• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 34: Tình hình nguy cấp & kế hoạch kinh doanh
Sau khi tạm biệt lão lùn Dann, RaoQ ra đến sảnh lò rèn thì đã thấy ba người nhà Jane đứng chờ mình ở đó rồi. Parker lúc này đã thay đổi một thân giáp da lúc trước thành giáp nặng được rèn nguyên khối từ kim loại, chính là bộ giáp mà RaoQ trước đây bỏ qua vì sợ nó làm ảnh hưởng tới tốc độ của mình. Nhưng còn Jane và Lyly thì không có gì thay đổi cả, ngoài món vũ khí đã nhận được từ quân khố của Pier là mới mẻ ra thì vẫn mặc nguyên bộ cánh mà trò chơi phát cho tân thủ. Cũng phải thôi, đây là lò rèn mà, không thể nào tìm thấy những món trang bị giành cho nghề phép thuật ở đây được.

Parker thấy RaoQ đi ra liền hưng phấn nói:

- Thằng nhóc! Sao lâu thế? Mà cậu thấy bộ giáp mới của tôi như nào?

RaoQ giả bộ nhìn từ trên xuống dưới như vẻ cẩn thận đánh giá, rồi gật đầu nói:

- Chậc chậc! Trông như một pháo đài thép vậy, rất chắc chắn.

Vừa nói cậu còn vừa dùng tay gõ gõ lên áp giáp, phát ra tiếng kêu leng keng rất trong trẻo, thể hiện ra chất lượng rèn rất tốt của bộ giáp.

Parker hài lòng nói:

- Hê hê! Đúng là không uổng 20 đồng bạc tôi bỏ ra!

RaoQ nghe thấy lão ta mua với giá rẻ như vậy, lập tức ngơ ngẩn, rồi vỗ trán của mình tiếc rẻ nói:

- Bộ giáp của tôi cũng tương đương với ông nhưng nó tận 30 bạc cơ. Cái sự kiện chết tiệt, sao không kích hoạt sớm một chút.

Nói xong cậu quanh sang quản lý lò rèn Durian đang đứng cười bên cạnh:

- Haha! Durian! Những món đồ này tôi cũng vừa mua, chỉ trước khi đám chuột tấn công có một ngày thôi, ngài xem có thể...?

Chưa đợi RaoQ nói hết câu, Durian đã giơ tay ngắt lời cậu:

- Không thể thưa quý khách! Sản phẩm bán ra trước sự kiện khuyến mại tất nhiên là sẽ không được hưởng ưu đãi rồi.

Parker thấy vậy cười ha hả, vỗ vai RaoQ an ủi nói:

- Mười bạc thì bõ bèn gì? Đừng tưởng tôi không biết, thằng nhóc cậu là người giàu nhất tổ đội này nhé!

- Đúng đúng! RaoQ, lần này ngoài đến lấy vũ khí ra thì cậu có đồ gì muốn bán cho chúng tôi không? Tôi sẽ trả giá cao, chiến tranh tuy rất tệ nhưng cũng vì thế mà tình hình làm ăn của lò rèn cũng khá khẩm hơn nhiều.

Trong ánh mắt hâm mộ của Parker và Lyly, RaoQ nhận lấy 20 đồng bạc bóng loáng từ tay Durian sau khi thanh lý nốt cho ông ta hai viên quặng sắt đen và một đống quặng thường trong hòm đồ của mình.

Lyly tỏ ra vô cung hâm mộ, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào những đồng tiền tươi rói kia:

- Không ngờ cái nghề thợ mỏ của anh lại kiếm được nhiều tiền đến vậy, cả nhà em vừa đi săn quái vừa làm một đống nhiệm vụ ẩn mà còn không kiếm được nhiều băng anh nữa. Thật là bất công quá đi.

RaoQ lắc đầu, không coi vào đâu nói:
— QUẢNG CÁO —


- Là thợ khai thác! Không phải thợ mỏ! Em cứ thử chui vào hang tối, đào đá cả một ngày đi, vừa mệt vừa chán lắm đó. Khi đó em sẽ thấy từng này bạc chẳng đáng gì so với công sức mình bỏ ra đâu.

Lyly không tin nói:

- Hừ! Chán nhưng nhiều tiền thì làm gì có ai chê đâu?

