• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 109: Bái Nguyệt Giáo Sùng Lãm

. . .

Trì hoãn một canh giờ, đoàn người tiếp tục lên đường.

Đi suốt một đêm, đến khi thái dương tia sáng đầu ngày xuất hiện, đoàn người đến được một vùng trũng núi đá, chính là Sa Hà trong lời Sùng Văn đã nói.

Sa Hà bề mặt chính là một thung lũng, hình dáng giống như đại xà nằm chắn ngang sa mạc mênh mông cát vàng, nhìn thấy bề ngoài tĩnh lặng không có gì đặc biệt, nhưng theo lời Sa Man Tộc dũng sĩ, đó là ăn người một con sông, chỉ cần lọt vào trong đó, không ai có thể trở ra.

Quá khứ, Sa Man Tộc một vị Chiến Vương, vì cứu mình nhi tử rơi vào Sa Hà, đã lao xuống con sông cát và bị nhấn chìm trong đó, từ đó cả hai cùng mất tích, không ai trở lại.

Sa Hà, kể từ đó, trở thành truyền thuyết ăn người con sông cát, Sa Man Tộc không ai còn dám đi xuống.

"Chúng ta đi xuống hang động nghỉ ngơi."

Sùng Văn ra lệnh cho dũng sĩ mở ra cửa đá, đi xuống hang sâu.

"Những này hang đá chính là Sa Man Tộc mất nhiều công sức qua hàng trăm năm kiến tạo mà thành, cũng không phải tự nhiên mà có," La Na vừa đi vừa lên tiếng, cho Tôn Nguyệt Anh giải thích, "kia cửa đá chính là để che chắn không cho cát vàng lấp hang, cũng là để ngăn dị thú, không để dị thú coi đây là vô chủ hang động, xâm chiếm làm tổ."

Tôn Nguyệt Anh nhẹ gật đầu, xem như hiểu.

Nàng cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mà La Na lại là nói, "hãy nhớ lấy vừa rồi cửa đá, bởi vì cả đông tây Sa Hà, chỉ có duy nhất nơi này đi qua."

Sau đó đoàn người tiếp tục đi tới.

Hang động ăn sâu hàng trăm mét bên dưới lòng đất, phải đi rất lâu mới đến được đáy hang sâu.

Chỉ thấy lúc này dưới đáy hang có một dòng dung nham xuất hiện, tỏa nhiệt nóng bức, nhưng cũng mang đến ánh sáng rực rỡ.

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát, sẵn đó đem tất cả thịt ra nướng."

Dũng sĩ đội bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi, nữ man nhân thì bận rộn nướng thịt, duy chỉ có Tôn Nguyệt Anh thì cảm giác dung nham nóng bức làm cho thân thể không thoải mái, phải lui lại tránh xa nham tuyền.

Đúng lúc Thất Nô Lỗ Dịch đi tới, Tôn Nguyệt Anh nhớ đến đêm trước lời nói, kín đáo đem dị thú con mắt lấy ra, đưa cho gã.

Thất Nô Lỗ Dịch cầm lấy con mắt Sa La Thú, nhìn kỹ, nó con mắt thật sự đáng sợ, tròng mắt đỏ rực, tựa như một vùng xoáy máu, trông cực độ hung ác, bên trong tròng mắt có ba điểm sáng màu trắng, đây được xem là tam tinh, chính là khai nhãn như lời dũng sĩ đã nói.

Bề ngoài con mắt là một khối cầu, không giống nhân loại nhãn cầu, này con mắt to lớn gấp mấy lần, bề ngoài cũng không có màu trắng, mà là được một lớp màng trong suốt bao bọc, cảm giác co giãn, bóp mạnh cũng không làm nó lún sâu.

"Tiểu cô nương, hãy chờ tin tốt ở ta."

Lỗ Dịch cầm lấy con mắt dị thú, tươi cười nói một câu, sau đó đi ra chỗ khuất ngồi xuống, bắt đầu lấy ra dụng cụ bận rộn làm việc, thỉnh thoảng giương mắt cảnh giác nhìn quanh, để ý nhóm người.
— QUẢNG CÁO —


Tôn Nguyệt Anh vừa muốn tìm chỗ tu luyện, bỗng dưng Sùng Văn đi tới, nhìn nàng nói ra, "ngươi chiến kỹ kia có hay không tu luyện?"

Gã ý là hỏi Thiên Cương Bạch Thạch bên trên chiến kỹ, mấy hôm trước đã thắng cược từ Sùng Hy và đem nó giao cho nàng, nhìn Sùng Văn ánh mắt cùng bộ dáng mong chờ, chứng tỏ gã rất quan tâm đến chiến kỹ.

"Ta luyện, đó là một chiến kỹ tu luyện thân pháp, ngươi nhìn!"

Nói xong, nàng cất bước thi triển Cửu Cung Đạp Hành Bộ, sau một lát nàng nhìn gã nói ra, "ngươi thử truy bắt ta."

