chiếc mũi cao càng làm cho khuôn mặt dài thêm phần tuấn lãng, phối hợp với mái tóc đen nghiêng gió tung bay, rất là tuấn dật phong trần, lại thêm dáng người rất chuẩn cùng với bộ hoàng sam lộng lẫy bắt mắt, nhị hoàng tử hiện ra cao quý đẹp đẽ, là mẫu người mà bao nhiêu nữ nhân say đắm.

Ngược lại với nhị hoàng tử, Trần Quân đại hoàng tử khuôn mặt thon gọn có chút thành thục và ổn trọng, chiều cao mặc dù kém mình đệ đệ một chút xíu, nhưng hơn mét bảy thật cũng không phải thấp, đặc biệt là kia cặp mắt sáng rất có uy nghiêm, ánh nhìn cẩn trọng và trầm ổn, dù khuôn mặt không phải kiểu dáng tuấn lãng như nhị hoàng tử, nhưng kia mặt thon mũi thẳng cũng có riêng nét đẹp và quý khí, nếu như kết hợp với vầng tráng cao và đôi chân mày cong có nhiều bá khí, đại hoàng tử nhìn càng giống bậc đế vương, tiếc là trang phục thanh sam vân lam không hiện ra được hết khí chất bất phàm, lại thêm có chút thiếu cân cho nên không được lòng nữ nhân yêu mến như nhị hoàng tử.

Chỉ thấy, đại hoàng tử lúc này bỗng dưng im lặng, vẻ mặt uy nghiêm điềm tĩnh không chút gợn sóng, ánh mắt nhìn về nơi xa giám đài giống như đang chờ đợi cái gì, cũng không để ý nhị hoàng tử thái độ trêu chọc.

Non nửa khắc chung thời gian sau, vị thái giám hầu cận hấp tấp chạy đến nói nhỏ vào tai đại hoàng tử, nghe được lời vị này trẻ tuổi công công, Trần Quân sắc mặt bỗng dưng trở nên lăng lệ.

"Ta đệ đệ, ngươi nói rằng đã chọn khối này thạch, làm sao ta không thấy đánh dấu?" Đại hoàng tử cũng không chịu thua kém, bắt đầu phản kháng bật lại: "lại nói, ta cho người tra sổ sách, này một khối bảo thạch vẫn chưa có ai thanh toán, chứng tỏ vô chủ, vậy không phải nói ngươi là đến xoạt ngang cướp của ta sao?"

Đại hoàng tử vừa mới dứt lời, phía sau vị thái giám nhỏ giọng nói:

"Đại hoàng tử, đây rõ ràng là nhị hoàng tử chơi ngán chân, ý đồ chọc ngoáy không để ngài thuận lợi tìm đến tốt thạch, lãng phí thời gian vô dùng, xin ngài cẩn thận đừng để trúng kế."

Vị thái giám tiểu công công này cũng không có vì nhị hoàng tử đang giương ánh mắt giết người nhìn mình hăm dọa mà sợ hãi, ngược lại vẫn điềm tĩnh, nhắc nhở đại hoàng tử một câu sau đó lui lại theo hầu phía sau.

Biết được gian kế bại lộ, nhị hoàng tử cười lên ha hả, một mặt hòa hoãn nói: "đại ca, xin lỗi, là ta nhớ nhầm."

Nói xong, nhị hoàng tử dẫn theo đội ngũ rời đi.

Nhị hoàng tử cũng chỉ đến ngán chân phá đám, không có ý định mua khối này thạch.

Hừ!

Đại hoàng tử làm sao không biết đây là mình bị quấy phá, làm lãng phí thời gian.

Thế nhưng,

Không hiểu làm sao, khi lần đầu vừa nhìn thấy khối này bảo thạch, Trần Quân cảm giác trên người ngọc bội hoàng gia lại không hiểu nhẹ run, giống như muốn động.

Mảnh này hoàng gia ngọc bội trải qua ba đời đế vương ôn dưỡng bây giờ rất có linh tính, vừa nãy y như bị thứ gì trong bảo thạch hấp dẫn, nhẹ run lên, Trần Quân từ đó để mắt nhìn nhiều mấy lần.