Jane ngắt lời:

- Được rồi! RaoQ, chắc cậu cũng xong việc ở lò rèn rồi đúng không? Tiếp đây cậu có kế hoạch gì không? Đi làm sự kiện hay tiếp tục vào mỏ khai thác quặng?

RaoQ gật đầu:

- Tất nhiên là đi tham gia sự kiện rồi, Haha! Ai mà lại có thể bỏ lỡ cơ hội này cơ chứ! Mọi người đi cùng luôn chứ:

Jane nhìn cậu cười:

- Ừm! Vậy chúng tôi đi mua sắm trang bị đây! Nếu cậu không muốn đi cùng thì lát nữa gặp lại ở cửa hàng dược phẩm nhé!

Tạm biệt ba người gia đình Jane, RaoQ hiện tại cũng không có việc gì làm bèn đi tới nhà của trưởng thông Duke định tán phét một lúc. Nhưng đến nơi, cửa nhà lão vốn lúc nào cũng rộng mở thì này đã được khóa cẩn thận, trong khi tòa nhà lớn bên cạnh, nơi mà sử dụng để họp và tổ chức các sự kiện của làng thì lại vô cùng tấp nập, người ra kẻ vào đông như trẩy hội.

Mang tâm lý tò mò, RaoQ liền đi tới xem thử nơi đó có việc gì mà đông người như vậy. Đi gần tới nơi, RaoQ mới phát hiện là làm quái có lễ hội gì đâu, kẻ ra người vào chính là những dân làng BlackCoal. Đàn ông khỏe mạnh lành lặn thì khiêng cáng chở những người bị thương không đi lại được, phụ nữ thì đỡ nhưng người bệnh khá hơn một chút hoặc tiến hành sơ cứu, đám trẻ con vốn vô cùng ham chơi nay cũng tấp nập bê dụng cụ hay làm chân sai vặt cho người lớn. Mặc dù đông người như vậy, nhưng RaoQ cảm thấy mọi thứ diễn ra vô cùng trật tự, không hề ồn ào, chỉ thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ đau đớn nhè nhẹ của những người bị thương mà thôi.

Đứng trước cửa tòa nhà, RaoQ phát hiện thấy lão già Duke đang đứng chỉ huy dân làng, thẩm nào mọi thứ đều trật tự, ngăn nắp đến vậy. Cậu tới gần nhưng có vẻ như lão Duke không hề phát hiện ra vì quá tập trung, bèn gọi:

- Ngài trưởng thôn! Mọi việc ổn cả nhứ!

Nghe thấy tiếng gọi, lão lúc này mới nhận ra có người đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào, nhận ra là người quen thì gượng cười nhưng khuôn mặt đầy nghiêm trọng:

- Là cậu à! Mọi việc đến giờ thì vẫn ổn, chỉ có điều thiệt hại lần này quá lớn. Hiện tại thì chưa có tổn thất về mạng người nào, nhưng dân làng bị thương rất nhiều, mua màng chưa kịp thu hoạch thì mất sạch, vật nuôi cũng bị bọn chuột ăn mất hai phần ba. Nguy hiểm hơn cả là đàn chuột vẫn còn quân số vô cùng lớn, một khi chúng ăn sạch những thứ trên cánh đồng đến lúc đó cả một biển chuột sẽ kéo tới chỗ chúng ta. Viện binh của liên bang có lẽ phải mất ba ngày mới tới. Khoảng thời gian đó với binh lực hiện nay của làng, tính cả các cậu thì vẫn rất khó để phòng thủ được. Haizz! Lúc này tôi chỉ biết cầu xin Thánh quang thần phù hộ cho ngôi làng này tai qua nạn khỏi mà thôi.

RaoQ tò mò hỏi:

- Vậy còn những doanh trại quân đội đóng quanh khu vực này thì sao? Họ không tới tiếp viện à?

Duke lắc đầu thở dài:

- Có tới chứ! Nhưng họ chỉ dám gửi từ một phần ba cho tới một nửa quân lực hỗ trợ là cùng. Có lẽ trong mắt chính quyền thì mạng sống của đám dân thường chúng tôi chẳng đáng là gì so với những mỏ quặng đó đâu!
— QUẢNG CÁO —

Nghe vậy RaoQ cũng cảm thấy tình hình vô cùng nguy cấp, lúc trước cậu vẫn nghĩ sự kiện này chỉ như một cơ hội kiếm phần thưởng ngon ăn cho người chơi, nhưng xem ra nó lại vô cùng nguy hiểm. Đúng là nguy hiểm thì luôn đi đôi với lợi ích mà, muốn phần thưởng lớn thì phải sẵn sàng bỏ một mạng ra.