Sùng Văn cũng rất hiếu kỳ, lập tức xuất chiêu cầm nã thủ, truy theo bắt nàng, nhưng mà, đúng lúc bàn tay muốn chộp tới cổ thiếu nữ, không hiểu thấu lại trượt trong gang tấc, ngay cả nàng thân thể cũng không thể chạm.

Một lần trượt, sau đó gã tiếp tục. . .

Hai lần trượt, lại tiếp tục. . .

Ba lần trượt, Sùng Văn có chút kinh ngạc, tiếp tục truy. . .

Bốn lần. . .

Một lát sau, qua nhiều lần trượt không thể bắt được nàng, nhất là cảm giác nàng đã sắp bị chộp trúng, nhưng ở cuối cùng một bước lại trượt, khiến cho gã tâm tình có chút bực bội, không khỏi nổi nóng.

"Ngươi đây là cái gì bộ pháp?"

Vừa rồi bị đùa giỡn cảm giác thật là khó chịu, khiến gã âm thanh phát ra vang động, cả nhóm dũng sĩ tất cả đều nghe thấy, cũng trố mắt nhìn.

"Cửu Cung Đạp Hành Bộ!"

Nàng cũng không có giữ lại làm của riêng, dù sao chiến kỹ này cũng do Sùng Văn đưa tặng, vì đó ánh mắt nghiêm túc nhìn gã nói ra, "này chiến kỹ chủ yếu luyện tập bộ pháp chuyển di, cùng với hô hấp nhịp đập thống nhất, không liên quan đến khí lực, ta có thể dạy nó cho ngươi, đáp lại ân ngươi đã ban chiến kỹ."

Nàng ân oán dứt khoát, không muốn nợ gã ân tình, vì đó muốn đem chiến kỹ tu luyện truyền lại, coi như kết thúc.

Chính là Sùng Văn nghe được nàng lời nói, hai mắt sáng lên, "thật sự?"

Nàng nhẹ gật đầu.

Sau đó, hai người đi ra một góc, nàng bắt đầu truyền thụ bộ pháp.

Cũng từ lúc đó, mỗi ngày, Sùng Văn hầu như không ngủ không nghĩ luyện tập bộ pháp, so với nàng độ chăm chỉ cũng không kém một chút nào, càng tu luyện gã cảm thấy chính mình càng trở nên lợi hại, quỹ tích di động rất khó nắm bắt.

Mấy lần, Sùng Văn cùng với bảy gã Tứ cấp dũng sĩ luyện tập chiến đấu, tất cả đều lấy chiến thắng kết thúc, quan trọng là gã không cần dùng quá nhiều man lực như trước cũng có thể nhẹ nhõm đánh bại bảy người vây công, không giống như trước vất vả.
— QUẢNG CÁO —


Thật là kỳ diệu bộ pháp.

Cửu Cung Đạp Hành Bộ không chủ ở 'tốc', nó là bình thường bộ pháp, chủ ở 'di', này bộ pháp chỉ cần có khoảng không một bước đều có thể vận dụng, thi triển không tốn chút sức lực, ngược lại cảm giác thân thể như hòa vào bộ pháp, thoải mái vận dụng, rất khó nắm bắt.

Đó cũng là lý do lần trước gã mấy lần muốn bắt được cổ nàng, nhưng ở tối hậu đều thất bại.

Sùng Văn hiểu được, gã nếu như thân pháp tốc độ không đủ áp chế Cửu Cung Đạp Hành Bộ, tuyệt đối là không động được nàng.

Thời gian mười ngày rất nhanh đi qua.

Một ngày này, đoàn người theo trong lòng đất nham tuyền bên dưới Sa Hà đi tới, đến một hang động cực kỳ lớn, chính là bể dung nham khổng lồ, đột nhiên trước mặt xuất hiện rất nhiều Hỏa Lang dị thú, bộ dáng mười phần giống Dị Hỏa Lang ở đấu tràng cùng Tôn Nguyệt Anh tranh đấu trước đó.

Nhìn xuống mặt đất hãy có xác thú vươn vãi, Sùng Văn xạm mặt lại, quát lớn:

"Tất cả cẩn thận, có mai phục!"

Sùng Văn vừa mới nói xong, gã nghe được tiếng vỗ tay từ trong vách đá phía trước phát ra, sau đó một nhóm người vận áo choàng đen, bên trên có hiện rõ trăng non ấn ký màu trắng nổi bật.

"Bái Nguyệt Giáo, Sùng Lãm!"

Sùng Văn ánh mắt co rụt lại, bộ dáng cực kỳ ngưng trọng nói ra, "đại ca, ngươi làm sao cũng cùng nhân tộc tà giáo nhập bọn?"