Không nghĩ tới, vừa muốn bước đến gần xem thạch thì bị người quấy phá.

Đại hoàng tử suy nghĩ xuất thần, sau đó làm ra quyết định táo bạo, tự tay tháo xuống ngọc bội hoàng gia, cầm chắc trên tay, miệng lẩm nhẩm: "nếu như là duyên, vậy hãy để ta chọn 'lấy' (phải), ngược lại 'bỏ' (trái)", nói xong trên tay ngọc bội hoàng gia tung lên.

Trần Quân đây chính là phó mặc cho số mệnh lựa chọn, đánh cược vận khí.
— QUẢNG CÁO —

Chính đang chú ý đại hoàng tử hành động, còn chưa đi xa nhị hoàng tử bỗng cười lên nghiêng ngả, có bao nhiêu châm chọc châm chọc.

"Ta bất tài đại ca,. . . tức cười chết ta. . . ha ha. . . ngươi đây là muốn gọi hồn thái gia gia về chọn bảo thạch, hay là nhờ vận khí đánh cược ngôi vị Thái tử đây?"

Đội ngũ phía sau nhị hoàng tử cũng theo chủ hùa nhau châm chọc.

"Đại hoàng tử, ngài định khôi hài đấy ư? Chọn ngọc như ngài cũng quá qua loa đi."

"Đây gọi là không có kỹ năng phải dựa vào vận khí ăn cơm, ai nói không phải đâu?"

Các vị hoàng tử công chúa khác nhìn thấy cũng biểu hiện tức giận, có kẻ bất tình, có kẻ xấu hổ thay cho hoàng gia.

"Đại ca! Ngươi dùng ngọc bội thái gia gia ban cho để tìm thạch, thật là không nể mặt hoàng gia, chuyện này một khi truyền ra, cũng quá làm mất mặt gia tộc và bại hoại danh tiếng hoàng tử nhóm chúng ta."

Một đám người ngươi một câu ta một câu châm chọc, phàn nàn, nhưng đại hoàng tử vẫn không có chút nào để ý.

Trần Quân ánh mắt lúc này toàn bộ tập trung nhìn xuống ngọc bội hoàng gia.

"Lấy (Phải)!"

Đại hoàng tử mừng rỡ nhặt lên ngọc bội, rũ sạch bụi bẩn, ánh mắt nhìn này ngọc bội có bao nhiêu yêu thích, cưng chiều tặng nhẹ nụ hôn, vừa tươi cười nói: "ta bảo bối, đa tạ ngươi."

Hắn cất kỹ ngọc bội hoàng gia, này ngọc bội là tượng trưng cho trưởng tử thân phận, Trần Gia hoàng tộc đích tôn, được truyền xuống từ thái tổ Trần Khương, khác biệt và quý giá hơn tất cả ngọc bội hoàng gia khác mà hoàng tử công chúa hiện có.

Đây cũng là nguồn cơn của mọi ganh ghét, không chỉ Trần Quân như thế, hắn lão cha, lão gia gia cũng như vậy bị người ghét.

Cất lại ngọc bội, Hắn xoay người nói với thái giám hầu cận: "Tiểu Thanh tử, ngươi thay ta đi thanh toán mua xuống khối này bảo thạch, đừng để ai cướp mất",
Này khối bảo thạch giá trị không nhỏ, 1 vạn 5 ngàn lượng Bạch Ngân.

Có thể nói, này khối bảo thạch giá trị sánh ngang thường dân thu nhập cả một đời.

"Là, đại hoàng tử." Tiểu Thanh tử thái giám lui xuống, sắc mặt vui vẻ hăng hái chạy đi.

"Hộ vệ, mang ta khối này bảo thạch đến khai ngọc đài." Không để ý đến người ngoài ánh mắt, đại hoàng tử sai người mang bảo thạch đến đài dự thi, chờ đợi mở thạch.


Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .
Các bạn độc giả góp ý cho tác nhé. Ai có hoa cho hoa, có ý cho ý, không hoa không ý thì gạch đá cứ thế phang, tác nhận. Lịch ra chương: 6h - 9h và 16h - 20h. Mỗi ngày: 02 chương.