RaoQ cũng không biết an ủi lão thế nào, đành giao trách nhiệm đó cho đám thần thánh chưa biết mặt tại thế giới này, vỗ vai Duke:

- Tôi tin, các vị thần sẽ không bỏ rơi những tín đồ trung thành của mình đâu! Ông yên tâm đi, viện binh sẽ tới trước khi đám chuột kịp tấn công vào làng.

Lão Duke im lặng, đúng lúc này thì lại có một đoàn người đang khiêng một vài binh sĩ canh gác bị thương tới. Thấy lão lại có việc, RaoQ cũng không làm phiền nữa, bèn chào một câu rồi rời khỏi chỗ này tránh ách tắc giao thông, dù sao thì cậu cũng chẳng giúp đỡ được việc gì.

Rời khỏi tòa nhà trung tâm, RaoQ theo hẹn đi tới cửa hàng dược phẩm. Thực sự đến đây rồi RaoQ mới nhận ra rằng cái khó của người này lại là cơ hội của người khác. Chiến tranh tuy vô cùng tàn khốc nhưng lại chính là cơ hội đổi đời của nhiều người. Trước cửa tiệm dược phẩm lúc này đông kín người đang đứng xếp hàng chờ tới lượt mình, thậm chí còn nhiều người hơn gấp mấy lần so với ngày đầu tiên trò chơi mở cửa vậy. Nếu không phải là có vệ binh NPC cấp cao đứng canh, nhìn chằm chằm giữ gìn trật tự thì RaoQ tin rằng đã có vài kẻ thiếu ý thức chen lấn, gây lộn, xô xát với nhau rồi.

Đang đứng ngó nghiêng, bỗng RaoQ nghe thấy tiếng gọi:

- Anh RaoQ! Ở đây!

Thì ra cô nàng Lyly đang đứng ở gần cuối hàng người, kẹp giữa cha mẹ mình, xem ra họ cũng mới vừa kết thúc buổi mua sắm trang bị. Mỉm cười tới gần, lúc này RaoQ mới phát hiện, hai người phụ nữ xinh đẹp kia nay đã trở nên đẹp hơn 3.14 lần. Thật đúng với câu "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân", bộ cánh mới của hai người thật sự bắt mắt khác hẳn với bộ váy tân thủ kín như bưng kia. Bộ váy của hai người lúc này bó sát hơn, còn có xẻ hai đường từ chân váy qua đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp trông vô cùng gợi cảm. Có lẽ "Tân thế giới" cũng không thoát khỏi cái định luật trong game, đồ của nữ càng hở thì phòng thủ càng cao. Đây cũng luôn là một chiêu trò hút khách của tất cả các tựa game trên thị trường.

- Xem ra mọi người cũng mua sắm khá là tận hứng đấy nhỉ?

Lyly bĩu môi nói:

- Hừ, tận hứng cái gì chứ! Mẹ em toàn bắt mua đồ rẻ tiền thôi! Bảo là còn phải giữ tiền kinh doanh nữa!

Những lời này lập tức khơi gợi hứng thú của RaoQ, cậu vội hỏi:

- Kinh doanh gì cơ?

Jane quay lại nhìn cậu, rồi đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, đồng thời sử dụng kênh chat đội:

- Cẩn thận một chút, mặc dù cách này đơn giản nhưng trong thời điểm gấp gáp như thế này hiếm người nhận ra được lắm. Chúng ta phải nhân cơ hội mọi người chưa kịp để ý, kiếm được một món trước đã.

RaoQ tò mò:

- Mọi người có cách gì thế, có thể chỉ cho tôi được không?

Jane nhìn cậu rồi gật đầu cười:

- Tất nhiên là được rồi, dù sao cái này cũng chẳng phải là cách gì cao siêu cả, chẳng mấy mà mọi người sẽ nhận ra thôi! Hiện tại cậu còn bao nhiêu tiền?