Không sai, gã man nhân cao lớn trước mắt có mái đầu bạc cắt ngắn chính là Sùng Văn đại ca, Sùng Lãm, ba mươi chín tuổi, Ngũ cấp dũng sĩ, là đặc phái của Sa Man Tộc ở bên ngoài làm việc, Sùng Văn không nghĩ đến chính mình vị này hiếm khi gặp mặt đại ca vậy mà đi theo nhân tộc tà giáo.

Ha ha ~

Sùng Lãm cùng với đám người che mặt Bái Nguyệt Giáo cười lớn, sau đó nhóm người kéo xuống trùm đầu, thình lình chính là Sa Man Tộc man nhân đi theo Sùng Lãm ra ngoài làm việc nhóm người.

"Sùng Văn, ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quy phục Bái Nguyệt Giáo làm ta bộ hạ, sau đó ta trả các ngươi tự do, cùng ta hưởng phúc, hoặc là tất cả cùng chôn thân chỗ này."

Sùng Lãm ánh mắt quét qua đám người man nhân phía sau Sùng Văn, cười lớn dụ hoặc nói ra, "ai trong các ngươi đi theo chúng ta, ngày sau thoải mái có nước dùng, có thịt ăn, còn có nữ man tộc cho các ngươi chơi, nếu như đồng ý theo ta, chỉ cần xách đầu một người trong đây đi ra nhập đội liền đủ."

Xách đầu người?

"Sùng Lãm, ngươi dám!"

Sùng Văn nộ hống, "ngươi phải biết ở đây đều là Sa Man Tộc nhân, ngươi dám để bọn họ tự giết nhau?"

Ha ha ~
— QUẢNG CÁO —


Sùng Lãm nhưng là cười lớn, giọng nói mỉa mai, "ta có nói sẽ phải cắt đầu man nhân sao? Ngươi nói xem chiến nô đầu có phải hay không người?"

Một câu nói này làm cho Sa Man Tộc dũng sĩ oanh động, ánh mắt lướt nhìn qua chiến nô đội nhóm.

"Không được nghe lời bọn chúng!"

La Na lúc này một tiếng hét lớn, "đây là kế ly gián, các ngươi giết hạ chiến nô, chính là phá hoại Vạn Tộc Thịnh Hội cơ hội, đây là Bái Nguyệt Giáo ý đồ."

La Na xem như là nhạy bén, lập tức nhìn ra được Bái Nguyệt Giáo ý đồ, không phải dụ dỗ man nhân mà là muốn giết hết chiến nô, để cho Sa Man Tộc không thể tham gia Vạn Tộc Thịnh Hội.

Phải biết, Vạn Tộc Thịnh Hội có một phần săn đấu, chính là chiến nô đội được thả vào núi săn giết dị thú, nếu như chiếm được thứ hạng cao, sau đó Sa Man Tộc sẽ được ban thưởng danh ngạch tộc nhân, còn có chiến nô và đủ loại lương thực hạt giống, hoặc là hung thú phi cầm con non, nói chung là chỉ cần chiến nô nhóm tồn tại, Sa Man Tộc cơ hội lớn mạnh mở ra, không có chiến nô tham gia Vạn Tộc Thịnh Hội, mười năm tới Sa Man Tộc là như cũ dậm chân, không thể tăng lên nhân số, ngay cả dũng sĩ cấp bậc cũng không được chứng nhận đề thăng, bộ tộc không có nhận được lương thực trợ cấp, nước uống cũng sẽ bị cắt. . .

Nếu như chỉ có Sa Man Tộc một cái bộ tộc ảnh hưởng, vậy sẽ không đáng nói, nhưng toàn thể Man Tộc mấy vạn bộ tộc đâu?

"Bái Nguyệt Giáo đây là muốn làm gì?"

Nhất Nô Cổ Tư cùng Tinh Nô nhất cấp chiến đội hội tụ cùng nhau, tất cả ánh mắt đề phòng nhóm man nhân dũng sĩ.

Chỉ có La Na vững bước đi ra, cùng với Sùng Văn đối diện nhóm người Bái Nguyệt Giáo, "nếu như ta đoán không sai, tất cả các ngươi đều bị trúng độc, mạng sống chỉ duy trì trong một năm, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có thuốc giải, từ đó sẽ chịu đựng đau đớn cực hình cho đến chết."

La Na lời này nói ra, man nhân dũng sĩ phía sau đôi chân run rẩy.

"Các ngươi có muốn đánh đổi mạng sống, chỉ để hưởng thụ?"

Nàng chất giọng mỉa mai cất lên nói với Sùng Lãm, "đặc biệt là, chỉ là lời nói hưởng thụ, thực chất không có cái gì, bởi vì trúng phải Bái Nguyệt Giáo loại này độc, các ngươi nam nhân hùng phong coi như phế."

. . .


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt
Các bạn độc giả góp ý cho tác nhé. Ai có hoa cho hoa, có ý cho ý, không hoa không ý thì gạch đá cứ thế phang, tác nhận. Lịch ra chương: 6h - 9h và 16h - 20h. Mỗi ngày: 02 chương.