RaoQ kiểm tra lại hòm đồ một chút rồi nói:
— QUẢNG CÁO —

- Tôi còn hơn năm mươi đồng bạc.

Jane nghe vậy vui mừng nói:

- Như vậy gom lại thì chúng ta có gần hai đồng vàng, cộng thêm một đồng của Tommy nữa là ba đồng, đây cũng là một khoản tiền khá lớn rồi. Chúng ta sẽ dùng nó mua hết Thuốc trị liệu và thuốc ma lực.

RaoQ không hiểu hỏi:

- Tôi biết là bây giờ đang giảm giá 30% tất cả các vật phẩm, nhưng không phải là ai cũng có thể mua được với giá rẻ sao?

Jane lắc đầu cười:

- Đúng vậy! Nhưng chúng ta sẽ bán những lọ thuốc này ngay trên chiến trường, nhiều người chơi sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra mua, bởi quãng đường về làng cũng khá xa trở về rất phiền, hơn nữa nếu để đám chuột quây vào lại hết thuốc sẽ rất nguy hiểm. Những lúc như vậy dù giá có cao hơn nhiều so với trước sự kiện, họ cũng sẽ phải cắn răng mà mua thôi! Lùi lại một bươc, kể cả không bán hết hàng, thì sau khi sự kiện kết thúc, giá cả trở lại như bình thường chúng ta cũng có sẵn một lượng thuốc phục hồi đủ dùng một thời gian dài rồi.

Nghe Jane giải thích, RaoQ thầm than mình tiêu tiền hoang phí, nhìn người ta kìa, trong lúc mình đang còn hí hửng vì mua được một đống đồ ngon thì người ta đã có cách để dùng tiền đẻ ra tiền rồi. RaoQ quay sang nhìn Parker với ánh mắt hậm mộ, ông ta quả là đã cươi được một người vợ tài giỏi.

Đàn ông thì rất hiểu nhau, Parker gãi đầu cười khềnh khệch trong ánh mắt khó hiểu của hai mỹ nữ Jane và Lyly.

Sau những lần hợp tác trước đây, RaoQ cũng có được độ tin tưởng nhất định với gia đình Jane, không cần suy nghĩ nhiều cậu liền chuyển thẳng 53 đồng bạc còn lại trong hòm đồ cho Jane. Jane cũng tỏ ra rất hài lòng, bà ta nói:

- Cảm ơn cậu đã tin tưởng!

Phải đợi một lúc lâu, mấy người mới đợi tới lượt của mình, Jane bỏ ra tất cả số tiền mua một lượng lớn thuốc trị thương và thuốc ma lực. Sau khi chia một chút cho mỗi người bà ta nói:

- Tôi nghĩ số thuốc này đủ để cho chúng ta sử dụng rồi! Phần còn lại sẽ dùng để bán cho người chơi, tôi tin cái giá chênh lệch 15-20% sẽ làm mọi người chấp nhận thôi.

Lãi suất 20% đã là một con số rất lớn rồi, chưa kể là nếu trong một số trường hợp nguy cấp còn có thể tiến hành ép giá nữa. Chẳng ai muốn mình bỏ mạng và bị cấm chơi 24 giờ chỉ vì tiếc chút tiền chênh lệch mua thuộc. Mặc dù nghe thì có vẻ như đang lợi dùng người khác khó khăn để trục lợi nhưng muốn kiếm tiền nhanh thì không thể tránh được, mà không phải đây cũng là những liều thuốc cứu mạng sao?

Tổ đội bốn người lại một lần nữa rời khỏi làng BlackCoal hòa vào đoàn người chơi đang khí thế hừng hực tiến về cánh đồng đang ngập tràn chuột chũi ma tàn phá khắp nơi.

【Truyện không vào Vip, đọc free không cần kẹo.】
【1v1 nhưng nhiều cặp, võng du lai huyền huyễn. Nhiệt huyết sôi trào !】
Tố Hinh dùng lưỡi, đẩy răng hắn ra mà đưa thuốc vào miệng. Môi khóa chặt trên môi hắn. Mặt nàng ửng đỏ. Mắt nhắm lại.
Tay nắm chặt áo Ninh Nhật. Như đang lấy hết dũng cảm để làm điều này.
Hắn mở hí mắt. Sau đó không khỏi bất ngờ.
Ứ !?
Bị cưỡng hôn rồi !!!?
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?